Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1-3

01.

Lam Vong Cơ là ở phía sau Phục Ma động tìm được Ngụy Vô Tiện. Tháng hai mùa đông rét lạnh làm cho bông tuyết vô tình phiêu tán, tuyết trắng xoá rơi trên sợi tóc, bờ vai của Ngụy Vô Tiện.

Đôi mắt Lam Vong Cơ nhất thời trợn to. Lúc này Ngụy Vô Tiện đang lẻ loi trơ trọi ngã vào trên nền tuyết. Bất chấp lễ nghi gia giáo, y chạy như bay đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, vội vàng đem hắn nâng dậy. Không biết là đã nằm ở đây bao lâu rồi, thân thể người trong ngực sớm đã lạnh như băng nhưng vẫn treo một sợi dây kéo dài hơi tàn. Giống như năm đó Liên Hoa Ổ đại loạn, hắn vì muốn báo thù cho gia tộc cho dù phải nhận hết trắc trở cũng không chịu buông tha cho tính mạng của mình, khiến cho lòng người đau đớn, tan nát cõi lòng.

Linh lực cuồn cuộn không ngừng truyền qua chỗ tay hai người tương giao, Lam Vong Cơ ôm sát cơ thể lạnh buốt của Ngụy Vô Tiện, muốn làm ấm hắn.

"Ngụy Anh, Ngụy Anh, tỉnh...tỉnh."

Lam Vong Cơ khẽ lay hắn, ngữ khí vừa gấp gáp lại vừa sợ hãi.

Hôn mê trong thời tiết lạnh như vậy còn không biết đã nằm bao lâu, nhỡ đâu lại lên cơn sốt...May mà Ngụy Vô Tiện đã có phản ứng. Đôi mắt đang nhắm chặt của hắn từ từ nhíu lại, trong cổ họng tràn ra tiếng than nhẹ thống khổ, khàn khàn lại chói tai, làm cho người ta nghe không ra nam tử này đã từng có giọng nói hoạt bát lại êm tai biết bao nhiêu.

Hai mắt từ từ mở ra, đôi mắt của Ngụy Vô Tiện vốn là sáng như sao trời nhưng lúc này lại tan rã nhìn lên trời không. Nếu nhìn kỹ, dưới đáy mắt của hắn còn bị bao phủ bởi một tầng sương hơi mỏng.

"Ngụy Anh, ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi có ổn không?"

Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi nhưng đối phương lại chẳng hề mảy may phản ứng.

"Ngụy Anh, ngươi còn nhận ra ta không? Ngụy Anh..."

Càng gọi càng bất an, càng gọi càng nóng vội. Trầm mặc thật lâu, Lam Vong Cơ quyết đoán cõng Ngụy Vô Tiện ngự kiếm trở về Cô Tô.

Lúc Lam Hi Thần nhìn thấy trên lưng Lam Vong Cơ đang cõng một hắc y nhân, hắn một chút cũng không ngoài dự liệu, bởi vì hắn đã sớm đoán trước được chuyện này. Nhưng hắn vẫn bất đắc dĩ nói:

"Vong Cơ..."

Lam Vong Cơ rũ mắt xuống:

"Xin lỗi huynh trưởng, đệ không bỏ hắn xuống được."

"Huynh trưởng, hãy cứu Ngụy Anh."

Nhìn đệ đệ trước mắt quật cường như thế, rốt cuộc Lam Hi Thần cũng chỉ biết thở dài, nói:

"Đưa hắn vào trong phòng đi. Ta đi mời y sư cho hắn."

Lam Vong Cơ gật gật đầu, vội vàng cõng người nọ vào trong Tĩnh thất.

Trên đường trở về Cô Tô, Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh, cảm nhận được cơ thể đối phương ở trong vòng tay mình càng ngày càng lạnh như băng, hơi thở yếu ớt, Lam Vong Cơ vô cùng lo sợ. Ôm Ngụy Vô Tiện đặt lên trên giường trong Tĩnh thất. Lam Vong Cơ tìm tới vài cái chăn đệm đắp lên trên người hắn, cuối cùng là ngồi ở bên mép giường nắm thật chặt lấy tay hắn đem linh lực truyền qua.

Một lúc lâu sau y sư của Lam gia cũng đã tới. Nét mặt ngưng trọng cẩn thận kiểm tra thân thể cho Ngụy Vô Tiện, giọng của y sư mang theo thương hại, nói:

"Vị công tử này tu quỷ đạo, thân thể không chịu được nhiều oán khí như vậy, lục phủ ngũ tạng cũng đã bắt đầu suy yếu..."

Trầm mặc thật lâu lại nói:

"Ngũ giác mất hết còn không có kim đan, xem như là một phế nhân."

Lam Vong Cơ nghe thấy vậy thì giống như sét đánh ngang tai, thanh âm đều phát run:

"Hắn...hắn không có kim đan?"

"Vùng đan điền của vị công tử này có một vết sẹo, có lẽ là bị mổ đi. Ở trên thân thể hắn kiểm tra qua một lượt, ta không có cách nào cảm nhận được linh lực của hắn."

Lam Vong Cơ siết chặt nắm tay:

"Ngũ giác mất hết...còn có thể cứu chữa được không?"

Y sư nói: "Ngũ giác mất đi chính là mất đi, không có cách nào cứu được. Cứ như vậy kéo dài hơi tàn, ta đề nghị Hàm Quang Quân nên cho hắn thống khoái đi..."

"Không..."

Lam Vong Cơ đau lòng nói: "Sẽ không."

"Hàm Quang Quân, vị công tử này thật sự là...lão phu cứu không được..."

Lam Hi Thần khẽ nói: "Đại phu, xin ngài mở một phương thuốc cho vị công tử này đi. Chẳng phải lục phủ ngũ tạng vẫn có thể cứu được sao?"

Thấy Lam Vong Cơ vẫn nhất quán mặt không biểu cảm, một bộ dạng như muốn tan vỡ, y sư Lam gia cũng không lắm miệng nữa mà kê một phương thuốc sau đó rời khỏi Tĩnh thất.

Tiễn y sư đi rồi, Lam Hi Thần cũng có chút đồng tình, nói:

"Ngụy công tử, vì sao..."

Lam Vong Cơ thở ra một hơi: "Kim Quang Thiện..."

02.

Mấy tháng trước, Ngụy Vô Tiện muốn đến Kim Lân Đài tham dự tiệc đầy tháng của Kim Lăng, nhưng không hiểu sao lại ở Cùng Kỳ Đạo đụng phải Kim Tử Huân chặn giết. Kim Tử Hiên đến đó ngăn cản lại bị Ôn Ninh mất khống chế làm cho trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Kim Quang Thiện đối với Âm Hổ phù của Ngụy Vô Tiện lòng mang ý xấu. Ngụy Vô Tiện mất khống chế, ở giữa lòng kẻ dưới tự nguyện chịu thiệt. Bất luận Giang Yếm Ly cùng Kim Quang Dao có cản như thế nào, lão già đó cũng muốn dẫn tu sĩ lên bãi tha ma vây quét Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện vừa trở về, một bên muốn hủy Âm Hổ phù, một bên nghĩ cách phải làm sao đem người Ôn gia đi. Còn chưa có trì hoãn, Kim gia đã đánh tới rồi. Giang Yếm Ly dựa vào linh lực thấp kém vội vàng ngự kiếm đến bãi tha ma muốn bảo vệ đệ đệ lại suýt nữa bị ngộ thương. Ngụy Vô Tiện dùng hết oán khí hủy đi Âm Hổ phù, lại bởi vì miễn cưỡng sử dụng oán linh đi đối kháng với tất cả tu sĩ. Đôi mắt bị một mảnh sương mù mênh mông che khuất nhưng hắn vẫn nhìn thấy Giang Yếm Ly đang gặp nguy hiểm. Hắn chạy về phía Giang Yếm Ly sống chết bảo vệ nàng, lấy thân đỡ kiếm, trúng phải một đao ngã xuống đất không ngóc dậy nổi.

Thấy con dâu đã tới, Âm Hổ phù cũng không có được, Kim Quang Thiện chỉ có thể giận dữ rời khỏi. Nhưng từ sau lần đó, Bách gia đã mở hội Thanh Đàm. Kim Tử Hiên trọng thương nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng và cũng đã tỉnh lại. Vì thế, Nhiếp Minh Quyết mới kiến nghị mang người Ôn gia đi, đem bọn họ đi lưu đày. Còn Ngụy Vô Tiện thì bị dùng cấm chế vây ở trên bãi tha ma, không để cho hắn làm hại thế nhân nữa. Mọi người đều nhất trí đồng ý, duy nhất chỉ có Lam Vong Cơ là ôm một bầu tâm sự nặng nề. Lúc người Ôn gia sắp sửa bị lưu vong, Lam Vong Cơ dùng sức một mình mình bảo vệ bọn họ, đưa bọn họ đến một gian nhà lớn ở dưới núi Vân Thâm tạm thời trú lại. Ôn Tình hốc mắt đỏ hoe cầu xin y đến bãi tha ma xem Ngụy Vô Tiện, nói rằng tình huống của hắn rất không ổn, nếu không được chữa trị nhất định sẽ mất mạng. Nhưng Lam Vong Cơ không nghĩ tới bệnh tình của Ngụy Vô Tiện lại nghiêm trọng đến vậy. Không đúng, có lẽ lúc Xạ Nhật chi chinh y nên cưỡng ép mang Ngụy Anh đi. Nhưng Lam Vong Cơ nghĩ 'liệu như vậy Ngụy Vô Tiện sẽ hạnh phúc sao?'

Đây là một ván cục khó giải.

Ngơ ngác nhìn qua sắc mặt tái nhợt của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đau lòng đến tột đỉnh.

03.

Nhá nhem tối, Ngụy Vô Tiện cũng từ từ tỉnh lại. Mở hai mắt ra chỉ là một mảnh tối tăm, u ám.

Từ sau vây quét trên bãi tha ma, hắn vẫn luôn trong trạng thái mê man. Về sau, lúc hắn tỉnh lại, bất luận có cố gắng muốn phát ra âm thanh như thế nào cũng đều không được. Hắn nhìn không thấy, nghe không được, sờ không được, kêu không ra. Giống như cũng không thấy được người Ôn gia, bởi vì bất luận hắn đi như thế nào cũng không có người đến kéo hắn một cái. Gập ghềnh một hồi, Ngụy Vô Tiện vô lực ngã lăn trên nền tuyết, bất lực cùng bàng hoàng khiến hắn cảm thấy choáng váng. Vốn dĩ tưởng rằng bởi vì mình bị thương nặng mới để lại di chứng, nhưng không nghĩ tới lần thứ hai tỉnh lại, ở trước mắt cái gì cũng vẫn không có, cho dù chỉ là một chút màu sắc. Ngụy Vô Tiện triệt để luống cuống, giãy giụa bò dậy nhưng thân thể lại bị một đạo lực cản giữ chặt, sau đó hắn đã rơi vào một chỗ. Hắn không có cách nào nói chuyện, cả người chỉ biết run rẩy, sợ hãi vô cùng. Ngày xưa Di Lăng lão tổ uy phong lẫm liệt, còn hiện tại lại giống như một hài tử đi lạc trưởng bối, vừa bất lực, bàng hoàng lại vừa đáng thương.

Cứu mạng...Cứu mạng...Có ai có thể tới cứu ta không...

Ngụy Vô Tiện muốn khóc, muốn rống to đến khàn cả giọng nhưng cái gì cũng làm không được.

Miệng mở rộng ra như muốn xé rách: "A...a..." vài tiếng, về sau cũng không buồn lên tiếng nữa. Chỉ là cơ thể ở trong ngực Lam Vong Cơ co rụt lại, dốc sức liều mạng run rẩy.

Cho dù biết rõ Ngụy Vô Tiện không thể nghe được âm thanh cũng nhìn không thấy thứ đồ vật gì, nhưng Lam Vong Cơ vẫn ôm lấy hắn thật chặt, hết lần này lần khác gọi tên của hắn. Mất đi ngũ giác khiến cho người ta có bao nhiêu bất lực cùng sợ hãi...

Ngụy Vô Tiện vốn nên sống thật tốt ở nơi sông núi, cảm nhận ánh sáng mặt trời ấm áp, vui vẻ tiêu sái. Nhưng mà bây giờ, tất cả đều đã bị tước đoạt. Một người thích nhất là huyên náo, hiện tại trong thế giới của hắn lại yên tĩnh như một mảnh hoang vu.

Nhưng rõ ràng chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo là lỗi của Kim gia, không ai có thể giúp Ngụy Vô Tiện giải vây tội danh, kể cả y cũng vậy, chỉ có y tin hắn thì có ích lợi gì đâu? Cả trăm ngàn cái miệng, miệng người đáng sợ, y cứu rỗi Ngụy Anh của y không được. Mặc dù người người đều khen ngợi Hàm Quang Quân là chính nhân quân tử, nhưng lúc trước lại không bảo vệ được người trong lòng. Lam Vong Cơ thống hận sự bất lực của chính mình.

Nhẹ nhàng xoa bụng Ngụy Vô Tiện một cái, Lam Vong Cơ một tay dùng linh lực lấy cháo, hết sức cẩn thận mà đưa đến miệng người nọ. Tuy rằng không nếm ra được hương vị gì, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn biết có người đang cho mình ăn. Đột nhiên hắn lại nhào về phía trước, suýt nữa đụng rơi chén cháo trong tay Lam Vong Cơ. Hắn duỗi tay phải ra lung tung mò mẫm một hồi, cuối cùng lòng bàn tay đã bị người kia cầm chặt. Ngụy Vô Tiện mờ mịt khẽ đảo tròng mắt, bắt đầu há mồm muốn nói chuyện. Lam Vong Cơ bắt lấy cánh tay đang run rẩy của hắn, nhanh chóng dùng ngón trỏ ở trên lòng bàn tay hắn viết lên mấy chữ:

"Đừng sợ."

Thấy vẻ mặt Ngụy Vô Tiện vẫn là mờ mịt, Lam Vong Cơ mới bừng tỉnh ngộ ra. Y thả chậm tốc độ, từng nét từng nét chậm rãi ở trên lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện viết lại một lần nữa.

"Đừng sợ. Ta sẽ không hại ngươi."

Chớp chớp mắt, Ngụy Vô Tiện mới kịp phản ứng bắt được tay của y, cũng tương tự như vậy mà dùng ngón trỏ viết trở về:

"Ngươi là ai?"

Trầm mặc thật lâu, hai mắt Lam Vong Cơ rũ xuống:

"Ngươi...người cứu mạng ngươi. Vô danh."

Tự biết Ngụy Vô Tiện không thích mình, cho nên Lam Vong Cơ cũng không để cho hắn biết thân phận của mình. Huống hồ, ngày hôm nay hắn bệnh thành như vậy, vừa yếu ớt vừa đáng thương, sợ là sẽ không muốn bị cố nhân trông thấy bộ dạng này. Nếu đổi lại là Lam Vong Cơ, y cũng không muốn. Ngụy Vô Tiện vốn dĩ nên trở thành một tu sĩ ưu tú, có danh xưng của riêng mình. Nếu như không có chuyện năm đó, không có loạn thế bất đắc dĩ...

"Vì sao lại cứu ta?" Ngụy Vô Tiện lại viết.

Lam Vong Cơ: "Bèo nước gặp nhau, đưa tay tương trợ."

Ngụy Vô Tiện không hỏi nữa. Cảm thấy đối phương thật sự không có địch ý.

"Ngươi sử dụng oán khí quá nhiều dẫn đến mất đi ngũ giác."

"Nhưng đừng sợ, ta sẽ tận lực cứu ngươi."

Rút tay về, Ngụy Vô Tiện co rụt lùi về phía sau cho đến khi đụng vào ván giường mới dừng lại. Hai tay ôm lấy đầu gối gập cong người lên, hắn ô a nức nở nghẹn ngào rơi lệ. Hắn nhớ sư tỷ, nhớ Giang Trừng, nhớ A Uyển, nhớ rất nhiều rất nhiều người.

Không biết Kim Tử Hiên ra sao rồi, sợ rằng sư tỷ đã hận mình thấu xương. Cái gì cũng nhìn không thấy, rốt cuộc cũng nhìn không thấy. Người mình yêu thương, người mình hận, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể tồn tại ở trong trí nhớ. Mình như vậy làm sao sống sót...

Không còn mặt mũi nào đối mặt với người thân, Liên Hoa Ổ không thể quay về, nơi này cũng không giống như bãi tha ma, không biết người trước mắt là ai, không biết mình đang ở phương nào, mỗi một lần giống nhau đều khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy sợ hãi.

Nhìn Ngụy Vô Tiện khóc như một hài tử, trong lòng Lam Vong Cơ hung hăng co rút đau đớn. Nhưng mà y cái gì cũng không làm được, càng lo sợ nếu như mình mạo muội đi đến chạm vào sẽ dọa đến tinh thần yếu ớt của người nọ.

Do dự liên tục, cuối cùng y vẫn đi đến ngồi ở bên cạnh, duỗi tay ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện.

"Ngụy Anh, đừng sợ, ta ở đây."

Lam Vong Cơ nhẹ giọng trấn an, cũng mặc kệ đối phương có nghe thấy hay không.

Rốt cuộc Ngụy Vô Tiện khóc đến mệt mỏi, im hơi lặng tiếng ngủ thiếp đi mất.

Lam Vong Cơ hết lần này đến lần khác vuốt ve lưng hắn:
"Ngụy Anh, đừng sợ."

"Ta sẽ dùng cả tính mạng bảo hộ ngươi chu toàn..."

"Ta nguyện làm đôi mắt của ngươi, bầu bạn với ngươi cả đời."

"Ngươi có bao nhiêu đau đớn, ta cũng sẽ cùng ngươi gánh chịu..."

Ta là Lam Vong Cơ, tâm ta duyệt ngươi...

Đáng tiếc, những lờinày Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng không thể nghe được.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro