Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35-37

35.

‘Cốc cốc cốc!’

“Vào đi.” 

Một thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền ra ngoài cửa.

Kim Quang Dao tay chân nhẹ nhàng mà đẩy cửa bước vào trong phòng Kim Quang Thiện, cố gắng làm lơ cái gọi là “Phụ thân” và tỳ nữ ở một bên a dua lấy lòng, cùng với bầu không khí tràn ngập cổ dâm mĩ, Kim Quang Dao thấp giọng nói:

“Phụ thân, hôm nay con đã đến Vân Thâm Bất Tri Xứ một chuyến.”

“Ồ?” 

Kim Quang Thiện nghe thấy chuyện quan trọng vội vàng phất phất tay ý bảo tỳ nữ lui ra, lúc này mới ngồi thẳng thân mình, cười nói: 

“Gặp được?”

Kim Quang Dao lắc đầu: 

“Không có. Phụ thân, Ngụy Vô Tiện quả thật là đã chết rồi.”

Kim Quang Thiện nhướng mày, có chút kinh ngạc nói:

“Chết rồi? Vậy cái khăn thêu kia là có chuyện gì xảy ra?”

“Phụ thân, là như thế này, năm đó có một đám con cháu đệ tử đều đến Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, trong số đó có cả Ngụy Vô Tiện cùng đám người Tử Hiên. Ngụy Vô Tiện và Hàm Quang Quân ngày xưa là bạn học cùng trường, tuy rằng cảm tình không tốt nhưng Hàm Quang Quân niệm tình đã từng có vài lần duyên phận nên mới đi bãi tha ma xem qua hắn, chỉ là thời điểm y đến chỉ thấy được một khối xương trắng.”

“Người lục soát không thấy thi thể Ngụy Vô Tiện là bởi vì Hàm Quang Quân đã giúp hắn liệm táng, chôn cất tại Cô Tô. Khăn thêu...Có lẽ là lúc ấy y không cẩn thận làm rơi.”

Kim Quang Thiện nhíu đầu lông mày: 

“Cho nên trong khoảng thời gian này Giang Yếm Ly là tới Cô Tô tế bái Ngụy Vô Tiện?”

Kim Quang Dao mỉm cười, nói: 

“Vâng.”

“Vậy Âm Hổ phù đâu? Âm Hổ phù có rơi lại không?” Giọng điệu của Kim Quang Thiện có chút vội vàng lại hỏi.

“Lúc ấy Ngụy Vô Tiện thật sự đã đem Âm Hổ phù huỷ đi rồi, ngay cả một chút tàn phiến cũng không sót lại.”

Ánh mắt mang theo ý thăm dò, Kim Quang Thiện nhìn chằm chằm vào Kim Quang Dao ở trước mắt mình, giống như đang tự hỏi tính chân thật trong lời nói của hắn. Nhìn thấy bộ dạng tươi cười kia làm bản thân mình chán ghét, Kim Quang Thiện vô cùng phiền lòng xua xua tay, tức giận nói:

“Nếu đã không có tra ra được cái gì, vậy thì lui ra ngoài đi!”

“Vâng, A Dao cáo lui.” 

Bước chân Kim Quang Dao không nhanh không chậm rời khỏi phòng Kim Quang Thiện, lúc này mới cảm thấy bớt chút áp lực. Những lời hoa mĩ này đều là hắn được giúp đỡ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ khi không biết làm thế nào để ứng phó. Nếu Kim Quang Thiện còn muốn náo, Cô Tô Lam thị đành phải chiêu cáo thiên hạ, nói rằng Hàm Quang Quân niệm ngày xưa là bạn học cùng trường nên mới hảo tâm chôn cất Ngụy Vô Tiện, như vậy mới có thể một điều nhịn chín điều lành. Cũng may, Kim Quang Thiện đối với chân tướng này thực sự tin tưởng, nếu không Kim Quang Dao cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Đứng ở ngoài phòng hít sâu một hơi, Kim Quang Dao lại chuyển hướng đi đến sân nhỏ trước phòng Kim Tử Hiên.

Giang Yếm Ly vừa mới dỗ Kim Lăng đi ngủ, muốn ra ngoài hít thở chút không khí, cũng tại sân nhỏ nhìn thấy Kim Quang Dao.

“A Dao?”

“Tẩu tẩu.”

Giang Yếm Ly nhẹ giọng hỏi: 

“A Dao, đã trễ thế này, sao đệ lại tới chỗ này? Đệ tới tìm Tử Hiên sao? Chàng đang nghỉ ngơi, bằng không ngày mai đệ lại tới?”

Kim Quang Dao mỉm cười lắc đầu: 

“Yếm Ly tẩu tẩu, ta là tới tìm tẩu.”

Giang Yếm Ly nghi hoặc : 

“Tìm ta?”

Đến gần vài bước, Kim Quang Dao hạ giọng nói: 

“Yếm Ly tẩu tẩu, hôm nay Hàm Quang Quân đã đưa Ngụy công tử rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau này tẩu không cần đến nữa.”

Giang Yếm Ly ngây ngẩn cả người: 

“Vì sao?!”

“Phụ thân, ông ấy mấy ngày trước có lên bãi tha ma một chuyến, không nhìn thấy thi cốt của Ngụy công tử lại chỉ nhặt được một cái khăn tay thêu hình mây cuốn, ông ấy vẫn luôn hoài nghi là Hàm Quang Quân mang Ngụy công tử đi.”

Kim Quang Dao thở dài, nói: 

“Cho nên Hàm Quang Quân đã đưa hắn đi, ta lừa gạt phụ thân rằng Ngụy công tử đã qua đời, được Hàm Quang Quân chôn cất, tẩu cũng chỉ là đến Cô Tô tế bái mà thôi.”

Giang Yếm Ly nắm chặt nắm tay, cắn răng nói: 

“Ông ấy vẫn luôn cho người giám sát ta và A Tiện sao?”

“Vâng.”

Kim Quang Dao thấp giọng nói: 

“Ta không ngăn được người, chỉ có thể tận lực che giấu. Yếm Ly tẩu tẩu sau này cũng nên cẩn thận một chút, tẩu cùng Ngụy công tử tình như thủ túc, cho dù lúc trước hắn cùng Vân Mộng Giang thị ân đoạn nghĩa tuyệt, tẩu cũng vẫn luôn lo lắng cho hắn, cho nên phụ thân vẫn luôn hoài nghi tẩu.”

“Được, ta biết rồi.”

Giang Yếm Ly buông lỏng tay ra, ôn nhu nói: 

“A Dao, đa tạ đệ nguyện ý hỗ trợ. Về sau ta sẽ chú ý cẩn thận, không để mình trở thành nhược điểm của người khác. Đêm đã khuya, đệ cũng mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Đợi Kim Quang Dao đi rồi, Giang Yếm Ly lo lắng sốt ruột nhìn về hướng Cô Tô, dáng vẻ tươi cười dần dần biến mất.

“A Tiện...”

Nhất định phải bình an...

36.

Huyền Chính, ngày hai mươi sáu, năm Bính Tuất.

Cô Tô Lam thị chiêu cáo thiên hạ, trong cuộc vây quét trên bãi tha ma, sau đó không lâu Hàm Quang Quân đã tự mình đi một chuyến gặp cố nhân nhưng không nghĩ cố nhân Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện trong lúc vây quét bị trọng thương, không được trị liệu, chết đã lâu ngày, hóa thành xương trắng, hồn phi phách tán. Niệm ngày xưa là bạn học cùng trường, Hàm Quang Quân đã đem hắn an táng trên đỉnh núi Cô Tô, dựng lên bia mộ, không viết lưu niệm. Cũng năm đó, Hàm Quang Quân bế quan tu luyện, tạm thời không hỏi thế sự. Hàm Quang Quân nhớ về đoạn tình cảm ngày xưa mà chôn cất đại ma đầu Ngụy Vô Tiện, chuyện này đã đưa tới một đoạn giai thoại. 

Người người đều nói Hàm Quang Quân thiện tâm chính nghĩa, nói Ngụy Vô Tiện lúc sinh thời không biết tốt xấu, tội không thể tha thứ. Mà đoạn giai thoại này cũng bị rất nhiều người kể chuyện lấy ra biên soạn, thậm chí còn nói Di Lăng lão tổ là đoạn tụ, bởi vì tu quỷ đạo không chiếm được ưu ái của Hàm Quang Quân, vì yêu sinh hận, làm xằng làm bậy chỉ vì muốn Hàm Quang Quân liếc mắt nhìn hắn một lần. Sau khi Di Lăng lão tổ chết, Hàm Quang Quân cảm thấy hổ thẹn trong lòng nên mới đem hắn hậu táng. Trừ lần đó ra, không ít người sùng bái Ngụy Vô Tiện cùng với quỷ tu cũng nhao nháo mang theo cống phẩm đến đỉnh núi Cô Tô tế bái Ngụy Vô Tiện, chỉ hy vọng vị lão tổ này cao hứng, ban đêm có thể ở trong giấc mộng truyền thụ cho bọn hắn thuật pháp Quỷ đạo.

Bên ngoài bàn tán xôn xao, mà lúc này ở gần đỉnh núi Di Lăng, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đã bén rễ nảy mầm, sống an ổn không có chút nào bị ảnh hưởng.

Trừ Tịch sắp đến, đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau qua năm mới.

Từ sau khi hai người họ chọn ở lại một ngọn núi tại Di Lăng an định, Lam Vong Cơ đã nuôi rất nhiều vật nuôi, thậm chí còn học trồng các loại ngũ cốc. Ngụy Vô Tiện không khỏi có một loại cảm giác trở lại đoạn thời gian còn sống trên bãi tha ma, chỉ là lúc này đây có người mình yêu nhất ở bên cạnh.

Nhưng sinh hoạt của nông gia rốt cuộc vẫn không phù hợp với hình tượng tiên quân của Lam Vong Cơ, cho nên khi Ngụy Vô Tiện biết được người mình yêu sẽ tự tay nấu cơm, giết gà, hắn đều cực kỳ choáng váng. Hắn không khỏi cảm thấy may mắn bởi vì mình không nhìn thấy, nếu không quả thực là quá tội lỗi, ai lại để cho một tiên quân xinh đẹp như vậy vì mình làm những chuyện này chứ. Nhưng mà Lam Vong Cơ vì mình rửa tay làm canh, trong lòng Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy thật ấm áp ngọt ngào, cả người đều được nâng ở trên đầu quả tim mà cưng chiều dỗ dành, hắn hưởng thụ cảm giác được Lam Vong Cơ sủng ái, Lam Vong Cơ cũng vui vẻ mà sủng hắn, quả thật là trời sinh một đôi.

Lúc này, Ngụy Vô Tiện đang ngồi ở trên xích đu trong sân nhỏ, lắc lư cái chân chờ Lam Vong Cơ xong việc. Cái xích đu này là Lam Vong Cơ lo lắng hắn nhàm chán nên đã tự tay làm một cái cho hắn chơi. Lúc không có việc gì làm, Ngụy Vô Tiện sẽ ngồi ở trên xích đu để Lam Vong Cơ ở phía sau đẩy hắn.

Khi Lam Vong Cơ vừa mang theo cái giỏ đi ra ngoài, Ngụy Vô Tiện vội vàng nhảy xuống, vui sướng hô lên:

"Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi khỏe rồi à? Chúng ta mau đi mua đồ Tết! Mau...mau lên!"

Trong mấy tháng này được Lam Vong Cơ cho ăn đan dược, thanh âm của Ngụy Vô Tiện đã dần khôi phục, ngay cả khứu giác cũng dần dần trở về.

Vừa lấy lại được giọng nói, Ngụy Vô Tiện vô cùng cao hứng, sau đó bắt đầu không có chừng mực mà ríu ra ríu rít, hận không thể đem hết những lời trong quá khứ không thể nói được đều nói ra hết. Mỗi ngày nói nhiều nhất chính là nói yêu Lam Vong Cơ, phải khiến người kia thẹn thùng đến mức nói lắp mới bằng lòng bỏ qua.

Nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ ôn nhu nói: 

“Đợi lát nữa nhiều người, nắm chặt tay sẽ không bị lạc.”

“Ồ!”

Cả y và Ngụy Vô Tiện đều mang khăn che mặt đội nón rộng vành, lúc này Lam Vong Cơ đang dắt tay hắn đi chợ chọn mua đồ tết.

“Phu quân...nơi này có bán kẹo mạch nha không? Ta muốn ăn.”

Ngụy Vô Tiện kéo kéo cánh tay Lam Vong Cơ, còn dùng cái giọng làm nũng nhão nhão dính dính. Ở trước bàn dân thiên hạ không thể gọi thẳng danh tự của Lam Vong Cơ, dần dà, hắn dứt khoát gọi phu quân luôn.

“...” 

Bên tai có chút phiếm hồng, Lam Vong Cơ thấp giọng nói: 

“Không thể ăn quá nhiều đường.”

“Ôi ôi, năm mới, năm mới là phải ăn kẹo! Có được không?”

“Được.”

Lam Vong Cơ chọn lấy một vài con cá tươi, sau đó quả thực là dắt theo Ngụy Vô Tiện đi tìm sạp hàng bán kẹo mạch nha. Tìm được một chỗ, Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Vô Tiện đi lấy một bọc kẹo lớn, chủ quán kia nhìn thấy Ngụy Vô Tiện dáng người mảnh mai, khuôn mặt bị lụa trắng che khuất, nghĩ lầm hắn thật sự là một nữ nhi, còn cười ha hả nói:

“Vị công tử này có nương tử thật biết làm khó ngài, lớn như thế này rồi còn muốn ăn kẹo, tính tình thật giống trẻ con.”

Ngụy Vô Tiện: “...”

Lam Vong Cơ: “...”

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Ngụy Vô Tiện lại thèm xiên cay. Hắn giật giật ống tay áo Lam Vong Cơ, ý bảo y nghiêng đầu dựa tới, nhỏ giọng nói: 

“Lam Trạm, Lam Trạm, ta muốn ăn xiên cay.”

Lam Vong Cơ vừa nghe xong thân thể lập tức cứng đờ, bình tĩnh thốt ra hai chữ: 

“Không được.”

Ngụy Vô Tiện: “Vì sao chứ?!”

“Năm ngày trước bệnh bao tử của ngươi lại phát tác.” Lam Vong Cơ bình tĩnh nói.

“Ả...nhưng mà ta muốn ăn. Ta cũng chỉ ăn một xiên thôi, có được không? Một xiên đã ít lắm rồi, sẽ không có bất cứ tổn hại gì đâu, làm ơn đi!”

Lam Vong Cơ nhíu mày: 

“Không được, dạ dày không tốt, ít ăn cay.”

“...” 

Gục đầu xuống, Ngụy Vô Tiện ủy khuất khẽ gọi:

“Lam...nhị...ca...ca...”

Lam Vong Cơ: “...”

“Nhị ca ca...có được không?” 

Ngụy Vô Tiện lại tóm lấy cánh tay y đung đưa. Biết rõ Lam Vong Cơ không chịu nổi nhất chính là hắn ủy ủy khuất khuất yếu thế gọi y là Lam nhị ca ca. Quả nhiên, Ngụy Vô Tiện vui vẻ cầm lấy một xiên thịt gà ít cay mà hắn thích bắt đầu ăn. Tuy là ít cay nhưng có thể đỡ thèm, Ngụy Vô Tiện cũng rất vui vẻ. Vị giác của hắn cũng đã dần khôi phục, về sau có thể nếm được hương vị, hắn đối với thứ đồ ăn gì cũng đều muốn ăn, chỉ là thói quen ăn uống nhiều năm không bình thường dẫn đến dạ dày bị hỏng mất, bởi vậy hắn muốn ăn cái gì cũng đều bị hạn chế. Mà ngay cả cái thịt gà ít cay này cũng là hắn đã phải cầu Lam Vong Cơ rất lâu, bảo đảm mình sẽ không kén ăn, tối nay sẽ ăn nhiều thêm mấy món rau xanh, người kia mới bằng lòng mua cho hắn.

Ngụy Vô Tiện cũng biết thân thể mình không tốt, cần phải ăn những món thanh đạm nên mấy tháng này cũng rất an phận, chỉ khi Lam Vong Cơ ngầm đồng ý mới được ăn mấy món cay nhẹ. Dù sao bây giờ hắn cũng không có năng lực đi ăn vụng.

37.

Năm nay chỉ có hai người ở cùng nhau. Lam Vong Cơ đặt mua đồ tết không nhiều lắm, chỉ mua mấy con cá cùng rau hoa quả, còn có mấy bức câu đối xuân. Sau khi mua xong, hai người lại tay nắm tay chậm rãi trở về nhà.

Về đến nhà cũng vừa vặn chạng vạng tối. Lam Vong Cơ đem những món đồ hôm nay chọn mua từ trong giỏ lấy ra đi đến phòng bếp chuẩn bị nấu ăn, còn Ngụy Vô Tiện thì đi tới sân nhỏ chơi với con mèo.

Khi vừa tới đỉnh núi Di Lăng này chuẩn bị xây nhà, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ở trong mưa nhặt được một con mèo hoa cái ướt sũng, nhỏ yếu, bất lực, đáng thương. Hai người họ đều không đành lòng, trước nghĩ ôm vào trong ngực mang về quán trọ chiếu cố một đêm, qua ngày hôm sau rồi phóng sinh. Nhưng con mèo này thật sự quá dính người, không giống với những con mèo hoang khác gặp người liền duỗi móng vuốt muốn giết người ta, vì vậy Ngụy Vô Tiện quyết định nuôi nó, còn lấy một cái tên khiến Lam Vong Cơ chỉ biết im lặng…Nhị Cẩu.

Bởi vì Ngụy Vô Tiện sợ chó, nhiều năm bị con chó ức hiếp, nhưng hắn không sợ mèo, cảm thấy gọi con mèo bằng cái tên này hắn liền có thể bắt nạt mèo con, rửa sạch nỗi nhục lúc trước. Đương nhiên, hắn chưa từng bắt nạt Nhị Cẩu, Nhị Cẩu thật sự rất ngoan, khi hắn sinh bệnh phát sốt, nó luôn đi theo Lam Vong Cơ ở bên cạnh cùng nhau chăm sóc hắn, đây là điều rất hiếm gặp ở một con mèo.

“Nhị Cẩu...Nhị Cẩu lại đây!”

Ngụy Vô Tiện ở trong sân đi dạo hai vòng cũng không đợi đến lúc con mèo nhỏ lông xù đi tới dựa vào, đành phải giật giật yết hầu hô lên.

“Meo...ngao...”

Thanh âm mềm mại sắc mảnh của Nhị Cẩu truyền đến, giây tiếp theo, nó đem đầu cọ vào chân Ngụy Vô Tiện giống như sợ chủ nhân tìm không thấy mình.

Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm ngồi xổm xuống ôm lấy Nhị Cẩu: 

“Chúng ta đi tìm phụ thân nha?”

Nhị Cẩu ở trong ngực hắn cọ cọ: 

“Meo.”

Lam Vong Cơ đang thái thịt được một nửa, cảm giác được có một sinh vật lông xù dán ở trên lưng của mình cùng với một người mềm mại ấm áp xếp chồng lên, dường như cũng đang ôm eo mình. Không chờ Lam Vong Cơ mở miệng, Ngụy Vô Tiện bèn cười nói: 
“Nữ nhi của ngươi nói nhớ ngươi rồi, ta mang nó tới xem ngươi nấu ăn.”

Lam Vong Cơ lấy nước rửa tay, cẩn thận lau khô sau đó mới xoay người lại ôm lấy Ngụy Vô Tiện lẫn Nhị Cẩu. Ôm được một lúc, đột nhiên có một nụ hôn mảnh như mưa rơi ập vào trên mặt hắn, hai má bị Lam Vong Cơ hôn đến có chút ngứa, Ngụy Vô Tiện mới cười hì hì, nói: 

“Được rồi, là ta nhớ ngươi, tới xem ngươi nấu ăn.”

“Hiện tại ngươi đang làm cái gì đấy?”

Lam Vong Cơ đưa ngón trỏ điểm nhẹ lên chóp mũi hắn:

“Cá hầm cải chua.”

“Cá hầm cải chua?” Hai mắt Ngụy Vô Tiện đều sáng lên.

“Làm sao ngươi biết hôm nay ta muốn ăn món này?”

Ở trên môi Lam Vong Cơ in lên một cái hôn thật lớn, hắn cười khanh khách, nói: 

“Lam Trạm ta yêu ngươi chết mất!”

Lam Vong Cơ xoa xoa đầu hắn, một tay bế hắn đặt ngồi ở trên bệ bếp, để cho hắn thuận tiện “xem xét” dáng vẻ của mình lúc nấu cơm. Mặt dù bốn giác quan đều dần dần khôi phục nhưng đôi mắt của Ngụy Vô Tiện thế nào cũng không có khởi sắc, cho dù là một chút bóng dáng mơ hồ cũng không nhìn thấy. Tuy không phải thực sự để ý, nhưng hắn lại muốn nhanh chóng khôi phục, nhìn xem dáng vẻ đạo lữ của mình vì mình rửa tay làm canh là như thế nào, hình ảnh kia...khẳng định là vô cùng ấm áp.

Ngồi ở trên bệ bếp, Ngụy Vô Tiện thỉnh thoảng lại há miệng ăn mấy ngụm được Lam Vong Cơ đút tới, cũng đút một vài miếng cá tươi hầm cách thủy đến cho Nhị Cẩu ở trong ngực ăn. Từ sau khi tu Quỷ đạo, khung cảnh tháng năm yên tĩnh này Ngụy Vô Tiện nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn không khỏi nghĩ đến lúc mình còn rất nhỏ, cha và mẹ cũng là như vậy, cùng chen vào trong một gian nhỏ trong phòng bếp cùng nhau nấu ăn, sau đó ngươi một ngụm ta một ngụm, thật sự rất mệt mỏi, đây là một trong số ít những kỉ niệm mà hắn nhớ được. Mà lúc này bản thân hắn cũng có thể giống như những đôi phu thê bình thường khác cùng Lam Vong Cơ trải qua thời gian ân ái, Ngụy Vô Tiện vô cùng cảm động. Khẽ cười vài tiếng, Ngụy Vô Tiện tiến tới đặt một nụ hôn ướt át lên má của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ: “Sao vậy?”

“Hắc hắc, không có gì, chỉ là muốn hôn ngươi thôi.”

“Nhị ca ca, ta rất thích ngươi.”

“Thích ngươi muốn chết!”

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro