Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 1: Bạn thân

Từ trước đến nay tôi vẫn luôn nghĩ tôi không có nổi một đứa bạn thân. Mọi người nghe xong chắc cũng shock lắm nhỉ, nghĩ là con này chắc lập dị, nội tâm, chẳng có gì nổi bật, tính tình hãm, xấu tính gì đó. Tôi sống nội tâm, chắc cũng lập dị trong lớp nhưng tính tôi thoải mái và khá vui vẻ, nhan sắc cũng không phải xấu ma chê quỷ hờn, nhiều đứa còn bảo tôi vui tính dễ chơi. Tưởng như thế sẽ tìm được bạn thân, cuối cùng sự mong chờ ấy cũng vứt xuống sông xuống biển, tôi tự đối mặt với sự thật " không bạn thân". Tôi phát hiện ra điều này từ hồi lớp 6. Hồi ấy quý 1 cô giáo lắm rồi hôm đấy tâm sự với cô, nói là con không có bạn thân khiến cô cũng bất ngờ lắm, người ngoài nhìn vào lúc nào cũng thấy tôi vui vẻ với đám bạn chả ai nghĩ là nhiều lúc thấy cô đơn, cảm giác như chẳng ai hiểu mình, chẳng ai là bạn thân của mình cả. Đến năm lớp 7, tôi cứ tưởng mình và A là bạn thân, mong chờ đặt hết tình cảm mình vào trong tình bạn ấy rồi cuối cùng lại tiếp một gáo nước lạnh. Cứ dần dần như thế niêm tin vào tình bạn của tôi dần dần ít đi, tôi ít giao tiếp hơn, thu hẹp mình lại , đặt ít niềm tin vào người khác hơn rất nhiều. Đấy là bài học mà tôi đã rút ra sau nhiều lần " tưởng ta là bạn thân". Hồi đó cũng tủi lắm, bạn bè xung quanh ai cũng khoe có bạn thân, tag nhau trên facebook các kiểu, còn mình lại chẳng có ai... Mộ phần khiến tôi thay đổi suy nghĩ về tình bạn đó chính là những câu chuyện mẹ kể. Tôi ngưỡng mộ mẹ lắm , mẹ có 1 hội bạn thân từ cấp 2 đến tận bây giờ rồi cả hội cấp 3 nữa. Giờ mẹ 41 tuổi rồi mà tình bạn của mẹ với nhóm bạn vẫn không hề thay đổi, vẫn trọn vẹn như ngày nào. Nhiều lần không giấu được cảm xúc tôi bật khóc, sa vào vòng tay mẹ , tôi tâm sự về việc tôi buồn thế nào về việc không có bạn thân. Mẹ cho rằng tôi cần chấp nhận sự khác biệt của đứa bạn, bạn thân cũng phải có lúc cãi nhau giận nhau nhưng điều quan trọng là họ làm lành với nhau như thế nào. Có phải là do tôi đặt mục tiêu quá cao về bạn thân sau câu chuyện của mẹ hay không? Bởi đến giờ tôi vẫn nghĩ là bạn thân phải tiếp xúc lâu dài, phải trải qua nhiều chuyện để cuối cùng vẫn có nhau, như vậy mới là bạn thân nhỉ? Nhưng bao lâu nay t vẫn nghe bạn kể về bạn thân cũ blah blah trong khi mới chỉ được vài tháng, 1 năm hoặc hơn xíu. Cái khái niệm về tình bạn của t chắc khác xa mọi người, tự lập trình trong đầu rằng nó phải thế mới là thế nó phải như nào mới được thế... Khiến tôi như bị điên lên, xa cách xã hội, sống khép kín hơn hẳn. Bạn bè khuyên phải trân trọng những gì trước mắt mình, cứ coi là bạn thân đi các kiểu. Rõ ràng tôi vẫn trân trọng sự có mặt của họ trong cuộc đời tôi, tôi rất vui và yêu quý họ, chỉ là tôi đã quá ích kỉ , gò bó bản thân và nhất quyết theo ý mình về mối quan hệ tình bạn. Nhiều lúc chỉ ước được về ngày còn bé chả toan tính gì, bạn bè chơi với nhau thân thiết. Vì vậy cuối cùng chỉ muốn nói rằng khái niệm bạn thân của mỗi người khác nhau, tôi và các bạn sẽ phải tập chấp nhận suy nghĩ người khác. Cho dù sau này không thể tìm được người bạn thân của mình hay có thể thì tôi sẽ phải tận hưởng cuộc sống trước mắt mình, hãy yêu khi còn có thể, thương khi còn có thể, trân trọng nhau khi thời gian vẫn cứ trôi đều nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: