Chương 3
03.
Cuối cùng Lam Hi Thần vẫn là mời tới một đại phu cho Ngụy Vô Tiện, đại phu là một nữ y sư của Cô Tô Lam thị, tên là Lam Tự. Lam Tự là đệ tử trực hệ của Cô Tô Lam thị, làm việc ít khi lộ diện. Lúc này Lam Vong Cơ mới yên tâm để cho nàng xem.
Lần đầu tiên Lam Tự đi vào tĩnh thất của Lam Vong Cơ đã có một chút kinh ngạc, nàng rất tò mò rốt cuộc là nhân vật nào lại làm cho đứa nhỏ Lam Vong Cơ này phải mời nàng đến xem bệnh.
Ngay khi bước vào, Lam Tự đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Ngụy Vô Tiện, thân là thầy thuốc nàng cũng không hỏi nhiều, lập tức đem theo cái hòm thuốc đi đến bắt mạch xem bệnh cho Ngụy Vô Tiện. Xem bệnh chẩn mạch một hồi rồi lại dùng linh lực dò xét bên trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, sắc mặt Lam Tự nặng nề, dời tay xoay đầu nhìn Lam Vong Cơ ở một bên nói:
"Vong Cơ, rốt cuộc vị công tử này là ai hả?"
Lam Tự cũng xem như là họ hàng thân thích ở xa của Lam Vong Cơ, luận về thân phận, y nên gọi nàng là biểu tỷ. Lam Vong Cơ nhanh chóng siết chặt nắm tay, hỏi:
"Biểu tỷ, hắn...thế nào?"
"Đệ có thể trả lời ta trước không? Rốt cuộc hắn là ai?" Lam Tự lo lắng hỏi.
"Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện." Thật lâu sau Lam Vong Cơ mới đáp.
Hai mắt Lam Tự lập tức mở to, hạ giọng nói:
"Di Lăng lão tổ?! Không phải hắn đã chết rồi sao?!"
Lam Vong Cơ: "Không chết..."
Lam Tự không nghĩ tới một người vốn tuân thủ nghiêm ngặt gia quy như biểu đệ nhà mình đây chưa từng vi phạm lệnh cấm, vậy mà lại làm ra loại chuyện che giấu tà ma ngoại đạo tội ác tày trời này. Vậy...chẳng lẽ nửa năm trước Vong Cơ bị phạt giới tiên cũng là...
"Biểu tỷ, Ngụy Anh thế nào?" Lam Vong Cơ lại hỏi.
Lam Tự còn đang ngẩn người, chợt nghe y hỏi mới hồi phục tinh thần lại, nàng mấp máy cánh môi nói:
"Chúng gia đều nói Di Lăng lão tổ lọt vào vạn quỷ phản phệ đến chết, tuy hắn mạng lớn không có bị phản phệ thành công, nhưng...nhưng mà trong quá trình phản phệ, linh hồn của Ngụy Anh đã bị xé nát ra từng phần, tâm trí cũng bất ổn, hắn không có ý niệm muốn sống, hồn phách lại không trọn vẹn đương nhiên là vẫn chưa thể tỉnh lại, chỉ là thừa một hơi thở mà thôi."
Hơi thở của Lam Vong Cơ có chút bất ổn, cố gắng kìm nén tâm tình của mình, y nói:
"Vậy hắn vẫn sẽ có một ngày tỉnh lại chứ? Làm sao để nuôi dưỡng tốt hồn phách của hắn?"
Cùng một lúc Lam Vong Cơ đã nói với Lam Tự nhiều lời như vậy, không, nói đúng hơn đây là lần đầu tiên Lam Vong Cơ nói một hơi nhiều lời như vậy. Bình thường y đối với mọi người đều là lạnh như băng, trầm mặc ít nói, hôm nay ngược lại là bất thường. Lúc này Lam Tự mới ý thức được quan hệ giữa Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện không phải chỉ là đơn giản như vậy.
Lam Tự: "Như vậy đi, ta sẽ đi chuẩn bị mấy loại thuốc để cho Ngụy Anh tu dưỡng nội thương lẫn ngoại thương. Về phần hồn phách, ở Cổ thất từng có một chiếc đèn nuôi dưỡng linh hồn. Cái đèn kia có thể dưỡng tốt linh hồn của Ngụy Anh, ta sẽ thông báo với tiên sinh một tiếng. Ngoài ra, phải xem bản thân hắn có hy vọng khao khát muốn sống hay không cũng rất quan trọng. Không có khao khát muốn sống, cho dù thuốc có tốt đến mấy cũng không thể cứu được hắn ngay cả khi hồn phách còn nguyên vẹn. Đạo lý cùng tự toái hồn phách không sai biệt lắm, đều là không muốn quay về hậu thế cho nên mới lựa chọn như vậy. Chỉ có điều Ngụy Anh bị là phản phệ, vẫn có thể dùng đèn để nuôi dưỡng linh hồn."
"...Làm phiền rồi." Đáy mắt Lam Vong Cơ hiện lên một tia đau xót.
Thì ra Ngụy Anh không muốn trở lại thế gian này sao?
Thế gian này đã khiến cho hắn lo lắng sao?
Nhưng...rõ ràng còn có mình...có mình vẫn đang chờ hắn.
"Còn nữa, Ngụy Anh không có kim đan, đệ có biết không?" Lam Tự hỏi.
Kinh ngạc trợn to hai mắt, giọng Lam Vong Cơ có chút run, không thể tin hỏi: "Không có kim đan?"
"Đệ cũng không biết?" Lần này đến lượt Lam Tự kinh ngạc.
Ngụy Vô Tiện mất đi kim đan có lẽ là đã rất lâu rồi, chẳng lẽ Lam Vong Cơ không phát giác được sao?!
Lam Vong Cơ lắc đầu, một giây sau y lại hỏi: "Có phải là lúc bị phản phệ kim đan không chịu nổi oán khí xâm nhập mà tự nổ tung?"
Lam Tự: "Không phải, vùng đan điền của hắn có một chỗ bị tổn hại, nhưng nó là vết thương cũ năm xưa, kim đan của hắn có lẽ đã sớm không còn, đệ...một chút cũng không phát giác được sao?"
Có, làm sao sẽ không.
Lúc trước Ngụy Vô Tiện bị ép phải rời khỏi Bất Dạ Thiên, hai người cùng nhau trốn ở trong sơn động, Lam Vong Cơ đã đem linh lực còn sót lại đều độ cho Ngụy Vô Tiện, nhưng kim đan của Ngụy Vô Tiện đúng là một chút linh lực cũng không có hấp thu. Thậm chí nguồn linh lực kia còn không chịu ở lại trong cơ thể của Ngụy Vô Tiện lâu thêm một khắc.
Lam Vong Cơ lập tức cảm thấy kỳ quái nhưng linh lực trong thân thể y cũng đã kiệt quệ, không có thừa nội lực để đi kiểm tra vùng đan điền của Ngụy Vô Tiện, cho nên y chỉ biết rằng Ngụy Vô Tiện căn bản là linh lực bị hao tổn khác thường, lại không hề nghĩ rằng hắn đúng là đã mất đi kim đan.
Lam Vong Cơ đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có rất nhiều chuyện của Ngụy Vô Tiện mà y cũng không hề hay biết. Y thậm chí không biết Ngụy Vô Tiện đã ra sao lúc không có kim đan, lại là vì sao mà không có.
Sắp xếp lại dược rương, Lam Tự đứng dậy muốn rời đi. Trước khi đi, nàng có nói với Lam Vong Cơ:
"Vong Cơ, đệ từ nhỏ đã là một hài tử chưa từng khiến cho người ta lo lắng, ta tin tưởng đệ sẽ luôn đúng mực, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở đệ, có một số việc đệ phải cân nhắc thật kỹ, không nên tự hủy đi tiền đồ."
Lam Vong Cơ trầm mặc không nói, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện đang nằm ở trên giường. Lam Tự nhìn thấy thế cũng chỉ thở dài rồi xoay người rời đi.
Thân thể Ngụy Vô Tiện đã được chăm sóc rất tốt, còn có thuốc tốt nhất của Cô Tô Lam thị. Ngoại thương đã tốt hơn rất nhiều, chỉ còn nội thương. Về phần hồn phách, Lam Vong Cơ đã đặt cái đèn điều dưỡng hồn phách ở bên cạnh hắn, từ từ an dưỡng lại những phần chưa trọn vẹn.
Ngày ấy huyết tẩy Bất Dạ Thiên, Lam Vong Cơ mang Ngụy Vô Tiện rời khỏi, sau đó lại vì bảo hộ Ngụy Vô Tiện mà đả thương trưởng bối trong tộc. Trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ chờ đợi hắn đúng ba năm giam cầm. Hôm nay chỉ còn lại hai năm rưỡi, Lam Vong Cơ cả ngày đều ở trong Tĩnh thất bế quan, cùng bầu bạn với Ngụy Vô Tiện đang hôn mê bất tỉnh.
Mà gần đây Lam Vong Cơ lại làm thêm một chuyện, chính là tự mình đưa Lam Nguyện đến. Bởi vì Lam Nguyện là hậu duệ của Ôn gia, Lam Khải Nhân cũng không chào đón hắn, Lam Nguyện ngay cả một người thân cũng không có, lẻ loi hiu quạnh. Lam Vong Cơ có chút không đành lòng nên thỉnh thoảng sẽ tự mình chăm sóc hắn.
Ngày hôm đó, Lam Vong Cơ đưa Lam Nguyện đến Tĩnh thất, để cho hắn đi thăm Ngụy Vô Tiện. Sau khi tiểu Lam Nguyện đi vào Tĩnh thất, tò mò, lạ lẫm nhìn quanh tứ phía, cho đến khi trông thấy Ngụy Vô Tiện ốm yếu đang nằm ở trên giường, mặt không có một chút máu. Lam Nguyện ngẩng cái đầu nho nhỏ lên, chớp hai mắt hỏi Lam Vong Cơ:
"Hàm Quang Quân, vị ca ca đang nằm ở kia là ai?"
"Là một người đối với ngươi vô cùng tốt." Lam Vong Cơ thản nhiên nói.
Lam Nguyện nghi hoặc hỏi: "Thế nhưng...tại sao A Nguyện lại không có ấn tượng ạ?"
Biết rõ hài tử ở tuổi này mà còn nghe không hiểu người lớn đang nói cái gì, Lam Vong Cơ vuốt ve đầu Lam Nguyện, ngữ khí hiếm khi mềm mại lại dịu dàng nói:
"Đi xem hắn một chút đi."
Lam Nguyện nhút nhát rụt rè tới gần giường, sau đó ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống. Thấy Ngụy Vô Tiện nhắm chặt hai mắt mê man, Lam Nguyện lại hỏi:
"Hàm Quang Quân, ca ca là đang ngủ sao?"
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Lam Nguyện: "Vậy lúc nào ca ca sẽ tỉnh ạ?"
"..." Lam Vong Cơ im lặng không nói.
...Lúc nào sẽ tỉnh sao?
Rốt cuộc là cái mộng đẹp gì làm cho ngươi cam nguyện ngủ say cũng không chịu tỉnh lại?
Có phải là trong mộng có sư tỷ thương yêu ngươi nhất, có ký ức lúc nhỏ của ngươi ở Liên Hoa Ổ, Liên Hoa Ổ kia còn chưa thay đổi...
Tiểu hài tử rất là mẫn cảm, Lam Nguyện phát hiện tâm tình của Lam Vong Cơ không được tốt liền không hỏi nữa, chỉ là hiếu kỳ nói:
"Hàm Quang Quân, trước kia A Nguyện gọi đại ca ca là gì ạ?"
Dựa vào trí nhớ, Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ rồi nói: "Tiện ca ca."
Lam Nguyện khẽ gật đầu, hắn nhẹ nhàng cầm chặt bàn tay Ngụy Vô Tiện, nhếch miệng cười nói: "Tiện ca ca, tiên sinh nói chúng ta không thể nằm ì một chỗ đâu, huynh phải sớm rời giường, không nên ngủ tiếp nữa!"
Người nọ đang ngủ say đương nhiên là không có trả lời.
Nhìn xem một màn này, trái tim Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng co quắp, tổn thương bởi giới tiên giống như cũng theo trận co quắp này mà nóng rát đau nhức.
Lam Nguyện sống ở bãi tha ma, mỗi ngày đối mặt đều là tu sĩ Ôn gia, còn có bà bà, Ôn Tình, Ôn Ninh, chưa bao giờ có bạn cùng lứa cùng chơi với hắn, điều này cũng khiến cho hắn ở Cô Tô Lam thị đều không có đến nửa cái bằng hữu. Bởi vì không biết phải ở chung với người ta như thế nào. Không có người thân ở bên cạnh dẫn dắt, hắn cũng không phải trẻ nhỏ, không có ý thăm dò tâm tư mạnh mẽ như vậy nguyện ý chủ động đi tìm người chơi. Chưa quen cuộc sống nơi đây, mất đi người thân lại mẫn cảm, chuyện này làm cho Lam Nguyện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ rơi vào cô lập.
Rơi vào cô lập thì cũng thôi đi, Lam Nguyện mơ hồ cảm thấy Lam lão tiên sinh cũng không thích mình cho nên hắn càng tuân thủ quy củ. Tuổi còn nhỏ, cũng không có khả năng mặc y phục và đeo mạt ngạch. Hắn thường ở trong phòng nghỉ ngơi của đệ tử rất lâu, Lam Nguyện kiên trì phải mặc y phục chỉnh tề mới có thể ra ngoài.
Linh hài đồng năm nay cũng không cần phải nghe học. Cả ngày Lam Nguyện cũng không có việc gì để làm, chỉ có thể thỉnh thoảng đọc thuộc lòng gia quy hoặc là đến Tĩnh thất cùng Lam Vong Cơ học chữ.
Nhìn thấy Lam Nguyện càng ngày càng trở nên yên tĩnh nhu thuận. Đột nhiên Lam Vong Cơ cảm thấy không thể cứ như vậy bỏ mặc hắn. Mặc dù hiện tại Lam Nguyện luôn bình tĩnh lạnh lùng như một bãi nước đọng, nhưng y nhớ rõ lúc trước nhìn thấy Lam Nguyện, đứa nhỏ này cực kỳ hoạt bát thích vui cười cũng thích dính người.
Im lặng thở dài, Lam Vong Cơ buông bút lông xuống, xoay đầu nói với Lam Nguyện:
"A Nguyện, ngươi có muốn đến sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ chơi một chút không?"
"A Nguyện có thể đi sao?" Lam Nguyện nhút nhát rụt rè hỏi, trong giọng nói toát ra một tia hưng phấn.
"Ừm." Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Nhìn qua người nọ đang nằm ở trên giường, sau đó Lam Vong Cơ dẫn Lam Nguyện tới phía sau núi.
Vừa tới sau núi Lam Nguyện đã rất ngạc nhiên, phát hiện trên đồng cỏ có một đám sinh vật màu trắng đang di chuyển, trắng tuyết tròn vo. Lam Nguyện chưa từng thấy qua loại sinh vật này, hắn hỏi Lam Vong Cơ:
"Hàm Quang Quân, đây là thứ gì vậy ạ?"
Lam Vong Cơ nói: "Là con thỏ."
"Con thỏ?" Lam Nguyện thì thào nói, trong lòng nhớ kỹ danh tự của động vật nhỏ này.
Bỗng nhiên Lam Vong Cơ chủ động vươn tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Lam Nguyện rồi đặt hắn vào trong đám thỏ con. Ngụy Vô Tiện cũng là nuôi Lam Nguyện như vậy. Cũng bởi vì thế, mặc dù Lam Nguyện ở bãi tha ma nhưng vẫn được Ngụy Vô Tiện nuôi thành một hài tử ngây thơ hoạt bát. Lam Vong Cơ muốn để cho Lam Nguyện khôi phục giống như trước đây, vui vẻ chút ít.
Tiểu Lam Nguyện chôn ở trong đám thỏ, bị một đám lông nhung tuyết trắng bò qua bò lại trên cơ thể. Thậm chí có vài con còn tò mò duỗi ra đầu lưỡi ra liếm liếm tay của hắn. Thân thể Lam Nguyện lập tức cứng ngắc cùng với vẻ mặt sắp khóc, hắn chưa bao giờ cùng động vật nhỏ như vậy chơi đùa, càng chưa có chạm qua sinh vật mềm mại như vậy, không khỏi bị một trận sợ hãi.
Nhìn thấy Lam Nguyện đờ người ra, Lam Vong Cơ lấy cái giỏ ở bên cạnh qua, từ trong giỏ lấy ra rau quả thuận tay đút cho một con thỏ. Răng của con thỏ gặm rồi lại gặm, rau quả rất nhanh đã biến mất. Lam Vong Cơ thò tay vuốt ve lông con thỏ kia rồi lại sờ sờ lên đỉnh đầu của nó, con thỏ cảm thấy thoải mái liền khép đôi mắt đỏ lại.
Lam Nguyện nhìn thấy thú vị, thân thể cũng không còn căng thẳng như vậy nữa.
Lam Vong Cơ đem cái giỏ đưa cho Lam Nguyện nói:
"Sau này, vào sáng sớm ngươi có thể đến sau núi cho đám thỏ này ăn, cũng có thể ở sau núi đi đi lại lại."
Lam Nguyện bày ra dáng vẻ tươi cười, vươn tay ra nhận lấy cái giỏ, tự tay cho con thỏ ăn.
"Đa tạ Hàm Quang Quân! Hàm Quang Quân, những con thỏ này đều là người nuôi dưỡng sao?"
Lam Vong Cơ: "Ừm."
"Vậy vì sao Hàm Quang Quân lại muốn nuôi thỏ ạ?" Trong cái đầu nhỏ của Lam Nguyện vô thức cho rằng Lam Vong Cơ chính là thần tiên ở bên trong bức họa, một thân bạch y cao cao tại thượng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy, y đã chính là như vậy. Lại không nghĩ rằng, thì ra người như vậy cũng sẽ nuôi dưỡng thỏ, dỗ dành thỏ?
"Ừm...Là một người tặng cho ta." Trong mắt Lam Vong Cơ dường như đang lâm vào một đoạn hồi ức.
Bộ dạng tươi cười của người nọ, giọng nói dễ nghe.
"Lam Trạm, ta đã về rồi này! Sao nào, đã vài ngày không tới chép sách, có nhớ ta hay không nha?"
"Lam Trạm Lam Trạm, ta đến tặng lễ bồi tội!"
"Lam Trạm, mau nhìn ta!"
Lam Nguyện đã cùng Lam Vong Cơ ở chung lâu rồi, cũng có chút hiểu rằng tâm tình của Lam Vong Cơ không tốt hoặc là người khiến cho gương mặt của y ngẫu nhiên sẽ có chút biểu lộ là ai, lập tức liền hỏi:
"Có phải là Tiện ca ca không ạ?"
Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Đi thôi, cho đám thỏ này ăn xong, đã đến lúc phải trở về, ta đưa ngươi về phòng."
Lam Nguyện ngoan ngoãn gật đầu, phủi nhẹ những mảnh lá rau trên tay, từng bước chân ngắn đuổi theo Lam Vong Cơ.
Vân Thâm Bất Tri Xứ rất đẹp, sau khi tu sửa là càng có cảm giác thế ngoại đào nguyên, núi tốt nước tốt, ngươi nhất định sẽ thích.
Cho nên Ngụy Anh, tỉnh dậy đi, ác mộng đã qua rồi.
Có ta cùng ngươi, ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để ngươi chịu một chút tổn thương nào...
Nếu ngươi chán ghét ăn cơm canh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta sẽ tự mình làm cho ngươi, ngươi muốn uống rượu ta sẽ mua cho ngươi, chỉ cần ngươi tỉnh lại...
Tuế nguyệt yên tĩnh nhưng người nọ vẫn như cũ chưa trở về.
TBC.
Lam Tự là nhân vật của tác giả đồng nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro