Chương 39 + 40 + 41: Bảo Bối Quyến Rũ Phạm Tiên Sinh
Phạm Lưu Tuấn Tài tốn bao nhiêu tâm tư ứng phó cô, an ủi cô, anh thực sự rất bận.
Kỳ thực, mặt mũi thị trưởng anh cũng không cần để ý, chỉ là không muốn quá lao lực, dù sao chuyện này đối với anh ảnh hưởng không lớn, anh cũng không muốn phiền phức, cũng không đại biểu anh ngốc.
"Tài, em thực sự rất oan uổng, anh nhất định phải tin em." Thùy Chi nước mắt lòa xòa.
Phạm Lưu Tuấn Tài nói, "Chi Chi, em đi về trước đi, chuyện này rất nhanh qua đi, không nhớ."
"Anh không tin em sao?"
Phạm Lưu Tuấn Tài nói, "Nếu chuyện này không phải là thật, em không thẹn với lương tâm, hà tất tới hỏi anh tin hay không?”
Anh không yêu Thùy Chi, bảy năm làm bạn, có chút tình nghĩa, nhưng mà, tuyệt đối cùng tình yêu nam nữ không quan hệ, anh không thương tiếc cho cô. Nhưng mà, thân là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh, xảy ra chuyện như vậy, anh cũng thành trò cười trong thương giới.
Anh không quan tâm, ánh mắt người ngoài anh xưa nay không quan tâm.
Chỉ là có chút mệt mỏi ứng phó cha con Nguyễn gia.
Nếu không phải anh còn chưa có triệt để nắm giữ quyền lực Phạm gia, anh sẽ không cùng bọn họ hao tổn.
Cho đến bây giờ, anh cũng không thích hợp cùng bọn họ bất hòa.
Thùy Chi thương tâm muốn chết, điên cuồng truy cứu là ai ở sau lưng phá rối.
Chuyện này Thùy Chi náo cả thành phố đều biết, những tin tức, thành phố S trong khoảng thời gian này vô cùng đặc sắc, về thiên kim thị trưởng trở thành đề tài hấp dẫn người người thảo luận.
Mặc dù chính thức nói, đây không phải là thật.
Ai cũng biết, kỳ thực, trong này có vấn đề.
Ảnh Thùy Chi ở trên mạng được xóa sạch sẽ, nếu như mọc lên như nấm, càng đặc sắc vô cùng.
Phạm Lưu Tuấn Tài cuối cùng cũng xác định, Thùy Chi nhất định đắc tội với ai, có người cố ý chỉnh cô.
"Em không đã đắc tội ai." Thùy Chi phản bác, nếu nói là Lê Thanh Trúc, cô ta cũng không có bản lĩnh như vậy, cô ta chẳng qua là một kỹ sư mà thôi.
Phạm Lưu Tuấn Tài nheo mắt lại, chuyện quỷ dị như vậy lại làm anh vô cùng không vui.
Anh xác thực không quan tâm danh dự Thùy Chi, nhưng mà chuyện này quan hệ đến danh dự của anh, mặc dù anh xưa nay không có danh dự xa xỉ gì đó, nhưng mà, nhà anh quan tâm.
Giống như một con ruồi vòng quanh bên người, chung quy không thoải mái.
Thế là, Phạm Lưu Tuấn Tài truy tìm tín hiệu của đối phương, tra người gửi ảnh chụp.
Phạm Lưu Tuấn Tài 20 tuổi lấy được học vị MBA, chứng minh cấu tạo đầu óc người này cùng người thường không như nhau, thuộc về đoàn người chỉ số thông minh cao, anh đối với máy tính tinh thông không phải một chút.
Cũng là một danh hacker cao cấp.
Nhưng mà, anh cùng Lê bảo bối so sánh, đây tuyệt đối là Lê bảo bối cao hơn.
Lê bảo bối tuổi còn nhỏ, dừng ở phương diện trời cho còn chưa phát huy hết, phương diện máy tính tiềm năng đã phát triển đến giai đoạn khủng bố.
Bé tra được là Phạm Lưu Tuấn Tài, khóe môi phấn phấn nộn nộn cười.
"Cha thân ái, cha hãy cùng bảo bối đấu."
"Nộn ước."
Phạm Lưu Tuấn Tài truy tìm một buổi tối, vị trí địa lý của đối phương từ New York biến đến London, lại từ London trở về Berlin, lại từ Berlin biến đến Paris, lại từ Paris biến đến nam cực... Anh gật đầu một cái không được.
Hiển nhiên, Phạm Lưu Tuấn Tài thất bại.
Phạm Lưu Tuấn Tài yêu nghiệt cười, tính toán buông tha truy tìm, rất hiển nhiên, thực lực đối thủ rất cao, đã không phải một ngôi cao , không dễ dàng tra ra ra.
Anh xưa nay không làm chuyện uổng phí.
Nhưng mà, ngay lúc anh tính toán nghỉ ngơi, máy tính của anh tối đen, đối phương vậy mà khống chế máy tính anh?
Phạm Lưu Tuấn Tài kinh hãi không ngớt, trong máy tính của anh có rất nhiều tư liệu tuyệt mật, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Đối phương không biết là địch hay bạn.
Ngay lúc anh tính toán mở ra tự hủy.
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ mặc bikini, ánh mắt mị hoặc, môi đỏ mọng hấp dẫn, chớp chớp mắt.
Màn hình phía dưới có một hàng chữ.
"Thân ái, cầu xoa, cầu thân hôn, cầu quyến rũ."
Phạm Lưu Tuấn Tài đột nhiên cảm nhận được giống như trên tiểu thuyết võ hiệp, dù là thần kinh Phạm tiên sinh mạnh mẽ như thế cũng có chút không thích ứng được với.
Anh đây là bị đùa giỡn?
Bị đùa giỡn không phản kháng, tuyệt đối không phải tác phong Phạm tổng giám đốc.
Phạm đại thiếu, "Thỉnh báo ba vòng, cho tôi có thể lựa chọn."
Lê bảo bối, "Tôi nhìn sắc nước hương trời."
"Khuôn mặt không quan trọng, vóc người đẹp là được, báo ba vòng, nếu như thỏa mãn yêu cầu của tôi, tôi liền thỏa mãn nhu cầu của cô."
Lê bảo bối uống một ngụm sữa thiếu chút nữa phun lên trên màn hình.
Bé kiên cường chịu đựng.
Bé cuối cùng cũng biết, bé bưu hãn là có công lao của mẹ, cũng có công lao của cha, thật sự là quá vạm vỡ.
Lê bảo bối đánh qua để mỹ nữ lắc lắc eo thon, "Người ta xấu hổ."
Phạm đại thiếu, "Tôi tắt đèn."
Lê bảo bối, "..."
Cha, cha thật là cái chiêu gì cũng có thể tiếp phải không?
Mẹ kiếp!
Lê bảo bối đột nhiên chữi bậy một tiếng, nếu như mẹ bé biết bé đùa giỡn cha, lại bị cha phản kháng, mẹ có thể đuổi đi không?
Suy nghĩ một chút hình ảnh kia cũng rất đáng yêu a.
Lê bảo bối, "Em là người yêu!”
Phạm đại thiếu, "Hacker bình thường là người rất thân yêu, tôi kiến thức rộng rãi, sẽ không thấy nhưng không thể trách."
Lê bảo bối, "Tôi trên anh?”
Phạm đại thiếu, "Có công năng kia sao?"
Lê bảo bối quyết đoán phun sữa ra.
Mẹ kiếp!
Cha, cha thắng.
Lê bảo bối giận, "Tra tôi làm gì?"
Phạm đại thiếu nói, "Cậu chửi bới Thùy Chi làm cái gì?"
Lê bảo bối, "Buồn chán."
Phạm đại thiếu, "Vừa lúc tôi cũng không có người trò chuyện."
Lê bảo bối, "Hừ, có tin tôi sẽ phá ủy hồ sơ cá nhân của anh hay không?”
Phạm đại thiếu, "Tin, chỉ là tôi sẽ làm cậu chịu không nổi, cậu tin hay không?"
Lê bảo bối, "Phạm tổng, tôi là ai cũng không biết, khẩu khí cũng quá lớn đi?"
Phạm đại thiếu cười lạnh, "Tôi sớm muộn sẽ biết."
Lê bảo bối, "Trước đó, tôi đã giết chết ngài."
Phạm đại thiếu, "Tin tôi, baby, cậu không có bản lĩnh kia."
Lê bảo bối, "..."
Phạm đại thiếu nói, "Cậu chủ động tới tìm tôi, rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Đối phương hiển nhiên không có ác ý, Phạm đại thiếu gia trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không thực sự thua trong tay đối phương.
Lê bảo bối, "Câu dẫn ngài."
Phạm đại thiếu, "Vừa lúc tôi đối với cậu cũng rất có hứng thú, không bằng chúng ta bắt đầu đi."
Lê bảo bối, "..."
Phạm đại thiếu, "Ở tôi yêu rất có cảm giác, cậu có muốn thử một lần hay không."
Lê bảo bối giận, "Muốn nghịch thiên."
Em gái ngươi, cha, bảo bối với cha là loạn luân mà người cũng có hứng thú.
Bé bắt đầu hối hận khi đùa giỡn cha cực phẩm thân ái của mình.
Phạm đại thiếu, "Cậu lúc nào ngừng tay?"
Lê bảo bối giận, "Ngài luyến tiếc vị hôn thê của ngài?"
Phạm đại thiếu, "Nếu đối phó cô ta, tôi không ý kiến, nhưng cô ta là vị hôn thê của tôi, thanh danh cô ta liên lụy đến thanh danh của tôi, điều này làm cho tôi gặp nhiều phiền phức!”
Lê bảo bối, "Muốn hỏi một câu, Phạm đại thiếu gia, ngài cần thanh danh xa xỉ này sao?”
Phạm đại thiếu, "..."
Lê bảo bối, "Ánh mắt thật sai, đội nón xanh thoải mái?"
Phạm đại thiếu, "Ai, năm đó tình thế không tốt, tôi cũng không có biện pháp, baby, xin cậu tin tưởng tôi, tôi thật là vô tội , tuyệt đối là bị bức tới bước đường cùng."
Lê bảo bối đập bàn cười to, cười đến vô cùng kiêu ngạo.
Cha, cha quá khôi hài .
Nếu người bị bức đến bước đường cùng, này thực sự là muốn nghịch thiên a.
Lê bảo bối, "Nhưng cô ta thật chọc tới tôi, cứ như vậy buông tha, Phạm đại thiếu không phải làm khó tôi sao?"
Phạm Lưu Tuấn Tài không biết vì sao cùng hacker này tán gẫu, anh chỉ biết là, đối phương không có ác ý, với anh có một loại hảo cảm nói không nên lời.
Phạm đại thiếu, "Không như vậy, tương lai tôi có con gái, tôi sẽ đem con gái gả cho cậu, như vậy cậu chính là con rể tôi.”
Lê bảo bối, "..."
Vừa là cha con loạn luân, hôm nay là anh em loạn luân sao?
Lê bảo bối lật bàn, cha, cha đây là muốn náo loại nào a?
Phạm đại thiếu nói, "Xin không cần đánh ra loại ký hiệu ghét bỏ con gái tương lai của tôi, tin tôi, baby, tôi như vậy, con gái giống cha, tuyệt đối là một mỹ nữ sắc nước hương trời, xin cậu không cần ghét bỏ, nếu không bé cũng không dám đầu thai.”
Lê bảo bối cười đến nước mắt cũng phải chảy ra, có thứ tự đánh ra một hàng chữ, "Cha, cha là anh của tự kỷ đi, quá tự kỷ."
Phạm đại thiếu chau mày, Lê bảo bối đã gọi không tốt, xong, đắc ý vênh váo .
Phạm đại thiếu, "Cha?"
Lê bảo bối phi thường trấn định đánh chữ, "Ngài một câu một câu baby, tôi gọi ngài là cha chẳng lẽ sai sao?”
Phạm đại thiếu, "Tôi chỉ sợ tôi không sinh ra được con trai lớn như vậy.”
Phạm đại thiếu nói xong vô cùng lo lắng, anh phỏng đoán, hacker đối diện thành thục, cơ trí, ứng biến mau, kỹ thuật lại cao, thế nào cũng hơn hai mươi, nói không chừng lớn hơn so với anh.
Lê bảo bối, "Cha, con tin có người thiên phú bẩm sinh.”
Phạm đại thiếu đánh rắn đánh giập đầu, "Cha cũng gọi, con trai ngoan, nghe cha nói, không muốn hại thanh danh cha, thanh danh cha cũng là thanh danh con, con nói có đúng hay không con trai?”
Lê bảo bối, "..."
Tiếng đập cửa vang lên, Lê bảo bối vội vã đánh một câu, bé cấp tốc đóng máy tính, vô cùng đoan trang bình tĩnh cầm truyện tranh nhìn, Lê Thanh Trúc đi tới, "Con đang làm cái gì vậy? Còn cười lớn tiếng như vậy?"
Lê bảo bối nghĩ đến đùa giỡn Phạm tiên sinh, lại bị Phạm tiên sinh đùa giỡn, vẻ mặt co quắp.
"Mẹ, con ở trên mạng gặp được một cực phẩm."
"Cái gì cực phẩm?"
"Yêu nghiệt, lời nói ác độc, phong lưu, hoa tâm, nam nữ không tha.” Lê bảo bối đối với Phạm tiên sinh đánh giá rất cao.
Lê Thanh Trúc vừa nghe này lời, trong đầu thoáng qua gương mặt yêu nghiệt của Phạm Lưu Tuấn Tài.
"Con lại đi khắp nơi rước lấy họa ?"
"Trời đất chứng giám, mẹ, nhân cách con lương thiện vậy, mẹ không thể vu tội ." Vẻ Lê bảo bối vô tội, lên án nhìn Lê Thanh Trúc.
Lê tiểu thư, "..."
Lê bảo bối chân chó cười, "Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?"
Lê Thanh Trúc nghĩ nghĩ, xoa xoa tóc Lê bảo bối, "Bảo bối, chuyện Thùy Chi, quên đi, đừng tìm cô ta tính toán."
Đã mấy ngày, Thùy Chi ở nhà nghỉ ngơi, nghe nói tinh thần trạng thái rất không tốt.
Phạm Lưu Tuấn Tài mấy ngày nay cũng an phận hơn, không truyền ra cái scandal gì.
Nghe nói Phạm tiên sinh không chê Thùy Chi công chúa trước đây trẻ người non dạ phạm lỗi, tình so với thiên kim, có thể nói là tình nhân tốt nhất thành phố S.
Theo phong lưu đàn ông hoa, chuyển thành người đàn ông tốt nhất.
Truyền thông viết, Phạm Lưu Tuấn Tài thành tình thánh.
Lê Thanh Trúc căn bản không quan tâm việc này, nhưng mà, chuyện của Thùy Chi mới được đè xuống, lại mọc lên như nấm, lặp lại mấy lần, Thùy Chi cũng nhận được giáo huấn, Lê Thanh Trúc cũng không nghĩ bức người quá mức.
Dù sao, Thùy Chi chẳng qua là đố kỵ.
Xét đến cùng, này là lỗi của Phạm Lưu Tuấn Tài, phụ nữ có tội gì chứ.
"Báo cáo mẹ, con rất vô tội.” Lê bảo bối cắn ngón tay, gương mặt phấn nộn thoạt nhìn vô cùng đơn thuần vô tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro