End
Tôi tên Nguyễn Trân Châu, năm nay 37 tuổi, hiện đang là một người nội trợ ở nhà. Chồng tôi tên Hùng, lớn hơn tôi 3 tuổi, hiện anh ấy đang là tổng giám đốc của một công ty lớn nhất thành phố. Hai chúng tôi có chung với nhau một đứa con trai tên Minh, hiện tại đang là sinh viên năm nhất của một trường đại học có tiếng tại Sài Gòn. Đây chính là vẻ bề ngoài của tôi mà ai ai cũng có thể nhìn thấy và biết được hết, nhưng ẩn sâu bên trong con người tôi chính là một con chó khổ dâm, thèm cặc, thích bị hành hạ lồn đít 24/24. Ban đầu, bản chất chó dâm của tôi được tôi chôn giấu sâu bên trong mình, nhưng giờ đây nó đã được một người nhỏ hơn tôi đào bới lên để trỗi dậy, khiến tôi hoàn toàn sống với bản chất thật của mình. Người này không ai khác chính là đứa con trai tôi mang nặng đẻ đau sinh ra Minh.
Bản chất chó cái của tôi bị nó phát hiện vào hai năm trước, trong một lần nhà không có ai, tôi tự xích bản thân lại thủ dâm rồi bị thằng bé về sớm bắt gặp. Từ đó, tôi từ một bà mẹ đảm việc nhà đã được nó huấn luyện, đào tạo thành một con chó chuyên nghiệp và sống đúng với bản chất của mình. Trong năm đầu tiên, tôi vừa được đào tạo vừa bị nó cho đi tiếp khách liên tục để kiếm tiền và kinh nghiệm. Sau một năm học tập và trau dồi, tôi đã chính thức được con trai gắn cho một cái hình xăm Chó cái ngay mu lồn, đôi khuyên vú khắc tên chó của tôi là Mỡ, cùng chiếc vòng cổ chó mặt trước ghi tên Mỡ, mặt sau ghi Súc vật của Minh. Ba món đồ chứng minh thân phận tôi này được tôi mang trên người 24/7. Khi ra đường, tôi vẫn phải đeo cái vòng cổ ấy, nhưng nó được giấu sau lớp áo khoác. Chỉ khi chồng tôi ở nhà, tôi không cần đeo vòng cổ, còn khuyên vú thì tôi bắt buộc đeo 24/24, không được phép tháo ra khi chưa được cho phép. Vì chồng tôi rất ít khi ở nhà, nên đại đa số thời gian tôi đều đeo cả vòng cổ lẫn khuyên vú.
Mọi sinh hoạt cá nhân của tôi đều được con trai quản lý hết toàn bộ. Tôi phải thức dậy đúng giờ, thức ăn gồm 20% cơm thừa trộn 30% tinh trùng cùng 50% thức ăn dành riêng cho chó. Mỗi ngày tôi chỉ được đi đái hai lần, mỗi lần đều phải xin phép nó mới được đi. Chỗ đái của tôi không còn là WC như thường nữa mà là ngoài sân vườn. Chỗ ngủ của tôi cũng bị Minh thay đổi, tôi không còn ngủ trên giường của hai vợ chồng mà phải ngủ trong một chiếc lồng chó bên trong toilet, chỉ khi chồng tôi ở nhà tôi mới được ngủ với chồng trên giường mà thôi. Cuộc sống tình dục của tôi và chồng cũng bị Minh kiểm soát, chỉ khi nào nó cho phép tôi mới được dạng háng cho chồng đụ. Nếu tôi dám trái lời Minh, tôi sẽ bị ném vào căn nhà hoang, xích bên trong đó ba ngày, mặc cho nhiều người chơi free.
Hiện tại, tôi đang mang bầu 5 tháng, đây là đứa con đầu tiên của tôi và Minh. Qua hơn một năm được huấn luyện và đào tạo, Minh thấy tôi đã có thể biến thành máy đẻ, nên thằng bé quyết định vào đêm sinh nhật của tôi, nó đã đem tôi đến căn nhà hoang dùng để phạt tôi, xích tôi ở đó, ra sức hãm hiếp và bón tinh vào tử cung tôi, khiến tôi mang thai con của nó. Đúng thật, sau đêm hôm đó tôi đã đậu thai, nhưng vì muốn qua mặt chồng, nhân lúc trước khi chồng đi công tác, Minh ra lệnh cho tôi dâng lồn cho chồng đụ, dụ anh bón tinh vào lồn để sau này, khi chồng đi công tác về, tôi sẽ nói cái bầu này là của anh.
—-----------------
Quay lại hiện tại, tôi đứng trong bếp, tay run run cầm chiếc muôi gỗ, mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Đã gần 10 giờ tối, tiếng ngáy đều đều của anh Hùng vang lên từ phòng ngủ trên lầu, báo hiệu rằng anh đã chìm vào giấc ngủ sâu sau một ngày dài trò chuyện với đối tác qua điện thoại. Anh vừa trở về từ chuyến công tác hai tháng ở Nhật Bản, mang theo vài món quà nhỏ cho tôi và Minh, một chiếc khăn tay thêu tinh xảo cho tôi, một đôi giày thể thao đắt tiền cho thằng bé. Anh vẫn dịu dàng như thế, vẫn quan tâm tôi như ngày nào, không chút nghi ngờ về những gì đang xảy ra ngay dưới mái nhà này. Nhưng tôi biết, khoảnh khắc yên bình này chỉ là tạm thời. Đêm nay, khi anh ngủ say, tôi lại phải rời khỏi chiếc giường ấm áp của hai vợ chồng, bước xuống nhà vệ sinh tầng trệt, chui vào lồng chó và mà chờ đợi Minh, đứa con trai của tôi và chồng.
Bụng tôi giờ đã nhô lên rõ rệt, tháng thứ năm của thai kỳ. Mỗi lần nhìn vào gương, tôi vừa thấy tự hào vì mang trong mình một sinh linh bé nhỏ, vừa thấy sợ hãi vì sự thật đằng sau cái thai này. Nó không phải con của anh Hùng, dù anh vẫn tin như vậy. Đó là kết quả của đêm sinh nhật kinh hoàng mà Minh đã ép tôi trải qua. Giờ đây, mỗi lần anh đặt tay lên bụng tôi, mỉm cười hạnh phúc, tôi lại thấy lòng mình như bị dao cắt.
Vào buổi chiều hôm nay, khi cả gia đình quây quần bên bàn ăn, tôi đã cố gắng giữ vẻ ngoài bình thường. Anh Hùng kể về những dự án lớn ở Nhật, về những tòa nhà chọc trời anh đã thấy, còn Minh ngồi im lặng, thỉnh thoảng gật đầu cho có lệ. Tôi ngồi giữa hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời mình, nhưng dưới gầm bàn, Minh bất ngờ đặt tay lên đùi tôi, bóp mạnh. Tôi giật mình, suýt làm rơi chiếc muỗng, nhưng phải cắn răng kiềm chế để anh Hùng không nhận ra.
- Minh, con ăn đi chứ.Sao ngồi thẫn thờ vậy?
Anh Hùng hỏi, giọng trêu đùa.
Minh cười nhạt, tay vẫn không rời khỏi đùi tôi.
- Dạ, con no rồi.Mẹ nấu ngon quá, chắc con ăn nhiều quá rồi.
Nó đáp với giọng tỉnh bơ. Còn tôi thì cúi mặt xuống, giả vờ tập trung vào bát súp, nhưng trong lòng chỉ muốn hét lên. Nó dám làm vậy ngay trước mặt ba nó sao. Sau bữa ăn, anh Hùng lên phòng làm việc, để lại tôi và Minh trong bếp. Vừa đóng cửa phòng, Minh lập tức đứng dậy, tiến đến gần tôi. Nó cúi xuống, thì thầm vào tai tôi với giọng lạnh lùng.
- Mày diễn hay lắm, con chó.Nhưng đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì.Đừng hòng thoát khỏi tao.
Tôi run rẩy, không dám ngẩng lên nói:
- Minh... đừng làm vậy khi ba con ở nhà.Nếu ba biết thì sao?
Nó cười khẩy, nắm lấy cằm tôi, buộc tôi ngẩng mặt lên nhìn nó.
- Mày nghĩ ba sẽ làm gì?Ly dị mày à?Hay đuổi tao ra khỏi nhà?Mày quên rồi sao, tao nắm hết mọi thứ trong tay.Chỉ cần tao tung đoạn video mày tự xích mình thủ dâm lên mạng, cả cái thành phố này sẽ biết mày là con chó dâm đãng như thế nào.
Tôi cắn môi, nước mắt chực trào. Đoạn video đó, thứ mà Minh dùng để khống chế tôi suốt hai năm qua nó là nỗi ám ảnh lớn nhất của tôi. Tôi không còn đường lui.
- Được rồi... tao xin mày.Tao sẽ làm theo lời mày.
Tôi thì thầm. Minh nghe vậy liền buông tay ra, tỏ vẻ hài lòng.
- Tốt.Đêm nay, khi ba ngủ, mày xuống lồng chó trong toilet.Tao muốn kiểm tra xem con chó cái mang thai của tao vẫn ngoan ngoãn hay không.
Nói xong, nó quay lưng bước lên phòng, để lại tôi đứng đó với đôi tay run lẩy bẩy. Giờ đây, khi tiếng ngáy của anh Hùng đã đều đặn, tôi lặng lẽ rời giường. Đôi khuyên vú lạnh ngắt cọ vào lớp áo ngủ mỏng, nhắc nhở tôi về thân phận thật sự của mình Mỡ, con chó cái của Minh. Tôi bước xuống cầu thang, đi vào nhà vệ sinh chính, nơi chiếc lồng sắt vẫn nằm im lìm trong góc. Tôi quỳ xuống, chui vào trong, tự khóa cửa lồng lại như cách Minh đã huấn luyện tôi. Không gian chật hẹp, mùi ẩm mốc từ sàn gạch xộc lên mũi, nhưng tôi đã quen. Đây là nhà của tôi mỗi khi anh Hùng không có mặt.
Chỉ vài phút sau, Minh xuất hiện. Nó mặc một chiếc áo thun đen, tay cầm chiếc roi da quen thuộc. Ánh mắt nó quét qua cơ thể tôi, dừng lại ở chiếc bụng bầu.
- Mày trông ngon đấy, con chó.Mang thai mà vẫn dâm đãng như thế này, chắc tao huấn luyện mày tốt thật.
Nó nói, giọng chế nhạo.Tôi cúi đầu, không đáp. Minh mở cửa lồng, ra lệnh.
- Bò ra đây.
Tôi nghe lệnh nhanh chóng bò ra bằng cả tay và chân, chiếc váy bầu bị kéo lên, để lộ hình xăm Chó cái ngay mu lồn dấu ấn Minh khắc lên tôi. Nó ngồi xuống ghế, vỗ đùi.
- Lên đây, liếm chân tao.
Tôi ngập ngừng, nhưng ánh mắt sắc lạnh của nó khiến tôi không dám chần chừ. Tôi bò đến, đặt đầu lên đùi nó, dùng lưỡi liếm bàn chân nó như một con chó thực thụ. Mùi mồ hôi và bụi bẩn từ đôi giày nó vừa tháo ra xộc vào mũi, nhưng tôi không dám dừng lại.
Sau một lúc, Minh đẩy tôi ra, đứng dậy và cầm roi lên và nói:
- Mày biết tao thích gì khi mày mang thai không?Tao thích nghe mày rên khi bị đánh.Quay đít lại.
Tôi run rẩy xoay người, chổng mông lên. Chiếc roi vung lên, tiếng chát vang trong không gian yên tĩnh. Tôi cắn răng để không hét lên, sợ đánh thức anh Hùng. Đòn thứ hai, thứ ba giáng xuống, để lại những vết đỏ rát trên da thịt tôi. Minh vừa đánh vừa cười.
- Mày đúng là con chó hoàn hảo.Mang thai mà vẫn chịu được thế này, chắc sau khi đẻ tao phải cho mày đẻ thêm vài lứa nữa.
Tôi lặng lẽ cố gắng chịu đựng, nước mắt chảy dài. Đêm đó, Minh hành hạ tôi gần hai tiếng, từ đánh đập đến bắt tôi phục vụ nó bằng miệng. Khi thỏa mãn, nó ném tôi trở lại lồng, khóa cửa và bỏ đi, cho đến sáng nó mới quay lại mở cửa lồng thả tôi ra.
Những ngày tiếp theo, anh Hùng ở nhà thêm vài ngày trước khi lại đi công tác. Trong thời gian đó, Minh tạm tha cho tôi, để tôi đóng vai người vợ, người mẹ bình thường. Nhưng mỗi khi anh không để ý, Minh lại nhắc nhở tôi về thân phận thật sự của mình: một cái bóp đùi, một ánh mắt đe dọa, hay một câu nói đầy ẩn ý.
Khi anh Hùng rời đi, mọi thứ quay lại như cũ. Minh tiếp tục quản lý tôi với những quy tắc khắc nghiệt hơn. Vì tôi đang mang thai, nó không còn cho tôi tiếp khách, nhưng bù lại, nó bắt tôi phục vụ nó nhiều hơn để bù đắp. Mỗi ngày, tôi phải quỳ trước mặt nó hàng giờ, liếm láp cơ thể nó, hoặc nằm im để nó thỏa mãn những ý thích bệnh hoạn.
Đến tháng thứ sáu mang thai, Minh đưa tôi đến một căn nhà hoang, nơi nó đã hãm hiếp tôi để tôi mang thai. Nó dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ, nơi có một chiếc bàn gỗ cũ kỹ và một chiếc ghế bành rách nát. Nó bắt tôi ngồi lên bàn, dang rộng chân ra, để lộ hình xăm Chó cái dưới ánh đèn mờ ảo.
- Tao muốn ghi lại khoảnh khắc này.
Minh nói rồi lấy điện thoại ra và quay toàn bộ video lại.
- Một con chó mang thai, vẫn dâm đãng như ngày nào.Sau này đẻ xong, tao sẽ cho mày xem lại để nhớ rằng mày thuộc về ai.
Tôi cắn môi, cố không khóc. Minh tiến đến, dùng tay khám phá cơ thể tôi, vừa quay vừa nói những câu tục tĩu. Tôi nhắm mắt, để mặc nó. Đêm đó, nó không chỉ quay video mà còn bắt tôi thực hiện những hành động kinh tởm. Khi mọi thứ kết thúc, tôi nằm trên bàn, toàn thân đau nhức, còn Minh thì cười lớn, hài lòng với tác phẩm của mình.
—--------------------
Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng tháng thai kỳ của tôi bước vào tháng thứ tám. Bụng tôi giờ đã to đến mức di chuyển trở nên khó khăn, nhưng Minh không hề giảm bớt sự kiểm soát. Nó vẫn bắt tôi bò quanh nhà, phục vụ nó mỗi đêm, dù tôi đã kiệt sức.
- Mày là máy đẻ của tao, đừng có than vãn.
Đây là những lời nó nói với tôi mỗi khi tôi tỏ ra mệt mỏi.
Anh Hùng dùng đi công tác xa nhưng vẫn gọi về vài lần, hỏi thăm sức khỏe tôi, và tôi phải giả vờ vui vẻ để anh không nghi ngờ. Minh đứng bên cạnh, giám sát từng câu nói của tôi qua điện thoại, sẵn sàng trừng phạt nếu tôi lỡ lời.
Cho đến tháng thứ chín, tôi bắt đầu có dấu hiệu chuyển dạ. Minh đưa tôi đến một bệnh viện tư nhỏ, nơi nó quen biết bác sĩ, một người đàn ông trung niên từng là khách của tôi trong những ngày tôi còn bị ép tiếp khách. Nó dặn bác sĩ giữ bí mật về danh tính thật của cha đứa bé, và tôi được đưa vào phòng sinh trong sự im lặng đáng sợ. Ca sinh kéo dài gần mười tiếng, đau đớn đến mức tôi tưởng mình sẽ chết. Nhưng cuối cùng, tôi cũng sinh ra một bé gái khỏe mạnh, với đôi mắt to tròn giống hệt Minh. Nhìn con bé, tôi vừa hạnh phúc vừa đau đớn. Nó là máu mủ của tôi, nhưng cũng là kết quả của sự điên rồ mà tôi không thể thoát ra.Lúc này Minh xuất hiện ngay sau khi tôi sinh, nhìn đứa bé với ánh mắt hài lòng.
- Tốt lắm, con chó.Mày đẻ được một con bé xinh xắn.Tao sẽ đặt tên nó là Ngọc – ngọc quý của tao.
Tôi không dám phản đối, chỉ gật đầu yếu ớt. Anh Hùng được nó báo tin qua điện thoại, và anh vui mừng đến mức suýt khóc.
- Châu, em giỏi lắm!Anh sẽ về ngay tuần sau để gặp con gái chúng ta.
Anh nói mà không chút nghi ngờ rằng đứa bé không phải con anh.
—----------------
Tôi được đưa về nhà sau ba ngày ở bệnh viện. Minh chăm sóc tôi trong vài ngày đầu, nhưng không phải vì thương xót mà nó muốn tôi hồi phục nhanh chóng để tiếp tục phục vụ nó.
Đến ngày thứ mười sau khi sinh, khi cơ thể tôi vẫn còn yếu và đau, Minh bước vào phòng, nơi tôi đang nằm cho Ngọc bú. Nó nhìn tôi, cười nham hiểm.
- Mày nghỉ đủ rồi, con chó.Đêm nay, tao muốn thử xem mày đẻ xong có còn ngon không.
Tôi nghe vậy liền hoảng hốt, cố van xin nó đừng đụ tôi lúc này.
- Minh... tao vừa sinh, còn yếu lắm.Để tao nghỉ thêm vài ngày đi.
Nhưng những gì tôi nói nó điều không quan tâm. Nó kéo tôi ra khỏi giường, bắt tôi quỳ xuống sàn.
- Mày nghĩ mày có quyền đòi hỏi à?Tao là chủ của mày, mày quên rồi sao?
Nó xé áo tôi ra, để lộ đôi khuyên vú vẫn đeo trên người tôi suốt bao tháng qua. Cơ thể tôi run rẩy, vết mổ ở bụng vẫn còn đau, nhưng Minh không dừng lại. Nó đẩy tôi nằm ngửa xuống sàn, dạng chân tôi ra hai bên và bắt đầu hãm hiếp tôi ngay trong phòng ngủ. Tôi cố cắn chặt môi để không hét lên, sợ đánh thức Ngọc đang ngủ trong nôi cạnh đó. Cơn đau đớn và nhục nhã tràn ngập cơ thể tôi, nhưng tôi không thể làm gì ngoài việc chịu đựng. Sau khi thỏa mãn xong, Minh đứng dậy, nhìn tôi nằm co ro trên sàn với ánh mắt lạnh lùng.
- Mày vẫn ngon lắm, con chó.Từ giờ, ngoài việc nuôi con, mày phải tiếp tục phục vụ tao như trước.Đừng mơ tưởng đến việc nghỉ ngơi.
Nó quay lưng bỏ đi, để lại tôi với cái lồn há rộng chảy đầy tinh trùng, nước mắt lăn dài trên má vì sự đau đớn và sỉ nhục do Minh mang lại. Lúc này, Ngọc khẽ cựa mình trong nôi, phát ra tiếng khóc nhỏ. Tôi lê người đến, ôm con bé vào lòng, thì thầm.
- Mẹ xin lỗi con...Mẹ không bảo vệ được con khỏi cái gia đình này.
—-------------------
Anh Hùng chồng tôi trở về một tuần sau đó, anh mang theo niềm vui và sự ấm áp mà tôi đã không còn cảm nhận được từ lâu. Anh ôm Ngọc, hôn lên trán con bé, rồi quay sang tôi với nụ cười hạnh phúc.
- Châu, cảm ơn em.Anh không ngờ chúng ta lại có thêm một thiên thần nhỏ thế này.
Tôi gượng cười, gật đầu, nhưng trong lòng chỉ thấy trống rỗng. Anh không biết rằng thiên thần nhỏ này không phải con anh, và người vợ mà anh yêu thương giờ chỉ là một con chó cái dưới sự kiểm soát của con trai anh.
—-------------
Thời gian trôi qua, tôi tiếp tục sống trong sự kìm kẹp của Minh. Nó không chỉ bắt tôi phục vụ nó mà còn bắt đầu huấn luyện tôi để quay lại tiếp khách khi Ngọc được ba tháng tuổi. Cuộc sống của tôi giờ đây xoay quanh việc nuôi con, làm nô lệ cho Minh, và đóng vai người vợ hoàn hảo trước mặt anh Hùng. Mỗi đêm, khi anh ngủ say, tôi lại bị kéo xuống lồng chó, bị đánh đập và hành hạ. Có lần, tôi đã nghĩ đến việc chạy trốn, mang theo Ngọc để bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng rồi tôi nhớ đến đoạn video trong tay Minh, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của nó, và tôi biết mình không thể thoát ra.
Một ngày nọ, khi Ngọc được sáu tháng tuổi, anh Hùng bất ngờ trở về sớm từ chuyến công tác mà không báo trước. Anh bước vào nhà đúng lúc tôi đang bị Minh xích trong nhà vệ sinh, quỳ trên sàn với chiếc vòng cổ chó quanh cổ. Anh đứng sững lại, khuôn mặt tái nhợt.
- Châu... Minh... chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh Hùng hét lên, giọng run rẩy, hoảng hốt. Còn Minh bị phát hiện thì bình thản đứng dậy, nhìn ba nó với nụ cười nham hiểm.
- Ba muốn biết sự thật không?Mẹ là con chó của con từ hai năm nay.Còn Ngọc... không phải con của ba đâu.
Nó lấy điện thoại ra, mở đoạn video tôi tự xích mình thủ dâm, đưa cho anh Hùng xem. Anh nhìn màn hình, rồi nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy đau đớn và không tin nổi. Tôi quỳ cách đó không xa không dám ngẩng lên chỉ biết lí nhí nó xin lỗi anh:
- Hùng... em xin lỗi...
Lời xin lỗi của tôi không được anh đáp lại. Anh ném chiếc điện thoại xuống sàn, quay lưng bỏ đi mà không nói thêm lời nào. Tiếng cửa đóng sầm lại vang lên, và tôi biết, cuộc hôn nhân của tôi đã chấm dứt. Minh bước đến, cúi xuống bên tôi.
- Mày thấy chưa, con chó?Giờ thì chỉ còn tao với mày thôi.Từ giờ, mày sẽ sống đúng với thân phận của mình, không cần giả vờ nữa.
Nó cười lớn, kéo dây xích quanh cổ tôi, dẫn tôi ra sân vườn như dẫn một con vật. Tôi lê bước theo sau, nước mắt rơi lã chã, nhưng không còn sức để phản kháng.
Tiếng cửa đóng sầm lại khi anh Hùng rời đi vang vọng trong đầu tôi suốt nhiều ngày sau đó. Anh không bao giờ quay lại, và tôi nghe đâu anh đã chuyển ra nước ngoài sống, cắt đứt mọi liên lạc với tôi và Minh. Căn nhà rộng lớn giờ chỉ còn tôi, Minh, và bé Ngọc, đứa con gái bé bỏng của tôi và Minh, lớn lên trong sự im lặng đáng sợ của một gia đình tan vỡ.
Những ngày đầu sau khi anh Hùng bỏ đi, tôi còn cố níu kéo chút hy vọng, nghĩ rằng mình có thể trốn thoát, mang Ngọc rời khỏi Minh và bắt đầu lại. Nhưng mỗi lần ý nghĩ đó lóe lên, hình ảnh đoạn video trong tay Minh lại hiện về, cùng với ánh mắt lạnh lùng của nó khi kéo dây xích quanh cổ tôi. Tôi biết mình không có đường lui.
Minh không để tôi có thời gian suy nghĩ quá nhiều. Ngay sau khi anh Hùng rời đi, nó kéo tôi ra sân vườn, xích tôi vào một góc như một con vật.
- Giờ chỉ còn tao với mày, từ giờ mày sẽ sống đúng với thân phận của mình, không cần giả vờ nữa.
Nó nói với giọng đầy thỏa mãn.Tôi quỳ đó, nước mắt rơi lã chã, nhưng không dám phản kháng. Nó dẫn tôi trở lại nhà, ném tôi vào lồng chó trong nhà vệ sinh, và từ đó, cuộc sống của tôi rơi vào một vòng xoáy không lối thoát.
—---------------------
Thời gian trôi qua nhanh, Ngọc lớn lên từng ngày. Con bé xinh xắn, với đôi mắt to tròn giống hệt Minh, nhưng tôi luôn cố gắng giữ nó tránh xa những gì Minh làm với tôi. Tôi chăm sóc Ngọc, cho con bé ăn, ru con bé ngủ, nhưng mỗi khi đêm xuống, tôi lại bị kéo ra khỏi vai trò người mẹ để trở thành Mỡ – con chó cái của Minh. Nó không chỉ bắt tôi phục vụ nó mà còn tiếp tục huấn luyện tôi, khắc sâu hơn những quy tắc mà nó đặt ra.
Mỗi ngày, tôi phải bò quanh nhà, ăn thức ăn trộn tinh trùng và cơm thừa, đi đái ngoài sân vườn dưới sự giám sát của nó. Những vết roi trên người tôi không bao giờ lành hẳn, để lại những vết sẹo chồng chất, như một lời nhắc nhở rằng tôi không còn là con người nữa.
Nhưng điều kỳ lạ là, sau vài năm sống trong sự kiểm soát tuyệt đối của Minh, tôi bắt đầu thay đổi. Ban đầu, tôi chống cự trong thầm lặng, khóc thầm mỗi đêm trong lồng chó, cầu mong một ngày nào đó được giải thoát. Nhưng dần dần, sự phản kháng trong tôi mờ nhạt đi. Tôi không còn khóc nữa, không còn thấy đau đớn hay nhục nhã khi bị Minh đánh đập hay hành hạ. Tôi bắt đầu chấp nhận rằng đây là cuộc sống của mình, rằng tôi sinh ra để làm Mỡ, để phục vụ Minh. Có lẽ là do nỗi sợ hãi đã ăn mòn ý chí của tôi, hoặc có lẽ, sâu thẳm trong tôi, bản chất chó dâm mà Minh từng đào bới lên đã thực sự trỗi dậy, hòa quyện với con người tôi.
—-------------------
Sau ba năm kể từ ngày anh Hùng rời đi, tôi đã hoàn toàn thay đổi. Ngọc lúc này đã ba tuổi, bắt đầu bi bô tập nói, và tôi vẫn là người mẹ chăm sóc con bé vào ban ngày. Nhưng khi con bé ngủ, tôi trở thành một con chó thực thụ, không chút do dự khi nghe lệnh Minh.
Một buổi tối nọ, khi tôi đang quỳ trong lồng chó, Minh bước vào, tay cầm chiếc roi da quen thuộc. Nó nhìn tôi, cười nham hiểm.
- Mày trông ngoan ngoãn hơn trước nhiều đấy, con chó.
Tôi ngẩng lên, không còn cúi đầu né tránh ánh mắt nó như trước mà trả lời:
- Dạ, con biết mình phải ngoan với chủ.
Minh nhướn mày có vẻ ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi.
- Ồ, mày bắt đầu thích làm chó rồi à?
- Dạ, con biết thân phận mình là gì.Con không dám chống lại chủ nữa.
Tôi nói với mắt nhìn thẳng vào nó. Nó cười lớn khi nghe tôi nói, nó vỗ tay như thể vừa chứng kiến một màn trình diễn tuyệt vời.
- Tốt lắm, Mỡ.Tao biết mà, chỉ cần huấn luyện đủ lâu, mày sẽ chấp nhận thôi.Giờ thì bò ra đây, tao muốn thưởng cho mày.
Tôi bò ra khỏi lồng, quỳ trước mặt nó như một con chó được huấn luyện bài bản. Minh ngồi xuống ghế, ra lệnh cho tôi liếm chân nó. Tôi làm theo mà không chút ngập ngừng, lưỡi tôi lướt qua bàn chân đầy mồ hôi của nó, cảm giác quen thuộc đến mức tôi không còn thấy ghê tởm nữa.
Sau khi hài lòng, Minh đứng dậy, kéo dây xích quanh cổ tôi, dẫn tôi ra sân vườn.
Đêm đó, nó đánh tôi bằng roi da, nhưng thay vì cắn răng chịu đựng như trước, tôi bắt đầu rên lên theo từng nhát roi, như cách nó từng nói rằng nó thích nghe. Minh nhìn tôi, ánh mắt đầy thỏa mãn.
- Mày đúng là con chó hoàn hảo.Tao không ngờ mày lại hợp với thân phận này đến vậy.
- Dạ, con chỉ muốn làm chủ vui.Con là súc vật của chủ, sống để phục vụ chủ thôi.
Tôi đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn điều mình nói ra là đúng.
Từ đó, tôi không còn nghĩ đến việc trốn chạy nữa. Tôi chấp nhận rằng mình là Mỡ, là tài sản của Minh, và cuộc sống của tôi chỉ có ý nghĩa khi làm nó hài lòng. Mỗi ngày, tôi thức dậy đúng giờ, bò đến chân Minh để chào buổi sáng, ăn thứ thức ăn kinh tởm mà nó chuẩn bị, và phục vụ nó bất cứ khi nào nó muốn. Tôi không còn thấy đau khi bị đánh, không còn thấy nhục khi bị xích ngoài sân hay bị nó hãm hiếp trước mặt những khách mà nó mời đến nhà. Tôi đã trở thành một con chó thực thụ, không chỉ về thể xác mà cả tâm hồn.
Ngọc lớn lên trong sự ngây thơ, không biết gì về những gì diễn ra khi con bé ngủ. Tôi dạy con bé hát, kể chuyện cho con bé nghe, nhưng trong lòng luôn sợ hãi rằng một ngày nào đó, Minh sẽ nhúng tay vào cuộc đời con bé như cách nó đã làm với tôi. Tôi cố gắng bảo vệ Ngọc, nhưng tôi biết mình không đủ sức. Minh giờ đây là trung tâm của thế giới tôi, và tôi không thể làm gì ngoài việc phục tùng nó vô điều kiện.
—------------
* Vài năm sau:
Một buổi tối nọ, khi Ngọc đã năm tuổi, Minh gọi tôi vào phòng nó. Tôi bò đến, quỳ trước mặt nó như thường lệ. Nó nhìn tôi, tay vuốt ve chiếc vòng cổ chó mà tôi đeo suốt bao năm qua.
- Mày phục vụ tao tốt lắm, Mỡ.Tao nghĩ đã đến lúc thưởng cho mày một lần nữa.
- Dạ, con cảm ơn chủ.Chủ muốn con làm gì, con sẽ làm hết.
- Tao muốn mày đẻ thêm một đứa nữa.Nhà này cần thêm một đứa con của tao.
- Dạ, con sẽ làm theo ý chủ.Con là máy đẻ của chủ mà.
Như ý muốn, đêm đó Minh xích tôi vào giường, hãm hiếp tôi liên tục trong nhiều giờ. Tôi nằm đó, dang rộng chân, để nó muốn làm gì thì làm. Tôi không còn thấy đau, không còn thấy nhục, chỉ còn sự phục tùng tuyệt đối.
Sau đêm đó, tôi lại mang thai, và chín tháng sau, tôi sinh ra một bé trai, đặt tên là Long theo ý Minh. Nó nhìn đứa bé, cười hài lòng.
- Mày giỏi lắm, con chó.Giờ thì nhà mình đông đủ rồi.
- Dạ, con chỉ muốn làm chủ vui thôi.Con sống là để phục vụ chủ mà .
Tôi tiếp tục sống trong căn nhà ấy, nuôi hai đứa con của Minh và phục vụ nó vô điều kiện. Ngọc và Long lớn lên, gọi tôi là mẹ, nhưng tôi biết mình không còn là một người mẹ thực sự. Tôi là Mỡ, là súc vật của Minh, và tôi đã chấp nhận điều đó. Mỗi ngày, tôi đeo chiếc vòng cổ chó, mang đôi khuyên vú khắc tên mình, bò quanh nhà và làm mọi thứ Minh muốn. Tôi không còn mơ về tự do, không còn nghĩ đến anh Hùng hay cuộc sống trước đây. Tôi chỉ còn một mục đích duy nhất: làm Minh hài lòng.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi khi Ngọc và Long bắt đầu có nhận thức. Khi Ngọc lên 10 tuổi và Long được 5 tuổi, chúng không còn ngây thơ như trước nữa. Minh không giấu giếm thân phận của tôi với chúng. Nó thường xuyên dẫn chúng vào nhà vệ sinh, chỉ vào tôi khi tôi đang quỳ trong lồng chó và nói với chúng về con chó cái của gia đình. Lúc đầu, Ngọc và Long chỉ đứng nhìn, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò. Nhưng dần dần, chúng học theo Minh, bắt đầu đối xử với tôi như cách nó làm.
Một buổi chiều nọ, khi tôi đang bò trong sân vườn để dọn dẹp theo lệnh Minh, Ngọc bước đến, tay cầm một cây gậy nhỏ mà Minh từng dùng để đánh tôi. Con bé nhìn tôi, giọng non nớt nhưng lạnh lùng.
- Mẹ là con chó của ba, đúng không?
Tôi cúi đầu, không dám trả lời. Ngọc giơ gậy lên, vụt nhẹ vào lưng tôi.
- Bò nhanh lên, con chó.Mày chậm chạp quá.
Tôi giật mình, nhưng không dám phản kháng, chỉ lặng lẽ bò nhanh hơn. Minh đứng ở cửa, nhìn cảnh đó và cười lớn khen gợi Ngọc đang huấn luyện tôi:
- Tốt lắm, Ngọc.Con học nhanh thật.
Kể từ hôm đó, Ngọc bắt đầu tham gia vào việc huấn luyện tôi cùng Minh. Con bé thích kéo dây xích quanh cổ tôi, dẫn tôi đi quanh nhà, và đôi khi còn bắt tôi liếm chân nó như cách tôi làm với Minh.
Long, dù còn nhỏ nhưng nó cũng không chịu thua chị. Một lần, khi tôi đang quỳ trong lồng chó, thằng bé chạy đến, cầm một chiếc roi nhựa đồ chơi và đánh vào tay tôi.
- Mỡ, mày phải ngoan với tao nữa.Tao cũng là chủ của mày mà.
Tôi run rẩy, nhìn thằng bé với đôi mắt mờ nước.
- Dạ, con ngoan với chủ Long.
Minh đứng bên cạnh, gật đầu hài lòng.
- Thấy chưa, Mỡ?Giờ thì cả nhà mình đều biết mày là súc vật.Mày phải phục vụ cả Ngọc và Long, không chỉ tao đâu.
Từ giây phút ấy, cuộc sống của tôi không chỉ xoay quanh Minh mà còn bị kiểm soát bởi cả hai đứa con của tôi và nó. Ngọc, với sự tàn nhẫn học được từ cha, thường bắt tôi bò quanh nhà để lấy đồ chơi cho con bé, hoặc ra lệnh cho tôi đứng yên để nó thử sức với chiếc roi da của Minh. Long, dù còn nhỏ, cũng thích thú khi thấy tôi quỳ trước mặt nó, đôi lúc còn ném thức ăn xuống sàn và bắt tôi liếm sạch. Tôi không còn là mẹ của chúng trong mắt chúng nữa, mà chỉ là Mỡ, con chó cái của cả gia đình.
Mỗi ngày trôi qua, tôi càng lún sâu vào sự phục tùng. Tôi không còn thấy đau lòng khi bị chính con mình đối xử như vậy. Tôi đã quen với thân phận của mình, quen với việc bị xích, bị đánh, bị hành hạ bởi Minh, và giờ là cả Ngọc và Long. Tôi không còn mơ về tự do, không còn hy vọng về một cuộc sống khác. Cuộc sống của tôi giờ đây là một chuỗi ngày phục vụ không ngừng nghỉ, không chỉ cho Minh mà còn cho hai đứa con mà tôi từng yêu thương hơn cả mạng sống. Tôi đã tìm thấy sự bình yên trong sự phục tùng tuyệt đối, trong thân phận Mỡ mà Minh, Ngọc và Long đã khắc lên tôi. Tôi là con chó cái của gia đình này, và tôi sẽ mãi mãi như vậy, cho đến ngày tôi không còn thở nữa.
-------------END-------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro