65-66
65.
Lúc Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần xông vào địa lao, trên mặt đất chỉ còn lại một cỗ thi thể không đầu cùng thân thể Kim Quang Dao bị định trụ không thể động đậy.
"Liễm Phương Tôn, Ngụy Anh ở đâu?" Sắc mặt Lam Vong Cơ trắng bệch, khẩn trương dò hỏi.
Kim Quang Dao nói:
"Hắn định trụ thân thể ta, một mình chạy tới Kim Lân Đài, ngươi mau đi ngăn cản hắn."
Giọng nói vừa hạ xuống, Lam Vong Cơ quay đầu chạy ra ngoài.
"Vong Cơ! Vong Cơ!"
Lam Hi Thần sốt ruột gọi đệ đệ nhà mình, nhưng người vừa động sớm đã không thấy bóng dáng. Y quay đầu lại duỗi tay cởi bỏ Định Thân chú trên người Kim Quang Dao, do dự nói:
"A Dao, thi thể trên mặt đất này..."
Giọng Kim Quang Dao không vui không buồn, nói:
"Phụ thân ta."
"Kim tông chủ...?!"
Lam Hi Thần kinh ngạc, nói: "Vì sao sẽ..."
Nói xong, y đột nhiên nhớ tới vừa rồi ở bên ngoài địa lao đã nghe thấy tiếng đàn.
"A Dao..."
"Nhị ca."
Kim Quang Dao cắt ngang lời của Lam Hi Thần, nhàn nhạt nói:
"Đến Kim Lân Đài trước đi."
"..."
"Được..."
Mang theo đầu lâu chết không nhắm mắt của Kim Quang Thiện, Ngụy Vô Tiện cầm kiếm từng bước một đi về hướng đài chịu hình, ánh mắt kiên định mà lại bình tĩnh. Huyền môn bách gia vốn đã không kiên nhẫn chờ đợi được nữa, nhìn thấy một màn này liền nhao nhao kinh sợ hô lên. Một nữ tu nào đó chỉ vào Ngụy Vô Tiện kêu thảm thiết. Tô Thiệp một khắc trước vẫn còn tự tin mà cười cười, đến khi nhìn thấy cái đầu lâu đang chảy đầy máu trong tay Ngụy Vô Tiện, hắn rốt cuộc cũng cười không nổi nữa.
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi đã làm cái gì?!"
"Di Lăng lão tổ giết người rồi! Hắn giết Kim tông chủ rồi!"
"Ngụy tặc phát rồ."
Sau khi tu sĩ cùng thị vệ của Kim gia kịp phản ứng cũng nhao nhao rút kiếm muốn công kích Ngụy Vô Tiện.
Chịu đựng cổ tay vô lực, đầu óc trướng đau, Ngụy Vô Tiện cầm theo Tùy Tiện đâm tới, một đường giết lên đài chịu hình. Tuy là không có kim đan nhưng võ công vẫn còn đó, đến khi Ngụy Vô Tiện làm trọng thương bọn thị vệ, hắn chậm rãi đứng trên đài chịu hình, cúi đầu bễ nghễ nhìn chúng sinh.
Thấy hơi thở của Ngụy Vô Tiện tràn ngập sát khí, hai chân Tô Thiệp không khỏi có chút bủn rủn.
"Ngụy...Ngụy Vô Tiện. Ngươi, ngươi vậy mà lại giết Kim tông chủ? Ngươi ở Cùng Kỳ Đạo phạm nhiều tội ác như vậy, chẳng lẽ bây giờ còn không chịu để yên, khoanh tay chịu trói sao? Buông Tùy Tiện, ngoan ngoãn đền tội đi!"
Diêu tông chủ chỉ vào Ngụy Vô Tiện, chửi ầm lên:
"Lúc trước phu thê Giang Phong Miên dưỡng dục ngươi, mọi người cũng cho rằng ngươi sẽ trở thành một người không tầm thường, vì sao ngươi lại biến thành dáng vẻ này, quả thực là phát rồ, lòng lang dạ sói."
Lúc Lam Vong Cơ chạy tới, nhìn thấy chính là Ngụy Vô Tiện cả người đều là máu đứng ở trên đài chịu hình, bị bách gia nhục mạ. Một mình hắn lẻ loi trơ trọi, cúi đầu, không thấy được vẻ mặt của người đang gọi mình.
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ cao giọng, bi thương gọi hắn.
Một tiếng gọi này làm cho toàn bộ đều im lặng, nhao nhao quay đầu lại nhìn xem giọng nói kia phát ra từ nơi nào.
"Hàm Quang Quân?"
"Vì sao Hàm Quang Quân lại gọi tên tà ma kia..."
Mặc kệ ánh mắt dò xét của mọi người, Lam Vong Cơ kiên quyết đi về phía Ngụy Vô Tiện, đôi mắt sáng màu ngọc lưu ly chỉ chứa đựng người trong lòng.
"Ngụy Anh, ta mang ngươi đi."
Lam Vong Cơ đưa tay qua, nhẹ giọng nói:
"Ta mang ngươi đi, đừng làm chuyện ngốc."
Thấy bộ dạng Lam Vong Cơ như muốn đoạt đi ánh mắt của mình, Ngụy Vô Tiện cắn răng, nhẫn tâm tàn nhẫn, dùng từng đoàn từng đoàn oán khí ngăn cách bên ngoài. Trong lúc nhất thời, toàn bộ đài chịu hình chỉ còn có hắn và Tô Thiệp.
Bình tĩnh nhìn Tô Thiệp, Ngụy Vô Tiện khẽ cười, nói:
"Cùng Kỳ Đạo? Tội ác giết người? Cho nên ta mới nói chứng cớ đâu? Ngươi có chứng cớ gì nói là ta làm?"
"Không phải ngươi làm, còn có thể là ai?"
Ngụy Vô Tiện đi vòng quanh Tô Thiệp hai vòng.
"Kim Tử Huân này tính tình kiêu ngạo ương ngạnh, nếu đắc tội người nào đó cũng không có chút nào là ngoài ý muốn, vì sao chỉ là tại ta, Ngụy mỗ cũng rất tò mò."
"Hơn nữa, oan ức này ta cũng không muốn tùy tiện mang trên người. Chỗ này của ta có một tấm phù triện mới vừa nghiên cứu ra, một tấm có thể bắt được kẻ hạ chú. Chỉ cần ta đốt một lá bùa này, kẻ hạ chú hại người toàn thân sẽ tự bốc cháy, thống khổ chết thảm, hồn phi phách tán. Như vậy đi, trong số các ngươi là ai hạ chú, tự mình chủ động đứng ra, ta sẽ không đốt nó."
Tô Thiệp ôm cánh tay cười lạnh:
"Ngươi đừng gạt người. Thật sự lợi hại như vậy, vì sao năm đó ngươi không dùng mà lại xui khiến chó săn Ôn Ninh của ngươi giết người?"
"Đúng vậy! Ca ca, tỷ tỷ của ta đều bởi vì Ngụy tặc mới chết thảm trên bãi tha ma. Ngụy Vô Tiện ngươi chết cũng không đáng tiếc."
Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười chế giễu:
"Các ngươi tới vây quét ta, không có đạo lý nào ta không được đánh trả nha. Nếu như đều nói ta là tà ma ngoại đạo, còn hy vọng xa vời ta cùng các ngươi nói đạo lý, bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật?"
"Tóm lại."
Từ trong lồng ngực móc ra một tấm phù triện, Ngụy Vô Tiện ý tứ không rõ, cười cười nói:
"Có phải thật hay không, thử một lần là biết."
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi bớt tà thuyết mê hoặc người khác, mê hoặc chúng sinh đi."
Ngụy Vô Tiện là Ma đạo tổ sư, có thể sáng chế ra đủ loại phù triện kỳ quái sớm đã không phải là chuyện gì kỳ lạ. Vừa rồi Tô Thiệp vẫn luôn ra vẻ bình tĩnh, cuối cùng kìm nén không được bèn đi đến muốn đoạt phù triện. Ngụy Vô Tiện duỗi một chân đá qua, cũng vận một tia linh lực còn sót lại đốt lên phù triện. Tô Thiệp đột nhiên cảm thấy toàn thân đau đớn, bỏng rát đến cực điểm.
"A..."
Kêu thảm thiết một tiếng, y phục của Tô Thiệp bốc cháy. Hắn như sống chết đưa tay lột y phục ra, quả nhiên trên người lộ ra chi chít những lỗ đen không đồng đều. Đám người kia vừa nhìn thấy đều là thở dốc há mồm vì kinh ngạc.
Mỉm cười lạnh lùng, Ngụy Vô Tiện nói:
"Quả nhiên mặt người dạ thú, ngươi thật sự cho rằng ngươi mặc y phục lên là có thể che đậy được bản chất xấu xí sao?"
"Nếu ngươi có thể coi Hàm Quang Quân cùng ngươi không thù không oán là kẻ thù, vậy mối hận của ngươi với Kim Tử Huân, hắn vẫn luôn không khách khí với ngươi lại tính là thế nào? Ôi, đừng có lại nói ta lừa gạt, ta tu Quỷ đạo nhưng chung quy ta vẫn là con người, ngươi thực sự cho rằng ta có thể một tay che trời sao?"
Thấy chuyện đã bại lộ, Tô Thiệp cũng không hề giấu giếm:
"Đúng vậy, là ta hạ chú. Nhưng vậy thì đã sao? Cùng Kỳ Đạo, bãi tha ma, ngươi hại bao nhiêu người mất đi người thân cùng tình cảm chân thành? Thiếu chủ của Kim gia bị ngươi làm hại đến bây giờ vẫn còn nằm trên giường, còn có Kim tiểu phu nhân, nàng là sư tỷ của ngươi, vì sao ngươi lại lòng lang dạ sói như vậy?"
"Ha, còn nữa, các ngươi nhìn xem vẻ mặt vừa rồi của Hàm Quang Quân, tuyệt vọng cùng thương tâm cỡ nào. Nói đúng hơn, y và Ngụy Vô Tiện sớm đã là quan hệ đạo lữ, tình thâm ý trọng. Bất luận như thế nào, Di Lăng lão tổ cũng sẽ đem Lam gia các ngươi hại..."
Lời còn chưa nói xong, cảm giác bỏng cháy lại một lần nữa đánh úp hắn, lần này là bắt đầu cháy từ trên mặt.
"A...A...Ngụy Vô Tiện!" Tiếng kêu thảm thiết, cực kỳ bi thảm không ngừng truyền đến.
Dùng sức đạp Tô Thiệp một cước, Ngụy Vô Tiện nhướng mày, nói:
"Vốn còn muốn giữ lại cho ngươi một cái mạng quèn, là tự ngươi tìm chết, đã vậy thì đừng oán trách ta."
Thế lửa lan tràn cực nhanh, không đến bao lâu, Tô Thiệp đã biến thành một nắm tro tàn. Mùi da thịt cháy khét tràn ngập trong không khí, bọn người kia nhìn thấy thảm trạng này đã là trợn mắt há hốc mồm. Cuối cùng, không biết là ai kích động trước, mở miệng mắng:
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi thật là ác độc."
"Cho dù ngươi vô tội, giải thích rõ ràng chẳng phải là được rồi sao, tại sao phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy làm người khác chết."
"Nhưng...nhưng Tô Thiệp xác thực cũng đã làm sai. Hắn không có việc gì lại hạ chú với Kim Tử Huân làm gì? Di Lăng lão tổ cũng coi như vô tội..."
"Vô tội thì sao? Hắn vẫn là giết người."
"Hàm Quang Quân. Thì ra ngươi và Di Lăng lão tổ là đồng mưu, ta đối với ngươi thật sự quá thất vọng rồi."
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi đền mạng cho ca ca tỷ tỷ của ta."
"Ngụy Vô Tiện...ngươi, cái tên tà ma ngoại đạo này. Năm đó Liên Hoa Ổ bị diệt chính là bị ngươi làm hại. Hiện tại ngươi còn bắt đi sư tỷ của ngươi, quả thật là táng tận lương tâm."
"Ngươi làm sao xứng đáng với phụ mẫu trung liệt của ngươi."
"Phụ lòng sư tổ Bão Sơn tán nhân của ngươi."
"Ngươi không có máu, cũng không có nước mắt."
"Phụt." Ngụy Vô Tiện cười.
Ngửa mặt lên trời cười to, hắn cười đến chảy cả nước mắt, cười đến tuyệt vọng. Hắn cười nhạo thế đạo này vô tình, cũng cười nhạo thế nhân bị che mắt.
Giơ tay lên, đem đầu Kim Quang Thiện vứt sang một bên, Ngụy Vô Tiện thấp giọng lẩm bẩm:
"Thôi bỏ đi...Cũng chẳng thay đổi được gì..."
Thần sắc Ngụy Vô Tiện rõ ràng có chút không thích hợp, Lam Vong Cơ linh lực nhiễu loạn, không có cách nào công phá oán khí vây quanh, chỉ có thể một mực nhẹ giọng an ủi hắn, để hắn trở về.
"Ngụy Anh, đừng làm chuyện ngốc. A Uyển nó rất nhớ ngươi, chúng ta trở về, cùng nhau dạy dỗ nó được không? Ngụy Anh, cầu xin ngươi..."
Một lần nữa ngẩng đầu, Ngụy Vô Tiện bình tĩnh, nói:
"Kim Quang Thiện và Tô Thiệp đã chết, mối hận trong lòng ta cũng đã được xóa bỏ rồi, mà chính ta cũng đã phạm quá nhiều tội ác, không chỉ riêng các ngươi nhớ rõ, tự bản thân ta cũng nhớ rõ."
"Bây giờ tất cả đều đã kết thúc."
Nhặt Tùy Tiện trên mặt đất lên, Ngụy Vô Tiện khẽ nói:
"Nợ máu trả bằng máu, đạo lý này ta còn hiểu rõ."
Nhưng điều thật sự khiến ta muốn đi về hướng hủy diệt...là vì người ta yêu.
Người nọ ngốc nghếch muốn chết, cũng không màng đến Lam Trạm của hắn.
"Ngụy Anh, Ngụy Anh."
Lam Vong Cơ liều mạng điều động linh lực, muốn công phá những oán linh cùng oán khí đang vây quanh Ngụy Vô Tiện. Nhưng bất luận y làm như thế nào cũng không công phá được những trở ngại đó, Kim Quang Dao và Lam Hi Thần tới tương trợ cũng đều vô dụng.
Một người quyết tâm muốn chết, mười đầu trâu cũng không kéo trở về được.
Ánh mắt lạnh nhạt lướt nhìn một vòng dưới đài, Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nói:
“Phải, ta và Lam Trạm thật lòng yêu nhau. Yêu một người thì có gì sai? Trong khoảng thời gian hai chúng ta ở bên nhau, Lam Trạm chưa bao giờ hại người, mà trái lại còn đưa ta đi khắp nơi đuổi ma trừ tà, để cho bá tánh có cuộc sống an khang hạnh phúc.”
“Chỉ là vì ta nên mới hại y phải gánh tội danh...”
“Nhưng các ngươi đừng quên, mỗi lần Huyền môn bách gia có chuyện lớn gì Lam gia cũng đều ra tay tương trợ mà chẳng hề lên tiếng...”
“Chuyện này từ đầu đến cuối đều là một mình ta tạo nghiệt, Lam Trạm không sai, Lam gia lại càng không sai, muốn trách thì cứ trách ta, y không có làm gì cả.”
Thấy không có ai nói gì nữa, Ngụy Vô Tiện mỉm cười nhìn lên trời không. Đã lâu lắm rồi, không khí trong lành, mặt trời, bầu trời xanh… Thế nhưng ta lại phải từ biệt các ngươi.
66.
“Lam Trạm.” Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhẹ nhàng gọi Lam Vong Cơ.
“Ngụy Anh...” Đôi mắt lưu ly nhạt màu của Lam Vong Cơ tràn đầy bi thương.
“Cầu xin ngươi, quay lại đây…”
“Lam Trạm, ta có thể nhìn thấy rồi.”
Ngụy Vô Tiện tự cười chính mình, nói:
“Ngươi lớn lên thật đẹp, cũng giống như năm đó.”
“Đừng đau lòng vì ta, ngươi cười một cái được không? Cười một cái cho ta xem?”
“Ừ, không cười cũng được.” Khóe mắt Ngụy Vô Tiện khẽ cong lên, trong giọng điệu thoải mái có, nhẹ nhõm cũng có.
“Lam Trạm, trước kia là ta không tốt, không màng đến ngươi có nguyện ý hay không, ép buộc ngươi nói ra những lời trái với lương tâm, để ngươi trơ mắt nhìn ta rời đi.”
“Lại sớm hơn trước kia nữa, là ta không nghe lời ngươi, không chịu cùng ngươi quay về Lam gia, không nghe Lam Trạm nói để rồi đến bây giờ phải chịu thiệt thòi. Mấy ngày nay ở bên ngươi, ta thực sự rất vui vẻ, tuy nói chúng ta là phu thê, việc ngươi chăm sóc cho ta là rất bình thường… Nhưng mà ta vẫn rất cảm động.”
“Lam Trạm… Cảm ơn.”
Cảm ơn tình yêu của ngươi để cho ta có dũng khí đối mặt với cái chết.
Ngụy Vô Tiện giơ Tùy Tiện lên, đem lưỡi kiếm tuyết trắng kề ngang trên cổ.
“Ngụy Anh, ta không thể mất đi ngươi nữa...” Thấy thế, giọng điệu bình tĩnh xưa nay của Lam Vong Cơ lập tức trở nên run rẩy.
Lam Khải Nhân nhìn thấy bộ dạng này của Ngụy Vô Tiện, không khỏi nhớ đến Tàng Sắc tán nhân năm đó. Không đành lòng, ông cất giọng nói:
"Ngụy Anh, nếu ngươi chết đi, có từng nghĩ đến cha mẹ ngươi không? Bọn họ muốn thấy ngươi làm như vậy sao?"
Kim Quang Dao gật đầu, nói:
"Đúng vậy Ngụy công tử, ngươi buông kiếm, ngươi không cần làm như vậy. Chuyện này nhất định còn có đường lui."
Đường lui?
Chỗ nào còn có đường lui...
Một vòng người ở phía dưới, tất cả đều muốn ta chết.
Người ta yêu bởi vì ta mà thân thể trở nên suy bại, linh lực nhiễu loạn, thậm chí trái tim đột nhiên ngừng đập...
Nơi nào khoan dung cho ta quay đầu lại đâu.
“Lam Trạm, ngươi đã hứa sẽ làm cho ta ba chuyện, còn nhớ không?”
“Nhớ, ta đương nhiên nhớ rõ.” Lam Vong Cơ vẫn còn muốn phá trận.
“Vẫn còn hai chuyện, ngươi nhất định phải làm cho ta.”
“Được, ta hứa với ngươi, Ngụy Anh, cái gì cũng ta cũng đều đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi buông Tùy Tiện ra.”
“Chuyện thứ nhất, Lam Trạm, cả đời trừ gian giúp yếu là điều mà ngươi và ta trước nay vẫn luôn hướng đến, có lẽ về sau ta không thể làm được nữa… Cho nên, ngươi nhất định phải giữ vững sơ tâm, phùng loạn tất xuất.”
Đừng vì ta mà thất vọng với thế gian này, hay thậm chí là phẫn nộ.
“Được… Được, Ngụy Anh, ngươi buông kiếm xuống.”
"Giang tông chủ đã tìm được Kim tiểu phu nhân, ngươi có muốn gặp bọn họ không? Còn có Kim Lăng, cháu ngoại của ngươi. Ngụy Anh, ta cầu xin ngươi..."
Đừng tàn nhẫn bỏ lại ta như vậy...
Cúi đầu rơi lệ, Ngụy Vô Tiện nghẹn ngào, không cách nào dễ dàng nói ra.
Vì sao trên thế gian này lại có quá nhiều đau khổ như vậy...
Vì sao yêu một người lại phải vất vả như vậy..
Nếu như có thể khống chế được yêu thương trong lòng, có lẽ hai người cũng sẽ không đau khổ như bây giờ.
Vì sao trên thế gian này lại có quá nhiều đau khổ như vậy...
Vì sao yêu một người lại vất vả như vậy..
Nếu như có thể khống chế được yêu thương trong lòng, có lẽ hai người cũng sẽ không đau khổ giống như bây giờ.
Khịt mũi một cái, ánh mắt Ngụy Vô Tiện quyến luyến nhìn Lam Vong Cơ, mỉm cười nói:
“Một chuyện cuối cùng.”
“Lam Trạm, hứa với ta phải sống thật tốt.”
Giọng nói vừa ngừng lại, khóe miệng của Ngụy Vô Tiện nở ra một nụ cười nhẹ nhõm, cánh tay khẽ chuyển động cắt đứt động mạch cổ, thân thể mảnh mai đơn bạc xoay một vòng, mái tóc theo làn gió mà tung bay, một lượng máu lớn bắn ra tung toé, đau thương, đoạn tuyệt mà bi tráng.
Một khắc kia nhìn người mình yêu tự sát, trước mắt Lam Vong Cơ chỉ còn là một mảnh tối tăm. Có lẽ là người nọ không muốn mình nhìn thấy một màn vô cùng thê thảm này.
Đến khi hồi phục lại thị lực, Ngụy Vô Tiện đã ngã vào trên đài chịu hình, cả người đau đến co quắp.
"A Tiện!"
"Ngụy Vô Tiện!"
Tỷ đệ Giang gia vừa mới đuổi đến, nhìn thấy huynh đệ của mình không chút do dự tự vẫn, đều là khiếp sợ cùng đau đớn.
Sau khi Ngụy Vô Tiện đem oán linh tản đi, Lam Vong Cơ gần như là té ngã lộn nhào xông lên đài chịu hình, những dạy dỗ nhiều năm qua cùng gia quy toàn bộ đều bị y ném ra sau đầu.
Vọt tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đem hắn ôm vào trong ngực, đè lại miệng vết thương vẫn còn đang phun máu tung tóe.
"Ngụy Anh...Ngụy Anh cầu ngươi...Cầu xin ngươi đừng đi..." Lam Vong Cơ không ngừng truyền linh lực vào trong cơ thể Ngụy Vô Tiện.
Thật ra bị thương như vậy, tất cả mọi người ở trong lòng đều biết rõ Ngụy Vô Tiện sống không được. Nhưng Lam Vong Cơ lại lừa mình dối người truyền linh lực cho hắn, muốn mang hắn đi tìm đại phu.
"Ngụy Vô Tiện..."
Nước mắt không ngừng lăn xuống, Giang Trừng ôm lấy Giang Yếm Ly khóc không thành tiếng, nghẹn ngào gọi.
Sặc ra một ngụm máu, bởi vì cắt đứt khí quản, Ngụy Vô Tiện không thể hít thở, cũng không thể nói chuyện được. Trước mắt là một mảnh tối tăm, mơ hồ nhìn thấy mặt của cha mẹ, Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, còn có Liên Hoa Ổ, đều nhất nhất hiện ra trước mắt.
Hắn thật sự quá mệt mỏi.
Từng giọt nước mắt rơi ở trên mặt mình, Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, khuôn mặt bi thương của Lam Vong Cơ liền xuất hiện ở trước mắt. Miễn cưỡng nhìn Lam Vong Cơ, còn có tỷ đệ Giang gia nở một nụ cười, Ngụy Vô Tiện đưa tay xoa nhẹ gương mặt của người yêu.
"Đừng khóc..." Giọng Ngụy Vô Tiện vỡ vụn, nhưng vẫn còn ngoan cường an ủi người mình yêu.
"Nhị ca ca, đừng khóc...Hai người cũng đừng khóc...Ta không chịu được nhất là nhìn thấy người khác khóc vì ta..."
Lam Vong Cơ ôm chặt Ngụy Vô Tiện, nức nở nói:
"Vì sao..."
"Bởi vì ta không thể trơ mắt nhìn ngươi vì ta mà chết..."
Máu chảy ra rất nhanh, Ngụy Vô Tiện cảm thấy đầu có chút choáng, cũng có chút lạnh, không nhịn được muốn chui vào vòng tay của Lam Vong Cơ.
"A Tiện...A Tiện...Đệ còn chưa có nhìn qua A Lăng...Sư tỷ đưa nó tới đây, đệ phải chống đỡ..."
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Giang Yếm Ly, có chút vui mừng:
"Sư tỷ...Bình an là tốt rồi..."
Hơi thở càng ngày càng trở nên yếu ớt, Ngụy Vô Tiện thấp giọng, nói:
"Nhị ca ca, ngươi lại hôn ta một lần nữa có được không?"
"Được."
Lam Vong Cơ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi khô nứt của Ngụy Vô Tiện.
Sau mỗi lần tương trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn khó khăn đều nên là ngọt ngào. Nhưng hiện tại, chỉ còn lại những giọt nước mắt cay đắng và mặn chát.
"Lam Trạm...Tâm duyệt ngươi...Đời đời kiếp kiếp, Ngụy Anh chỉ tâm duyệt một mình Lam Trạm."
Ngón tay cái cọ cọ lên khuôn mặt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nói:
"Ngươi phải chiếu cố A Uyển thật tốt."
"Lam Trạm...Ngươi phải...sống thật tốt.."
"Chúng ta... Về nhà."
Hai mắt từ từ nhắm lại, Ngụy Vô Tiện cũng không biết căn nhà cuối cùng mà mình nhìn thấy là Liên Hoa Ổ ấm áp hay là tiên cảnh Vân Thâm Bất Tri Xứ có Lam Vong Cơ.
Nhưng mà hắn biết rõ, hắn chung quy vẫn là có nơi để trở về.
Cánh tay vô lực trượt xuống, hắn rốt cuộc cũng không nghe thấy một tiếng "A Tiện" cùng tiếng hét tuyệt vọng của người mình yêu được nữa.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro