Chương 18 + 19: Phạm Tiên Sinh Cùng Lê Tiểu Thư
Nhóm bọn bọ hầu như không có nhận thêm nhiệm vụ gì, chỉ làm tiếp những công việc trước đó.
Có đôi khi điều người đi làm việc, nhưng không có đá động gì đến Lê Thanh Trúc.
Cô cũng nhìn ra được, Khả Ngân đã quên cô.
Lê Thanh Trúc mừng rỡ.
Nếu như Khả Ngân muốn nhìn cô nổi trận lôi đình, thì cô ta nghĩ lầm rồi.
Lê Thanh Trúc ở nước ngoài là nhà thiết kế cùng kỹ sư nổi tiếng, chỉ có cô chọn công ty.
Không có chuyện công ty chọn cô.
Khả Ngân không cần cô, chỉ có Khả Ngân tổn thất.
Cô đi làm, nhưng không có việc gì để làm, tiền lương thì vẫn có, lại có thời gian bồi con trai của mình.
Cớ sao lại không làm.
Sunny Hạ Linh thần thần bí bí chạy vào phòng thiết kế, "Woa, tin tức lớn, tin tức lớn, Phạm đại thiếu gia đến WPL họp, thật là đẹp trai a."
Sunny Hạ Linh là điển hình phụ nữ hoa si, nhắc tới Phạm đại thiếu gia, hai mắt muốn rớt ra.
Karik nói, "Anh ta là người đàn ông đã có chủ ."
"Tôi thích anh ta vì anh ta đẹp trai, có chủ hay không cùng tôi không quan hệ, nhưng có cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không kết hôn với anh ta."
Xì!
Lê Thanh Trúc cười phun, quả nhiên cô cùng Sunny Hạ Linh rất hợp nhau.
Loại đàn ông như yêu tinh này, phụ nữ thông minh đều tránh xa.
"Công chúa là thiên kim của thị trưởng cũng không nắm được tim của anh ta, thay phụ nữ như thay đổi quần áo, thật không đáng tin."
"Chỉ có gương mặt còn coi được."
Karik nói, "Cho nên nói, người phụ nữ nào coi trọng Đường đại thiếu gia đều rất nông cạn."
Lê Thanh Trúc tán thành với những lời này.
Buổi trưa, Phạm Lưu Tuấn Tài đến phòng thiết kế, phòng thiết kế lập tức trở nên rất náo nhiệt.
Anh cơ hồ bị vây chặt.
Lê Thanh Trúc nghĩ thầm, thời đại này, hoa si thật không ít a.
Cô không muốn tìm đến phiền phức, nhân cơ hội không ai để ý trốn đi.
Trên cơ bản, cô thà rằng đối mặt Khả Ngân, cũng không muốn nhìn thấy Phạm Lưu Tuấn Tài.
Không biết có phải do cô biết anh và Lê bảo bối có quan hệ.
Cô sợ anh biết được chân tướng sự việc.
Lê bảo bối chính là con trai của Phạm Lưu Tuấn Tài.
Khả Ngân trong lòng vui mừng đến cực điểm, Phạm Lưu Tuấn Tài đến phòng thiết kế, đương nhiên là đến thăm cô.
Khả công chúa trong lòng cao ngạo lại ngọt ngào.
Hận không thể chạy khắp nơi khoe khoang.
Tronei hỏi, "Lê Thanh Trúc đâu?"
Troine là cố vấn pháp luật của Phạm thị, lại là bạn bè của Phạm đại thiếu gia.
Khả Ngân trong lòng mất hứng, Sunny Hạ Linh vừa quay đầu không thấy Lê Thanh Trúc, nói, "Cô ấy đi toilet ."
Phạm Lưu Tuấn Tài hôm nay tới WPL là để trao đổi về tiến độ của dự án phát triển quang cảnh biển, Lâm Nhiên nói muốn thấy Lê Thanh Trúc, nên kéo anh đến phòng thiết kế.
Lấy cá tính của anh, anh hạ mình đến WPL họp là đã cho WPL mặt mũi, cũng không muốn đến phòng thiết kế.
Tronie nói, Lê Thanh Trúc là kiến trúc sư truyền kỳ trong ngành xây dựng.
22 tuổi đã có bằng kỹ sư tiến sĩ, trên toàn cầu, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đồng thời còn kiêm nhà thiết kế.
Rất giỏi.
Nghe nói là một phụ nữ, nên Tronie càng tò mò hơn.
Phạm Lưu Tuấn Tài không cho là đúng, cái gì mà phụ nữ thiên tài, chẳng qua là người Mỹ ngạc nhiên thổi phồng lên, chỉ là thiết kế một nhà hát lớn, có cái gì giỏi chứ.
Anh cảm thấy chuyện thật phóng đại .
"Thanh Trúc là hoa khôi của phòng thiết kế chúng tôi." Không biết là ai nói một câu.
Khả Ngân sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Tronie cười đến thập phần chính nhân quân tử, giọng điệu thì ngược lại, "Là phụ nữ rất đẹp sao?"
Karik nói, "Trong trăm người có một người."
Lê Thanh Trúc cứng rắn bị Sunny Hạ Linh kéo qua, hối hận không kịp .
Sunny Hạ Linh nói, cố vấn pháp luật của Phạm thị muốn gặp cô.
Chưa nói Phạm Lưu Tuấn Tài cũng đang ở đó.
Hai người vừa chạm mặt, Lê Thanh Trúc liền muốn trốn tránh.
"Cô là Lê Thanh Trúc?" Tronie kinh hãi hỏi.
Lê Thanh Trúc tuyệt đối không phải phụ nữ chỉ nhìn dáng vẻ bề ngoài, mái tóc tém đen tuyền, lịch lãm, cá tính.
Nói cô là ngôi sao điện ảnh cũng có người tin.
Lê Thanh Trúc thầm nghĩ.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
"Xin chào, tôi là Lê Thanh Trúc." Lê Thanh Trúc tự nhiên đưa tay ra giới thiệu.
Tronie cùng cô nắm tay, nhịn không được kinh ngạc hỏi, "Tôi là Tronie, cô đủ tuổi thành niên rồi chứ?"
Toàn bộ phòng thiết kế ồn ào cười to.
Lê Thanh Trúc chững chạc đàng hoàng nói, "25, đã trưởng thành rất nhiều năm."
Phạm Lưu Tuấn Tài híp mắt, hứng thú nhìn Lê Thanh Trúc.
Anh không ngờ, người phụ nữ này chính là Lê Thanh Trúc.
Quả thật là đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
"Xin chào, tôi là Phạm Lưu Tuấn Tài." Phạm Lưu Tuấn Tài cũng đưa tay ra.
Nếu không phải trước mặt bao nhiêu người, Lê Thanh Trúc rất muốn xoay người bỏ đi.
"Đường tổng, xin chào." Lê Thanh Trúc đưa tay ra.
Hai lòng bàn tay nhẹ nhàng đụng chạm, Lê Thanh Trúc cúi đầu.
Đôi tay anh rất đẹp, thon dài, cao quý, thoạt nhìn rất mạnh mẽ.
Phạm Lưu Tuấn Tài cảm giác được lòng bàn tay mình so với Lê Thanh Trúc cũng có nhiều vết chai.
Bàn tay của cô, có rất nhiều nốt chai.
Là đôi tay vì lao động cực nhọc nên mới thế.
Hai tay vừa đụng liền lập tức tách ra, nhưng trong lòng hai người đều hiện lên nhiều ý nghĩ trong đầu.
Khả Ngân ở một bên rất bất an, cảm thấy Phạm Lưu Tuấn Tài cùng Lê Thanh Trúc có gì đó rất ái muội.
Từ khi Lê Thanh Trúc xuất hiện, ánh mắt của anh vẫn không rời cô ấy.
Tronie nói, "Không ngờ Lê tiểu thư còn trẻ như vậy, tôi đã xem qua các tác phẩm thiết kế của cô, tôt thích nhất là nhà hát kịch"
"Cảm ơn." Lê Thanh Trúc lễ phép nói.
Ánh mắt Phạm Lưu Tuấn Tài xẹt qua nhìn toàn bộ người của phòng thiết kế, rơi vào trên người Khả Ngân, "Khả tổng giám, tôi cùng luật sư Tronie xuống chỉ muốn mời các vị đồng sự của phòng thiết kế cùng nhau ăn một bữa cơm, Phạm thị cùng WPL hợp tác nhiều năm, tôi cũng nên mời một bửa cơm."
"Oa..."
Phòng làm việc lập tức như ông vỡ tổ, vô cùng náo nhiệt.
Tronie thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình.
Phạm Lưu Tuấn Tài tâm không cam tình không nguyện bị anh kéo đến phòng thiết kế đã có vẻ mặt không kiên nhẫn.
Lúc này lại nói bọn họ muốn mời cơm ?
Em gái ngươi, Phạm đại thiếu gia cho tới bây giờ chưa mời nhân viên của mình bửa cơm, lại đến đây mời nhân viên của WPL.
Anh ta không biết xấu hổ sao?
Phạm Lưu Tuấn Tài, anh lại đang tính kế cái gì a?
Nhưng mà, Tronie đối Lê Thanh Trúc rất có hứng thú, nên coi như đây là cơ hội để anh thảo luận với cô đi.
Khả Ngân thật bất ngờ, nhưng thấy Tronie cũng phụ họa theo, nên cũng gật đầu đồng ý.
Phạm Lưu Tuấn Tài nhàn nhạt nói, "Ai vắng mặt liền trừ lương."
Nói là nói như thế, ánh mắt anh lại dừng trên người Lê Thanh Trúc.
Karik la hét kêu, "Cơ hội tốt như vậy, người nào không đi là ngu ngốc a."
"Đi, đi, đi..."
"Chúng ta đều đi."
Lê Thanh Trúc vừa định nói không đi liền bị câu ngu ngốc này nghẹn một chút.
Khóc không ra nước mắt.
Karik, ta hận ngươi a a a a.
Lê Thanh Trúc gọi điện thoại cho Lê bảo bối, "Bảo bối, mẹ buổi tối có xã giao, con tự mình ăn cơm nha."
"Đi chỗ nào xã giao?"
"Cùng ai ăn cơm?"
"Nam, hay nữ?"
"Có hay không sắc lang?"
"Nhất định phải mang thuốc xịt phòng sói."
"Không cho phép uống rượu."
"Chín giờ phải về đến nhà."
"Có việc thì lập tức gọi bảo bối, ai dám phi lễ mẹ, bảo bối giết chết hắn."
Hạ Thần Hi, "..."
o(╯□╰)o.
Lê bảo bối, mẹ là con gái con sao? Mẹ là con gái con sao?
Sunny Hạ Linh nghe lời Lê bảo bối ở bên kia nói, cười ha ha.
Này bảo bối thực sự là một lòng bảo vệ mẹ nó a.
Nào giờ có đứa con nào quản mẹ mình như thế.
Lê Thanh Trúc đem cô ấy đẩy ra, vừa lúc cô ấy cũng có việc, cầm tư liệu cùng Karik nghiên cứu bản thiết kế.
Lê Thanh Trúc rất ngoan trả lời vấn đề, "Cha con đến phòng thiết kế mời cơm, không có cách nào từ chối, đẩy không xong."
Bạch tuộc thụ khi còn sống
Bạch tuộc luôn cảm thấy cực kỳ…cực kỳ thương tâm.
Mama từng nói , bộ tộc chúng nó đều là công.
Chắc chắn phải là công, phải đi thượng thiên hạ, thượng nam nhân, thượng nữ nhân. Nó trăm phần trăm tin lời mama nó, hơn nữa dù sao bạch tuộc cũng chưa từng thấy người trong gia tộc mình bị thượng. Nhưng chính vì càng tin, bạch tuộc lại càng thấy thương tâm.
Bạch tuộc chính là có một bí mật nhỏ.
Kỳ thật, nó là……thụ.
Bạch tuộc chân chính là một siêu cấp ngượng ngùng thụ, mỗi ngày nó đều khát khao có một tiểu công anh tuấn hung hăng chà đạp nó một trăm lần ~~ một ngàn lần ~~~
Nhưng thực tế chứng minh tưởng tượng so với hiện thực thường cách nhau rất xa.
Bạch tuộc lần đầu tiên biết yêu là yêu một cái siêu cấp mĩ nhân.
Ngay lần đâu gặp gỡ, bạch tuộc đã thường xuyên dùng ánh mắt thâm tình nhìn đại dương vật của mĩ nhân, hi vọng nó hung hăng đâm vào trong cơ thể mình.
Nhưng là, nó thất tình rồi! Một ngày bạch tuộc phát hiện, mĩ nhân thế nhưng cũng là thụ.
Mối tình đầu thường sẽ không có kết quả.
Bạch tuộc luôn tự an ủi mình như vậy liền rất nhanh lấy lại tinh thần, hăng hái tiếp tục bắt đầu tìm kiếm một tiểu công có thể mang đến cho nó một cuộc sống tình yêu mĩ mãn.
Năm ấy, ngày xuân nắng ấm, ánh mặt trời chan hòa , cây lá thơm mùi áo mới…..Tuy rằng, sự thực là, nó không ngửi thấy được~~~
Bạch tuộc đã phải lòng cá mực………….
Trích dẫn lại một câu nói phía trên: tưởng tượng so với hiện thực thường cách nhau rất xa.
Tại thời điểm bạch tuộc rơi thật sâu vào lưới tình, vô cùng…vô cùng yêu cá mực tiểu công, vì hắn phấn đấu quên mình. Tin dữ đã đến ~~~~
Cá mực bị người ta bắt làm cá mực nướng……
Giống như sấm sét giữa trời quang! Mấy cái xúc tua lủn củn của bạch tuộc vì xúc động mà co quắp hết lên.
Vì cái gì! Vì cái gì!
Ngửa mặt 45 độ nhìn ông trời, bạch tuộc gào thét: Vì cái gì!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Vì cái gì a!!!!!!!!!!!!!! Vì cái gì!!!!!!!!!!!!!!!
Tình yêu, tình yêu rốt cuộc là cái gì?
Có loài nói đó là thứ tình cảm dư thừa, có loài lại cho rằng đó là thứ tình cảm quý giá nhất thế gian.
Còn bạch tuộc, nó biết, nó vĩnh viễn không thể thiếu được tình yêu , vì thế bạch tuộc quyết định dũng cảm quên mình.
Phía trước là một cái lưới rộng thật rộng, dài thật dài, bạch tuộc bi thương nhìn về phía mama thật lâu rồi quay người, kiên định thả người phóng đi…….
Này, chính là một đi không có đường trở về………
Tình yêu chính là lửa nóng, mang theo thứ tình cảm mãnh liệt đến thiêu đốt cơ thể cùng ánh mắt mờ mịt. Bạch tuộc rất nhanh được đặt bên cá mực. Nó thở nặng nề, đem xúc tua đánh lên người cá mực. Thanh âm ôn nhu.
“Ngươi…….Nguyện ý làm lão công của ta hay không………….?”
Cá mực cười nhẹ, giống như một cơn gió xuân mang theo mùi vị của thiên nhiên.
“Kỳ thực, ta là con cái…………”
Này một đả kích khiến cho bạch tuộc mất hết khí lực, vô cùng thương tâm.
Bỗng nhiên bạch tuộc cảm nhận được một cái thứ này nọ đâm vào trong thân thể nó, ở trong đó hung hăng cắm sâu xuống.
Nga! Bảo bối! Ta rốt cục đã bị! Lần đầu tiên của ta rốt cuộc là cho ai?
Bạch tuộc ngẫm nghĩ, thực vất vả mới cúi được đầu nhìn xuống dưới thân.
…..
Bạch tuộc bỗng nhiên nhớ đến một câu nói của mama.
Con yêu, ba của con là bị gả cho cây tăm………
………..
Đâu đó vang lên tiếng reo bán.
“Ai mua bạch tuộc nướng đê ~~~~mau tới mua a, một xiên năm đồng thôi, rất rẻ nha !!”
Một người khách quan đi tới, bĩu môi: “Sao mực lại nhỏ như vậy a?!!!”
“Không nhỏ thì làm sao có cái giá này !!!!”
“Nha~~ cho ta hai xiên………..”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro