Chương 1
01
Trong sơn động yên tĩnh chỉ còn tiếng nước tí tách cùng tiếng thì thầm có chút run rẩy của một bạch y nam tử toàn thân đều là máu.
"..."
"Ngụy Anh, ngươi sao rồi?"
Lam Vong Cơ nắm chặt đôi tay của Ngụy Vô Tiện đã lạnh như băng không còn một tia sức sống, không ngừng vận chuyển linh lực, chỗ linh lực kia vừa mới khôi phục chưa đến một phần đã truyền toàn bộ vào trong cơ thể người nọ.
Ngụy Vô Tiện từ từ mở mắt ra, hai bên tai ầm ầm vang lên tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, quanh quẩn trong đầu chính là tiếng Bách gia thảo phạt, trong mắt chợt lóe lên một ánh hồng quang. Lam Vong Cơ nhìn ra được trong ánh mắt của Ngụy Vô Tiện mang đầy sát khí liền lập tức ôm lấy hắn, hai tay ôm chặt cái người đang không ngừng run rẩy kia.
"Ngụy Anh, ngươi thích Thiên Tử Tiếu, ta cùng ngươi uống, thỏ đều được ta nuôi ở Vân Thâm, ngươi..."
Một giọt nước mắt rơi ra từ nơi khóe mắt của Lam Vong Cơ, từ từ trượt xuống, thứ chất lỏng ấm áp đó tràn vào trong cổ Ngụy Vô Tiện khiến bả vai hắn có chút run lên. Nước mắt của Lam Vong Cơ làm cho Ngụy Vô Tiện tỉnh táo lại chút ít, hắn rụt cổ một cái.
"Ngụy Anh, theo ta về Vân Thâm, chúng ta về nhà. Nếu ngươi nguyện ý, Vân Thâm cũng là nhà của ngươi."
"..."
"Nếu ngươi không muốn, ta mang ngươi đi quy ẩn, tìm một chỗ không người, không màng thế sự."
"..."
Ngụy Vô Tiện hít thở có chút khó khăn, trong ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt lại có chút động tâm. Thế nhưng hắn cũng không có đáp lại, thầm nghĩ rằng: Tiểu cổ bản, Bách gia là muốn mạng của ta, nhà ở đâu?
"Ngụy Anh, tâm ta duyệt ngươi."
Lam Vong Cơ ôm chặt lấy bả vai Ngụy Vô Tiện, đặt trán mình lên trên vai người nọ, dường như toàn thân đã dùng hết sức lực.
"Ngụy Anh, những lời ta nói đều là thật lòng."
"..."
***
"Vong Cơ! Con! Nghiệp chướng!"
Lam Khải Nhân dẫn theo các trưởng bối trong tộc vội vàng đi tới, ngay lúc đụng phải bộ dạng Lam Vong Cơ đang ôm chầm lấy Ngụy Vô Tiện. Đứa cháu trai ngày thường không nhiễm bụi trần, lúc này lại chật vật bất kham chậm rãi đứng dậy đem người nọ bảo hộ ở đằng sau lưng.
"Con đang làm cái gì?! Giao Ngụy Anh ra đi, quay về Cô Tô." Lam Khải Nhân thở hổn hển nói.
"Con... Không!"
Lam Vong Cơ nhặt Tị Trần lên, đôi tay vừa rồi ôm lấy Ngụy Vô Tiện còn run run rẩy rẩy, lúc này đang nắm thật chặt bội kiếm chỉa xuống mặt đất, che chở cho người ở phía sau không để lộ một tí ti nào.
Lam Khải Nhân nhấc bội kiếm lên chỉa về hướng Tị Trần, quát:
"Nghiệp chướng! Con cũng biết mình đang ở đây làm cái gì sao? Con bị ma quỷ mê hoặc rồi?"
"Những gì con làm... đều xuất phát từ bản tâm." Lam Vong Cơ khẽ xoay chuyển Tị Trần.
"..."
Ngụy Vô Tiện đứng ở phía sau không nói lời nào, toàn thân run lên. Chẳng lẽ Lam Trạmlà... muốn bảo vệ ta? Nếu y cùng trưởng bối đao kiếm tương hướng... Không, không thể.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên đứng dậy, dùng một lá bùa dán lên làm cho Lam Vong Cơ choáng váng ngất xỉu. Sau đó nhẹ nhàng đỡ lấy người đang ngã về phía sau ôm vào trước ngực, hắn đoạt lấy thanh kiếm y đang nắm chặt trong tay, vung tay đem Tị Trần kề lên trên cổ Lam Vong Cơ.
"Ngụy Anh, thả Vong Cơ ra." Các trưởng bối Lam gia đều nhao nhao hoảng sợ.
"Nếu ta không thả... Các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"
Mặc dù giọng điệu của Ngụy Vô Tiện không quá cao, nhưng bởi vì có "con tin" nên cũng mang theo mười phần kinh sợ.
Lam Hi Thần tiến lên một đoạn, nói:
"Ngụy công tử, Vong Cơ đối với ngươi không tệ. Nếu thả đệ ấy ra, chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn một con đường sống."
"Trạch Vu Quân đây là muốn ra điều kiện với ta?"
Lam Hi Thần khẽ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn thoáng qua sườn mặt còn dính vết máu của Lam Vong Cơ, khóe miệng khẽ nhếch lên một cái vòng cung.
"Trạch Vu Quân, ta không muốn chết, không bằng chúng ta nói chuyện đi. Nếu không, đoán chừng ta sẽ kéo Hàm Quang Quân theo ta chôn cùng." Ngụy Vô Tiện nhanh chóng đem thanh kiếm trên tay kề sát vào cổ Lam Vong Cơ.
"Ngươi đừng kích động, ngươi nói đi, muốn như thế nào?"
Lam Hi Thần nhìn đến vị trí nguy hiểm mà Tị Trần kề sát liền cảm thấy bất an vô cùng.
"Thứ nhất, ta nguyện ý gánh chịu mọi hậu quả vì tội lỗi của ta."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn lại tiếp tục nói:
"Nhưng... ta sẽ không trả giá bằng mạng sống."
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn về phía người kia, cái người vừa mới bày tỏ tâm ý với hắn, trong lòng ngay lập tức cảm thấy thập phần ấm áp.
"Thứ hai, hôm nay là Ngụy mỗ bắt Hàm Quang Quân đến đây."
Trong lòng Lam Hi Thần đương nhiên hiểu rõ, vừa rồi lúc bước vào trong động, rõ ràng là Vong Cơ che chắn ở trước người hắn. Nếu thật sự có thể giữ được một cái mạng cho Ngụy Vô Tiện cũng coi như không phụ tâm ý của đệ đệ.
"Được, ta đồng ý, ta nhất định sẽ giúp ngươi thuyết phục Bách gia."
"Thứ ba, ta muốn... ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Yêu cầu này của Ngụy Vô Tiện khiến cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy kinh hãi, một tên tà ma ngoại đạo sao có thể ở lại Vân Thâm? Giam cầm hắn suốt đời trên bãi tha ma chuộc tội có lẽ cũng là quá nhẹ rồi.
Dĩ nhiên, Ngụy Vô Tiện cũng hiểu rõ đám người bọn họ đang lo lắng chuyện gì.
"Ta nguyện ý bị giam cầm suốt đời ở Minh thất."
Sự kiên định không thể nào chen ngang tràn ngập trong ánh mắt của hắn.
"Còn có dư nghiệt Ôn thị, tận lực bảo toàn."
"Ngụy công tử, nếu Bách gia thảo phạt, ngươi cũng biết chính bản thân ngươi cũng rất khó bảo toàn tính mạng." Lam Hi Thần tuyệt nhiên không phải nói ngoa.
Ngụy Vô Tiện cắt một đường trên lòng bàn tay của mình rồi nắm lấy tay Lam Vong Cơ, xung quanh hai người bỗng chốc xuất hiện ánh sáng màu đỏ chói lóa. Trong chốc lát, xung quanh hắn lập tức xuất hiện oán khí ngút trời, mà ngay cả đám trưởng bối đó cũng khó mà đứng vững được.
"Ngươi, ngươi đã hạ chú gì?"
Lam Khải Nhân nhìn thấy vệt sáng màu đỏ hệt như một con trùng dài chui vào trong tim Lam Vong Cơ.
"Song Sinh chú." Ngụy Vô Tiện dửng dưng đáp.
Dùng loại chú thuật này sẽ khiến cho tính mạng của hai người chặt chẽ tương liên, quả đúng là cùng sống cùng chết.
"Trạch Vu Quân... Chắc là ngươi sẽ bảo vệ Hàm Quang Quân?"
Ban đầu, khi Ngụy Vô Tiện ở thành Bất Dạ Thiên không còn khống chế được đám hung thi đó, thế nên sau đó mới muốn dùng thân mình đi tế oán linh, tự biết bản thân thật sự đã làm nhiều việc ác, hận không thể chết đi trăm lần. Chỉ có điều người này là Hàm Quang Quân, là đệ tử tiên môn mẫu mực, chỉ vì hắn mà lại cùng trưởng bối trong tộc đao kiếm tương hướng.
Một trái tim đã chết hơn phân nửa tựa như được sống lại. Nếu ngươi yêu ta, cho dù quãng đời còn lại nhận hết tra tấn, ta cũng sẽ không phụ một trái tim chân thành của ngươi.
......
Ngày thứ hai, Lam gia chiêu cáo thiên hạ, nói rằng: Hàm Quang Quân lấy thân mạo hiểm bắt được Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, giao nộp Âm Hổ Phù và Quỷ sáo Trần Tình, phá hủy Kim đan của Ngụy Vô Tiện. Nhân đây, mời Bách gia ba ngày sau đến thành Bất Dạ Thiên tiến hành công thẩm Ngụy Vô Tiện.
***
Bảy ngày sau, thẩm tra và phán quyết kết thúc.
Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Trong Tĩnh thất, Lam Vong Cơ vẫn đang hôn mê đột nhiên bừng tỉnh.
"Ngụy Anh."
"Vong Cơ, đệ tỉnh rồi."
Lam Hi Thần đang ngồi an tĩnh ở một bên, cân nhắc xem phải làm sao nói với Vong Cơ về chuyện của Ngụy Vô Tiện, nhưng khi nghe thấy đệ đệ mình gọi một tiếng liền không có cách nào mở miệng.
"Huynh trưởng, Ngụy Anh... Khụ khụ... Khụ khụ khụ..." Lam Vong Cơ mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Đệ không cần lo lắng, Ngụy công tử... ở Minh thất."
Từ đầu đến cuối Lam Vong Cơ đều muốn biết chắc chắn rằng người nọ vẫn an toàn, y làm lơ Lam Hi Thần một mực ngăn cản mà xông thẳng vào Minh thất. Mà khi vừa bước chân vào Minh thất, Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt. Cái người không bao giờ chịu thua trong quá khứ, luôn bướng bỉnh không nghe người ta khuyên bảo, lúc này đang bị hai sợi dây xích dài khóa ở trong trận pháp. Dây xích dài từ phía sau xuyên qua, đâm thẳng vào hõm vai của Ngụy Vô Tiện, thậm chí hai đầu nhọn của mũi sắt còn xuyên qua xương quai xanh đâm thẳng ra ngoài, lóe lên sáng chói, thỉnh thoảng còn nhỏ xuống vài giọt máu đỏ tươi.
Lam Vong Cơ khó khăn bước từng bước về phía trước, thậm chí còn có chút chao đảo, y vừa đi tới gần khóa linh trận liền bị văng ra. Ngụy Vô Tiện bị hạ cấm ngôn thuật, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Vong Cơ liên tiếp bị khóa linh trận công kích đến mức phun ra máu mà rơi xuống hai dòng nước mắt.
Ba mươi ba lần...
Lam Vong Cơ bị khóa linh trận tấn công ba mươi ba lần, cuối cùng cũng phá vỡ một cửa mà vọt đi vào. Không chút do dự liền nhào đến bên Ngụy Vô Tiện, hai đầu nhọn của mũi sắt nhô ra từ xương quai xanh đâm thẳng vào bả vai Lam Vong Cơ, nhưng dù vậy, vòng tay đang ôm lấy Ngụy Vô Tiện vẫn chưa từng buông lỏng chút nào. Bả vai Lam Vong Cơ run lên, y sờ đến vết giới tiên ở sau lưng Ngụy Vô Tiện đều là máu tươi đầm đìa.
Cổ họng Ngụy Vô Tiện được thả lỏng, cấm ngôn thuật đã được giải.
"Lam Trạm..."
"..."
Hô hấp của Lam Vong Cơ có chút run rẩy:
"Thật xin lỗi."
"Thật xin lỗi." Hai người đồng thời mở miệng
Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Thật xin lỗi..." Trách ta, trách ta đã không bảo vệ được ngươi, để ngươi chịu khổ rồi.
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Lam Trạm, cảm ơn ngươi."
Cảm ơn tấm chân tình của ngươi, cảm ơn ngươi chưa bao giờ từ bỏ ta.
"..."
"Ngươi... đau ở đâu?"
Lam Vong Cơ buông Ngụy Vô Tiện ra, không màng đến trên người mình cũng bị cắm thành hai cái lỗ huyết thủng, nhưng sau đó lại cảm thấy lời mình hỏi thật dư thừa. Người trước mắt toàn thân đều là máu, còn có chỗ nào là tốt sao?
Ngụy Vô Tiện hơi nghiêng người về phía trước, tựa trán mình lên trên vai Lam Vong Cơ.
"Ta... Vai ta đau."
Đúng vậy, sao có thể không đau chứ, sợi xích sắt dài đâm thẳng vào xương quai xanh của Ngụy Vô Tiện, có thể tưởng tượng được nếu bị móc sắt nhọn đâm vào sẽ đau đớn biết bao nhiêu.
"Ta... trở về lấy thuốc."
"Không, Lam Trạm ngươi đừng đi."
Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy bảy ngày không được gặp người trong lòng, thực sự rất muốn nhìn nhiều thêm một lát. Lúc trước Ngụy Vô Tiện vẫn chưa hiểu được lòng mình, nhưng hôm qua khi bị phạt hai mươi giới tiên hắn mới hiểu rõ. Thời điểm linh mạch toàn thân bị đứt đoạn, trước mắt hắn đã hiện lên hình ảnh Lam Trạm mặc một bộ áo bào trắng cùng đôi mắt màu ngọc lưu ly như dòng sông không gợn sóng.
Lam Vong Cơ định ôm lấy hắn nhưng lại bị Ngụy Vô Tiện khẽ chống đỡ lồng ngực, sợ y lại lần nữa đụng phải hai mũi khóa sắt kia.
"Ngươi... vì sao lại như vậy?"
Lam Vong Cơ muốn hỏi vì sao không trở về bãi tha ma, khiến cho Lam Vong Cơ nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của người này là lại thấy đau lòng, cảm giác như là muốn lấy mạng hắn vậy.
"Ngươi đã nói muốn mang ta về nhà."
Trong ánh mắt Ngụy Vô Tiện không có chút vui đùa nào, thế nhưng giọng điệu lại vô cùng nhẹ nhàng. Nếu không tận mắt nhìn thấy dáng vẻ toàn thân đều là máu của hắn bây giờ, còn tưởng rằng người vừa bị phạt hai mươi giới tiên chặt đứt kinh mạch xương cốt không phải là hắn.
Ngụy Vô Tiện chính là như vậy, bất luận là mổ đan phải luôn tỉnh táo hay bị ném vào Loạn Táng Cương chịu đủ mười phần tra tấn, dù cho có đau đớn như thế nào hắn cũng nguyện một mình nuốt xuống, sau đó dùng dáng vẻ tươi cười che giấu đi. Vành tai Lam Vong Cơ đỏ lên, nhưng trong lòng vẫn có chút không vừa ý. Tại sao Ngụy Vô Tiện lại tra tấn chính mình thành cái dạng này?
Vết giới tiên, móc khóa sắt, khóa linh trận, cấm ngôn thuật.
Ngay cả như vậy, Di Lăng lão tổ cũng chỉ có thể chịu đựng một hơi mà thôi.
"Bao nhiêu... giới tiên?" Cổ họng Lam Vong Cơ giống như bị nghẹn thứ gì đó, nuốt không xuống mà phun cũng không ra.
"Đừng lo lắng, không nhiều, chỉ hai mươi mà thôi."
Ngụy Vô Tiện thản nhiên nói, đúng là hai mươi nhưng hắn không có nói toàn bộ, hắn chưa từng nói kết quả thẩm quyết ngày hôm qua cho Lam Vong Cơ biết. Ngụy Vô Tiện đã dùng một lá bùa làm cho Lam Vong Cơ ngủ suốt tám ngày, phải nói là hắn cố ý bỏ qua chuyện xét xử công khai tại thành Bất Dạ Thiên.
......
Lam Vong Cơ nắm lấy hai tay Ngụy Vô Tiện từ từ vận chuyển linh lực, thỉnh thoảng lại đem đôi tay trắng nõn không còn huyết sắc kia xoa xoa chà xát cho ấm nóng hơn một chút.
"Ta đi lấy thuốc rồi sẽ quay lại sau."
Lam Vong Cơ chậm rãi đứng dậy, bước chân có chút không vững vàng. Ngụy Vô Tiện nhìn bóng lưng của y rồi sờ sờ móc khóa sắt trên ngực, thầm nghĩ: Tiểu cổ bản, ta có thể vĩnh viễn ở đây cùng ngươi rồi.
......
Lam Vong Cơ trở lại Tĩnh thất thì thấy Lam Hi Thần vẫn chưa rời đi.
"Huynh trưởng."
Lam Vong Cơ lấy hòm thuốc ôm vào trong ngực, khẽ gật đầu với Lam Hi Thần rồi lại ra khỏi Tĩnh thất. Lam Hi Thần nhìn bóng lưng đệ đệ gấp gáp rời khỏi thật sự không biết phải làm thế nào, chỉ sợ lâu ngày Minh thất sẽ biến thành Tĩnh thất thứ hai.
......
Lam Vong Cơ rút Tị Trần ra trực tiếp cắt đứt móc sắt trong cơ thể Ngụy Vô Tiện nối liền với vách tường phía sau. Nhìn chằm chằm hai mũi sắt còn ghim trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, ánh mắt y tràn ngập đau lòng, nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, móc sắt lớn như vậy nên lấy ra như thế nào.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn xuống xương quai xanh của mình, nói:
"Không sao, rút ra là được."
Lam Vong Cơ tóm lấy hai cái tay đang chuẩn bị hành động thiếu suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện, ấn đầu Ngụy Vô Tiện lên vai mình. Lam Vong Cơ xốc lại tinh thần, vươn tay phong bế đại huyệt trên người Ngụy Vô Tiện. Y mím môi, nhanh chóng rút ra một mũi móc sắt ở phía sau người nọ, trong phút chốc máu tươi liền tuôn ra xối xả. Ngụy Vô Tiện thấp giọng rên lên một tiếng, cả người đau đớn run lên bần bật. Lam Vong Cơ dùng khăn vải có bôi thuốc vàng giúp hắn ấn chặt miệng vết thương, còn mình thì cắn chặt môi dưới như thể muốn cắn rơi ra luôn vậy.
"Lam Trạm, đau..."
"..."
Bộ dạnh của Ngụy Vô Tiện vẫn luôn kiên cường, đến cuối cùng cũng bị đánh bại. Nếu giờ phút này ở trước mặt hắn là người khác thì chắc chắn sẽ không như thế, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn là tiểu cổ bản này mới khiến hắn buông bỏ hết thảy đề phòng cùng thân thể căng chặt, phơi bày cái bụnh mềm mại phẳng lì của mình ra trước mắt người nọ.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, hơi thở gấp gáp hỗn loạn, đợi đến khi tâm tình ổn định trở lại mới hạ quyết tâm rút nốt mũi móc sắt thứ hai ra.
"Ô..."
Ngụy Vô Tiện đau đớn bèn cắn một ngụm lên vai Lam Vong Cơ, máu tươi rỉ ra chảy xuống làm thấm đẫm bạch y, tạo ra những vệt máu lốm đa lốm đốm. Lam Vong Cơ ôm hắn thật chặt, để mặc cho hắn cắn lên vai mình, bị cắn một cái so với nỗi đau bị thương khắp cơ thể của người trong lòng quả thật chỉ là hạt cát trong sa mạc. Mãi cho đến khi băng bó xong toàn bộ miệng vết thương thì đã đến hoàng hôn, hai người ôm nhau suốt một canh giờ không nói lời nào, tận khi tiếng gõ chuông vang lên.
"Lam Trạm, giờ Hợi rồi."
"Ừm." Lam Vong Cơ vẫn chưa buông tay, hoặc là nói trong hai hai người ai cũng không muốn buông tay.
"Ta không nỡ để ngươi đi." Ngụy Vô Tiện nói ra lời này, khuôn mặt liền nóng lên, tiếp đó lại đỏ mặt xấu hổ, còn may là Lam Trạm không có nhìn thấy.
"Mỗi ngày ta đều sẽ đến." Lam Vong Cơ vòng tay qua vết thương ở sau lưng đối phương nhẹ nhàng vuốt ve.
"Như vậy đi, ngươi đi nói với huynh trưởng của ngươi, nói là ta ma tính chưa trừ, ngươi mỗi ngày đến gảy Thanh tâm âm cho ta một canh giờ, thế nào?"
Nhắc đến việc dạy tiểu cổ bản nói dối, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy hứng thú, chỉ là không ngờ tới Lam Vong Cơ lại đáp ứng một cách sảng khoái như vậy.
"Hai canh giờ!"
"Ừ, ngày mai ta chờ ngươi tới."
Hai mắt Ngụy Vô Tiện lập tức sáng lên, đôi con ngươi kia hệt như có ngàn vạn sao trời nhưng chỉ chứa được duy nhất một người là Lam Vong Cơ.
Bị ánh mắt nhiệt tình như lửa đốt này nhìn chằm chằm khiến cho vành tai Lam Vong Cơ càng lúc càng đỏ hơn, làm y sớm đã quên trong gia quy còn có 'không thể chạy nhanh' mà chạy vụt ra khỏi Minh thất. Điều này không khỏi khiến cho Ngụy Vô Tiện bật cười thành tiếng:
"Ha ha ha, đúng là tiểu cổ bản, hoảng hốt cái gì chứ."
......
Lam Vong Cơ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cho rõ ràng, thậm chí còn quên gia quy 'không thể đi đêm', y trực tiếp đi đến Hàn thất của Lam Hi Thần.
"Vong Cơ, đệ đến rồi à." Lam Hi Thần cũng đoán được Vong Cơ chắc chắn sẽ đến đây một chuyến, nhưng không nghĩ lại đến vào đêm muộn.
"Huynh trưởng, Ngụy Anh đã làm gì?" Trong trái tim Lam Vong Cơ tựa như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Lam Hi Thần nhàn nhạt nói: "Hầy, ngày hôm đó sau khi Ngụy công tử đánh ngất đệ đã cầu xin ta giữ lại cho hắn một cái mạng..."
Trái tim Lam Vong Cơ đau đớn vô cùng, người kia đã từng rất kiêu ngạo, chỉ vì muốn được ở bên cạnh mình mà cam tâm tình nguyện sống một cách ủy khuất như vậy.
Lam Hi Thần nói tiếp: "Năm ngày trước Bách gia xét xử công khai, cuối cùng đã phán định Ngụy công tử phải chịu phạt hai trăm giới tiên. Mỗi năm hai mươi, mười năm là phạt xong, bị giam cầm suốt đời ở Minh thất."
"Hai trăm...suốt đời...giam cầm..." Lam Vong Cơ siết chặt góc áo, các đốt ngón tay nắm đến trắng bệch, hầu kết không ngừng trượt lên trượt xuống.
"Huynh trưởng, đệ..."
"Ngụy công tử cố ý không cho đệ tham gia xét xử công khai, hắn sợ đệ vì bảo vệ hắn mà làm chuyện gì trái với lẽ thường."
Lam Hi Thần chỉ cảm thấy bộ dạng ngày hôm đó của Vong Cơ cùng với một thanh Tị Trần che chở cho Ngụy Vô Tiện, dường như là có địch ý với toàn bộ Bách gia, nghĩ như vậy, trong lòng y lại càng cảm thấy bất an.
"Hơn nữa, Ngụy công tử đã cùng đệ kết Song Sinh chú, đệ phải sống thật tốt mới có thể bảo vệ hắn."
Lam Hi Thần cũng không cho phép Lam Vong Cơ lại làm ra chuyện không thiết sống gì nữa, chỉ là lời này lọt vào tai Lam Vong Cơ lại thay đổi ý nghĩa. Trong lòng Lam Vong Cơ biết rõ đây là cách duy nhất có thể bảo vệ tính mạng Ngụy Anh và có thể che chở cho hắn. Suy cho cùng Bách gia cũng không thể vì muốn giết Di Lăng lão tổ mà lấy luôn cả mạng Hàm Quang Quân.
"Mỗi ngày đệ đều có thể đến thăm Ngụy công tử."
Lam Hi Thần thở dài nói, nếu ván đã đóng thuyền thì có thể như thế nào nữa. Thúc phụ vì chuyện này mà nổi giận đến suýt sinh bệnh, chỉ có thể để cho hai người an yên ổn định chịu Bách gia trách phạt.
"Vâng, Vong Cơ nguyện ý đến đàn Thanh tâm âm cho hắn mỗi ngày hai canh giờ."
......
Lam Vong Cơ đã suốt đêm không ngủ, y ở trong Tĩnh thất tìm hai bộ giáo phục Lam thị, hai chiếc giường lông ngỗng mềm mại và rất nhiều đồ dùng cần thiết hàng ngày. Bên cạnh đó, y còn chuẩn bị tính toán xem ngày mai còn cần xuống núi mua thêm cái gì, chưa giờ đến giờ Mẹo đã ôm một đống tay nải lớn đi ra khỏi cửa. Trời vừa tờ mờ sáng, dưới ánh mắt kinh ngạc của môn sinh, Lam Vong Cơ vội vàng chạy đến Minh thất, y thật sự rất muốn ngay lập tức nhìn thấy người nọ.
......
"Lam Trạm, sao ngươi tới sớm vậy?"
Hình như Ngụy Vô Tiện cũng một đêm chưa ngủ, linh mạch toàn thân bị đứt đoạn, hắn bò ra từ chỗ hổng lúc Lam Vong Cơ phá mở khóa linh trận mà chờ ở trước cửa Minh thất.
"Ừm..."
Lam Vong Cơ bỏ tay nải xuống, nhẹ nhàng đỡ sau lưng Ngụy Vô Tiện, tay còn lại luồn xuống dưới đầu gối Ngụy Vô Tiện, dùng một chút lực bế ngang người nọ lên. Tiếp đó cực kỳ thuần thục trải chăn đệm mềm mại ra để Ngụy Vô Tiện từ từ nằm sấp xuống, cẩn thận bôi thuốc cho hắn. Ngụy Vô Tiện nằm sấp ở một bên nghiêng đầu nhìn Lam Vong Cơ đã nhăn mày thành một đoàn, trong lòng đau đến rối tinh rối mù.
"Lam Trạm, ta không sao, sẽ tốt thôi."
Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng: Chịu đựng được tất cả những khổ sở này thì có thể ở bên cạnh ngươi rồi.
Ngày Bách gia xét xử công khai, người người đều nói Di Lăng lão tổ sợ chết đến nông nỗi này, vô liêm sỉ đến mức kéo Hàm Quang Quân làm đệm lưng.
Nhưng Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Nếu như mỗi ngày đều được ở bên cạnh tiểu cổ bản, ta mới không muốn chết.
TBC.
Đang beta lại nha, sẽ up lại từng chương một.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro