Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

40-42

40.

Sau khi Giang Yếm Ly bước ra khỏi cửa phòng của Kim Quang Thiện, trước mặt lại đụng phải Kim Quang Dao. 

“Yếm Ly tẩu tẩu...”

Kim Quang Dao bất đắc dĩ cười, nói: 

“Ta cũng nghe được tẩu cùng phụ thân cãi nhau.”

Giang Yếm Ly mím môi: “Ta...”

Kim Quang Dao nói: 

“Ta biết tẩu oán hận phụ thân, nhưng như vậy thật quá manh động.” 

“A Dao, đệ đệ của ta...A Tiện đệ ấy, ta thật sự không hiểu đệ ấy đã làm sai cái gì, chỉ vì đệ ấy bảo vệ Ôn Tình cô nương sao? Hay là bởi vì tu Quỷ đạo? Nhưng đệ ấy tu Quỷ đạo tất cả đều là vì chúng ta...Nếu như có thể, đệ ấy cũng muốn giống như các ngươi...” 

Vành mắt Giang Yếm Ly đỏ hoe, nức nở nói: 

“Đệ ấy từ nhỏ đã thiên tư hơn người, ngay cả phụ thân cũng rất ưa thích, nếu không phải bởi vì chúng ta, đệ ấy sẽ không...Đệ ấy hiện tại khẳng định sẽ rất lợi hại, trở thành một tiên môn danh sĩ, có được danh xưng của chính mình chứ không phải là Di Lăng lão tổ gì đó...”

Cúi đầu xuống tự trách, Giang Yếm Ly thấp giọng nói: 

“Là lỗi của ta, ta làm tỷ tỷ lại không bảo vệ tốt hai đệ đệ, mới có thể khiến hai người họ xa cách nhau, càng chạy càng xa. Là ta không phát giác được A Tiện khác thường, vẫn luôn cho rằng đệ ấy vô ưu vô lự...” 

“...” 

Kim Quang Dao thở dài nói: 

“Thật ra...ta cũng có sai.”

“Chặn giết Cùng Kỳ Đạo ngày đó…là ta tiết lộ cho Tử Hiên.” 

Giang Yếm Ly đột nhiên ngẩng đầu: 

“A Dao ngươi...ngươi đây là có ý gì?” 

“Tẩu tẩu, thật ra ngày đó người phải đi chặn giết Ngụy công tử là ta, khả năng bị thương cũng sẽ là ta. Thế nhưng...phụ thân thực sự quá không công bằng, để cho ta đi chặn giết một người lúc nào cũng có thể bị mất khống chế, cho nên...ta đã để cho Tử Hiên đi thay ta, nhưng ta cũng không ngờ tới Ôn Quỳnh Lâm sẽ mất khống chế làm Tử Hiên bị thương...” 

“Mà ta càng không ngờ tới trong khi tính mạng của Tử Huân và Tử Hiên đều đáng lo ngại mà phụ thân vẫn trực tiếp lên bãi tha ma vây quét Ngụy công tử, ta thật sự rất áy náy, cho nên lúc ấy mới mang theo tẩu cùng đi ngăn cản. Vốn tưởng rằng phụ thân sẽ nể mặt tẩu mà buông tha cho Ngụy công tử, lại không nghĩ rằng liên lụy tẩu suýt nữa bị ngộ sát, may mắn là Ngụy công tử đã chặn lại mũi kiếm đó.”

Giang Yếm Ly có chút bất lực. Nàng run run rẩy rẩy đỡ lấy cây cột bên cạnh, ngập ngừng một lát mới nói: 

“A Dao...thôi bỏ đi. Thật ra chuyện này một đời ân oán rất phức tạp, chuyện của đệ ta cũng có nghe được chút ít. Phụ thân đối với mẫu thân đệ thật sự có chút bạc tình bạc nghĩa. Ta có thể hiểu được cảm giác của đệ, ta không trách đệ.” 

Kim Quang Dao siết chặt mấy ngón tay, thấp giọng nói: 

“Thật ra đã có vô số lần ta muốn giết chết ông ấy, nhưng...nhưng ta đối với ông ấy vẫn ôm hy vọng, khát vọng đạt được từ ông ấy dù chỉ là một chút tình thương của cha. Nhưng ông ta chỉ yêu bản thân mình, chỉ yêu nữ nhân, chưa từng để ta vào mắt.” 

“Ông ta vây quét Ngụy công tử căn bản cũng không phải bởi vì Tử Hiên, chỉ là bởi vì muốn có được Âm Hổ phù. Lúc tính mạng Tử Hiên đang nguy kịch, trong lòng ông ta cũng chỉ muốn giết Ngụy công tử đoạt Âm Hổ phù, cũng không phân ra một chút thời gian quay lại thăm nhi tử của mình.” 

Trầm mặc thật lâu, Giang Yếm Ly khẽ thở dài một hơi, nói: 

“A Dao, hãy yêu chính bản thân đệ, đừng bởi vì phụ thân đối với đệ không tốt, đệ liền làm việc ngốc. Như vậy…không đáng. Nếu đệ nhất thời xúc động gây ra chuyện, đó có thể là nỗi đau vĩnh viễn cũng không cách nào vãn hồi.” 

“Ta biết.” 

“Có lẽ giờ này A Lăng đã đói bụng rồi, ta trở về xem nó.” 

Giang Yếm Ly đi tới nhẹ giọng khuyên giải an ủi: 

“A Dao, chuyện ở Cùng Kỳ Đạo ta không trách đệ. Tử Hiên còn mạnh khỏe, A Tiện đệ ấy...cũng có Lam nhị công tử chiếu cố, đệ cũng không cần quá áy náy, ít nhất đệ cũng đã giúp A Tiện, không phải sao? Lại nói tiếp, cho dù hôm nay không có Tử Hiên, Kim Tử Huân vẫn sẽ chặn giết A Tiện.” 

Khóe môi cong lên nở một nụ cười đắng chát, Kim Quang Dao gật gật đầu, nói: 

“Ta biết, đa tạ tẩu tẩu.”

“Vậy...Ta đi trước...”

“Vâng.” 

41

Đến bây giờ Tiết Dương vẫn cảm thấy cực kỳ huyền huyễn, không thể tưởng tượng được. Vì sao hắn chỉ muốn trốn khỏi một tên đạo sĩ thối mà thôi, hắn muốn tìm Ngụy Vô Tiện nhưng tất cả mọi người đều nói Di Lăng lão tổ đã chết, còn Hàm Quang Quân đang bế quan tại Cô Tô. 

Con mẹ nó, điều đáng giận nhất chính là hắn cuối cùng vẫn không tránh khỏi sự truy bắt của Hiểu Tinh Trần, bị khổn tiên tỏa trói lại. 

Chớp chớp mắt, Ngụy Vô Tiện mờ mịt thò tay giật giật ống tay áo của Lam Vong Cơ: 

“Lam Trạm, rốt cuộc vừa rồi là con gì không có mắt đụng vào ta vậy? Là con trâu chưa được nhốt chạy đến sao? Hay là Tiểu Bình Quả?”

Khóe miệng Tiết Dương giật giật, rất muốn nói là lão tử nhà ngươi! 

Lam Vong Cơ: “...” 

“Hàm Quang Quân, xin lỗi, không biết ngài đang ở đây, quấy rầy đến hai người rồi.”

Hiểu Tinh Trần cười cười, nói: 

“Ta sẽ đưa hắn đi ngay.”

Nghe thấy thanh âm xa lạ, toàn thân Ngụy Vô Tiện run lên, vội vàng trốn ra sau lưng Lam Vong Cơ, đem mặt giấu đi.

Tiết Dương trợn trắng mắt: 

“Di Lăng lão tổ, ngươi trốn cái gì hả?’ 

Vốn dĩ còn ôm một ý niệm trong đầu, may mắn rằng hai người này đều không có nhìn thấy Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ nghe thấy vậy, sắc mặt vốn đã trắng như tuyết nay lại càng trắng hơn. 

Ngụy Vô Tiện cũng sững sốt, nói: 

“Ngươi...” 

“Hừ, ta là...khách khanh của Lan Lăng Kim thị, ở tiệc Bách hoa trước đây có bái kiến qua ngươi.” 

Tiết Dương cười hì hì, nói: 

“Chẳng phải ngươi đã chết rồi sao? Cô Tô Lam thị lập cho ngươi một cái mộ phần, cống phẩm trước mộ phần đều có thể xếp thành núi, đoán chừng lão già Kim Quang Thiện kia nếu nghe được tin tức này sẽ tức điên lên mất.”

“Ta chết rồi?” Ngụy Vô Tiện chỉ vào mình lẩm bẩm nói. 

“Đúng vậy.” 

Tiết Dương nhìn Ngụy Vô Tiện từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng mỉm cười thích thú, nói: 

“Nhưng bây giờ xem ra hẳn là giả chết.” 

Lam Vong Cơ ngăn ở trước mặt Ngụy Vô Tiện, thân thể căng cứng, đôi mắt sáng màu ngọc lưu ly cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tiết Dương. 

Khi nghe thấy Tiết Dương gọi Ngụy Vô Tiện là Di Lăng lão tổ, Hiểu Tinh Trần ngẩn người nhìn Ngụy Vô Tiện nói: 

“Ngươi, ngươi là Ngụy công tử?” 

Ngụy Vô Tiện níu lấy tay áo Lam Vong Cơ, im lặng không nói. 

Mím chặt cánh môi, Lam Vong Cơ nói:

“Ngụy Anh, vị này chính là Hiểu Tinh Trần đạo trưởng.”

Ngụy Vô Tiện: “Hiểu Tinh Trần đạo trưởng là ai thế?” 

“Hiểu Tinh Trần đạo trưởng là môn hạ của Bão Sơn tán nhân, là sư đệ của mẫu thân ngươi, cũng là sư thúc của ngươi.”

Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: 

“Đừng sợ, ta ở đây.” 

Hiểu Tinh Trần nhìn qua Ngụy Vô Tiện rồi lại nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt yếu ớt của Lam Vong Cơ, cũng không dám hỏi nhiều. 

“Hai vị không cần lo lắng, ta sẽ không nói gì cả.”

“Tiết Dương, đi thôi.” 

“Mẹ nó! Ta không đi đấy! Vì sao ta chỉ là giết một người, ngươi lại phải vượt nhiều nơi như vậy để tới bắt ta? Không ngán à, đạo sĩ thối!”

Hiểu Tinh Trần thiện ý nhắc nhở: 

“Nếu không phải ta tình cờ đi qua nơi này, những người khác cũng sẽ chết.” 

Ánh mắt Tiết Dương liếc nhìn ba người trong viện, cuối cùng khóe miệng cong lên một cái vòng cung: 

“Được thôi, bắt ta đến Kim Lân Đài đi, ta thuận tiện nói cho bọn họ tin tức Di Lăng lão tổ không chết, xem xem bọn họ sẽ xử lý người chỉ giết một tên tạp chủng lưu manh là ta đây trước hay là đại ma đầu tội ác tày trời Di Lăng lão tổ trước.”

Hiểu Tinh Trần nhíu mày, nói: 

“Tiết Dương, những chuyện ngươi làm chớ có để liên lụy đến người khác.” 

“Hiểu đạo trưởng, ngươi cũng quá bao che đi? Đơn giản vì Di Lăng lão tổ là nhi tử của sư tỷ ngươi, ngươi bèn che giấu giúp hắn sao?”

Hiểu Tinh Trần: “…” 

“Xin lỗi chư vị, ta sẽ dẫn hắn đi ngay.” Hiểu Tinh Trần kéo tay Tiết Dương.

“Này...đợi một chút!” 

Ngụy Vô Tiện từ sau lưng Lam Vong Cơ đi ra, vội vàng nói: 

“Kia là…Tiết Dương đúng không? Ngươi có thể nói ta, nhưng đừng liên lụy đến đến Cô Tô Lam thị và Lam Trạm!” 

Tiết Dương bĩu môi, bật cười: 

“Quả nhiên là giống như tên lùn kia nói, tình thâm ý trọng...”

“Không liên quan đến Hàm Quang Quân cũng được, nhưng ngươi phải để tên đạo sĩ thối này thả ta ra!” 

Lam Vong Cơ nắm chặt Tị Trần, cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã đạt tới cực hạn. 

Ngụy Vô Tiện nhướng mày: 

“Ta vừa mới nghe vị đạo trưởng này nói ngươi giết người? Ngươi vì sao lại giết người? Người đó có thù oán gì với ngươi?” 

Tiết Dương cười lạnh, nói: 

“Huyết hải thâm thù.”

“Là thù gì?” Ngụy Vô Tiện lại hỏi. 

“Liên quan đến ngươi cái rắm ấy.” 

“...” 

Ngụy Vô Tiện không đếm xỉa tới, hắn nói: 

“Thái độ tệ như vậy, Lam Trạm, chúng ta đem hắn đi hầm canh nha.”

Tiết Dương: “...” 

“Tiết Dương, ngươi muốn Hiểu đạo trưởng thả người thì ngươi cũng phải đưa ra một lý do. Nghe giọng của ngươi, cảm giác tuổi ngươi cũng không lớn lắm, là huyết hải thâm thù gì khiến ngươi suýt nữa tiêu diệt cả nhà bọn họ? Ngươi không nói nguyên nhân, sẽ không có ai chủ trì công đạo cho ngươi. Ngươi có biết Xích Phong Tôn không? Vị kia rất hung hăng, nếu ngươi đến Kim Lân Đài hắn nhất định sẽ nhúng tay vào.”

“...” 

Hai bên giằng co hồi lâu, Tiết Dương vẫn là chậm rãi đem chuyện thời thơ ấu của mình và Thường Từ An nói ra:

“Nhưng mà…con mẹ nó, ta không có tiêu diệt cả nhà bọn chúng. Bởi vì tên lùn đó ngăn cản, ta cuối cùng lại dừng tay.” 

Ngụy Vô Tiện buồn cười nói: 

“Tên lùn đó là ai? Vừa rồi thấy ngươi vẫn luôn nhắc đến hắn.”

“Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao...”

Tiết Dương ngạc nhiên, nói: 

“Chẳng lẽ còn có nam nhân nào lùn hơn hắn sao?”

Ngụy Vô Tiện: “...” 

Lúc này Tiết Dương đột nhiên cảm thấy trên người mình nhẹ đi, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện khổn tiên tỏa đã được cởi bỏ. Hắn ngước mắt, vẻ mặt phức tạp nhìn Hiểu Tinh Trần:

“Ơ, ngươi không bắt ta nữa à?” 

Hiểu Tinh Trần thấp giọng nói: 

“Là ta không hỏi rõ ràng, chuyện Thường Từ An đã làm năm đó thực sự là...thôi, ngươi đi đi. Bên phía Thường Bình công tử ta sẽ tự mình đi nói rõ ràng, chỉ hy vọng sau khi ngươi giải quyết được ân oán chớ lại đi tổn thương người vô tội, cũng đừng đến Kim Lân Đài tố giác chuyện của Hàm Quang Quân và Ngụy công tử.” 

“Chỉ vì hắn là sư điệt của ngươi? Ngươi đối với người khác cũng thật tốt.” Tiết Dương lạnh lùng cười cười. 

“Nhưng Ngụy công tử cũng đã sớm trả giá rồi.”

Hiểu Tinh Trần nhìn Ngụy Vô Tiện, nhẹ giọng nói:

“Thân thể Ngụy công tử nhìn qua không được tốt cho lắm, dường như đôi mắt cũng nhìn không rõ, có đúng không?” 

Ngụy Vô Tiện xấu hổ cười cười: 

“Ừ, ta mất đi ngũ giác, nhưng bây giờ đã dần khôi phục, chỉ còn đôi mắt.” 

Trong lòng đã sáng tỏ là vì sao, nhưng Hiểu Tinh Trần cũng không tiện nhúng tay mà chỉ khuyên nhủ: 

“Xin hai vị chiếu cố tốt bản thân. Hàm Quang Quân, ngài...ngài thiếu máu nghiêm trọng, nên ăn nhiều thức ăn dưỡng khí bổ huyết một chút.” 

Lam Vong Cơ chắp tay thi lễ: 

“Đa tạ.”

“Ta đi trước, xin lỗi hôm nay đã quấy rầy hai người.” 

Lam Vong Cơ: “Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, chuyện hôm nay...”

Hiểu Tinh Trần ôn nhu cười nói: 

“Yên tâm đi, ta sẽ không nói ra đâu. Mỗi người đều có tạo hóa của riêng mình, ta sẽ không đi can thiệp, nhưng con đường tương lai phải dựa vào các ngươi tự mình đi.” 

“Cáo từ.”

Mắt nhìn Hiểu Tinh Trần đã đi xa, Tiết Dương quay đầu nói với Ngụy Vô Tiện: 
“Ôi! Chờ mắt ngươi tốt rồi, ta lại tới tìm ngươi nghiên cứu Quỷ đạo.”

“Hiểu Tinh Trần ngươi chờ ta một chút.” Tiết Dương đuổi theo người rời đi. 

Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ: “...” 

“Vừa nãy hắn nói muốn cùng ta nghiên cứu Quỷ đạo sao?” Ngụy Vô Tiện không thể tin được mà hỏi. 

Lam Vong Cơ: “Ừm.” 

42

Vào bữa cơm tối, cả người Ngụy Vô Tiện lộ ra vẻ thất thần không yên lòng, cầm đũa nghiền nát cơm lại chậm chạp không ăn. Lam Vong Cơ gọi hắn vài tiếng nhưng hắn hoàn toàn không phát giác ra, đến khi bị bàn tay hơi lạnh dán ở trên má, hắn mới khôi phục lại tinh thần. 

Ngụy Vô Tiện: “Hả?” 

“Đang suy nghĩ gì?” Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi. 

Ngụy Vô Tiện cầm ngược lại tay Lam Vong Cơ, ân cần nói: 

“Sao tay ngươi lại lạnh như băng vậy? Hiểu Tinh Trần đạo trưởng nói ngươi thiếu máu, ngươi bị làm sao? Có phải sinh bệnh rồi không? Đã uống thuốc chưa?” 

Lam Vong Cơ thấp giọng nói: 

“Không sao.”

“Thiếu máu sao lại là không sao? Khó trách lần trước ngươi đột nhiên té xỉu...” 

Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng cảm thấy không đúng: 

“Ngươi làm sao sẽ thiếu máu cơ chứ? Rõ ràng lúc trước ta thấy ngươi đều rất khỏe mạnh...” 

“Khi ta còn bé vẫn thường xuyên bị thiếu máu, không phải chuyện gì lớn.” Lam Vong Cơ nói dối. 

“A...ngươi chưa từng nói.” 

“Vậy ngươi ăn nhiều chút nha, đừng mãi gắp đồ ăn cho ta, canh gà gì đó cũng đừng chỉ hầm cho ta uống, ngươi cũng phải chiếu cố thân thể mình thật tốt, có biết không?” 

Ngụy Vô Tiện nắm chặt tay Lam Vong Cơ, cùng y mười ngón đan chặt.

“Lam Trạm, ngươi đáp ứng ta, phải ở bên ta cả đời.”

Nhìn thấy Ngụy Vô Tiện bất an, Lam Vong Cơ dùng ngón cái cọ nhẹ lên môi hắn, ôn nhu nói: 

“Ngụy Anh, đừng sợ, ta không sao. Ta sẽ cùng ngươi một đời một kiếp.” 

Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng cười cười: 

“Ừ...”

Cả đời sao...

Cả đời nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, thế nhưng người có thể đi được đến cuối cùng cũng không biết bao nhiêu. Cô Tô Lam thị dựng cho mình phần mộ, tung tin mình đã chết...Còn nữa, Tiết Dương đã nhắc tới Kim Quang Thiện, xem ra Huyền môn bách gia vẫn hận mình đến tận xương tủy, không có ý định buông tha cho mình...

Kim Quang Thiện đối với Âm Hổ phù chưa từng hết hy vọng, nếu như...nếu như tương lai liên lụy đến Cô Tô Lam thị phải làm sao bây giờ?

Ngụy Vô Tiện chết lặng, vừa đem cơm trắng đút vào trong miệng vừa bất an nghĩ ngợi lung tung. 

Lam Trạm cũng biết rõ, chỉ là không chịu nói cho ta...

Cuộc sống hiện tại quá an nhàn, đó là sự bình yên chưa từng có từ sau khi Liên Hoa Ổ bị diệt. Ấm áp như vậy khiến Ngụy Vô Tiện tham luyến khát vọng. 

Lam Trạm, ngươi có biết không, ta không hề muốn từ bỏ thời gian thuộc về chúng ta. Ta vẫn luôn muốn cùng ngươi sống hạnh phúc như thế này...Nhưng chúng ta chung quy vẫn là không cùng đường. Ta không có nhà, nhưng ngươi có người nhà cùng gia tộc lớn như vậy. Ta không thể ích kỷ...

Lam Trạm...

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro