Chương 132 + 133
"Thói quen là được." PLTT chậm rãi nói, như có điều suy nghĩ, "Nghe Thùy Chi nói, khi Triệu Phong đi, tôi còn chưa có đi, khi đó LTT còn chưa có đi ra, là ai uy hiếp Triệu Phong?"
"Tôi tương đối hiếu kỳ, là ai nổ súng bắn Triệu Phong." Tronie nói, "Trong nước súng ống quản lý nghiêm, không giống Âu Mỹ, anh cho rằng ai cũng có thể rút súng bắn người sao?"
"Tuấn Tài, anh nói bên người Thanh Trúc có hắc đạo có phải hay không?"
PLTT nhíu mày, nhớ tới trong nhà LTT, ấm áp như vậy, sao có thể cùng hắc đạo có liên quan, tuyệt đối không có khả năng.
Troine thấy PLTT như có điều suy nghĩ, anh trầm giọng nói, "Triệu Phong lúc nhỏ không sợ trời không sợ đất, chớ nói là không ai có thể buộc anh thừa nhận hành vi phạm tội, nhất định là cho anh ta đả kích rất lớn, bằng không, anh ta không có khả năng thuận theo như vậy."
"Cả thành phố S, ai không kiêng dè Nguyễn gia cùng Triệu gia mấy phần, không ai có này lá gan chọc bọn họ."
PLTT trầm giọng nói, "Chuyện này tôi giao cho Phạm môn mật thám, nhất định sẽ tra rõ."
Triệu Phong nhận tội công trình Hằng Kim, Phạm thị cũng bị xét xử, mặc dù ảnh hưởng không lớn, cuối cùng là có tổn hại hình tượng công ty, Đường Bạch Dạ cũng không quan tâm, công trình Hằng Kim đối Phạm thị mà nói như hòn đá nhỏ trên Thái sơn.
Sau khi Triệu Phong nhận tội, PLTT cần làm chỉ là giải quyết tốt hậu quả.
Phạm lão chẳng sợ có nhiều lửa giận hơn nữa cũng không có chỗ nhưng phát, bởi vì là Triệu Phong tự mình nhận tội, không liên quan đến PLTT, chuyện này được sôi sùng sục, thương giới không người nào không biết, Nguyễn gia cùng Triệu gia ở giới chính trị cũng đã mất mặt mũi.
Nguyễn thị trưởng vô cùng tức giận, Triệu gia bất đắc dĩ, chỉ có thể cho Triệu Phong ra nước ngoài, tránh tránh đầu sóng ngọn gió.
Cũng không thể ngồi tù.
Buổi tối, PLTT cùng Nguyễn thị trưởng có một bữa tiệc.
Chỉ có PLTT cùng Nguyễn thị trưởng.
Nguyễn thị trưởng nói, "Tuấn Tài, tâm tư người trẻ tuổi, tôi hiện tại thực sự là xem không hiểu, anh rốt cuộc là có ý gì?"
PLTT bưu nhã cười, phong độ nhẹ nhàng, "Nguyễn thị trưởng chỉ là cái gì?"
"Chuyện Triệu Phong, tôi không nói đến rốt cuộc có phải anh làm hay không, đã có kỹ sư WPL thừa nhận chuyện này, vì sao anh muốn mạo hiểm đến đồn cảnh sát nháo, đem người mang đi?" Nguyễn thị trưởng vô cùng không vui, "Chuyện này, anh rốt cuộc giải thích thế nào."
PLTT ý cười không giảm, thẳng tắp nhìn Tưởng thị trưởng, "Nguyễn thị trưởng, chuyện này sau lưng rốt cuộc chân tướng thế nào, ngài trong lòng biết rõ ràng, nữ kỹ sư WPL là vô tội, Triệu Phong lá gan không nhỏ, vậy mà mua được cảnh sát."
"Sử dụng hình phạt riêng, nếu như tôi không đến, cô ấy liền bị giết người diệt khẩu."
Nguyễn thị trưởng nhíu mày, giọng điệu vô cùng khinh mạn, lãnh khốc, "Chết liền chết, có có gì đáng ngại, cũng không phải cái gì quan trọng."
Ánh mắt PLTT trầm xuống, mi tâm nhíu lại, "Nguyễn thị trưởng, đối với ngài mà nói, cô ấy không là gì quan trọng, với tôi mà nói, cô ấy lại là người tôi không thể thiếu."
Người ý nghĩa, đúng không cùng người, vĩnh viễn đều là không giống nhau như vậy.
Anh không biết mình có yêu LTT hay không.
Ai có muốn mạng của cô, anh liền muốn mạng người đó trước.
Sắc mặt Nguyễn thị trưởng trở nên rất khó coi, trải qua phong sương tròng mắt đầy vẻ lo lắng, cả giận nói, "PLTT, anh làm càn, anh nói như vậy, anh đem Thùy Chi đặt chỗ nào?"
PLTT lạnh lùng cười, cũng không thèm để ý lửa giận Nguyễn thị trưởng, anh nhìn thẳng Nguyễn thị trưởng, trầm giọng nói, "Nguyễn thị trưởng biết rất rõ ràng, tôi ở đồn cảnh sát làm cái gì, ngài cũng biết, cô ấy là người thế nào của tôi."
"Ngài nói cô ấy không quan trọng, chết liền chết, ngài muốn tôi đặt ở chỗ nào."
Anh thanh âm không lớn, như bình thường, thậm chí mang theo một chút ưu nhã, nhưng mà, lời nói ra, lại là khí phách, như tối ngạnh cương đao, để ngang yết hầu của địch.
Không khí, trong nháy mắt căng thẳng.
Nguyễn thị trưởng đột nhiên ý thức được, ông và Phạm lão gia vẫn cho là nắm PLTT trong lòng bàn tay, đã chậm rãi thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ.
"Anh ngụ ý, không muốn cùng Thùy Chi kết hôn?" Sắc mặt Nguyễn thị trưởng khó coi đến cực điểm, con gái duy nhất của ông đã chịu nhục nhã lớn như vậy, là một người cha không thể chịu đựng.
"Hôn nhân của tôi, chỉ là một tràng giao dịch." PLTT lạnh lùng nói, không phải đang nói anh một đời hạnh phúc, mà là nói một chuyện không quan trọng.
Anh vẫn cho là, hôn nhân sẽ chỉ là một hồi giao dịch, không còn cái khác.
Anh chưa bao giờ chờ mong hôn nhân.
Anh biết, chẳng sợ anh kết hôn với Thùy Chi, cũng là hôn nhân.
Thẳng đến anh gặp được LTT.
Anh đột nhiên muốn hôn nhân chân chân thật thật.
Nguyễn thị trưởng cười lạnh, tay nắm ly rượu đỏ, giống như muốn đem ly bóp nát, "PLTT, anh thực sự là không biết phân biệt. Thùy Chi có thể gả cho anh, là phúc khí anh có được, nó yêu anh như vậy, vì sao anh không biết quí trọng."
"Trong cả đời Nguyễn thị trưởng, trừ thị trưởng phu nhân, không yêu qua những người khác sao?" PLTT cười mỉm hỏi, vô cùng thân sĩ, như hỏi một chuyện bình thường.
Nguyễn thị trưởng trong nháy mắt không nói nên lời.
Trong đầu thoáng qua một gương mặt trẻ tuổi, cấp tốc biến mất.
Ông nhíu mày, PLTT thấy thần sắc ông như vậy, cũng hiểu được.
Nhớ người yêu cũ, là thói hư tật xấu của đàn ông.
Đàn ông có thể yêu một người phụ nữ, lại không cam đoan kì hạn, cực ít có một người đàn ông trọn đời trọn kiếp yêu một người.
Nhìn hôn nhân có tình cảm lại cảm thấy cực kì quái.
Phương diện này, PLTT thấy rất thấu hiểu.
Nguyễn thị trưởng lạnh lùng cười, "Phạm đại thiếu gia, lúc tôi ở cái tuổi này, cũng giống như anh, nói cái gì tình tình yêu yêu, chờ anh đến cái tuổi này của tôi liền biết, tình yêu cái gì cũng không phải, nắm anh ở trong tay, mới thực sự thật thật tại tại, anh nắm giữ gì đó."
"Nếu là anh, tôi sẽ thả thông minh một điểm, cưới Thùy Chi, hơn phấn đấu ba mươi năm."
PLTT đột nhiên cười to, tiếng cười châm chọc, như nghe đến vũ trụ cười nhạo.
"Giờ này ngày này, chẳng sợ không phấn đấu ba mươi năm này, tôi cũng đủ khoe khoang ba đời." PLTT nói xong ngạo mạn càn rỡ, giống như anh là cao cao tại thượng, cái gì cũng không để ở trong mắt.
Nguyễn thị trưởng giận dữ, đập bàn đứng lên, "PLTT, anh rất quá đáng, lúc trước Thùy Chi giúp anh, bây giờ qua sông rút ván, anh không sợ làm nó thất vọng sao?"
PLTY nói, "Nguyễn thị trưởng, lúc trước Phạm gia gặp nạn, ngài cho viện trợ, tôi rất cảm kích."
"Mấy năm qua này, tôi cũng cho ngài đủ tiền tài, cho ngài đủ giúp đỡ, giúp ngài ở giới chính trị thuận buồm xuôi gió, tôi cũng không nợ ngài."
"Nợ ngài, tôi trả sạch."
"Thùy Chi cùng tôi vừa mới bắt đầu chính là một giao dịch, trong lòng cô ấy cũng biết rõ ràng." PLTT nhìn Nguyễn thị trưởng, ánh mắt lãnh ngạnh, không một điểm thỏa hiệp, "Tôi PLTT không làm Thùy Chi thất vọng."
Anh và Thùy Chi ngay từ đầu, anh nói với Thùy Chi, cô không yêu anh, bọn họ đính hôn, anh chỉ biết chức trách vị hôn phu chiếu cố cô, sẽ không tệ bạc với cô, nếu là tương lai anh không có người yêu, anh có thể kết hôn với cô.
Nếu có, bọn họ sẽ đi hai con đường.
PLTT đa tình phong lưu, lại không lừa tình đối với phụ nữ của mình.
Thùy Chi yêu anh, anh biết, cho nên anh không lừa cô.
Anh PLTT nghĩ muốn cái gì, anh sẽ dùng hết toàn lực chính mình, sẽ không dựa vào phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro