38-39
38.
Vào đêm Trừ tịch, Lam Vong Cơ đã nhận được một phong thư nhà. Trong thư, Lam Hi Thần hỏi hai người họ đang sống ra sao, nói rằng Lam Khải Nhân thật sự rất lo lắng cho bọn họ, hy vọng đệ đệ thỉnh thoảng có thể viết thư về nhà báo bình an. Cuối cùng còn nói trước đó không lâu, Kim Quang Thiện có đến Vân Thâm Bất Tri Xứ bái phỏng, chủ đề nói chuyện còn cố ý vô tình nhắc đến Lam Vong Cơ, muốn gặp y. Rốt cuộc Lam Khải Nhân đành phải lập một phần mộ ở trên đỉnh núi cho Ngụy Vô Tiện, báo cho thiên hạ biết Ngụy Vô Tiện đã chết, cùng với tin tức Lam Vong Cơ bế quan làm cho Kim Quang Thiện triệt để chết tâm.
Xem xong thư, Lam Vong Cơ đem nó gấp lại, từ từ nhắm mắt.
“Lam Trạm?”
Ngụy Vô Tiện duỗi tay chọc vào cổ tay Lam Vong Cơ, nói:
“Đại ca ngươi nói gì thế?”
Lam Vong Cơ lắc đầu:
“Không có gì, hỏi chúng ta sống có tốt không.”
“Ồ.”
Ngụy Vô Tiện hạ tay xuống, nhẹ giọng hỏi:
“Lam Trạm, Tết năm nay chúng ta không về sao?”
Lam Vong Cơ: “Năm nay không về.”
“Hả? Vậy một nhà các ngươi làm sao đoàn viên? Thúc phụ ngươi không tức giận sao? Còn có A Uyển...Ơ, sao ta lại không nghĩ đến cơ chứ. Bằng không, bây giờ chúng ta trở về nha?”
Cầm chặt tay Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ ôn nhu nói:
“Ngụy Anh, thúc phụ không tức giận. A Uyển cũng đã trở về Ôn gia cùng đón năm mới, không cần lo lắng. Ngày trước, có những lúc đi săn đêm không kịp trở về, ta cũng không có ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đón năm mới.”
Sợ Ngụy Vô Tiện lo lắng, Lam Vong Cơ lại nói thêm:
“Không ngại.”
“Được rồi.”
Ôm lấy Nhị Cẩu ở bên chân mình, Ngụy Vô Tiện cười nói:
“Lam Trạm, Lam Trạm, đêm nay chúng ta đốt pháo náo nhiệt một chút nha.”
Khóe miệng Lam Vong Cơ hơi cong lên:
“Ừ.”
Thời khắc pháo hoa vừa nổ tung, Nhị Cẩu ở trong ngực Ngụy Vô Tiện lập tức dựng lông, run lên bần bật hướng trong ngực hắn mà chui vào, điều này đã chọc đến cái vị tiểu chủ nhân không có lương tâm của nó cười đến lăn qua lăn lại.
“Lam Trạm, tiểu gia hỏa nhà chúng ta sợ pháo này.”
Ngụy Vô Tiện cười đến hai mắt cong cong, khí sắc càng thêm hồng nhuận. Lam Vong Cơ từ phía sau nhẹ nhàng lấy ôm eo Ngụy Vô Tiện, đem đầu chôn ở trên cổ hắn hít lấy mùi hương ấm áp dào dạt.
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ tay lên y, cười nói:
“Làm sao vậy? Ngươi cũng sợ à?”
Lam Vong Cơ rầu rĩ “ừ” một tiếng.
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên, nói:
“Nhị ca ca, ta còn tưởng rằng ngươi không sợ trời không sợ đất cơ? Vậy mà ngươi lại sợ tiếng pháo nổ? Ha ha ha, không sợ, ca ca ta che chở cho ngươi!”
“...”
Trong lòng Lam Vong Cơ bất đắc dĩ cảm thấy chua xót. Y không sợ tiếng pháo nổ, không sợ sống chết, chỉ sợ mất đi Ngụy Vô Tiện. Năm đó cho dù là Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đốt hay bị nhốt trong Huyền Vũ động, y cũng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ. Lúc ấy phụ thân rời đi, nhưng còn có Ngụy Vô Tiện ở bên yên lặng bầu bạn. Cho dù là la lối khóc lóc om sòm, lăn qua lăn lại cũng tốt, ít nhất cũng không để y một mình, cứ như vậy mà sụp đổ tinh thần. Nhưng lúc này lại là vấn đề của Ngụy Vô Tiện, Huyền môn bách gia sẽ không bỏ qua cho hắn, bản thân mình bất lực, chỉ có thể mang theo hắn chạy trốn hết nơi này đến nơi khác. Sinh ra ở thời loạn thế, trời xanh đã cướp đi song thân của y, nếu như lại cướp đi người y yêu...Nếu Ngụy Vô Tiện bị làm sao, y không có cách nào tưởng tượng được bản thân mình sẽ biến thành cái dạng gì.
Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, ôm chặt eo Ngụy Vô Tiện:
“Ngụy Anh...”
Trừ tịch hôm nay, Lam Vong Cơ bởi vì trường kỳ thiếu máu, tình trạng thân thể không tốt đã bị nhiễm phong hàn, bệnh không dậy nổi.
Sáng sớm, Ngụy Vô Tiện là bị độ ấm trên người y cảm giác như sắp bị phỏng mà tỉnh dậy. Chống đỡ thân thể sờ soạng một hồi, Ngụy Vô Tiện đem bàn tay trái dán lên trên trán Lam Vong Cơ, sau đó nhíu mày gọi y:
“Lam Trạm? Lam Trạm? Lam Trạm tỉnh tỉnh, ngươi sốt cao...”
Ngụy Vô Tiện vội vàng ngồi dậy, trở mình xuống giường muốn đi lấy nước lạnh cùng khăn lông đến lại bị Lam Vong Cơ bắt được ống tay áo:
“Ngụy Anh...Ngụy Anh...Đừng đi...”
Đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện nhìn thấy thân thể Lam Vong Cơ yếu ớt như vậy, trái tim không khỏi co rút đau đớn, hắn ngồi xổm xuống bắt lấy tay người yêu, ôn nhu dỗ dành, nói:
“Lam Trạm, ta không có đi, ngươi sốt cao, ta đi lấy khăn lạnh đắp cho ngươi. Ngươi đừng sợ, ta không đi, ta ở nơi này.”
“Ngụy Anh...”
Lam Vong Cơ khẽ mở mắt ra, một đôi mắt sáng màu ngọc lưu ly tràn đầy hơi nước. Ngụy Vô Tiện nhìn không thấy, chỉ biết dùng tay vỗ vỗ nhẹ lên bụng y, nói:
“Ngoan, ta đi lấy thứ gì đó rồi trở lại, bảo đảm sẽ không đi. Nhị ca ca nghe lời, buông tay ra trước có được không?”
Bị cơn chóng mặt mạnh mẽ đánh úp, Lam Vong Cơ khép đôi mắt lại, ngoan ngoãn buông tay xuống.
Ngụy Vô Tiện sớm đã quen thuộc với bố cục trong căn phòng nhỏ này, chút chuyện đơn giản căn bản không làm khó được hắn, hắn rất nhanh đã bưng một chậu nước lạnh cùng lông trở về. Đem khăn lông vắt khô, Ngụy Vô Tiện đem nó đắp lên trên cái trán nóng hổi của Lam Vong Cơ, tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc ở giữa trán ra hai bên. Sờ sờ gương mặt của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lại đứng dậy đi đến phòng bếp vo gạo nấu cháo. Vì để nấu một bát cháo, tay của hắn liên tục bị phỏng nhiều lần, cũng không còn cách nào khác, cái nhà này chỉ có hắn và Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ ngã xuống nếu hắn không kiên cường thật sự sẽ không có ai tới chiếu cố hắn.
Dùng cái thìa khuấy cháo, Ngụy Vô Tiện rũ mắt xuống cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, giống như chỉ toàn mang đến phiền phức. Lúc mình sinh bệnh, lần nào cũng là Lam Vong Cơ tỉ mỉ chiếu cố, mà đến khi Lam Vong Cơ ngã xuống, bản thân mình chỉ là nấu một chén cháo thôi, nhưng tay chân cũng thực quá vụng về. Ngụy Vô Tiện thở dài, cẩn thận bưng chén cháo đến bàn gỗ bên cạnh giường, sau đó lại thò tay đỡ Lam Vong Cơ dậy.
“Lam Trạm, tỉnh tỉnh.”
Ho nhẹ vài tiếng, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng tỉnh táo, giọng y khàn khàn gọi:
“Ngụy Anh...”
“Ơi, ta đây, ta ở đây.”
Ngụy Vô Tiện ân cần hỏi han:
“Ngươi sao rồi? Có tốt hơn chút nào không?”
Lam Vong Cơ lẩm bẩm hỏi:
“Giờ gì rồi?”
“Giờ Thìn. Đến đây, ta có nấu cháo, ngươi ăn một chút.”
Ngụy Vô Tiện bưng chén cháo lên khuấy vài cái, múc một ngụm thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ.
Nghe được đã là giờ Thìn, giọng Lam Vong Cơ có chút khẩn trương, hỏi:
“Ngươi đã ăn cơm chưa?”
“Ta có lấy chút lương khô để lót dạ. Nhị ca ca, ngươi đừng lo cho ta, hiện tại ngươi mới là quan trọng nhất.”
Ngụy Vô Tiện cười nói:
“Đến đây, ăn một ngụm, cho ta chút mặt mũi.”
“Ngụy Anh, ta đi lấy đan dược cho ngươi ăn.”
Lam Vong Cơ một phen xốc lên đệm chăn, muốn đứng dậy bước xuống giường, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
“Ối ối ối, Lam Trạm!”
Ngụy Vô Tiện vội vàng quơ tay giữ lấy bả vai Lam Vong Cơ, đem y áp trở về.
“Cái đan dược gì cũng không quan trọng, ngươi ăn chút đồ ăn cho mau hạ sốt trước mới là quan trọng nhất, nhìn ngươi như vậy ta đau lòng. Đan dược kia ở đâu, ta tự mình đi ăn là được, ngươi đừng lộn xộn, hôm nay hãy nghỉ ngơi một ngày, nhé?”
Lam Vong Cơ nhíu mày, nói:
“Không được, ngươi cần phải ăn ngay bây giờ.”
“Vậy ngươi nói đan dược kia ở đâu, ta tự mình đi lấy.”
Ngụy Vô Tiện dỗ ngọt, nói:
“Ta cam đoan sẽ không ăn vạ, ta nhất định sẽ ăn hết mà, ngươi mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“...”
Trầm mặc thật lâu, Lam Vong Cơ nói:
“Ngụy Anh, giúp ta lấy Tị Trần.”
“A, ta đi lấy, vậy ngươi ăn chút cháo trước.”
Ngụy Vô Tiện đem chén cháo nhét vào trong tay Lam Vong Cơ rồi xoay người đi tìm Tị Trần.
Lấy dược...
Lam Vong Cơ rũ hai mắt xuống. Đan dược mỗi ngày đều phải cắt cổ tay lấy ra máu tươi mới tinh luyện thành, nơi đây lấy đâu ra đan dược cho Ngụy Vô Tiện ăn cơ chứ. Nếu mình ngã xuống sẽ thiếu đi nguồn máu cho Ngụy Vô Tiện, vậy tất cả mọi thứ mình đã làm trong một năm nay đều là tốn công vô ích.
Lam Vong Cơ miễn cưỡng ăn vài muỗng cháo, lúc này Ngụy Vô Tiện cũng đem Tị Trần tới.
Lam Vong Cơ đưa tay tiếp nhận, ôn nhu nói:
“Ngụy Anh, trâu và gà mà chúng ta nuôi còn chưa được cho ăn, ngươi có thể đi cho chúng nó ăn được không?”
Không thể để Ngụy Vô Tiện ngửi thấy mùi máu tươi, cần phải tìm lý do để hắn rời khỏi đây.
“Được nha.”
Đáp ứng xong, Ngụy Vô Tiện hiếu kỳ nói:
“Ngươi không có việc lại muốn ta lấy Tị Trần làm cái gì? Ngươi sẽ không ốm đến hỏng cả đầu óc rồi đấy chứ?”
“Không sao.”
“Coi như vậy đi, ta đây đi cho đám gà con ăn trước, ngươi mau ăn hết cháo, đợi lát nữa ta sắc thuốc cho ngươi...!”
Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng dặn dò vài câu, phủi nhẹ y phục rồi đi ra ngoài cửa.
Xác nhận Ngụy Vô Tiện đã đi đến sân nhỏ tạm thời cũng sẽ không trở về, Lam Vong Cơ mới giơ cổ tay trái đã được băng bó từng lớp từng lớp cởi bỏ, miệng vết cắt lâu dài chưa lành vẫn còn chảy máu, vết sẹo cũng hiện ra rất rõ. Xung quanh đỏ thẫm dần biến thành màu đen, nhưng dường như Lam Vong Cơ không thèm để ý đến, thậm chí lông mày cũng không nhăn một cái mà ngay lập tức giơ tay chém xuống. Y đem chén cháo rỗng đến để giọt máu nhỏ xuống cho đến khi đựng đầy nửa chén. Hệt như ăn trộm mà thấp thỏm nhìn ra bên ngoài phòng, Lam Vong Cơ đem băng vải quấn loạn trở về, dùng linh lực đang dần dần nhiễu loạn tinh luyện máu tươi hóa thành đan dược. Cuối cùng là mở cửa sổ ra để mùi máu rỉ sắt đang lơ lửng trong không khí dần dần tản đi.
Cuối cùng cũng xong việc, Ngụy Vô Tiện ôm theo Nhị Cẩu trở về. Ngụy Vô Tiện cũng không phát giác được cái gì, chỉ cười nói:
“Hừ, mấy con gà chúng ta nuôi vừa rồi suýt chút nữa đã bỏ nhà đi trốn, ta vội vàng giật lông vũ của nó, nó liền kích động thành như vậy, ta còn tưởng rằng nó sắp bay tới giết ta luôn ấy!”
“Thật là, cho rằng ngươi bị bệnh liền có thể bắt nạt ta. Hôm nay liền bắt nó đến hầm canh gà cho ngươi bồi bổ thân thể!”
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ lắc đầu, đem đan dược đưa tới bên môi Ngụy Vô Tiện, nói:
“Ngụy Anh, uống thuốc.”
“A...?”
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn há miệng, một viên đan dược màu đỏ mượt mà rơi vào trong miệng hắn. Mở ra ngăn kéo bàn gỗ, Lam Vong Cơ từ bên trong lấy ra một túi mứt quả, đút cho Ngụy Vô Tiện ăn hai miếng, sau đó đưa tay xoa xoa đầu hắn, nói:
“Ngụy Anh, hôm nay là đêm Trừ tịch, xin lỗi vì không thể cho ngươi vui vẻ đón năm mới.”
Thành thân lâu như vậy đến nay, Ngụy Vô Tiện thường xuyên nói chuyện lúc nhỏ của hắn với mình, Lam Vong Cơ cũng biết rõ Liên Hoa Ổ đón năm mới vô cùng náo nhiệt. Vốn định cho hắn xem pháo hoa nhưng lại đột nhiên không kịp chuẩn bị đã sinh bệnh. Lam Vong Cơ cực kỳ áy náy.
Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện mới há miệng thở dốc, hốc mắt tức khắc đỏ lên:
“Lam Trạm, ngươi xin lỗi cái gì. Ta có ngươi là đủ rồi, ngươi bị ngốc à? Đón năm mới gì đó cũng không quan trọng, có ngươi ở đây bên cạnh ta mới gọi là năm mới...”
Nhào vào trong ngực người kia, Ngụy Vô Tiện ôm chặt eo y, nói:
“Chúng ta cứ như vậy ở trên giường qua cả ngày cũng không tồi, không cần phải cảm thấy áy náy, được chứ? Ngươi cảm thấy áy náy, ta mới phải tự biết xấu hổ, chỉ là nấu cháo thôi mà nấu đến khó ăn như vậy, mỗi ngày đều liên lụy ngươi.”
“Ngụy Anh...”
“Suỵt.”
Đem ngón trỏ đặt lên môi Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói:
“Lam Trạm, ngươi không hy vọng ta nói về mình như vậy, đối với ngươi, ta cũng không hy vọng ngươi đối với ta có cảm giác áy náy hổ thẹn.”
“Ngươi nhớ kỹ, ta biến thành bộ dạng này đều là chính ta gieo gió gặt bão, ngươi không nợ ta cái gì cả, chúng ta là thật lòng yêu nhau mới thành thân, muốn tương trợ lẫn nhau, không cần cảm thấy ai thiếu nợ ai, có hiểu không?”
“...”
Sờ sờ hai bên má của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói:
“Ngủ một chút được không? Ngươi vẫn còn sốt đấy.”
“Ừm.”
Lam Vong Cơ ngoan ngoãn nằm xuống, tùy ý để Ngụy Vô Tiện đắp chăn cho mình. Sau khi dịch lại chăn đệm cho Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cũng chui vào bên trong ổ chăn nằm cùng, một bên vươn cánh tay ra để cho đối phương gối đầu, một bên ôm chặt lấy cơ thể của y.
“Nhị ca ca, ngủ đi, ta ở đây.”
39.
‘Cốc cốc cốc!’
“Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, gia phó chắp tay thi lễ, nói:
“Tông chủ, có tiểu phu nhân cầu kiến.”
Kim Quang Thiện buông chén rượu xuống, lãnh đạm đáp:
“Để nàng vào đi.”
Thời điểm Giang Yếm Ly vừa bước vào cửa, Kim Quang Thiện lập tức thu hồi tâm tình, ôn hòa cười nói:
“A Ly, tìm ta có chuyện gì?”
Giang Yếm Ly siết chặt khớp tay đi thẳng vào vấn đề, chất vấn lão:
“Phụ thân, vì sao phái người theo dõi con?”
Kim Quang Thiện sửng sốt vài giây, nói:
“Theo dõi? A Ly, có phải con đã hiểu lầm chuyện gì rồi không?”
“Hiểu lầm?”
Giang Yếm Ly lạnh lùng nói:
“Từ sau vây quét trên bãi tha ma, phụ thân người vẫn luôn phái người đi theo con, đem mọi hành tung của con đều nhìn thấy tận mắt, chẳng lẽ A Ly nói sai rồi sao?”
“Rốt cuộc A Tiện đã làm sai cái gì? Vì sao người phải đối với đệ ấy như vậy? Tử Huân chết, con cũng thấy rất đáng tiếc, nhưng mà, người có chứng cớ nào chứng mình là do A Tiện làm không? Tuy A Tiện tu Quỷ đạo, nhưng tâm tính chưa bao giờ thay đổi, đệ ấy làm việc luôn quang minh chính đại, những việc đệ ấy không có làm thì chính là không có làm!”
“Chỉ vì đệ ấy cứu người Ôn gia mà trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích, nhưng những người Ôn gia đó lại làm sai cái gì? Khách khanh của Kim gia không phải cũng có người nhà họ Ôn sao? Lúc Liên Hoa Ổ bị diệt, Ôn Tình cô nương đã có ân với con và hai đệ đệ, hôm nay A Tiện báo ân lại phải dè chừng người khác sao?”
“Đem đệ ấy bức tử, thậm chí người làm tỷ tỷ như con đây, đến Cô Tô tế bái cũng không được sao? Phụ thân... Không, Kim tông chủ, ngươi làm như vậy chẳng phải là quá mức bất cận nhân tình đi!”
Đập bàn đứng dậy, Kim Quang Thiện tức giận nói:
“Giang Yếm Ly, ngươi gả đến Kim gia thì chính là người Kim gia. Ngụy Anh chỉ là nhi tử của một gia phó, còn vong ân phụ nghĩa phản bội chạy trốn khỏi Vân Mộng Giang thị, ngươi cũng đừng chỉa tay ra chuyện bên ngoài, Tử Hiên đến bây giờ vẫn còn triền miên hôn mê trên giường bệnh, đây đều là do ai gây ra?”
“Vậy chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo là ai làm sai?”
Giang Yếm Ly bị buộc đến nóng nảy, ngày xưa vốn là ôn ôn nhu nhu, nay lại trở thành bén nhọn.
“A Tiện là đệ đệ của ta, mẫu thân của đệ ấy là Tàng Sắc tán nhân, phụ thân là Ngụy Trường Trạch. Phụ thân của đệ ấy cùng phụ thân ta tình như huynh đệ, mẫu thân cũng từng là danh sĩ.”
“Ta gả cho Tử Hiên, không phải gả cho Kim gia. Vân Mộng Giang thị là gốc rễ của ta, A Trừng, A Tiện là đệ đệ ta, ta sẽ không để cho người nhà của ta chịu bất cứ một chút tổn thương nào.”
“A Tiện phản bội chạy trốn khỏi gia tộc không phải là bị ép buộc sao? Nếu đệ ấy không rời khỏi, hôm nay Vân Mộng Giang thị còn có thể đứng vững trong tứ đại gia tộc sao?”
“Giang Yếm Ly!!!”
“Nói cho cùng, tất cả đều là vì Âm Hổ phù.”
“Bởi vì ngươi tham lam, đệ đệ ta mới chết.”
Kim Quang Thiện trợn mắt, tức giận quát:
“Cút cho ta! Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Giang Yếm Ly tức giận đến toàn thân phát run:
“Tốt! Vậy cũng xin Kim tông chủ đừng có lại phái người theo dõi ta, ta không muốn A Tiện đã chết còn có một đám người căm hận tới trước mộ phần của đệ ấy quấy rầy.”
Giọng nói hạ xuống, Giang Yếm Ly đóng sập cửa bước ra ngoài.
Kim Quang Thiện thở hổn hển, cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa mà lật tung án thư, hoa quả, giấy bút, nghiên mực rơi tán loạn trên mặt đất.
Ngụy Vô Tiện...Ngươi chờ đó cho ta...
Bất luận chân trời góc biển, ta nhất định sẽ đem ngươi moi ra...
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro