Chương 27: Một Nhà Ba Người Nói Lời Ác Độc
Phạm tiên sinh người này thuở nhỏ lãnh khốc, vô tình.
Lấy lời Tronie nói, Phạm tiên sinh chính là vầng trăng trên trời kia.
Cao không thể leo tới, nhìn ai cùng không vừa mắt.
Cho nên Phạm tiên sinh cũng giống như một mặt hàng.
Khó có được có một người nhìn vừa mắt như vậy, lại là tiểu bằng hữu, đối với Phạm tiên sinh mà nói, thực sự là một bất ngờ.
"Phạm tiên sinh, ngài không trở về nhà sao?" Lê bảo bối hỏi.
"Nếu mời ta lên một chén cà phê, ta không để ý." Phạm Lưu Tuấn Tài nói.
Lê Thanh Trúc giận, "Phạm tiên sinh, ngài đừng có đồng ái luyến tính, tiểu bằng hữu nhà ta mới có bảy tuổi, ngài thế nào bảy tuổi cũng không buông tha?"
Rõ ràng có thiện cảm với bảo bối nhà cô.
Phạm Lưu Tuấn Tài đầu đầy hắc tuyến (vạch đen), không nói gì nhìn trời.
Lê bảo bối cười híp mắt cả người lẫn vật vô hại.
"Lê tiểu thư, cô xem phim G (phim đồng tính) nhiều quá."
Phamh tiên sinh, anh cũng biết phim G, chẳng lẽ anh đã xem qua?
Chẳng lẽ nam nữ cũng ăn? Lê Thanh Trúc, một là nhi đồng, một là tuyệt đại nam nhân, hai người đều là một mặt hàng phúc hắc, nhìn thế nào cũng thấy phù hợp thôi.
Còn là cha con trọng khẩu vị.
Hủ nữ lại không hiểu Phạm tiên sinh sẽ là người như thế.
"Phạm tiên sinh, sắc trời không còn sớm, đi thong thả không tiễn.”
Ngụ ý, sớm xéo đi.
Phạm Lưu Tuấn Tài nguy hiểm híp mắt, nhìn một lớn một nhỏ trước mắt.
"Phạm tiên sinh, hôm khác mời uống cà phê." Hạ bảo bối cười híp mắt bày ra một tư thế xin mời, vô cùng thân sĩ.
Phạm Lưu Tuấn Tài cũng không nói nhiều, lái xe đi rồi.
Lê Thanh Trúc thở phào nhẹ nhõm, cha con bọn họ có qua có lại thật làm cho cô ăn không tiêu.
Lê bảo bối rất hiển nhiên không ghét Phạm Lưu Tuấn Tài, Phạm Lưu Tuấn Tài nhìn ai cũng không vừa mắt, hiển nhiên không ghét Lê bảo bối.
Huyết thống thực sự là kỳ diệu.
Hai mẹ con ở hoa viên tản bộ, mỗi người dắt một con chó Tây Tạng.
"Mẹ, tại sao cha đưa mẹ trở về?" Có chuyện, tuyệt đối muốn nghe.
"Tiện đường, chúng ta cách một cái chợ."
"Không phát sinh việc khác?" Lê bảo bối hiển nhiên không thể lừa gạt.
"Có, bạn thân của anh ta còn coi trọng mẹ con.”
"Oa... Vợ bạn, không thể a."
Lê Thanh Trúc, nói, “Mẹ cùng anh ta một phần tiền quan hệ cũng không có, hiểu không?”
"Hiểu!" Lê bảo bối nghiêm túc gật đầu, Lê Thanh Trúc cảm thấy vui mừng, Lê bảo bối lại nói tiếp, "Chỉ là có một mình con mà thôi.”
"Câm miệng!"
"Dạ, nữ vương đại nhân.” Lê bảo bối cười ha ha.
"Con muốn nuôi chó Tây Tạng? Thật là phiền phức."
"Mẹ, mẹ không cảm thấy bọn nó rất đáng yêu sao? Rất uy phong sao? Mang đi ra ngoài có nhiều mặt mũi a."
"Mẹ phải đi làm, con phải đi học, có thời gian chăm sóc bọn nó sao?”
"Xin nữ vương đại nhân yên tâm, con ngay cả nữ vương có thể chăm sóc, chăm sóc hai con chó ngao Tây Tạng tuyệt đối không có vấn đề."
Lê Thanh Trúc, "Tiểu tử thối, con đem mẹ so sánh cùng với chó?”
Lê bảo bối nhảy một bước xa, “Mẹ, con sai rồi, đây cũng không phải là chó bình thường a..."
Hai mẹ con người cười cười náo về nhà, ai cũng không nhắc tới Phạm Lưu Tuấn Tài, giống như người này chưa bao giwof xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lê Thanh Trúc rảnh rỗi, cuối tuần càng không có chuyện gì, Sunny Hạ Linh cũng là trạch nữ (ý chưa có gia đình), lại không có bạn trai, cô so với Lê Thanh Trúc lớn hơn ba tuổi, hai người ở công ty giao tình tốt nhất.
Sunny Hạ Linh nghĩ đến nhà cô làm khách.
Sáng sớm mười giờ thứ bảy, Sunny Hạ Linh đúng giờ xuất hiện ở cửa.
Lê Thanh Trúc vừa mới hoàn tất việc rửa mặt chải đầu, Sunny Hạ Linh không thấy bóng dáng Lê bảo bối, nhịn không được hỏi, "Bảo bối đâu?"
"Bé đi mua đồ ."
Sunny Hạ Linh cho rằng đứa nhỏ đi mua đồ, đơn giản là đồ uống gì gì đó, cũng không thèm để ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro