
Chương 8
08.
Trong những ngày tiếp theo, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều lâm vào ngõ cụt. Một người muốn rời đi, một người giữ lại, cả hai đều vô cùng mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần.
Ngày hôm đó, Ngụy Vô Tiện lại tìm Lam Vong Cơ cãi nhau. Hắn lạnh lùng nhìn Lam Vong Cơ, nói:
"Có phải ngươi cho rằng ta thật sự không thể trốn khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ?"
Lam Vong Cơ: "Ngươi không có ngọc lệnh thông hành."
Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười giận dữ, hắn nói:
"Ngươi biết ta là Di Lăng lão tổ? Ta chỉ tùy tiện thổi một tiếng sáo là có thể triệu hồi một đám hung thi đến đập nát Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Lam Vong Cơ bình tĩnh gật đầu, nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ có kết giới, tai họa không thể tới gần."
Ngụy Vô Tiện: "..."
"Lam Vong Cơ, ta không thể chịu được nữa, chúng ta đánh nhau. Ngươi tìm cho ta một thanh kiếm, chúng ta đao thật thương thật đánh một trận." Ngụy Vô Tiện cả giận nói.
Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, ngươi đã mất đi kim đan, xách bất động kiếm."
"Ngươi..." Ngụy Vô Tiện há hốc mồm không thể tin được mà nhìn Lam Vong Cơ.
"Biểu tỷ ta là y sư của Vân Thâm Bất Tri Xứ, lúc nàng kiểm tra thân thể cho ngươi đã phát hiện." Trên mặt Lam Vong Cơ lộ ra một tia hối hận.
Ngụy Vô Tiện hệt như bị dội cho một gáo nước lạnh, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, giọng điệu không hề có cảm tình, nói:
"Cho nên từ trước đến nay ngươi đều là thương hại ta? Đêm đó ngươi nguyện ý cùng ta hồ đồ cũng là thương hại ta sao? Bởi vì ngươi cảm thấy trước kia ngươi vẫn luôn hiểu lầm ta, thế nên hiện tại ngươi rất áy náy? Muốn lấy thân báo đáp? Hửm?"
Lam Vong Cơ luống cuống muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói từ đâu. Tiện tay quơ lấy bình hoa trên án thư, Ngụy Vô Tiện hướng về phía Lam Vong Cơ thẳng tay đập nát, hắn quát:
"Ngươi cút đi cho ta! Ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa!"
Bình hoa kia không ném trúng vào Lam Vong Cơ mà là rơi xuống nền đất vỡ thành nhiều mảnh, giống như hai người đang nghiền nát trái tim lẫn nhau.
Bởi vì chuyện này, Ngụy Vô Tiện đã dứt khoát trở về bộ dạng không nói lời nào như lúc trước, mà đối với Lam Vong Cơ càng là nhìn như không thấy. Vì thế, Lam Vong Cơ bèn đi tìm Lam Hi Thần. Lam Hi Thần bưng chén trà nhìn đệ đệ của mình đang ngồi phía đối diện, khẽ cười hỏi:
"Vong Cơ, đệ nói Ngụy công tử muốn rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ?"
Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Hắn còn nói hắn muốn chết."
Dường như Lam Hi Thần đang suy tư điều gì đó, một lúc lâu sau mới nói tiếp:
"Chuyện này... Vong Cơ… tình trạng hiện tại của Ngụy công tử đã là sinh không thể luyến. Ta cảm thấy đệ nên suy nghĩ xem hắn còn quan tâm hay lo lắng đến chuyện gì không? Nếu như có thì có thể dùng những thứ đó giúp Ngụy công tử giữ vững tinh thần."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: "Kim tiểu phu nhân đã qua đời, sợ là..." Nói đến một nửa, Lam Vong Cơ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, y nói: "Kim Lăng."
Lam Hi Thần nghi hoặc nhìn Lam Vong Cơ, nói: "Kim Lăng?"
"À, đúng rồi, ta đã quên mất Kim Lăng tiểu công tử là con trai của Kim tiểu phu nhân. Nói đến chuyện này, cậu ta cũng nên gọi Ngụy công tử một tiếng cữu cữu, nhưng mà Vong Cơ, đệ... cảm thấy Giang tông chủ sẽ để cho Kim Lăng đến gần Ngụy công tử sao? Huống hồ, tất cả mọi người đều cho rằng Ngụy công tử đã chết."
Lam Vong Cơ suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Đệ sẽ nghĩ cách, huynh trưởng, đệ trở về trước."
Lam Hi Thần vỗ lên bả vai Lam Vong Cơ, nói: "Ừm, thời hạn cấm túc của đệ cũng sắp kết thúc rồi, nếu như Ngụy công tử vẫn khăng khăng muốn rời đi, sau này đệ có thể dẫn hắn đi ra ngoài thư giãn, giải sầu."
"Đa tạ huynh trưởng." Lam Vong Cơ hành lễ với Lam Hi Thần rồi rời khỏi.
Sau khi trở lại Tĩnh thất, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ lên vai Ngụy Vô Tiện đang nằm trên giường, nói:
"Ngụy Anh, ta đưa ngươi ra sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ đi dạo một chút, được chứ?"
Ngụy Vô Tiện vẫn luôn giả vờ ngủ, nghe thấy vậy rốt cuộc cũng mở mắt nhìn Lam Vong Cơ. Hắn giống như đang cười nhưng cũng không phải cười một cách vui vẻ, nói:
"Ngươi không sợ ta nhân cơ hội này chạy trốn sao? Ta bây giờ là tù nhân của ngươi, ngươi chắc chứ?"
Phớt lờ sự mỉa mai của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ cầm lấy một cái áo choàng phủ thêm cho hắn, nhàn nhạt nói:
"Trời lạnh, đừng để bị cảm lạnh."
Tâm tình phức tạp, Ngụy Vô Tiện mím môi nhỏ giọng nói: "Tội gì phải khổ như thế chứ."
Tuy không muốn cho Lam Vong Cơ hy vọng, cũng không muốn để ý đến Lam Vong Cơ, nhưng kể từ khi huyết tẩy Bất Dạ Thiên đến nay Ngụy Vô Tiện chưa từng nhìn thấy bầu trời xanh và những đám mây trắng xinh đẹp. Loạn Táng Cương chỉ toàn là một màu đen tối, lúc hắn hôn mê cũng là một mảnh hoang vu, đối với không khí và ánh sáng quả thực là có chút hy vọng mới lạ. Vì thế, trong lúc bất tri bất giác hắn đã cùng Lam Vong Cơ đi đến sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Vừa đến sau núi, từ xa xa Ngụy Vô Tiện đã nhìn thấy có một đám vật thể màu trắng trên đồng cỏ xanh đậm. Lại đến gần một chút, Ngụy Vô Tiện vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện đám vật thể màu trắng đó lại chính là con thỏ! Đám thỏ vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ thì vô cùng vui vẻ, sau tiếp trước mà vội vàng chạy đến vây quanh bên đôi giày của y, có vài con thỏ còn muốn nhảy lên giống như là muốn Lam Vong Cơ ôm bọn nó một cái.
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi: "Những thứ này... đều là ngươi nuôi?"
Hắn thật sự không thể tin được một Lam Vong Cơ lạnh lùng như băng sẽ nuôi dưỡng một đám thỏ. Vẻ mặt Lam Vong Cơ không hề gợn sóng khẽ gật đầu, sau đó rũ mắt nhìn xuống con thỏ trên đồng cỏ. Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ xoay người ôm lấy hai con thỏ mập mạp trắng như tuyết nhét vào trong ngực Ngụy Vô Tiện, nói:
"Ngươi có còn nhớ bọn nó không?"
"Nhớ cái gì? Mấy con thỏ này đều giống nhau, hơn nữa ta cũng chưa từng nhìn thấy thỏ của nhà ngươi." Ngụy Vô Tiện không nói gì.
Lam Vong Cơ: "Đã từng thấy. Ngươi đã thấy bọn nó."
Ngụy Vô Tiện: "Hả? Lúc nào?"
"Đây là ngươi tặng cho ta năm 15 tuổi." Trong ánh mắt của Lam Vong Cơ giống như là đang hồi tưởng nhưng cũng có chút mất mát.
"Lần đó ở Tàng Thư Các...?" Ngụy Vô Tiện không chắc chắc hỏi.
Lam Vong Cơ gật đầu.
"Ngươi... Ngươi thật sự nuôi bọn nó lâu như vậy..." Cổ họng Ngụy Vô Tiện có chút chua xót.
Lam Vong Cơ nói: "Ừm. "
Ngữ khí thâm tình vô cùng nhưng cũng không dễ dàng phát hiện.
"Ta còn tưởng là ngươi sẽ ném đi."
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng vuốt ve lông con thỏ. Một giây sau, hắn cảm thấy rất thú vị khi giật giật tai thỏ, còn hai con thỏ kia thì hình như rất chán ghét móng vuốt của Ngụy Vô Tiện, vội chớp lấy cơ hội cùng nhau nhảy xuống bãi cỏ chạy đi mất. Lam Vong Cơ thấy như vậy thì chỉ biết lắc đầu, y để cho Ngụy Vô Tiện ngồi trên đồng cỏ hít thở không khí trong lành, hai người nhìn nhau nhưng không ai nói gì. Ngụy Vô Tiện ngắm nhìn phương xa đến thất thần, Lam Vong Cơ nương theo ánh mắt của hắn nhìn sang, hướng kia chính là Vân Mộng.
Ngụy Vô Tiện đang nhớ nhà.
"Lam Trạm." Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện mở miệng gọi.
Lam Vong Cơ: "Chuyện gì?"
"Ngươi biết không, đã có lúc ta từng nghĩ, nếu như ta nghe lời ngươi cùng ngươi quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ, có lẽ sư tỷ của ta và cả Kim Tử Hiên sẽ không phải chết? A Lăng sẽ có cha mẹ yêu thương, có được một gia đình hoàn chỉnh, tất cả mọi người đều sẽ tốt. Lúc ấy ta tu Quỷ đạo là vì muốn bảo vệ Giang gia, tại sao cuối cùng lại biến thành như vậy? Ta làm tổn thương tất cả mọi người nhưng bản thân mình lại sống rất tốt, dựa vào cái gì?" Ngụy Vô Tiện nhìn về phương xa, mê man nói.
"Lam Trạm, có phải từ lúc bắt đầu ta đã sai rồi không? Ta không nên tu Quỷ đạo? Có phải người tu Quỷ đạo đều đáng tội chết ngàn vạn lần không?"
Vấn đề này, Lam Vong Cơ nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào. Ai đúng ai sai, căn bản không ai có thể nói được, huống hồ Ngụy Vô Tiện là vì lý do gì mới tu Quỷ đạo, đương nhiên y là người rõ ràng nhất. Tất cả mọi người có thể không thông cảm cho Ngụy Vô Tiện, nhưng y thì không.
Khẽ nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, không phải lỗi của ngươi."
Nghe được câu này, hốc mắt Ngụy Vô Tiện lập tức nóng lên. Từ sau khi tu Quỷ đạo, hắn giống như bị mắc kẹt sâu trong vũng bùn, không có ai kéo hắn ra, để mặc hắn càng lún càng sâu, cho đến khi không còn cách nào vãn hồi.à hắn quá tự tin mới làm liên lụy đến Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên, còn hại những người Ôn gia vô tội, mà khi hắn đối mặt với nhiều lời nhục mạ chỉ trích cũng không có ai nói với hắn một câu 'không phải lỗi của ngươi.' Bây giờ rốt cuộc cũng đã có người nói với hắn 'không phải lỗi của ngươi', nhưng người này lại là Lam Vong Cơ năm đó cùng hắn như nước với lửa.
Trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mà hơn thế nữa là cảm giác tủi thân, không cam lòng, thống khổ, bi phẫn cùng oán hận. Những loại tâm tình này vẫn luôn được Ngụy Vô Tiện đè nén xuống tận đáy lòng, khổ không thể tả. Lam Vong Cơ tựa như ngọn lửa ấm áp bừng lên trong cuộc đời của hắn, là y đã cứu rỗi hắn. Thời điểm hắn đau khổ tuyệt vọng nhất, y cũng không rời nửa bước, cũng giống như năm đó ở trong động Đồ Lục Huyền Vũ, Lam Vong Cơ đã đem toàn bộ linh lực còn sót lại của mình truyền cho hắn. Nghĩ như vậy, Ngụy Vô Tiện cảm thấy có lẽ Lam Vong Cơ đối với mình thật sự là có một chút tình cảm.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Ngụy Vô Tiện im lặng thút thít, khóc đến mức toàn thân run rẩy. Khi còn bé phải lưu lạc đầu đường xó chợ, cũng không tìm thấy cha mẹ, vết thương khiến hắn sợ hãi mà òa khóc. Về sau hắn bị người ta gọi là sói mắt trắng, bị người ta ức hiếp bắt nạt, cuối cùng lại biết được cha mẹ sẽ không trở về nữa, hắn mới ngừng khóc. Hắn vẫn luôn tươi cười, bởi vì hắn thấy mọi người đang cười khi xem biểu diễn xiếc ảo thuật bên đường, người xem còn thưởng bạc cho người biểu diễn, cho nên Ngụy Vô Tiện biết mình không thể khóc, như vậy sẽ có thể được một vài đại cô nương yêu thích, thậm chí còn có thể được các nàng thương cảm mà đổi lấy một bữa cơm. Hắn thích cười vô cùng, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ không đau khổ, sẽ không khóc. Chẳng qua là đã nhiều năm như vậy, đều sống đến tận bây giờ, nếu như hắn khóc thì chính là làm kiêu, thế nhưng lại có một người ngay lúc hắn rơi xuống vách núi đã vươn tay nắm lấy hắn, loại cảm giác này thật sự rất ấm áp, ấm áp đến mức khiến người ta muốn khóc.
Tâm tình được thổ lộ, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng để mặc cho mình khóc, Lam Vong Cơ đi đến từ phía sau ôm lấy Ngụy Vô Tiện.
"Ngụy Anh, đừng khóc, ta ở đây." Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói.
Mặc dù ngữ khí vẫn luôn bình bình đạm đạm nhưng lại có một tia đau đớn cùng thâm tình. Ngụy Vô Tiện nghe được câu này, nước mắt lại càng rơi xuống dữ dội, hắn xoay người ôm lấy Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ngươi đối tốt với ta như vậy, ngươi không sợ ta cả đời sẽ dính lấy ngươi không buông sao?" Ngụy Vô Tiện không muốn để Lam Vong Cơ nhìn thấy mình yếu đuối, hắn miễn cưỡng trêu chọc.
"Không sợ."
Lam Vong Cơ siết chặt vòng tay ôm lấy Ngụy Vô Tiện, bàn tay đặt trên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ về.
Ngụy Vô Tiện nói: "Sau này ngươi vẫn sẽ đối tốt với ta như vậy sao?"
"Cả đời đều sẽ như vậy." Lam Vong Cơ kiên định nói.
"Nhưng có lẽ ta không thể ở bên cạnh ngươi lâu như vậy đâu? Đừng quên, ta chính là Di Lăng lão tổ, chỉ cần ta còn sống một ngày, Bách gia tuyệt đối sẽ không buông tha cho ta. Nếu ngươi cố ý bảo vệ ta, ngươi cũng sẽ không được sống yên ổn. Cho dù không thể mãi ở bên nhau đến bạc đầu giai lão, ngươi cũng nguyện ý cùng ta sao?" Ngụy Vô Tiện lại hỏi.
"Chỉ cần ngươi còn sống trên thế gian này bao lâu, ta sẽ cùng ngươi bấy lâu. Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tổn thương ngươi nữa." Giọng điệu vô cùng kiên định không chút do dự.
Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng nín khóc, hắn mỉm cười, khàn khàn nói:
"Được! Vì gặp một người mà sa vào hồng trần, người đi ta cũng đi, đời này không vương vấn bụi trần. Người nhà ngươi đúng là ai nấy cũng đều thâm tình. Hàm Quang Quân, đây là ngươi nói đó nha, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Nếu như sau này ngươi đổi ý, ta sẽ trói ngươi lại đưa đến Loạn Táng Cương, để Hàm Quang Quân vĩnh viễn không thể rời khỏi Di Lăng lão tổ."
Ôm lấy Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ duỗi tay khẽ vuốt ve đầu hắn, trong ánh mắt không hề khó để nhìn ra được sự ôn nhu.
"Ừm."
Trạm nguyện bị Anh buộc chặt.
“Có lẽ là từ năm mười lăm tuổi, lần đầu gặp gỡ nơi bức tường kia. Một khắc đó, linh hồn ta sớm đã nhận định cả đời này sẽ bị hỉ nộ ái ố, một cái nhăn mày, một nụ cười của ngươi buộc chặt.”
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro