33-34
33.
Sau khi dỗ Ngụy Vô Tiện ngủ say, Lam Vong Cơ mang theo tâm tình thấp thỏm đi đến Nhã thất. Cửa vừa mở ra, vẻ mặt nghiêm trọng của Lam Hi Thần và Kim Quang Dao ngay lập tức đánh vào tầm mắt của y. Không đợi hai người mở miệng, Lam Vong Cơ có chút hoảng loạn khó khăn nói:
“Liễm Phương Tôn, xin ngươi đừng nói chuyện của Ngụy Anh cho bất cứ ai. Hắn vì huỷ Âm Hổ phù mà mất đi ngũ giác, đã phải chịu rất nhiều trắc trở. Huống hồ, chuyện chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo trước đây là Kim Tử Huân làm sai, đả thương người không phải là mong muốn của Ngụy Anh. Trong cuộc vây quét trên bãi tha ma, hắn đã phải trả một cái giá rất lớn, tự hủy tương lai.”
Kim Quang Dao phất tay cười, nói:
“Hàm Quang Quân, ngươi không cần khẩn trương như vậy, ta nói rồi, chuyện này ta sẽ không nói ra ngoài. Ngươi ngồi xuống trước đã, ta sẽ từ từ nói với ngươi.”
Lam Hi Thần nhẹ giọng nói:
“Vong Cơ, ngồi xuống đi.”
Hô hấp ổn định, Lam Vong Cơ ngồi xuống đối diện với hai người.
Từ trong tay áo rộng lấy ra một cái khăn tay thêu hình mây cuốn, Kim Quang Dao đặt lên bàn đưa tới trước mặt Lam Vong Cơ, nói:
“Vong Cơ, lúc vây quét trên bãi tha ma, ngươi dùng sức của bản thân bảo vệ hơn năm mươi người Ôn gia gây ra không ít chỉ trích. Nhưng ngươi vẫn là danh sĩ quy phạm đoan chính, cho nên nhiều lời kháng nghị cũng sẽ bị áp xuống.”
“Phụ thân ta vẫn luôn mơ ước Âm Hổ phù, đây là chuyện mà các nhà đều ngầm hiểu rõ nhưng không ai dám nói. Ông ấy đã ở trên bãi tha ma nhiều ngày, không tìm được Âm Hổ phù cùng thi cốt của Ngụy công tử, ngược lại là nhặt được cái khăn tay này, lúc đó ông ấy liền nghĩ đến ngươi.”
“Phụ thân phái người theo dõi Yếm Ly tẩu tẩu, phát hiện nàng có quan hệ mật thiết với Cô Tô Lam thị. Phụ thân ta mặc dù ham mê sắc đẹp nhưng ông ấy cũng không phải là người ngu ngốc.”
Thở dài, Kim Quang Dao lại nói tiếp:
“Ông ấy phái ta tới Vân Thâm Bất Tri Xứ lục soát tìm kiếm Ngụy công tử, còn đặc biệt dặn dò sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu như bị phụ thân ta phát hiện, ngươi và hắn...”
Hai mắt Lam Vong Cơ rũ xuống, đôi bàn tay nắm chặt thành quyền. Đã lâu như vậy rồi, vẫn không có ai chịu buông tha cho Ngụy Vô Tiện.
“Sau khi trở về, ta có thể nói với phụ thân rằng ta tìm không thấy người, nhưng cái khăn tay này có thế nào cũng không thể phủ nhận, cũng không thể khống chế được. Bệnh đa nghi của ông ấy rất nghiêm trọng, ta sợ rằng...”
“Vong Cơ.”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm ấm nghiêm túc.
Lam Vong Cơ nhìn về phía ngoài cửa, dừng một chút rồi nói:
“Thúc phụ.”
“Thúc phụ.”
“Lam lão tiên sinh.”
Lam Khải Nhân chậm rãi đi vào Nhã thất, ông vuốt ve bộ râu, giận dữ nói:
“Con...”
Lam Vong Cơ đứng dậy, thấp giọng nói:
“Là Vong Cơ bất hiếu.”
Lam Khải Nhân liếc nhìn y một cái:
“Con có tính toán gì?”
Lam Vong Cơ im lặng không nói.
Thấy chất nhi của mình từ trước đến nay làm việc gì cũng đều có mục tiêu rõ ràng, vậy mà hiện giờ cũng không biết phải làm sao, trong lòng Lam Khải Nhân không khỏi có chút chua xót. Ông lắc đầu nói:
“Nếu con đã không nghĩ được cách gì, vậy ta thay con quyết định được chứ?”
“Thúc phụ, Ngụy Anh hắn...”
“Con đưa Ngụy Anh đi đi.” Hai người đồng thời mở miệng.
“Thúc phụ, người...” Lam Vong Cơ sững sốt.
“Dẫn hắn đi đi.”
Lam Khải Nhân mệt mỏi nói:
“Đã nhiều ngày như vậy, đứa trẻ kia ta xem cũng đủ thảm rồi, con dẫn hắn đi, đi thật xa, ít nhất trong vài năm tới cũng không cần trở về.”
Lam Vong Cơ thấp giọng nói:
“Thúc phụ, con không thể đi. Gánh nặng gia tộc, con không có cách nào ích kỷ ném lại cho huynh trưởng cùng người gánh vác.”
Lam Khải Nhân thở dài:
“Vậy con có thể từ bỏ đứa trẻ kia sao? Nếu Huyền môn bách gia đến gặp con đòi người, con có hạ quyết tâm giao hắn ra không?”
Lam Vong Cơ: “...”
Lam Hi Thần đưa tay vỗ lên bả vai Lam Vong Cơ, khẽ nói:
“Vong Cơ, Vân Thâm Bất Tri Xứ có ta chịu trách nhiệm, đệ không cần lo lắng.”
“Đệ từ nhỏ đã không thích nói chuyện, thích thứ gì lại là càng ít, nhưng sự xuất hiện của Ngụy công tử thực sự khiến đệ hoàn toàn thay đổi. Năm đó mẫu thân qua đời, bộ dạng đệ quỳ gối ở trước tiểu trúc Long Đảm cho đến bây giờ vẫn rõ mồn một ở trước mắt chúng ta, chúng ta thật sự không muốn lại để đệ mất đi người quan trọng một lần nữa.”
“Có huynh trưởng ở đây, đệ an tâm đưa Ngụy công tử đi đi.”
Trong lòng cảm thấy chua xót cùng cảm kích, Lam Vong Cơ hướng ba người trịnh trọng chắp tay hành lễ, nói:
“Vong Cơ đa tạ thúc phụ cùng huynh trưởng thành toàn...cũng đa tạ Liễm Phương Tôn.”
34
Trước khi Lam Vong Cơ quay về Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện cũng đã tỉnh dậy. Trước lúc ngũ giác dần dần khôi phục, hắn chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của Lam Vong Cơ, dần dà cũng ỷ lại đối phương, sẽ không có cảm giác an toàn nếu không có đối phương bên cạnh.
Chớp mắt một cái cánh cửa liền bị đẩy ra, Ngụy Vô Tiện lập tức vội vã từ trên giường nhảy xuống nhắm thẳng hướng cửa ra vào mà chạy tới, nghiêng ngả lảo đảo suýt nữa trượt chân, cuối cùng là nhào thẳng vào trong ngực Lam Vong Cơ. Còn không đợi Lam Vong Cơ trách móc, Ngụy Vô Tiện liền ôm chặt eo y, ủy khuất nói:
“Sao ngươi lại đi lâu như vậy? Không phải giữa trưa đã nói là không có lên lớp, muốn ở cùng ta sao?”
“Xin lỗi, ta về trễ.”
Lam Vong Cơ sờ sờ đầu Ngụy Vô Tiện, ôn nhu nói:
“Ta ở đây, không đi đâu cả, chỉ ở cùng ngươi.”
Mặt đất lạnh lẽo, Ngụy Vô Tiện lại không có mang giày. Lam Vong Cơ dứt khoát đem hắn bế ngang lên thả lại trên giường. Quả thực lúc ấy hắn cùng Giang Yếm Ly chỉ là nói vui đùa thôi…nhưng mà Lam Vong Cơ thật sự che chở hắn giống như là trẻ sơ sinh vậy.
Đắp kín chăn cho Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ cầm chặt tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nói:
“Ngụy Anh, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Ngụy Vô Tiện chớp mắt mấy cái:
“Sao vậy?”
“Đêm nay chúng ta sẽ rời Vân Thâm Bất Tri Xứ đi dạo chơi săn đêm, có được không?”
“Dạo chơi, săn đêm?”
Ngụy Vô Tiện mờ mịt, nói:
“Sao đột nhiên lại đi thế?”
Lam Vong Cơ mím môi, nói:
“Đã lên kế hoạch từ lâu, chỉ là không có báo cho ngươi biết. Lúc trước thân thể ngươi không tốt, gần đây có chút khởi sắc ta liền muốn đưa ngươi đi khắp nơi dạo chơi một chút.”
“A, nhưng mà đêm nay có phải là quá gấp hay không? A Uyển nó...”
“Không đâu.” Lam Vong Cơ nắm chặt tay hắn.
“Tất cả giao cho ta, đừng lo lắng.”
Hôm nay trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm thấy rầu rĩ, cảm giác có dự cảm đáng ngại nhưng lại không thể nói được là chỗ nào kỳ quái, đành phải ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý Lam Vong Cơ đi xử lý.
Trời vừa tối, bọc hành lý cũng đã thu thập xong, Ngụy Vô Tiện vội vàng cùng A Uyển nói lời tạm biệt sau đó hai người liền xuống núi. Lo sợ Ngụy Vô Tiện sẽ bị tìm thấy, Lam Vong Cơ một lòng chỉ muốn mang hắn đi thật xa, cuối cùng là dừng chân ở đất Thanh Hà.
Ngồi ở trên giường trong quán trọ, Ngụy Vô Tiện ngồi yên lặng một mình cảm thấy có chút kỳ quái. Vì sao Lam Vong Cơ lại gấp gáp như vậy muốn đi dạo chơi? Thật sự là đã sớm lên kế hoạch sao? Hơn nữa, hôm nay lúc mình té ngã, cái vị môn sinh Lam gia tới đỡ mình giọng nói lại có điểm quen tai? Vì sao Lam Vong Cơ lại khẩn trương như vậy? Trong lòng sinh ra một linh tính, Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhắm chặt hai mắt, thân thể từ từ co rụt lại không ngừng phát run, hắn không muốn suy nghĩ nữa.
Nếu như trên thế gian này thật sự có thần, có thể xin ngài đừng nhanh như vậy liền cướp đi tất cả...
“Ngụy Anh, ngươi làm sao vậy?”
Lam Vong Cơ đến phòng bếp dưới lầu phân phó làm vài món rau, vừa trở về đã nhìn thấy Ngụy Vô Tiện một mình co rúm ở trên giường run lên bần bật.
Ngụy Vô Tiện giương mắt, miễn cưỡng cười cười:
“Ta, ta hơi lạnh...”
“Lạnh?”
Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua cửa sổ, sau khi xác nhận nó đã đóng, y từ trong bọc hành lý lấy ra một bộ y phục lông xù cỡ lớn quấn chặt người trên giường.
“Đắp thêm sẽ không lạnh.”
Rũ mắt, khẽ hít một hơi thật sâu, Ngụy Vô Tiện mỉm cười nói:
“Lam Trạm, ta thật sự rất thích ngươi.”
Ánh mắt Lam Vong Cơ tràn ngập ôn nhu, bàn tay duỗi ra vuốt ve đầu Ngụy Vô Tiện.
“Bây giờ và sau này, ta vẫn luôn muốn cùng ngươi ở bên nhau, vĩnh viễn không rời.”
“Ừm, ta cũng vậy.”
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở bên môi Ngụy Vô Tiện, khóe miệng Lam Vong Cơ có chút cong lên:
“Vĩnh viễn không rời xa nhau.”
Vĩnh viễn không rời xa nhau…
Là lời hứa trịnh trọng cỡ nào, cũng chính là niềm hy vọng của nhau, nhưng Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, nếu đúng như điều hắn suy đoán, có lẽ hắn sẽ đi rất xa. Mặc dù rất ích kỷ không suy nghĩ đến người khác, nhưng ít ra có thể khiến Lam Vong Cơ tình nghĩa song toàn, không phụ lòng gia tộc, cũng không bị thế nhân vũ nhục chà đạp. Cho dù là rơi vào vũng bùn, Ngụy Vô Tiện cũng không muốn lôi kéo Lam Vong Cơ cùng nhau sa đọa.
Bởi vì yêu, cho nên hy vọng người hỉ nhạc an khang.
Bởi vì tình, cho nên cam tâm tình nguyện tự hủy hoại rời đi.
Khóe miệng tràn ra một nụ cười đắng chát, Ngụy Vô Tiện đem mặt vùi vào dưới cổ Lam Vong Cơ làm nũng, an tĩnh, ngoan ngoãn nhưng trong lòng lại âm thầm rơi lệ.
Có lẽ vận mệnh tối tăm bên trong sớm đã định trước, không một ai có thể thoát khỏi trận tử cục này.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro