Chương 14
14.
Sau khi Giang Trừng phát hiện ra còn mình sống, bị gã nói những lời như vậy khiến Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu phát bệnh, ăn cái gì nôn ra cái đó, khí sắc không khác gì người đã chết. Vì thế, tinh thần và thể xác của Lam Vong Cơ cũng lao lực quá độ.
Ngụy Vô Tiện không thể vượt qua vết sẹo trong lòng nên đã mắc tâm bệnh, một khi chuyện cũ phủ đầy bụi bặm bị đào lên, tinh thần hắn sẽ trở nên xấu đi. Nhưng làm sao bây giờ, người hắn quan tâm yêu thương đều đã đi rồi, cái chết của Giang Yếm Ly khiến hắn triệt để bị hủy diệt.
"Ngụy Anh, uống thuốc nào." Lam Vong Cơ đỡ Ngụy Vô Tiện dậy.
Ngụy Vô Tiện mỉm cười nói: "Ta cũng chỉ bị Tử Điện đánh một cái thôi mà, đâu có mảnh mai yếu đuối đến mức này..."
Lam Vong Cơ nói: "Gần đây ngươi đều ho ra máu, không thể không uống."
Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp: "Trước kia ta rất hay bị Ngu phu nhân dùng Tử Điện đánh, không sao đâu."
"Nghe lời." Thái độ cứng rắn này khiến cho người ta không thể kháng cự.
"... Được rồi." Ngụy Vô Tiện nhận lấy chén thuốc kia uống cạn một hơi.
Uống thuốc xong hắn cũng không có vô sỉ muốn Lam Vong Cơ trung hoà cho hắn nữa, trên khuôn mặt hiện rõ chút mệt mỏi, hắn nằm xuống tiếp tục ngủ. Thế nhưng chỉ vừa nằm xuống, Lam Hi Thần đã tới gõ cửa.
"Vong Cơ, đệ có thể ra ngoài một lát được không? Ta có chuyện muốn nói với đệ." Giọng điệu của Lam Hi Thần có chút không thích hợp.
"Ngươi đi đi, đừng lo lắng." Ngụy Vô Tiện từ tự mở hai mắt ra, thấp giọng nói.
"Chờ ta trở về." Lam Vong Cơ giúp Ngụy Vô Tiện chỉnh lại đệm cùng góc chăn xong xuôi mới đi ra ngoài.
Lam Vong Cơ vừa ra ngoài không lâu, Ngụy Vô Tiện cũng bám sát theo sau, thậm chí cả áo ngoài cũng không kịp mặc, trên người chỉ có duy nhất một tầng lý y. Hắn cảm thấy giọng của Lam Hi Thần có gì đó sai sai, có lẽ là liên quan đến chuyện của Giang Trừng.
Quả nhiên, Giang Trừng lại đến nữa.
Lần này gã vẫn dắt theo Kim Lăng cùng nhau đến. Thấy Ngụy Vô Tiện không có ở đây, Giang Trừng lạnh lùng nói:
"Ngụy Vô Tiện ở đâu?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp: "Thân thể hắn đang bị bệnh."
"Lam nhị công tử, Giang mỗ vẫn luôn rất hiếu kỳ, từ khi nào mà quan hệ giữa ngươi và Ngụy Vô Tiện lại trở nên tốt như vậy? Lúc trước không phải vì hắn tu Quỷ đạo nên ngươi mới khăng khăng muốn mang hắn về nhà ngươi hỏi tội sao? Trái lại, hôm đó ta thấy quan hệ giữa các ngươi cũng không tồi, hắn cũng chỉ chịu một roi của ta thôi, thế mà ngươi đã khẩn trương đến vậy?"
Lam Vong Cơ không muốn nói mấy lời nhảm nhí với gã, y chỉ lạnh lùng nói: "Nếu Giang tông chủ muốn gặp Ngụy Anh thì đợi thân thể hắn tốt hơn rồi lại đến."
Nói dứt lời liền đi.
Giang Trừng giận dữ nói: "Lam Vong Cơ, ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi giấu Di Lăng lão tổ, để Ngụy Vô Tiện trốn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ làm một con rùa rụt cổ là coi như xong chuyện đúng không?!"
"Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Sắc mặt của Lam Vong Cơ càng lúc càng lạnh đi.
Giang Trừng cười lạnh nói: "Ta muốn thế nào? Ta muốn hắn về Liên Hoa Ổ quỳ xuống xin lỗi cha mẹ ta!"
Ngay khi Lam Vong Cơ còn định nói điều gì đó thì Ngụy Vô Tiện đã đi ra.
"Giang Trừng." Ngụy Vô Tiện thấp giọng gọi.
Tiểu Kim Lăng đang nhìn Ngụy Vô Tiện biểu cảm có chút mếu máo, bộ dáng trông có vẻ như là sắp khóc.
"Sao ngươi lại mặc như vậy ra ngoài?" Lam Vong Cơ cởi áo ngoài của mình khoác lên người Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay Lam Vong Cơ, nói: "Ta không sao."
Nhìn những cử chỉ thân mật này, Giang Trừng cho dù có không hiểu phong tình đến mức nào thì cũng ngay lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ, trong lòng gã nổi lên một cảm giác buồn nôn, mà cảm giác buồn nôn đó còn kèm theo sự căm ghét.
"Ngụy Vô Tiện... Ngươi... Ngươi và Lam Vong Cơ..." Giang Trừng không thể tin được.
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đều không nói lời nào, còn Giang Trừng thì đã phẫn nộ đến cực hạn.
"Cho nên... Các ngươi đã có quan hệ này từ sớm?! Bởi vì thế nên ngươi mới giúp Lam Vong Cơ ở động Đồ Lục Huyền Vũ phải không?!"
"Không phải, không phải như vây..." Ngụy Vô Tiện khẩn trương muốn giải thích nhưng Giang Trừng vốn không cho hắn cơ hội này.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi giỏi lắm, ngươi vì tình riêng mà hại thảm Liên Hoa Ổ, hại cha mẹ ta cũng qua đời, sao ngươi lại trở nên ích kỷ như vậy?!"
Ngụy Vô Tiện chua xót nói: "Không phải đâu Giang Trừng, lúc đó giữa ta và y không phải loại quan hệ này..."
Giang Trừng cười lạnh nói: "Vậy sao? Nhưng điều đó cũng không quan trọng, chúng ta nên tính chuyện khác trước đi."
"Chuyện gì?" Ngụy Vô Tiện rũ mi mắt.
"Ngươi nhìn đứa nhỏ bên cạnh ta xem, ngươi cảm thấy phải tính chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện rũ mắt không dám nhìn thẳng vào Kim Lăng. Đột nhiên Giang Trừng đẩy tiểu Kim Lăng đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, phẫn nộ hét lên:
"Ngụy Vô Tiện, nhìn đi! Ngươi nhìn nó đi! Không phải ngươi vẫn luôn muốn nhìn hài tử của a tỷ sao? Hiện giờ ta đã đưa nó tới, sao ngươi lại không nhìn?! Ngươi cho rằng ngươi tặng nó một món quà sinh nhật là có thể đền bù cho việc nó mất đi cha mẹ? Đền bù cho việc nó bị bắt nạt ở Kim Lân Đài, nói nó có mẹ sinh mà không có mẹ dạy sao?! Tất cả những điều này đều là ai ban tặng?! Ai mà thèm thứ đồ này của ngươi?! Làm ra thứ vô dụng này, chi bằng ngươi nên nghĩ cách để cha mẹ nó trở về!"
Lam Vong Cơ kéo Ngụy Vô Tiện ra sau lưng, lạnh lùng nói với Giang Trừng:
"Giang Vãn Ngâm, khẩu hạ lưu đức*."
Giang Trừng giận đến cùng cực, cười ngược lại, nói: "Khẩu hạ lưu đức? Lam nhị công tử cũng biết ta không có thứ này mà, ngươi bảo ta khẩu hạ lưu đức, vậy tại sao ngươi không bảo Ngụy Vô Tiện đao hạ lưu tình?! Hắn xui khiến con Ôn cẩu Ôn Ninh kia đại khai sát giới, giết Kim Tử Hiên, a tỷ của ta cùng lúc mất đi hạnh phúc và tính mạng, tại sao không lưu tình?!"
"Ta chưa từng nghĩ sẽ giết Kim Tử Hiên, lúc ấy Kim Tử Huân muốn giết ta, ta tự bảo vệ mình nên mới điều khiển Ôn Ninh, nhưng ta lại không thể khống chế." Giọng Ngụy Vô Tiện khàn khàn, thấp giọng cố giải thích.
"Vậy rốt cuộc trước kia là ai đã nói với ta sẽ không có vấn đề, có thể khống chế được? Cái mà ngươi gọi là không có vấn đề chính là như vậy sao? Ta đã nói từ sớm rằng ngươi đừng có đi trêu chọc người khác, nếu không bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi vì bảo vệ cho mấy tên Ôn cẩu mà phản bội Vân Mộng Giang thị, cuối cùng ngươi chiếm được cái gì?! Ngươi mắc bệnh anh hùng sao?!" Giang Trừng phẫn nộ gào thét.
"Thật xin lỗi."
Hiện giờ ngoài câu xin lỗi ra, Ngụy Vô Tiện cũng không biết phải nói gì, hắn thực sự không còn mặt mũi nào đối mặt với người nhà Giang Trừng, hắn cũng rất đau khổ.
"Thật xin lỗi? Nói xin lỗi có tác dụng sao? Ngụy Vô Tiện, ngươi dựa vào cái gì? Rốt cuộc là ngươi dựa vào cái gì! Tại sao cha mẹ ta đều vì ngươi mà chết, tỷ tỷ duy nhất của ta cũng vì ngươi mà chết? Từ bé đến lớn phụ thân của ta đều thiên vị ngươi, cảm thấy ngươi hiểu gia huấn Vân Mộng Giang thị, trong khi ta mới là con trai ruột của người, ta mới là tông chủ của Liên Hoa Ổ! Đúng, ngươi hiểu gia huấn Giang gia hơn ta, nhưng như thế thì sao? Chẳng lẽ là ta đáng bị hào quang của ngươi chiếu rọi sao?!"
"A Lăng ở Kim Lân Đài bị người ta bắt nạt, bị người ta nói có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, một câu 'Thật xin lỗi' này có thể giải quyết được sao? Ngươi xin lỗi có thể đổi được tính mạng của tỷ tỷ ta sao? Ngươi cũng biết a tỷ không dễ dàng gì mới gả được cho Kim Tử Hiên, khổ tận cam lai. Kim Tử Huân muốn giết ngươi? Nhiều người muốn giết ngươi như vậy, sao ngươi lại đi sai một bước! Ngươi muốn giết Kim Tử Huân thì cứ giết gã, vì sao còn muốn hại cả Kim Tử Hiên? Vì sao?"
Trong lòng như có vô số thanh đao xoắn lại, mỗi một câu chất vấn của Giang Trừng đều như muốn xé nát linh hồn của Ngụy Vô Tiện. Giang Trừng khổ sở, Ngụy Vô Tiện cũng khổ sở, hai người đều vì mất đi người thân mà khổ không tả nổi. Giọng Ngụy Vô Tiện khàn khàn nói:
"Giang Trừng, ta xin lỗi sư tỷ, xin lỗi ngươi, cũng xin lỗi Kim Lăng, nhưng ta không có cách nào vãn hồi tất cả, ta không biết phải làm sao mới có thể làm ngươi nguôi giận."
"Ngươi không biết? Vậy ngươi có thể về Liên Hoa Ổ quỳ mấy ngày mấy đêm, hỏi cha mẹ ta xem phải làm sao mới có thể tha thứ cho ngươi." Giang Trừng vừa dứt lời liền muốn kéo Ngụy Vô Tiện đi.
"Giang Vãn Ngâm, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước." Lam Vong Cơ nhíu mày, dùng thân mình chắn ở trước người Ngụy Vô Tiện.
"Được một tấc lại muốn tiến một thước? Ta như vậy là được một tấc lại muốn tiến một thước sao? Hắn vốn dĩ phải trở về, cũng được thôi, với quan hệ hiện giờ giữa ngươi và hắn, ngươi cũng có thể cùng hắn trở về, cùng nhau quỳ!"
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Ngụy Anh bị vạn quỷ phản phệ tàn phá thân thể, lần trước còn bị Tử Điện đánh một roi, mấy ngày nay hễ hắn cử động một chút là lại ho ra máu, đừng có động đến hắn nữa."
Giang Trừng nhíu mày giễu cợt, nói: "Hắn trở nên yếu ớt như vậy từ bao giờ?"
Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh mất đi kim đan, hắn từ sớm đã không còn kim đan nữa, ngươi không biết sao?"
Nghe đến đây, Giang Trừng mới ngây người ra.
Ngụy Vô Tiện mất đi... Kim đan?!
Chuyện từ khi nào?!
Những lời này đến quá đột ngột, Ngụy Vô Tiện có muốn ngăn lại cũng không kịp nữa rồi. Dường như Giang Trừng đã nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt gã lập tức trở nên rất khó coi, gã khó khăn nói:
"Vì sao ngươi lại không có kim đan?"
"Khi đó bị Ôn Triều tóm được, hắn ta ra lệnh cho Hóa Đan Thủ hóa đi kim đan của ta."
Giang Trừng kinh ngạc nói: "Sao ngươi không nói?!"
"Không đúng, không đúng, cứ coi như đã mất đi kim đan đi, vậy thì ngươi cũng có thể nhờ Bão Sơn..." Nói đến một nửa, Giang Trừng mới hiểu ra chuyện.
Im lặng một hồi lâu, Giang Trừng nói: "Là bởi vì thế nên ngươi mới tu Quỷ đạo?"
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, nói: "Phải."
"Giang Trừng, năm đó ta tu Quỷ đạo chỉ là vì muốn sống sót, ta muốn sống trở về gặp ngươi và sư tỷ, ta muốn báo thù nhà nhưng không ngờ phía sau sẽ biến thành như vậy." Khuôn mặt Ngụy Vô Tiện hiện lên vẻ thống khổ.
Nghe Ngụy Vô Tiện bộc bạch, Giang Trừng cũng không biết phải nói gì mới tốt, nhất là khi nhìn thấy người đã từng giống như huynh đệ ruột thịt của mình mặt mày tái nhợt, bi thảm bất lực, đến ngay cả khí phách hăng hái năm xưa cũng không còn nữa rồi.
Ai cũng rất đau lòng.
Hết thảy đều là trời xui đất khiến...
Thế nên ai thị ai phi, rốt cuộc ai có thể nói rõ được?
Chẳng lẽ mình thật sự muốn nhìn Ngụy Vô Tiện đi tìm cái chết sao? Hắn chết rồi, mình có thể thoải mái sao? Rõ ràng khi Ngụy Vô Tiện chết đi, mình đã rất đau khổ, chẳng lẽ hắn chết thêm một lần nữa thì mình sẽ vui vẻ sao? Cha, mẹ, tỷ tỷ sẽ có thể trở về sao?
Đáp án đương nhiên là sẽ không.
Còn nhớ năm đó vây quét trên Loạn Táng Cương không có bất cứ tẩu thi nào làm tổn thương đến mình, có lẽ Ngụy Vô Tiện biết mình cũng tới, cho nên không muốn làm mình bị thương. Bởi lẽ đó, gã mới có thể thuận lợi đến trước động Phục Ma, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện suy yếu, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều là máu.
"Giang Trừng, ngươi đến rồi à, ngươi đến để giết ta sao?"
Giang Trừng lạnh lùng cười nói: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ ta đến đây để cứu ngươi?"
Im lặng vài giây, Giang Trừng lại nói tiếp: "Nhưng nếu ngươi nguyện ý giao ra người Ôn gia, cùng ta trở về Liên Hoa Ổ sám hối với cha mẹ ta thì ta sẽ bảo vệ ngươi bình an."
Ngụy Vô Tiện gượng cười đau khổ, lẩm bẩm nói: "Liên Hoa Ổ? Ta đã không thể trở về Liên Hoa Ổ được nữa rồi, người Ôn gia cũng không còn nữa, không còn gì nữa..."
Những người ta muốn bảo vệ, một người cũng không giữ được.
Khóe miệng khẽ cong lên, Ngụy Vô Tiện nở nụ cười hệt như thiếu niên khí phách hăng hái năm xưa, nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống, hắn nức nở nói:
"Xin lỗi Giang Trừng, ta từng nói kiếp sau vẫn muốn tiếp tục làm huynh đệ với ngươi, nhưng mà hay là thôi đi, là ta hại ngươi mất đi người thân, thật xin lỗi, ngươi và A Lăng nhất định phải sống tốt đó. Ta mệt mỏi rồi, oán gì hận gì thì cứ để nó tan thành mây khói đi, ta cũng phải đi đây, đi thỉnh tội với Giang thúc thúc và Ngu phu nhân."
Nghe Ngụy Vô Tiện nói những lời này, Giang Trừng liền hét lên: "Ngụy Vô Tiện, ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng có làm bậy!"
Đã không còn kịp nữa rồi, Ngụy Vô Tiện vẽ Triệu âm phù lên người mình, hơn nữa còn dừng ngự thi, sau đó tất cả oán linh tẩu thi đều giống như nổi điên lao tới Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng muốn ngăn cũng không ngăn được, ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt. Một khắc trước khi bị vạn quỷ phản phệ, gã thấy Ngụy Vô Tiện mỉm cười nói với mình:
"Giang Trừng, cảm ơn ngươi."
Cảm ơn ngươi làm huynh đệ của ta, thật ra lời hứa làm thuộc hạ của ngươi ta vẫn chưa quên, nhưng đến cuối cùng ta vẫn phải nuốt lời.
Kiếp sau đừng gặp lại ta nữa, ta chỉ mang đến bất hạnh cho những người xung quanh mình mà thôi. Kể từ khi sư tỷ chết, mỗi lần đêm khuya tĩnh lặng, ta đều nghĩ... Nếu như năm đó Giang thúc thúc không tìm thấy ta thì tốt rồi, như vậy thì tất cả mọi người đều có thể sống tốt, đáng tiếc lại không có nếu như.
Ta thật sự không cách nào thừa nhận, mỗi lần tỉnh mộng trong đêm khuya ta đều mơ thấy sư tỷ khắp người toàn là máu ngã vào vòng tay ngươi, cho nên ta đã ích kỷ tìm đến cái chết bỏ lại ngươi một mình, thật xin lỗi.
Sau đó, không biết là qua bao lâu, oán linh dần dần tan đi, trước cửa động Phục Ma cũng trở về yên tĩnh như cũ, Giang Trừng không nhìn thấy bóng dáng màu đen kia nữa, bất kể là một mảnh góc áo, một khối xương thịt hay một vết máu, toàn bộ đều không có, chỉ có Trần Tình lẻ loi rơi trên mặt đất.
Gã nhặt Trần Tình lên, mất hồn mất vía rời khỏi Loạn Táng Cương, ngữ khí không mấy trầm ấm đối mặt với những gia tộc khác tuyên bố Ngụy Vô Tiện đã chết.
"Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện đã đền tội." Giang Trừng giơ cao quỷ sáo Trần Tình.
Bách gia cao hứng không thôi, còn đốt pháo chúc mừng. Mà trong lòng Giang Trừng lại lạnh đến mức không thể lạnh hơn. Khuôn mặt trước khi chết của Ngụy Vô Tiện cũng trở thành cơn ác mộng hằng đêm của Giang Trừng, cho nên gã mới hận hắn như thế.
Gã hận Ngụy Vô Tiện ích kỷ.
Hận Ngụy Vô Tiện dũng cảm, hắn tìm đến cái chết nhưng người đau khổ lại là mình. Vậy cho nên, Ngụy Vô Tiện đã giải thoát rồi sao?
Có phải hắn đã giải thoát từ trong thống khổ?
Giang Trừng không biết.
Chỉ là gã biết, cho dù mình có đau khổ như thế nào cũng không thể tìm đến cái chết, phải kiên cường củng cố Vân Mộng Giang thị, gánh vác trọng trách chăm sóc Kim Lăng.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, cũng không có ai tốt hơn ai cả.
TBC.
Oán linh 1 nói: Chúng ta tới giúp Ngụy công tử giả chết đi!
Nhóm oán linh: Được đó! Giả vờ như hắn đã chết rồi đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro