4-5
04.
Ngụy Vô Tiện ngủ một giấc đến nửa đêm. Lúc tỉnh lại, trước mắt vẫn là một mảnh tối tăm như cũ. Nhưng lần này trong lòng lại tương đối bình tĩnh, hắn muốn đi tìm ân nhân cứu mạng mình, nhưng vừa mới bò về phía trước vài bước hắn lại trùng trùng điệp điệp ngã xuống giường. Hắn không có xúc giác cũng không có thính giác, không có chút nào hay biết mình đã bị ngã. Nhưng mà Lam Vong Cơ thì khác, y đang ngủ cách đó một gian phòng, dĩ nhiên là nghe được rành mạch. Y vốn là ngủ ít, nghe được động tĩnh liền vội vàng đứng dậy. Nhìn thấy Ngụy Vô Tiện mờ mịt ngã nhào trên mặt đất, trái tim y co rút đau đớn, chân bước nhanh đi tới đem đối phương nâng dậy.
Được người kia nâng dậy, Ngụy Vô Tiện vô thức chớp chớp hai mắt. Tuy là mất đi ngũ giác nhưng hắn lại cảm nhận được có người đang chạm vào mình, còn ở trên lòng bàn tay mình viết chữ. Nhưng vì sao chứ?
Dường như Lam Vong Cơ cũng không ý thức được điểm này. Sau khi đỡ Ngụy Vô Tiện dậy, y bèn ngồi xổm bên giường nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp đầu gối. Thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện tái nhợt, ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng Lam Vong Cơ cũng không chịu nổi. Y vươn ngón trỏ ra ở trên lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện chầm chậm viết lên mấy chữ:
"Suy nghĩ cái gì?"
Ngụy Vô Tiện sửng sốt viết trở về:
"Sư tỷ của ta...Giang cô nương cùng Kim thị Kim Tử Hiên..."
Lam Vong Cơ: "Kim Tử Hiên đã không còn đáng ngại, Kim tiểu phu nhân cũng mạnh khỏe, bọn họ đều rất tốt."
Tâm tình rốt cuộc cũng buông xuống được. Mấy ngón tay hơi hơi cuộn lại, Ngụy Vô Tiện lại viết:
"Ngươi, rốt cuộc là ai? Vì sao lại cứu ta? Ngươi biết thân phận thật sự của ta? Không sợ ta sao?"
"Biết. Ngươi là Ngụy anh, Ngụy Vô Tiện. Ta không sợ ngươi."
Mấp máy cánh môi, Ngụy Vô Tiện viết:
"Ngươi không muốn giết ta sao?"
Lam Vong Cơ lập tức viết trở về: "Sẽ không."
"Ngươi là ai?"
Lần thứ hai Ngụy Vô Tiện hỏi về vấn đề này. Im lặng thật lâu, đột nhiên Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, để bàn tay hắn dán lên trên gò má của mình. Ngụy Vô Tiện bất động trong chốc lát, sau đó dùng đầu ngón tay đi miêu tả gương mặt của đối phương: cái mũi, cánh môi cùng đôi mắt. Đến khi sờ phải vầng trán của đối phương, Ngụy Vô Tiện có chút không thể tin mà chớp chớp mắt, lặp đi lặp lại sờ soạng rất nhiều lần. Giống như là đã xác nhận được cái gì đó, trái tim Ngụy Vô Tiện run lên, hắn trừng lớn hai tròng mắt sau đó chậm rãi buông tay xuống. Hắn buông xuống rồi lại nâng lên, nâng lên rồi lại buông, tâm hoảng ý loạn. Lam Vong Cơ thấy thế, khẽ hít một hơi bắt lấy tay Ngụy Vô Tiện đặt vào trong lòng bàn tay của mình.
Không biết đã qua bao lâu, Ngụy Vô Tiện mới lấy hết can đảm ở trên lòng bàn tay của đối phương viết:
"Ngươi là người Cô Tô Lam thị?"
Lam Vong Cơ cũng không hề che giấu: "Ừ."
"Lam Trạm?"
Ngụy Vô Tiện thấp thỏm lại thong thả viết ra hai chữ. Hắn đợi thật lâu cũng không được đối phương đáp lại. Giống như đang ở trong một cái thùng tối đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy, nghe không thấy. Không được người bên cạnh đáp lại, hắn có chút hoảng hốt đi tìm tay đối phương.
"Vì sao cảm thấy ta là..." Lam Vong Cơ cuối cùng cũng trả lời.
Ngụy Vô Tiện bày ra bộ dạng tươi cười tự giễu:
"Người Lam gia hận ta đến tận xương tủy, nếu cứu ta không phải là Lam Trạm, chẳng lẽ lại là Lam lão đầu sao?"
Lam Vong Cơ lại hỏi:
"Ngươi cảm thấy Lam Trạm không hận ngươi?"
Do dự thật lâu, Ngụy Vô Tiện viết:
"Nói như thế nào đây, Lam Trạm y rất tốt. Ít nhất lúc còn ở bãi tha ma y đối với A Uyển rất tốt, vẫn là khách quý nhất của ta trên bãi tha ma. Ta vẫn luôn muốn cùng y trở thành bằng hữu, tuy rằng không biết y có tâm tư giống như vậy hay không, nhưng ít ra cũng không hận?"
Bàn tay bị viết lên hai chữ 'bằng hữu', ánh mắt Lam Vong Cơ ảm đạm nhìn xuống dưới.
...Bằng hữu.
Đúng vậy, Ngụy Anh trước nay chỉ xem mình là bằng hữu.
Lam Vong Cơ thở dài viết:
"Là ta, Lam Vong Cơ."
Ngụy Vô Tiện trợn mắt há hốc mồm.
"Thật...thật sự là ngươi sao?"
Tay viết, miệng cũng không an phận mà dùng khẩu hình hỏi.
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Kinh hỉ chớp mắt một cái, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy có chút không thích hợp. Hắn muốn mở miệng chất vấn Lam Vong Cơ có phải là muốn thừa dịp hắn mất đi ngũ giác mà đem hắn nhốt lại hay không, nhưng rồi lại không cách nào mở miệng.
Ở trong tai Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện chỉ là khàn khàn than nhẹ, cho nên y bèn im lặng vươn tay mình ra để Ngụy Vô Tiện chạm vào.
"Lam Trạm, có phải ngươi muốn phế đi tu vi của ta, đem ta giam lại hay không? Ngươi không cần phải như vậy đâu, hiện tại ta cái gì cũng không còn, không làm được gì nữa!"
Ngụy Vô Tiện nhanh chóng viết xuống, sợ hai người một lời không hợp, hắn sẽ bị xích sắt khóa lại.
Bây giờ hai bàn tay của Ngụy Vô Tiện trắng bệch giống như một phế nhân, tuy hắn không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng thật sự rất sợ hãi. Đối với việc nhìn không thấy thế nhân sự vật, mỗi một lần giống nhau đều làm hắn bất an, bởi vậy trong lòng mới có chút đề phòng. Đương nhiên Lam Vong Cơ cũng hiểu rõ điểm này, bàn tay có chút cứng đờ vươn ra vuốt ve đỉnh đầu lộn xộn của Ngụy Vô Tiện, y viết:
"Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi. Không còn sớm nữa, ngủ đi."
Đem người nọ nhẹ nhàng đặt trở lại giường, Lam Vong Cơ định dịch xong chăn đệm cho hắn rồi mới trở về, nhưng hình như Ngụy Vô Tiện đã cảm nhận được, hắn lung tung bắt lấy cánh tay Lam Vong Cơ, trong miệng còn im ắng gọi:
"Lam Trạm".
Đôi mắt xinh đẹp của hắn bị một tầng sương trắng che khuất tan rã nhìn lên trần nhà, nhưng Lam Vong Cơ cảm thấy mình có thể từ trong mắt hắn nhìn ra nồng đậm bất an cùng ủy khuất. Ngụy Anh rất sợ hãi. Lam Vong Cơ vươn bàn tay ra nhẹ nhàng khép lại hai mắt hắn, cuối cùng là nắm lấy tay hắn viết:
"Ta không đi, chỉ ở đây."
Có những lời này, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng an tâm nhắm mắt lại, nắm chặt tay Lam Vong Cơ nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Từ sau khi vây quét trên bãi tha ma hắn liền trở nên thích ngủ, thân thể cũng thường xuyên đau nhức. Ngụy Vô Tiện nghĩ: những thứ này đều là báo ứng. Sớm biết như vậy thì đã nghe lời Lam Trạm cùng y về Lam gia, như vậy sẽ không hại sư tỷ suýt nữa bị thương, cũng sẽ không hại tiểu Như Lan suýt chút nữa mất đi phụ thân. Tất cả đều là lỗi của hắn. Ngụy Vô Tiện không khỏi nhớ tới đứa cháu ngoại chưa từng được gặp mặt kia. Rõ ràng là ôm vui sướng như vậy đi gặp nó, nhưng kết quả lại bị chặn giết. Hiện tại ngũ giác không còn, sau này cũng khó mà gặp được.
05.
Cách một ngày, sau khi Lam Vong Cơ từ Lan thất giảng bài trở về, vừa nhìn thấy chính là vẻ mặt Ngụy Vô Tiện ngốc dại ngồi ở trên giường.
Y tiến về phía trước nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, muốn cho hắn biết mình đã trở về nhưng Ngụy Vô Tiện lại sợ hãi mà co rúm lại. Lam Vong Cơ đau lòng thở dài, ở trên lòng bàn tay hắn viết xuống:
"Ta về rồi. Hôm nay phải thay thúc phụ giảng bài cho nên không thể ở đây."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, trong lòng có chút ủy khuất viết trở về:
"Lam Trạm, ta không biết phải đi đâu tắm gội, ta cũng không có y phục để thay."
Im lặng chớp mắt một cái, Lam Vong Cơ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Bộ dạng bây giờ của Ngụy Vô Tiện, sinh hoạt thường ngày khẳng định là không thể tự gánh vác, tắm gội mặc y phục...Chẳng lẽ mình giúp hắn...?
Trong mắt Ngụy Vô Tiện, hai người đều là nam nhân, thẳng thắn thành khẩn đối đãi nhau thì không có gì. Nhưng trong lòng Lam Vong Cơ lại có một phần tâm tư, cùng với từ nhỏ đã tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi quy củ, dĩ nhiên sẽ không làm được loại chuyện này. Đây là lần đầu tiên Lam Vong Cơ sinh ra tâm tư muốn trốn tránh:
"Ăn cơm trước rồi tắm gội thay y phục."
"Ta đi lấy cơm, ngươi uống chút nước mật ong trước." Lam Vong Cơ rót một ly nước mật ong ấm áp đặt vào trong tay Ngụy Vô Tiện để hắn từ từ uống, còn mình thì bước chân lộn xộn đi ra ngoài, để lại một mình Ngụy Vô Tiện là vẻ mặt mờ mịt không thể hiểu thấu.
Lúc Lam Vong Cơ đem cơm trưa trở về Tĩnh thất đã nhìn thấy một màn khiến cho lòng y run sợ không thôi. Lúc này Ngụy Vô Tiện đang quỳ trên mặt đất, lòng bàn tay đầy những mảnh vỡ nhỏ dính đầy máu tươi.
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ nôn nóng gọi.
Ngụy Vô Tiện hoảng hốt, dường như hắn nghe được có ai đó đang gọi mình bèn theo bản năng ngẩng đầu lên, tiếp đó, đôi bàn tay đã bị người kia bắt được. Lam Vong Cơ cẩn thận kiểm tra miệng vết thương cho hắn, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra dược rương cẩn thận loại bỏ mảnh vỡ nhỏ rồi bôi thuốc lên.
Rốt cuộc Ngụy Vô Tiện cũng ý thức được đau rát, giữa mày hơi chút nhíu lại. Bàn tay bị băng vải bọc lên, lúc này cũng không có cách nào cùng đối phương trò chuyện. Nhìn dáng vẻ này của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nhất thời có chút giận chính mình. Y không nói một lời mà đi thu dọn mảnh vỡ chén trà cùng vết máu trên mặt đất, cuối cùng là dùng một tia linh lực hâm nóng cơm canh. Cả người Ngụy Vô Tiện có chút thấp thỏm, không có cách nào mở miệng, không có cách nào dùng tay viết chữ, hắn cảm thấy Lam Vong Cơ đã tức giận rồi, nhưng mà hắn thật sự không phải cố ý cho y thêm phiền toái. Gắt gao cắn lên cánh môi, Ngụy Vô Tiện chỉ biết cuối đầu xuống. Hắn chẳng thể nghĩ tới mình đã biến thành bộ dạng này mà còn làm liên lụy đến người khác. Mình như vậy, ai nhìn không chê đâu...
Bỗng nhiên bên môi bị đặt lên một thứ. Ngụy Vô Tiện vội vàng giơ tay ra bắt lấy, quả nhiên bắt được bàn tay ấm áp của đối phương. Lam Vong Cơ cầm chén cùng cái thìa đặt xuống, tự động giơ tay ra đặt lên lòng bàn tay của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nhấp môi, viết:
"Lam Trạm, xin lỗi."
Lam Vong Cơ lật mu bàn tay hắn lại viết lên:
"Cớ gì lại xin lỗi?"
"Không phải ta cố ý cho ngươi thêm phiền toái đâu, ngươi đừng ghét bỏ ta mà. Là ta không cẩn thận trượt tay, muốn đi nhặt chén trà nhưng ta không có xúc giác cho nên đụng phải vụn sứ cũng không biết. Xin lỗi, ngươi đừng giận."
Thấy vẻ mặt cẩn trọng của Ngụy Vô Tiện giống như hài tử làm sai, Lam Vong Cơ không khỏi đau lòng. Biến thành dáng vẻ này cũng không oán trời trách đất, cũng không oán giận tình cảnh của mình có bao nhiêu gian nan. Ngụy Anh hắn vẫn luôn kiên cường ẩn nhẫn như vậy. Hắn khổ sở, hắn ủy khuất, nhưng mình lại không thể thay hắn gánh vác...
Lam Vong Cơ thở dài viết:
"Ta không giận."
"Ơ..."
Chớp chớp mắt, Ngụy Vô Tiện lại viết:
"Nhưng mà Lam Trạm này, vừa rồi lúc ta nhặt mảnh vỡ không có cảm giác, tại sao lúc ngươi giúp ta bôi thuốc lại bắt đầu đau? Hơn nữa...hơn nữa ngươi ở trên lòng bàn tay của ta viết chữ, ta cũng có thể cảm giác được..."
Lam Vong Cơ sửng sốt, đột nhiên bị thức tỉnh. Đúng vậy, ngũ giác không phải bao gồm cả xúc giác sao? Vậy vì sao Ngụy Vô Tiện còn có thể cảm giác được trên tay đã viết chữ gì? Lam Vong Cơ cũng có chút ngốc, chỉ có thể lừa mình dối người trả lời:
"Có lẽ thân thể ngươi đang dần dần chuyển biến tốt."
Dĩ nhiên Ngụy Vô Tiện biết rõ đây là lời nói dối thiện ý, hắn cũng không vạch trần mà chỉ cong lên khóe môi mỉm cười.
Hắn ngoan ngoãn há miệng để Lam Vong Cơ uy đồ ăn. Lam Vong Cơ nói bữa trưa là canh cá và cốt cháo, nhưng hắn cũng không nếm ra là hương vị gì. Nghĩ đại khái là khứu giác cùng vị giác đều bị tước đoạt, Ngụy Vô Tiện cũng không khỏi đau buồn. Đồ ăn...Không thể nếm được đồ ăn mỹ vị trên thế gian chính là chuyện đáng sợ nhất. Con người ta sinh ra là phải lĩnh ngộ được bốn vị. Tâm tình có chút buồn bực, Ngụy Vô Tiện chỉ ăn nửa chén cháo cùng mấy ngụm canh cá rồi lại không ăn không uống nữa. Bất luận Lam Vong Cơ khuyên như thế nào hắn cũng đẩy chén ra không chịu ăn. Lam Vong Cơ bất đắc dĩ đành phải đem cháo dọn qua một bên.
Bấy giờ, Ngụy Vô Tiện mới nhớ đến chuyện tắm gội, hắn bắt lấy tay Lam Vong Cơ viết:
"Lam Trạm, ta muốn đi tắm."
Lam Vong Cơ cứng đờ, đáp: "Ngươi có thể tự mình tắm gội sao?"
"..."
Ngụy Vô Tiện cười cười, có chút xấu hổ viết:
"Hình như không được đâu..."
"Bằng không, ngươi giúp ta một chút nha..."
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro