58-60
58.
Lúc Ngụy Vô Tiện bị bắt đưa đến Kim Lân Đài đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Đầu óc mê man hỗn loạn, hắn bị lôi lên một bậc thềm dài rồi cuối cùng bị ném ở chính giữa Kim Lân Đài, trước mặt Kim Quang Thiện.
“Di Lăng lão tổ, từ khi chia tay đến nay ngươi vẫn khỏe chứ?” Kim Quang Thiện khẽ cười chào hỏi.
“Ha.”
Ngụy Vô Tiện xoay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt lạnh như băng.
Kim Quang Thiện chắp tay sau lưng chậm rãi đi xuống chủ bàn, từ trên cao nhìn xuống hắn.
“Thật đúng là không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp mặt trong tình huống như thế này.”
Ngụy Vô Tiện mặt đờ như gỗ, cười nhạo nói:
“Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới loại người như ngươi còn có thể sống đến bây giờ.”
Kim Quang Thiện mặc kệ lời chế giễu của Ngụy Vô Tiện, lão tự mình lẩm bẩm, nói:
“Thật ra, nếu ngươi không có hại Tử Hiên và Tử Huân, nể mặt Phong Miên huynh, có lẽ ta còn có thể bỏ qua cho ngươi. Nhưng ai bảo ngươi lại làm nhiều chuyện ác độc, hại nhiều người như vậy đâu?”
Bị ồn ào làm cho cả đầu đau nhức, Ngụy Vô Tiện nhíu mày nói:
“Câm miệng. Con mẹ nó, ngươi muốn chém giết, muốn róc thịt thì cứ đến, nói lời vô nghĩa cũng quá nhiều. Ngươi có tư cách gì nhắc đến Giang thúc thúc, ngay cả nữ nhi duy nhất của ông ấy ngươi cũng dám trói đi.”
“A Ly là con dâu của ta, sao ta có thể trói nàng? Chẳng phải người là bị ngươi trói đi sao?”
Kim Quang Thiện đau lòng, nói:
“Năm đó chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, nàng chính là niệm tình các ngươi từng là đồng môn sư tỷ đệ mới mời ngươi đi tham dự tiệc đầy tháng của A Lăng, nhưng ngươi nhìn xem ngươi đã làm cái gì? Suýt nữa hại nàng thủ tiết cả đời…”
“Ngươi câm miệng!”
“Ha ha ha...Còn nữa, sao ta có thể để cho ngươi chết ngay bây giờ đâu?”
Kim Quang Thiện mỉm cười hòa nhã, nói:
“Yên tâm đi, ta vẫn là người rất nhân từ, để cho ngươi sống thêm vài ngày nữa, suy nghĩ lại di chúc.”
Lại lần nữa bị người kéo đứng lên, Ngụy Vô Tiện hạ giọng nói:
“Bất luận ngươi để cho ta sống bao lâu, Âm Hổ phù không có chính là không có, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Ngươi muốn thống nhất bách gia sao? Vậy cũng phải xem ngươi có tư cách này hay không. Bỏ mấy chuyện ác ngươi đã làm qua một bên không nói đến, ít nhất Ôn Nhược Hàn vẫn có vài phần bản lĩnh, mà ngươi...con mẹ nó lại tính là cái quái gì?”
Sắc mặt trầm xuống, Kim Quang Thiện lạnh lùng nói:
“Đem hắn áp giải vào đại lao, không được ta cho phép, ai cũng không được gặp hắn.”
“Vâng.”
“Kim Quang Thiện, ngươi sớm muộn cũng bị báo ứng.” Trước khi bị kéo đi, Ngụy Vô Tiện hét lên một câu.
Bị đẩy mạnh vào trong đại lao, lưng của Ngụy Vô Tiện đụng phải vách tường, lòng bàn tay cọ qua rơm rạ, toàn thân đều đau rát. Mấy năm nay được Lam Vong Cơ nuôi dưỡng càng thêm chiều chuộng, bàn tay bị cọ xát một chút liền đổ máu, Ngụy Vô Tiện cười khổ thành tiếng.
Cũng không biết Lam Trạm bây giờ như thế nào rồi, có hận mình hay không?
Ngụy Vô Tiện theo quán tính đem mình cuộn lại, thân thể có chút phát run. Trong những năm sinh bệnh này hắn đều ỷ lại Lam Vong Cơ, chỉ cần đối phương vừa rời khỏi hắn liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, trong lòng vô cùng bất an, hận không thể lập tức trở lại trong cái ôm ấm áp tràn ngập mùi đàn hương kia.
Chỉ là hiện tại...sợ là không thể nữa rồi.
Ngơ ngác dựa vào vách tường trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy trong trái tim có một dòng nước ấm áp mạnh mẽ rót vào, dòng nước ấm này còn kèm theo đau đớn.
“A Anh.”
“A Anh.”
“Tiểu A Anh.”
Đầu Ngụy Vô Tiện đau như muốn nứt ra.
“Ai...Ai đang gọi ta...” Hắn che đầu lại, đem cơ thể mình càng co vào bên trong.
“Trường Trạch, chúng ta đặt tên cho hài tử là Anh có được không? Ngụy Anh, Anh là đứa trẻ mới sinh, nguyện nó cả đời vô ưu vô lự giống như một đứa trẻ!”
“Được, đều nghe theo nàng.” Nam tử ôn nhu nói.
“Tiểu A Anh, cảm ơn con đã đến làm con của chúng ta nha.”
“Cha mẹ yêu con, con phải bình an lớn lên.”
Níu lấy cổ áo, Ngụy Vô Tiện đột nhiên ho ra một bụm máu.
Trường Trạch...
Ngụy Trường Trạch...
Ngụy Vô Tiện chớp chớp hai mắt, có chút muốn khóc. Đây là ký ức của cha mẹ khi còn sống hay chỉ là ảo giác của chính mình? Những hình ảnh vụn vặt vừa rồi đều nói với bản thân rằng cha mẹ đối với mình có bao nhiêu yêu thương cùng kỳ vọng. Thế nhưng sau khi lớn lên, hắn lại làm cho tất cả mọi người thất vọng rồi. Cha mẹ trên trời có linh thiêng, chỉ sợ là bản thân cũng cảm thấy mất mặt.
Thật ra đoạn thời gian sống trên bãi tha ma, có đôi khi Ngụy Vô Tiện cũng không ngủ được, nhìn lên bầu trời một vầng trăng sáng cũng rất muốn hỏi bản thân mình một chút, đến tột cùng mình đang làm cái gì?
Nhưng hắn đã không còn đường lui. Đã quá muộn để nhìn lại quá khứ, càng không có cách nào nghĩ lại mỗi một bước đi rốt cuộc là đúng hay sai, chỉ có thể một mực đi về phía trước, lang thang mà chẳng có mục tiêu. Vì già trẻ Ôn gia, còn vì những thứ của riêng mình, hắn cũng không muốn quay đầu lại. Chỉ là đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật không hiểu nỗi thế gian này, thậm chí sự tồn tại của chính mình cũng không thể xác định.
Từ từ ngã vào đống rơm rạ trên mặt đất, Ngụy Vô Tiện mệt mỏi nhắm mắt lại.
59.
Sau khi Ngụy Vô Tiện rời khỏi, Lam Vong Cơ đã ngủ thiếp đi vì bị chú thuật trên người thôi miên. Đến khi tỉnh lại lần thứ hai, Định Thân chú cũng không biến mất mà là càng siết chặt y.
“Vong Cơ...đệ tỉnh rồi.” Thanh âm của Lam Hi Thần truyền đến.
Đôi mắt chậm chạp nháy một cái, Lam Vong Cơ đột nhiên giãy giụa một cách mãnh liệt:
“Huynh trưởng, giúp đệ cởi bỏ Định Thân chú!”
“Không giải được, chú thuật này của Ngụy công tử, ta không giải được.”
Suy sụp nằm trở về, Lam Vong Cơ không thể tin nói:
“Huynh trưởng, vì sao phải như vậy...Vì sao phải để Ngụy Anh đi?!”
Lam Hi Thần rũ mắt áy náy, nói:
“Vong Cơ, đây là quyết định của Ngụy công tử. Nhưng chúng ta đã không ngăn cản nhiều hơn nữa... xin lỗi.”
“Huynh trưởng, Ngụy Anh đến Kim Lân Đài chính là đi chịu chết. Thị lực của hắn còn chưa khôi phục, hắn làm sao có thể sống sót...” Đáy mắt Lam Vong Cơ tràn đầy tuyệt vọng cùng bi thương.
“Ta đã thỉnh cầu A Dao chiếu cố Ngụy công tử, nếu có cơ hội, đệ ấy sẽ mang theo Ngụy công tử rời khỏi ám đạo. Chú thuật trên người của đệ, ta cũng sẽ mau chóng cởi bỏ.”
Lam Hi Thần đè Lam Vong Cơ lại, nhẹ giọng nói:
“Trước tiên đệ phải bình tĩnh, chúng ta sẽ nghĩ cách cứu Ngụy công tử.”
“Cứu thế nào..? Từ lúc bắt đầu hắn đã không có ý định muốn sống sót. Hắn khiến đệ nói ra những lời kia là bởi vì không muốn liên lụy đến Lam gia. Huynh trưởng, đệ không thể lại mất đi Ngụy Anh một lần nữa.”
Lam Hi Thần gật gật đầu:
“Ta biết, chúng ta đều biết. Nhưng thân thể của đệ cũng không được tốt, trước hết cần phải bình tĩnh lại, điều chỉnh hơi thở cùng linh lực mới có thể bảo hộ Ngụy công tử.”
“Vong Cơ, ta cũng chỉ có mỗi mình đệ là đệ đệ...”
“Huynh trưởng nhờ cậy đệ, trước hết nên chiếu cố bản thân mình thật tốt.”
"..."
Chuyển mặt sang chỗ khác, trong lòng Lam Vong Cơ tràn đầy tự trách cùng đau đớn.
Mỗi một chuyện mà Ngụy Vô Tiện làm đều là vì suy nghĩ cho người khác. Thật ra hắn rời đi, sớm đã có điềm báo. Chỉ là Lam Vong Cơ vẫn luôn rất tự tin rằng mình sẽ bảo vệ tốt cho hắn, càng không tin hai người đã kết tóc làm phu thê, đối phương còn có thể rời khỏi mình, mà lại còn dùng những lời nói thủ đoạn tàn nhẫn đối đãi lẫn nhau. Có lẽ việc Giang Yếm Ly và Kim Lăng biến mất chính là cọng rơm cuối cùng nghiền nát Ngụy Vô Tiện. Rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được những ngày tháng trốn trốn tránh tránh, dựa vào việc uống máu của người mình yêu mỗi ngày để kéo dài sinh mệnh. Cũng đúng thôi, một người yêu tự do như Ngụy Vô Tiện, làm sao sẽ nguyện ý bị giam cầm ở một nơi nhỏ như vậy đâu.
Lam Vong Cơ vừa phát hiện ra bản thân mình và Ngụy Vô Tiện cùng với phụ mẫu của mình thật không giống nhau.
Tính cách của Ngụy Anh và mẫu thân thật sự rất giống, chỉ là mẫu thân không lựa chọn dùng thủ đoạn rời đi, bảo toàn tiền đồ của phụ thân. Mà Ngụy Anh lại giống như chim không thể nhốt trong lồng, một khi đã hạ quyết tâm, bất luận là yêu một người nhiều bao nhiêu cũng sẽ vì đại nghĩa mà rời đi. Huống hồ, không có người nào sẽ nguyện ý bị giam cầm vĩnh viễn, bản thân mình dùng danh nghĩa yêu thương để bảo hộ Ngụy Vô Tiện, nhưng thật ra lại làm tổn thương hắn. Mang về Vân Thâm là như thế, uống máu cũng là như thế. Một mặt cưỡng bách bắt hắn tiếp nhận lại không nghĩ rằng hắn cũng sẽ vì mình mà đau lòng.
Là y, là chính y đã dồn ép Ngụy Vô Tiện đến bước đường cùng.
Trong lòng Lam Vong Cơ khổ không thể tả, không nhịn được những suy nghĩ u ám bi quan.
Ngụy Anh, xin lỗi, đều là lỗi của ta...
Chỉ cần ngươi trở về, cái gì ta cũng đều nghe theo ngươi, không bao giờ ép buộc ngươi nữa.
Ngươi quay lại...
Quay lại...
60.
Mơ màng ngủ thiếp đi, lần thứ hai Ngụy Vô Tiện có lại ý thức là vì bị dội cho một gáo nước lạnh.
“Đứng lên, con mẹ nó, ngươi giả bộ chết cái gì?”
Kinh ngạc ngốc trệ trong vài giây, khóe miệng Ngụy Vô Tiện bày ra một bộ dạng tươi cười chế giễu. Kim Quang Thiện quả nhiên kiềm chế không được, đây là muốn vu oan giá hoạ, bức bách mình giao ra Âm Hổ phù? Chấp niệm này đúng là không người nào không bị ám ảnh, Ngụy Vô Tiện có chút buồn cười.
Thật ra năm đó luyện ra Âm Hổ phù, hắn cũng đã rất do dự. Vốn là định sau Xạ Nhật chi chinh sẽ nghĩ cách tiêu hủy, nhưng lại không nghĩ đến Ôn gia đột nhiên xảy ra biến cố. Vì tự bảo vệ mình, không để cho người khác làm tổn thương đến một nhà già trẻ trên núi, hắn chỉ có thể giữ lại. Chỉ là lúc trước bởi vì cuộc chiến, cũng muốn tự bảo vệ mình mới sử dụng thứ này, hiện tại lại bị cái gọi là danh sĩ chính đạo đem ra coi như một kiệt tác lớn, thậm chí còn muốn chiếm cho riêng mình. Tâm tư của con người quả nhiên còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Kim Quang Thiện làm như vậy, cùng hung thi có gì khác nhau? Vô thức cắn người, đả thương người. Như một trò đùa, sớm đã không xứng làm một nam nhân.
“Đứng lên, chúng ta đang hỏi ngươi đấy! Con mẹ nó!”
Ngụy Vô Tiện cảm giác như mình sắp bị đá đến chết lặng.
“Được rồi. Ngươi dùng sức đá ta như vậy, ta không chết cũng bị ngươi đá chết.”
Cổ họng bị bóp chặt, Ngụy Vô Tiện nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang ở bên tai mình:
“Ngụy tặc, ngươi có biết không, đệ đệ của ta ở Cùng Kỳ Đạo bị ngươi hại có bao nhiêu thê thảm? Đệ ấy bị chó săn Quỷ Tướng Quân của ngươi vặn gãy cổ mà chết, vậy mà ngươi vẫn có thể sống tốt ở trên thế gian này. Ngươi dựa vào cái gì?”
“Có bản lĩnh, ngươi bây giờ liền bóp chết ta đi, chớ có nói dong dong dài dài.”
Ngụy Vô Tiện cúi đầu giễu cợt, nói:
“Đệ đệ ngươi bị ta hại chết? Đúng, ta thực sự xin lỗi những người vô tội đó, nhưng sao ngươi không nghĩ đến là chủ tử Kim Tử Huân nhà ngươi không phân rõ tốt xấu, trắng đen liền tới chặn giết ta, ta tự bảo vệ mình có gì sai? Vì sao những tên tu sĩ kia đến Cùng Kỳ Đạo muốn chọc giận ta, bắn tên giết ta?”
Bụng lại bị đánh cho một quyền, Ngụy Vô Tiện suýt nữa ho ra máu. Một ngày không được ăn cơm, lại là thân thể phàm nhân, hắn gần như bị rút hết sinh lực.
“Vậy ngươi giải thích đi, vì sao phải xuống tay tàn nhẫn như vậy?”
“Ngươi...mẹ nó, ta giải thích có tác dụng sao?”
Ngụy Vô Tiện cũng nổi giận, một chưởng đánh qua, hắn quát:
“Các ngươi có thể giết ta, ta chết rồi, thì tính là ta xui xẻo có phải không? Kim Tử Huân đã chết, ngươi xem trên người ta có dấu vết phản phệ sao?”
“Ngươi là Ma đạo tổ sư, loại chú thuật phản phệ này, ngươi khẳng định cũng có thể dễ dàng giải quyết như trở bàn tay. Nói cho cùng, tà ma ngoại đạo chính là tà ma ngoại đạo. Lúc trước ngươi cứu người Ôn gia, chúng gia nên đem ngươi cùng với đám người Ôn cẩu kia đều giết chết mới phải.”
“Kim tông chủ tấm lòng nhân hậu, để cho ta có cơ hội giúp đệ đệ mình báo thù. Vậy nên, chuyện ta làm tiếp theo đây đều là tự ngươi gieo gió gặt bão, báo ứng của ngươi, ai cũng chẳng oán trách.”
Bị người kéo từ trên mặt đất lên, Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân mình sắp chống đỡ không nổi rồi. Cùng bọn hắn đi được một đoạn đường, hắn cũng vô lực giãy giụa, dứt khoát nhìn xem bọn hắn có thể làm ra được chuyện gì. Nhưng Ngụy Vô Tiện đã xem nhẹ sự đê tiện vô sỉ của Kim Quang Thiện.
Lúc này, hắn đang bị treo ngược lên., phía dưới là nước lạnh như băng, phía trên lồng giam có phủ đầy đinh sắt xung quanh. Lần này hắn không bị chọc thành con nhím thì cũng chỉ thừa nửa cái mạng.
Một nén nhang qua đi, Ngụy Vô Tiện toàn thân đều là máu ngã vào trong lồng giam.
“Ngụy Vô Tiện, ngươi thật kiên cường, đau đớn như vậy còn không chịu nói ra tung tích của Âm Hổ phù.”
Kim Quang Thiện chắp tay sau lưng, khẽ cười nói:
“Nhưng ta thật sự rất nghi hoặc, vì sao trên người ngươi lại không có dấu vết bị phản phệ?”
Ngụy Vô Tiện cảm thấy thật buồn nôn: mẹ nó, bởi vì không phải là do ta hạ chú, ngu ngốc.
Nhưng hắn đau đớn đến mức nói cũng không nên lời.
Miệng mũi bị rót nước lạnh vào, cảm giác đau đớn và nóng rát lan từ phổi đến cổ họng làm hắn suýt nữa thiếu dưỡng khí, hít thở không thông.
“Rốt cuộc Âm Hổ phù đang ở đâu?” Kim Quang Thiện không kiên nhẫn hỏi.
“Khụ...không có...khụ khụ.”
Khóe miệng Ngụy Vô Tiện tràn ra một dòng máu tươi:
“Ta đã hủy rồi, không còn nữa, hiểu chưa?”
“Cho dù Âm Hổ phù vẫn còn, ngươi cảm thấy ta sẽ giao cho loại người tiểu nhân như ngươi sao? Từ lúc bắt đầu Xạ Nhật chi chinh, hành vi rắp tâm của ngươi đều đã lộ nguyên hình. Mặt khác, các gia tộc đều xông trận trước, kể cả nhi tử của ngươi, nhưng chỉ duy nhất một mình ngươi chậm chân theo sau, thậm chí còn chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.”
“Ngươi sợ chúng ta sẽ thua, Ôn gia sẽ thắng. Ngươi làm dây leo cả hai đầu tường, khôn ngoan muốn cho bản thân một con đường lui. Nếu Ôn gia thắng, ngươi sẽ chủ động quy hàng, lại không có giết người nào, có lẽ Ôn Nhược Hàn sẽ lưu cho các ngươi một cái mạng chó.”
“Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để đầu hàng lại không nghĩ rằng Kim Quang Dao giết được Ôn Nhược Hàn. Ha ha ha ha...Thật buồn cười, nhi tử mà ngươi chướng mắt nhất đã giết Ôn Nhược Hàn, ngươi cảm thấy cơ hội tới bèn đem hắn về nhà nhận tổ quy tông, vì hắn làm Kim gia vẻ vang, tranh giành địa vị.”
“Tất cả mọi người sẽ nhớ kỹ là Kim gia Kim Quang Dao giết Ôn Nhược Hàn, bách gia mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Ôn gia. Như vậy, ngươi có thể trở thành Ôn gia thứ hai, tìm mọi cách chèn ép người khác, muốn đám người thấp bé đều nghe theo ngươi...”
“Lúc này, nếu lại có một cái Âm Hổ phù, ngươi sẽ có thể tạo phản. Kim tông chủ, ngươi một tay tính toán rất tốt, đáng tiếc ta không sợ đau đớn, không sợ quyền lực. Có bản lĩnh ngươi mau giết chết ta, ta chết rồi, mọi chuyện sẽ kết thúc. Ở Ôn gia, nơi đó có đau khổ gì mà ta chưa từng trải qua đâu, bãi tha ma ta cũng đều sống rất tốt, ngươi thì tính là cái gì?”
Cái cằm bị giữ chặt, gần như sắp bị bóp nát. Ngụy Vô Tiện nghe được giọng nói hung hăng dữ tợn của Kim Quang Thiện vang ở bên tai.
“Vậy, sư tỷ của ngươi thì sao? Sư tỷ của ngươi cũng mặc kệ?”
Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng nâng mi mắt lên:
“Ha... Sư tỷ là con dâu của ngươi, ngươi làm sao có thể ra tay tàn nhẫn với nàng? Nàng cùng nhi tử của ngươi tương kính như tân, ân ái cực hạn.”
“A Lăng đương nhiên sẽ không, nhưng nữ nhân mà thôi, muốn tìm sẽ có, sư tỷ của ngươi tính là cái gì?”
Cả người tràn đầy tức giận, Ngụy Vô Tiện không biết sức lực đến từ đâu, tung một cước đá văng Kim Quang Thiện.
“Ngươi là thứ tạp chủng! Nếu ngươi dám làm gì với sư tỷ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Kim Quang Thiện thong thả ung dung đứng dậy, khom lưng cười nói:
“Ta tin ngươi, Âm Hổ phù thật sự đã không còn. Nhưng cái này không quan hệ, ngươi lại làm một cái là được. Ngươi chỉ cần trợ giúp ta, ta sẽ tha cho sư tỷ ngươi, từ nay về sau sẽ không gây phiền toái cho các ngươi nữa.”
“Được thôi.” Ngụy Vô Tiện khẽ nhếch khóe miệng.
“Ngươi lại tìm một con Đồ Lục Huyền Vũ khác cho ta, ta sẽ làm được.”
“Ngươi thật sự muốn cùng ta chung thuyền? Ngươi không sợ toàn bộ Liên Hoa Ổ còn có người Lam gia bởi vì ngươi mà trở nên bất hạnh? Ngươi không sợ bọn họ sẽ giống như ngươi trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích sao?”
“Liên Hoa Ổ? Lam gia?” Ngụy Vô Tiện mặt không biểu cảm.
“Ta sớm đã cùng Giang gia ân đoạn nghĩa tuyệt. Giang Vãn Ngâm đã cùng ta đánh một trận, ngươi quên rồi sao? Lại nói đến Lam gia... A, chẳng qua cũng chỉ là một đám tiểu nhân giam cầm ta mà thôi. Bọn họ cùng các ngươi đều là đồng lõa... Chờ sau khi ta ra ngoài, không chỉ cùng ngươi tính toán mà còn phải cùng bọn họ tính toán sạch sẽ.”
Nheo hai mắt lại, Kim Quang Thiện đem Ngụy Vô Tiện ấn ngã trên mặt đất. Không màng đối phương giãy giụa, từ trong ngực hắn móc ra một cái mạt ngạch trắng tinh có thêu hình mây cuốn.
Nhìn mạt ngạch trong tay khẽ cười vài tiếng, Kim Quang Thiện thấp giọng nói:
“Ngươi muốn Lam gia thoát khỏi chỉ trích, ta càng không để cho ngươi được như ý nguyện. Ngươi và Hàm Quang Quân tình thâm ý trọng. Chuyện này nói ra, sợ là tất cả mọi người đều khóc lóc thảm thiết.”
“Ngươi...con mẹ nó...trả ta. Ngươi trả cho ta!” Ngụy Vô Tiện sốt ruột duỗi tay ra đoạt lại.
Con mẹ nó, thật là thất sách.
“Một cái mạt ngạch lại có thể đại biểu được cái gì? Trả nó cho ta!”
“Ha! Không thể đại biểu cái gì? Nhưng ta nghe Tô tông chủ nói, mạt ngạch Lam gia không phải người định mệnh thì không thể đụng vào đâu.”
“Ngụy Vô Tiện, nếu ngươi không chịu giao ra Âm Hổ phù, vậy thì ngươi sẽ phải trả cái giá rất lớn vì quyết định của mình. Kể cả người mà ngươi muốn bảo hộ, cũng sẽ rất thê thảm.”
Giọng nói trầm xuống, Kim Quang Thiện nắm chặt mạt ngạch xoay người rời đi.
Nếu như trước đó vài ngày, Ngụy Vô Tiện còn ôm một chút hy vọng sống sót, muốn sống sót trở về gặp Lam Vong Cơ, thì hiện tại, hắn chính là không hề có ý định sống sót nữa.
Đây là một ván cục không chết không thôi.
Kim Quang Thiện triệt để điên rồi.
Cho nên, không phải mình chết thì là lão vong. Đã như vậy, dứt khoát đồng quy vu tận, cùng chết đi. Năm mươi kiếm kia của Kim gia là sỉ nhục, nếu hắn chịu đựng, vậy chứng tỏ là hắn thừa nhận chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo tất cả đều là lỗi của mình. Sai lầm duy nhất của hắn là lỡ tay làm hại Kim Tử Hiên, còn nữa, chính là đã nhận cái thiệp mời dự tiệc đầy tháng kia. Về phần Kim Tử Huân, tất cả đều là tự tìm. Cho nên, hắn tuyệt đối không thể đi tiếp nhận hình phạt của Kim gia. Nhưng bây giờ nói những thứ này thì có ích lợi gì đâu.
Cuộn tròn thân thể, Ngụy Vô Tiện lại ho ra một bụm máu.
Lam Trạm, xin lỗi. Lần này ta sợ là toàn thân khó lui. Nhưng đây là tử kiếp của ta, cũng không phải là lỗi của ngươi, chỉ là không thể cùng ngươi đến già...
Tha thứ cho ta.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro