Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

01.

"Người này ta mang đi, không cần tiễn."

Mỗi một con rồng nhỏ của Cô Tô Lam thị đều mặt mày tức giận nhìn lên bầu trời, giương cung bạt kiếm nhưng lại không thể làm gì. Bọn họ tu vi quá yếu, trưởng bối trong nhà đều bị Di Lăng lão tổ làm trọng thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn ma đầu này mang tiểu công tử nhà mình đi. 

Sát khí màu đen trộn lẫn với màu đỏ và mùi tanh của máu che khuất bầu trời, hoàn toàn không thể nào nhìn thấy được một bầu trời xanh thẳm vốn có, khiến cho người ta cảm thấy áp lực, hít thở không thông. Mãi cho đến khi ma đầu này bắt tiểu công tử đi, có lẽ là bởi vì lúc hắn rời đi đã cảm thấy mỹ mãn, thế nên bầu trời Vân Thâm mới khôi phục thanh tịnh như cũ.

Ngụy Vô Tiện lười biếng nằm ở trên vương tọa trong điện Phục Ma. Cỗ vương tọa này rất lớn, bên trên nằm thêm vài người nữa cũng vẫn tuyệt đối rộng rãi. Ở phía trên được trải lên một tấm lông chồn màu đen có cảm giác vô cùng mềm mại. Ngụy Vô Tiện nghiêng người nằm lên đó, đôi mắt phượng bỗng nhiên híp lại, mơ hồ có thể nhìn thấy con ngươi màu đỏ sậm.

Ở góc bên kia còn có một người đang ngồi, chỉ bày ra một lá bùa liền định thân tại chỗ, không thể động đậy.

'Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song'  nhưng cũng chỉ là tiểu công tử mà thôi.

Da dẻ trắng nõn, tuấn mỹ lạ thường, quy phạm đoan chính, giáo phục màu trắng không chút cẩu thả, trên trán có buộc một cái mạt ngạch mây cuốn. Ngoài ra, còn có một đôi sừng rồng màu xanh băng ở trên đỉnh đầu tản ra hàn khí. Một đôi mắt sáng màu ngọc lưu ly mở thật to, trừng mắt liếc nhìn Ngụy Vô Tiện. Nếu không phải bị phù văn cản trở làm khó, nếu không khi nhìn đến tư thế này, y nhất định sẽ xông đến đâm cho Ngụy Vô Tiện một nhát kiếm.

"Vân Thâm có giai nhân. 

Tuyệt thế mà độc lập. 

Nhất cố khuynh nhân thành. 

Tái cố khuynh nhân quốc."

* Dịch nghĩa:
"Vân Thâm có mỹ nhân,
Vẻ đẹp tuyệt thế không ai sánh bằng.
Một cái nhìn làm ngả nghiêng thành quách,
Nhìn lại lần nữa làm đất nước suy vong."

Bài thơ "Giai nhân ca" phần Lý phu nhân (Hán Vũ Đế), tác giả chỉ thay phương Bắc (北方) thành Vân Thâm (云深).

"Chậc chậc, lớn lên thật xinh đẹp, nhưng tính khí lại có hơi kém một chút."

Ngụy Vô Tiện ngoắc ngoắc ngón tay, bản thân tiểu công tử không biết như thế nào mà lại tới bên cạnh hắn. Người cũng đã bị bắt đến đây, bùa này có cũng được mà không có cũng không sao. Dù sao con rồng này tuổi vẫn còn nhỏ, tu vi cũng thấp, căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Ngụy Vô Tiện sờ sờ lên sừng rồng đẹp mắt kia rồi lại chọc một cái lên khuôn mặt có chút mập mạp của tiểu công tử, sau đó bèn xé lá bùa xuống.

Thời điểm lá bùa kia vừa được xé xuống, tiểu công tử lập tức cầm lấy bội kiếm của mình, kiếm ra khỏi vỏ, đâm một đường về phía hắn. Nhưng bởi vì tu vi chênh lệch quá lớn, một kiếm kia tuy là hướng về lồng ngực của Ngụy Vô Tiện, nhưng tại một nơi nào đó, cách một thước ở trước người hắn rốt cuộc thứ gì cũng không đâm vào được. Không một ai biết tu vi của Di Lăng lão tổ cao siêu chừng nào, chính hắn đã giết Ma Quân tiền nhiệm rồi đoạt vị rồi đảm nhiệm vị trí Yêu Vương đã ngàn năm nay, tu vi của ma đầu này đã vượt quá vạn năm.

Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm nhìn tiểu công tử tính khí cực kỳ nóng nảy ở trước mắt, hắn duỗi tay đánh bay thanh kiếm trong tay y, một tay cầm lấy cổ tay y kéo vào trong ngực mình. Thân thể tiểu công tử ngay tức khắc cứng đờ, giãy giụa kịch liệt, nhưng bị Ngụy Vô Tiện ôm chặt như vậy có sống chết giãy giụa cũng không ra.

"Buông ta ra!"

"Ơ, thì ra tiểu công tử có thể nói chuyện được à, ta còn tưởng ngươi là người câm."

"..."

"Nói cho ta biết ngươi tên gì, ta sẽ lập tức buông ngươi ra. Bằng không ngươi có thể thử xem, tự mình giãy giụa thoát ra ngoài được sao?"

"Lam Trạm, tự Vong Cơ."

"Tên rất hay, ta gọi ngươi là tiểu Lam Lam? Tiểu Trạm Trạm? Không được không được, vậy... ta đây gọi ngươi là Trạm Nhi đi."

"Buông ta ra."

"Được được được, tiểu công tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng tính khí lại không nhỏ nha. Nhớ kỹ tên của ta, Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện."

Ngụy Vô Tiện buông lỏng tay, Lam Vong Cơ liền giãy giụa thoát ra ngoài. Y co rụt lại nấp ở bên kia vương tọa, không rên một tiếng mà chỉ một mực ôm lấy bội kiếm của mình. Y biết mình đánh không lại Ngụy Vô Tiện, thấy ma đầu này cũng không có giam cầm mình, nhìn qua dáng vẻ dường như cũng không có ý muốn giết. Trong lòng Lam Vong Cơ chợt trộm nghĩ kế hoạch lúc nào sẽ chạy trốn. Mà tâm tư của tiểu hài tử thật sự rất dễ đoán, tâm tư chính là được viết ở trong ánh mắt, Ngụy Vô Tiện vừa nhìn đã biết được y đang suy nghĩ cái gì.

"Lam tiểu Trạm, nếu ngươi lén chạy trốn bị ta bắt được, ta sẽ lập tức đi Vân Thâm Bất Tri Xứ giết sạch con cháu đệ tử của Lam gia ngươi."

"Nói được làm được, ngươi chạy một lần, ta giết mười người."

Chạy một lần, giết mười người cũng chỉ là một tầng ý tứ khác mà thôi. Ngươi cứ yên tâm mà chạy, dù ngươi có chạy như thế nào, ta cũng đều có thể bắt ngươi trở về.

......

Lam Vong Cơ vốn dĩ đang cúi thấp đầu lại đột nhiên ngẩng lên.

"Ngươi! Khinh người quá đáng!"

"Ơ kìa! Trạm Nhi à, Tiện ca ca của ngươi cũng không phải là bắt nạt ngươi, là thích ngươi đó nha."

Vì sao Ngụy Vô Tiện chỉ bắt một mình Lam Vong Cơ trở về? Không chỉ là vì Lam Vong Cơ tuổi còn nhỏ nhưng lại dám vung kiếm về phía hắn, mà là bởi vì y đẹp mắt. Tiểu công tử này thật sự quá đẹp, tiểu công tử khôi ngô tuấn tú như vậy, đến khi trưởng thành khẳng định sẽ soái nhất trần gian.

"Chúng ta nói đạo lý nha, ta vốn là muốn diệt cả nhà Lam gia ngươi, bởi vì ngươi lớn lên đẹp mắt, nhưng mà ta ngay cả một tên đệ tử của Lam gia các ngươi cũng chưa hề giết. Mấy lão nhân gia cũng chỉ bị trọng thương, nghỉ ngơi mấy tháng thì ổn rồi. Ngươi có nên cảm tạ ta vì đã không giết?"

Lam Vong Cơ tuổi còn nhỏ, suýt chút nữa đã bị Ngụy Vô Tiện quay mòng mòng.

"Không bằng ngươi giết ta đi."

Lam Vong Cơ nghiêng đầu một cái, đôi  sừng rồng kia cũng cùng di chuyển sang chỗ khác, trơn tru xẹt qua một cái vòng cung, trong lòng Ngụy Vô Tiện thấy thích thú vô cùng.

"Không được không được, ta không nỡ giết ngươi."

"Ngươi chính là nàng dâu nuôi từ bé của ta, phu quân tương lai của ngươi thích ngươi còn không kịp nữa là."

Vừa dứt lời, Ngụy Vô Tiện liền muốn đi sờ đôi sừng rồng màu xanh băng kia. Nàng dâu nuôi từ bé của hắn bị bắt đến đây thì chính là của hắn.

"Không biết xấu hổ! Đừng chạm vào ta!"

Lam Vong Cơ nắm chặt chuôi kiếm, ào một cái nhảy xuống dưới vương tọa, tránh xa Ngụy Vô Tiện. Y lo sợ đại ma đầu không biết xấu hổ này lại tới đây sờ soạng sừng của y.

Thật là không biết xấu hổ, y là nam tử, cái gì gọi là nàng dâu nuôi từ bé chứ!

Ngụy Vô Tiện đỡ trán cười nhạt, hắn nghĩ thầm: 'cũng không thể thật sự để cho Lam Vong Cơ nhìn gà hoá cuốc'. Cho nên hắn bèn đứng dậy trở về tẩm cung nội điện, nơi đó từ trước đến nay chỉ có một mình hắn ở.

Lam Vong Cơ thấy hắn cuối cùng cũng chịu rời đi, nhưng mới vừa than nhẹ thở dài một tiếng lại nghe thấy thanh âm của Ngụy Vô Tiện truyền đến.

"Cùng ta tới tẩm cung, ngươi ngủ cùng ta."

"Nếu dám không nghe lời, ta sẽ đi giết tất cả rồng con của Lam gia ngươi."

Người xấu!

Tiểu công tử hậm hực dậm chân một cái nhưng cuối cùng vẫn đi theo, y sợ Ngụy Vô Tiện thật sự sẽ đi giết người...

Mới vừa bước vào nội điện, Lam Vong Cơ đã vội vàng nhắm chặt hai mắt.

Ngụy Vô Tiện đang cởi y phục, để lộ ra một nửa bờ vai trắng nõn như ngọc ngà.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro