19-20
19.
Sau ngày Đại hôn, Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút se lạnh mà tỉnh dậy. Rõ ràng không có xúc cảm, ngay cả nóng lạnh cũng không cảm giác được nhưng bây giờ lại có thể cảm giác được rét như băng, lạnh đến thấu xương.
Hai tay chống ở trên giường, tay chân thân thể đều bủn rủn. Ngụy Vô Tiện có chút mờ mịt nhìn chằm chằm vào tay phải của mình. Cẩn thận hồi tưởng lại, dường như tối hôm qua đúng là có xúc cảm, chẳng qua là lúc đó vẫn chưa phát hiện ra.
“...”
Ngụy Vô Tiện đem mặt mình vùi vào tay phải.
Tối hôm qua...Tối hôm qua hắn thật sự cứ như vậy gả đến Lam gia, gả cho tiểu cô bản chán ghét mình kia, còn có...
Những hình ảnh tối hôm qua đột nhiên vội vàng không kịp chuẩn bị mà xông thẳng vào trong đầu Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ bá đạo, mất khống chế, thở dốc...những cái đó đều là vì mình. Ngụy Vô Tiện không khỏi nghĩ ngợi, bản thân mình thật sự tốt như vậy sao...Tốt đến mức Lam Vong Cơ nguyện ý lấy tên yêu nghiệt như mình, thậm chí thấy mình đáng thương, lấy mình là vì muốn chăm sóc mình cả đời. Tối hôm qua Lam Vong Cơ cảm thấy thế nào? Sẽ thoải mái sao?
Trong đầu Ngụy Vô Tiện thực sự rất bối rối.
“Ngụy Anh.”
Trong khi Ngụy Vô Tiện còn đang suy nghĩ điên cuồng, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến. Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt liền buông tay phải ra, có chút xấu hổ cười, nói:
“Lam Trạm...”
Trầm mặc thật lâu, Lam Vong Cơ phát hiện Ngụy Vô Tiện lại thất thanh rồi. Giống như giọng nói tối hôm qua nghe thấy chỉ là một giấc mộng, nhưng thứ đáng giá duy nhất làm y cao hứng chính là Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng khôi phục xúc giác. Sáng nay hắn ở trong ngực y thì thào phát hiện ra mình bị lạnh. Xoa nhẹ đỉnh đầu Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ ôn nhu, nói:
“Ta ôm ngươi đứng lên rửa mặt.”
“À...ừ.”
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn chôn ở trong ngực Lam Vong Cơ, tùy ý để cho y đem hắn bế ngang lên, nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn.
Lúc ăn điểm tâm, hai người đều có chút im lặng giống như phải thích ứng với một tầng quan hệ mới. Đều là lần đầu tiên cùng người làm phu thê, cả hai cũng không quá hiểu rõ rốt cuộc phải ở chung như thế nào. Ngụy Vô Tiện càng mờ mịt hơn, từ trước đến nay hắn coi mấy loại dân gian thoại bản bán ở bên đường, nội dung cốt truyện cơ bản đều giống nhau; nếu không phải phu thê cầm sắt hòa minh thì chính là nam tử vì lấy thiên kim nhà giàu mà vứt bỏ vị hôn thê. Từ trước đến nay, hắn đối với loại thoại bản này đều là khịt mũi coi thường. Cha mẹ mất sớm, phu thê Giang Phong Miên và Ngu phu nhân lại thường xuyên cãi nhau, không có ai làm gương cho hắn. Có được một gia đình chính là khát vọng, mong muốn của Ngụy Vô Tiện, nhưng điều đó cũng thực sự khiến cho hắn không có khái niệm gì về gia đình, chỉ biết phải đối với người nhà là hoàn toàn cho đi. Nhưng hiện tại bản thân hắn đều liên lụy Lam Vong Cơ, hai chữ “cho đi” là quá xa vời, chỉ cần không gây thêm phiền phức là được.
Lam Vong Cơ chỉ biết y muốn đem tất cả tình yêu cùng sự ôn nhu của mình đều dành cho Ngụy Vô Tiện. Trước kia phụ mẫu của mình cũng có huyết hải thâm thù, một người bế quan tự suy ngẫm, một người bị cầm tù, hai người họ đã bị chia cách. Cho đến khi chết đi cũng không có cách nào nói ra tình cảm trong lòng lẫn nhau. Qua nhiều năm như vậy, phu thê Thanh Hành Quân khi còn sống trên đời, số lần Lam Vong Cơ nhìn thấy hai người họ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bởi vậy, phu thê tương kính như tân là Lam Vong Cơ tự mình đi tìm hiểu, thậm chí là đọc sách.
Trong Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ có rất nhiều sách, nhưng không ai đến dạy y phải như thế nào để làm một phu quân tốt. Lam Vong Cơ cảm thấy bản thân mình còn chưa đủ tốt, thậm chí là làm Ngụy Vô Tiện giẫm lên vết xe đổ của mẫu thân mình. Tuổi còn trẻ, hoạt bát như vậy lại phải dừng bước ở trong Tĩnh thất, nhưng y thật sự không có lựa chọn nào khác, y không có cách nào trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện đi tìm cái chết.
Hai người đều mang tâm tư giống nhau, cả hai đều buồn rầu, đau khổ vì nhau.
Cúi đầu uống vài ngụm cháo, Ngụy Vô Tiện ho một tiếng ngẩng đầu mở một đề tài:
“Lam Trạm, ta...ta có xúc giác.”
Lam Vong Cơ: “Ừ, ta biết.”
“...” Ngụy Vô Tiện lại rũ đôi mắt xuống.
Im lặng một lát, Ngụy Vô Tiện cầm lấy cái thìa cũng không nhúc nhích, tay phải bị một bàn tay hữu lực ấm áp nắm lấy.
“Ngụy Anh, đừng sợ.” Lam Vong Cơ nhẹ nhàng, ôn nhu, nói: “Không cần câu nệ, cứ giống như trước kia là được.”
“Ừ.”
Ngụy Vô Tiện cười khẽ một tiếng:
“Ngươi cũng vậy...”
“Ngươi mau ăn cơm đi, đợi lát nữa uống xong thuốc, ta đưa ngươi ra ngoài đi dạo một chút, được chứ?”
Đôi mắt Ngụy Vô Tiện lập tức sáng ngời, hắn hưng phấn, nói:
“Được rồi! Đi nơi nào đấy?”
Đầu ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng điểm một cái lên chóp mũi Ngụy Vô Tiện:
“Đến nơi mà ngươi thích, ngươi phải đồng ý với ta ngoan ngoãn uống hết thuốc.”
“Được rồi, toàn bộ đều nghe ngươi.”
Ngụy Vô Tiện cười đến sáng lạn, tâm tình tốt lên, điểm tâm cũng ăn nhiều hơn một chút. Nhưng đến khi nhận được một chén thuốc, cơ thể Ngụy Vô Tiện vốn dĩ hiếu động bây giờ lại yên lặng bất động. Hắn gục đầu xuống, cả người đều không ổn.
“Lam Trạm...”
“Đều nghe ta.” Lam Vong Cơ mặt không biểu cảm thuật lại lời người nào đó vừa mới nói.
“...”
Trong lòng Ngụy Vô Tiện tự nhủ: cái tiểu cô bản này lại có thể chặn miệng người khác. Hắn nghĩ dù sao chết sớm hay chết muộn cũng đều là chết, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, lông mày cũng nhíu chặt ngoan ngoãn đem chén thuốc kinh khủng kia uống cạn.
Mặc dù không có vị giác nhưng hắn cũng không thể vượt qua những trở ngại tâm lý. Trong ba tháng cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, có một lần hắn bị nhiễm chút phong hàn, chỉ là có chút ho khan mà thôi nhưng đã bị Lam lão đầu buộc phải uống một chén thuốc đắng còn có vị ngọt quỷ dị. Sau khi nuốt xuống, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình có thể sẽ chết ngay tại chỗ. Vài ngày sau đó nhìn thấy Lam lão đầu đều sợ tới mức phải đi đường vòng, sợ lão cảm thấy mình còn chưa khỏe hẳn lại rót thêm một chén thuốc cho mình thì toi.
Đem chén thuốc uống cạn, Ngụy Vô Tiện mờ mịt hỏi:
“Lam Trạm, là ngươi thay đổi một loại hương vị ngay cả khi mất đi vị giác cũng có thể nếm được à?! Còn nữa, hình như ta đã khôi phục vị giác rồi ấy?”
Lam Vong Cơ lấy ra khăn tay lau đi đôi môi đỏ tươi, nghe thấy vậy liền dừng tay lại:
“Ngươi có thể nếm ra hương vị?”
“Lúc ăn cơm thì không có. Lại nói tiếp, thuốc này cùng với rượu hợp cẩn tối hôm qua uống vào có hương vị gần giống nhau.”
Lam Vong Cơ gấp lại chiếc khăn tay.
“Nếu ngươi thật sự không thích, lần sau sẽ tinh luyện thành đan dược.”
“Không cần, quá phiền toái.” Ngụy Vô Tiện cười nói: “Lần sau ngươi cho ta một viên đường thì tốt rồi.”
“Ngụy Anh, ngươi cũng không phải phiền toái.” Lam Vong Cơ buông thõng hai mắt thu dọn chén đũa.
“Ngươi có thể giống như trước đây...” Đối với ta la lối, khóc lóc om sòm, lăn qua lăn lại, làm nũng chơi xấu.
Phần phía sau là Lam Vong Cơ cảm thấy xấu hổ, không có mặt mũi nào nói tiếp.
Ăn cơm xong cũng uống thuốc xong rồi, Lam Vong Cơ cũng không có nuốt lời. Từ trong tủ lấy ra vài bộ y phục giữ ấm bắt đầu quấn quanh thân thể Ngụy Vô Tiện. Cuối cùng lại dùng một kiện áo choàng lớn đem hắn bọc chặt chẽ kín mít, lúc này mới yên lòng.
Hành động này khiến Ngụy Vô Tiện có chút dở khóc dở cười:
“Lam Trạm, ngươi muốn biến ta thành người tuyết à!”
“Bên ngoài tuyết rơi rất lạnh, chớ để nhiễm phong hàn.” Lam Vong Cơ một bên kéo mũ áo choàng đội lên đầu cho Ngụy Vô Tiện, một bên nhẹ giọng dặn dò. Chưa đủ, Lam Vong Cơ còn dắt tay Ngụy Vô Tiện, dùng hơi ấm bao bọc lấy hắn:
“Đi thôi.”
Ta mang ngươi về nhà.
20.
Ngụy Vô Tiện cũng không biết bản thân mình đến tột cùng phải đi đâu, bởi vì Lam Vong Cơ không chịu nói cho hắn biết, hắn chỉ biết đã ngự kiếm đi rất lâu, thời tiết cũng rất lạnh, lạnh rét đến thấu xương.
Không biết qua bao lâu, hai người mới một lần nữa đáp xuống mặt đất. Tuy đôi mắt nhìn không thấy nhưng xúc giác đã trở về, Ngụy Vô Tiện biết rõ ngoại trừ Lam Vong Cơ, bên ngoài còn có rất nhiều người lui tới bên người mình. Cả thể xác lẫn tinh thần đều đã chịu quá nhiều tổn thương cùng tra tấn, Ngụy Vô Tiện vô thức sợ hãi giữa đám người, hắn níu lấy ống tay áo Lam Vong Cơ, bất động thanh sắc đứng sau lưng y co rụt lại.
Lam Vong Cơ nắm chặt tay hắn, cùng hắn mười ngón đan vào nhau. Biết rõ người mình yêu đang rất sợ hãi, y thấp giọng dỗ dành:
“Ngụy Anh, ta ở đây.”
“Chúng ta rốt cuộc là đi nơi nào?” Ngụy Vô Tiện ôm chặt cánh tay của Lam Vong Cơ, hai mắt bất an chuyển động.
“Sắp đến rồi.” Hỏi một đằng, Lam Vong Cơ lại trả lời một nẻo.
Đại khái là tiếp tục đi thêm mấy trăm bước, hai người cuối cùng cũng dừng lại.
Trước mặt hai người chính là Vân Mộng Giang thị Liên Hoa Ổ. Từ sáng sớm, Giang Trừng đã đứng chờ ở cửa ra vào, vừa nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, thần sắc hắn vô cùng phức tạp tựa như đau đớn tự oán trách lại tựa như áy náy, cuối cùng chỉ là khẽ thở dài:
“Các ngươi tới rồi.”
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Giang Trừng lại liếc mắt nhìn qua Ngụy Vô Tiện, sau đó nhìn về phía chính thất của Liên Hoa Ổ đi đến.
“Vào đi. Tỷ tỷ của ta cùng Kim Lăng đang đợi.”
Lam Vong Cơ vỗ nhẹ lên tay Ngụy Vô Tiện, nói:
“Chúng ta lại đi về phía trước một chút.”
Giang Yếm Ly vừa buông chén trà xuống liền nhìn thấy Giang Trừng đưa Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ tiến vào, nàng chớp mắt nhìn, vành mắt lập tức đỏ hoe, khóe mũi có chút cay cay. Nhìn thấy hai người nắm chặt tay nhau, Giang Yếm Ly tiến lên một bước nhìn Lam Vong Cơ nhỏ giọng chân thành tha thiết, nói:
“Đa tạ Lam nhị công tử.”
Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu.
Tiểu Kim Lăng đã tròn một tuổi, nhỏ bé cuộn tròn trong ngực Giang Yếm Ly, nhìn thấy người lạ cũng không sợ hãi, đặc biệt là khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, bé con liền duỗi ngón tay nho nhỏ ngắn ngủn dính đầy nước miếng sờ sờ lên mặt đại cữu cữu của bé.
Ngụy Vô Tiện sững sốt, ngơ ngác nhìn về phía Lam Vong Cơ:
“Vật gì vậy?”
Lam Vong Cơ khẽ thở dài. Lúc Giang Trừng ôm Kim Lăng đi, bả vai Ngụy Vô Tiện đã bị nhẹ nhàng đẩy vào trong ngực Giang Yếm Ly.
“A Tiện...Là sư tỷ...Sư tỷ ở đây, đệ có thể cảm giác được chúng ta không?”
Giang Yếm Ly nước mắt tuôn rơi, nhất là khi nhìn thấy thân hình gầy gò, khuôn mặt tái nhợt của Ngụy Vô Tiện, hận không thể đem tất cả các loại thuốc bổ đều cho hắn.
Ngụy Vô Tiện bị rơi vào một cái ôm ấp, hắn vô cùng chắc chắn đây không phải là Lam Vong Cơ. Đối phương là một nữ tử, thân hình gầy yếu, bả vai nhỏ hẹp, so với mình thấp hơn một chút. Hơn nữa cái ôm này còn có chút quen thuộc, thật giống như trong quá khứ hắn đã từng được người ta ôn nhu ôm như vậy. Đó chính là ngọn lửa mang lại hy vọng cùng ấm áp trong cuộc đời hắn, khiến hắn có thể vô ưu vô lự. Chỉ là hắn đã từng suýt chút nữa dập tắt ngọn lửa vô cùng ấm áp kia.
Thân thể bắt đầu không thể kiềm chế mà phát run, Ngụy Vô Tiện vươn tay ra nhìn bốn phía xung quanh, theo quán tính muốn tìm Lam Vong Cơ giúp đỡ.
“Ngụy Anh.” Lam Vong Cơ ở phía sau khẽ vuốt lưng hắn.
“Chúng ta ở Liên Hoa Ổ, người đang ôm ngươi chính là Kim tiểu phu nhân. Giang tông chủ, Kim tiểu công tử cũng đều ở đây.”
“Ta mang ngươi về nhà.”
Sửng sốt vài giây, đột nhiên Ngụy Vô Tiện mạnh mẽ lui về sau, thần sắc hoảng loạn lại không có chỗ dung thân. Hắn sớm đã không còn mặt mũi nào gặp Giang Yếm Ly, ba chữ Liên Hoa Ổ kia hắn càng không dám nhắc đến, cũng không dám trở về. Bước chân nhiễu loạn lui lại mấy bước, Ngụy Vô Tiện quay đầu ra bên ngoài chạy đi nhưng đã bị Lam Vong Cơ kéo lại.
“Ngụy Anh, Ngụy Anh, đừng sợ. Nơi này là nhà của ngươi, sẽ không có ai làm tổn thương đến ngươi, cũng sẽ không có ai giận ngươi.”
Đầu óc Ngụy Vô Tiện đau đớn trống rỗng, chỉ một lòng muốn chạy trốn. Giãy giụa vài cái cũng không tránh ra được, tâm tình tan vỡ, hắn chầm chậm ngồi xổm ở cạnh cửa, từng dòng nước mắt nóng hổi liên tục lăn dài.
Lam Vong Cơ nói đúng, Liên Hoa Ổ là nhà của hắn. Nhưng vậy thì sao, hắn không thể về nữa rồi...
Lam Vong Cơ thấy bộ dạng này của hắn liền vội vàng buông tay, ngồi xuống ôm lấy hắn.
“Ngụy Anh, không có ai trách ngươi. Chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo không phải lỗi của ngươi, Kim công tử đã không còn đáng ngại, đừng đem cái sai ôm hết về mình.”
Ngụy Vô Tiện không thể không nghĩ về những chuyện kia. Mặc dù Kim Tử Hiên cùng Giang Yếm Ly đang rất tốt nhưng hắn cũng không thể vượt qua được chuyện này. Sự tồn tại của hắn chính là một mối nguy hiểm. Năm xưa ở bên hồ sen chơi đùa, nghe thấy những người lớn xì xào bàn tán nói hắn khắc chết Tàng Sắc tán nhân và Ngụy Trường Trạch, chính là một tai tinh. Tới khi lớn lên, phu thê Giang Phong Miên vì muốn bảo toàn Liên Hoa Ổ, vì bảo toàn cho ba hài tử mà chết trận. Về sau lại là Kim Tử Hiên, Giang Yếm Ly...
Cuộc vây quét trên Bãi Tha Ma, đám người Diêu tông chủ đã nói chính hắn hại chết phu thê Giang Phong Miên, liên lụy sư tỷ cùng nhau lớn lên, chỉ vào hắn nhục mạ như thể đang mắng một con sói mắt trắng. Hắn rất muốn biện giải là không phải như vậy, hắn không phải cố ý hại Kim Tử Hiên. Hơn ai hết, hắn rất mong Giang Yếm Ly có thể hạnh phúc. Nhưng hắn lại gây ra một sai lầm lớn, còn ai sẽ tin tưởng hắn đây! Có lẽ là đúng như những người khác nói, bản thân hắn chỉ mang đến cho người thân sự bất hạnh, còn tồn tại chính là tội nghiệt, ngay từ đầu đã không nên sinh ra.
Tâm tình bi quan, nội tâm u uất, Ngụy Vô Tiện nhịn không được mà ho ra một ngụm huyết ứ, hai tròng mắt mệt mỏi khép lại, hôn mê bất tỉnh.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro