Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 (End)

Chương 2.

Viết: @_limerance

...

Thẩm Ngọc Vi không hề chú ý tới Lam Vong Cơ đang dạy học trong phòng ngủ của y.

Và bởi vì vậy, cô cũng không hề chú ý tới cục chăn to đùng sau lưng y.

Và cũng bởi vậy, não cô cũng không kịp làm việc xem vì sao một con người chỉn chu hoàn hảo như Lam Vong Cơ lại không gấp chăn gọn lại sau khi ngủ dậy...

Rất đơn giản, bởi vì trong phòng y vẫn còn một người nữa đang ngủ!

"Lam Trạm, anh đâu rồi~? Đã dạy học rồi đấy à..."

Đầu óc Thẩm Ngọc Vi vẫn đang trong cơn mơ hồ vì không dám đoán xem đó là giọng nói của ai (mặc dù trong đầu cô lúc này đã hiện lên câu trả lời), lúc cô nhìn lại vào máy tính thì đã không thấy Lam Vong Cơ đâu cả.

À, không phải Lam Vong Cơ biến mất, mà là y đang ở vị trí cách khá xa camera. Y đi đến chỗ cái giường, hơi hơi cúi người xuống, có lẽ là cho gần lại với người kia. Đôi mắt Thẩm Ngọc Vi dán chặt vào màn hình.

Cô có thể khẳng định, người vừa mới ngồi dậy trên giường, đầu bù tóc rối đòi Lam Vong Cơ bế kia, không ai khác, chính là người mà cô với đám bạn đang bàn tán, người mà cô ship với Lam Vong Cơ, người mà, người mà...

Người mà cái gì nữa, đó là Ngụy Vô Tiện!

Qua một lớp màn hình máy tính, cô chỉ nghe được tiếng nói chuyện không rõ. Lam Vong Cơ khẽ nói: "Ngụy Anh, dậy đi."

Tông giọng trầm thấp, phần lạnh lùng trong cách nói là không thể biến mất được nhưng cô xin thề, sự dịu dàng trong tiếng gọi của y đã sắp tràn ra khỏi camera luôn rồi. Đôi mắt lưu ly nhạt màu ngày thường chẳng chút gợn sóng, mà hiện giờ lại lấp lánh lên sự ấm áp khôn tả. Trông giống như, lớp băng bao bọc quanh y đều đã tan chảy, chỉ bằng ánh mắt dịu dàng cưng chiều vô cùng ấy.

Ai có phúc được Lam Vong Cơ nhìn bằng ánh mắt như vậy?

Câu trả lời là chẳng có ai hết, chỉ trừ một ngoại lệ duy nhất: Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện mơ màng vươn tay về phía Lam Vong Cơ, hình như còn chưa ý thức được là y đang dạy học.

"Lam Trạm, hôn em..."

Lam Vong Cơ dường như quên luôn rằng mình vẫn còn đang lên lớp, rằng mình vẫn đang bật cam bật mic. Y nhẹ nhàng cúi xuống, ôm lấy bọc chăn rồi nhè nhẹ hôn lên vầng trán của người kia.

Có lẽ, bởi vì sự ảnh hưởng của khung cảnh kia quá lớn mà trong khung chat của lớp hoàn toàn chẳng có ai gửi cái gì. Như một bức tranh năm tháng bình yên, cả thế giới dường đã ngưng đọng lại trong khoảnh khắc ấy. Sự ngọt ngào của tình yêu là cái gì đó rất đặc biệt, nó có thể thay đổi cả một người. Là Ngụy Vô Tiện vốn ngạo mạn kiêu kỳ cũng trở nên ngoan ngoãn mềm mại, là Lam Vong Cơ vốn lạnh lùng như chẳng có gì có thể khiến y cảm thấy hứng thú cũng ấm áp hơn, dịu dàng hơn.

Nói chung, Thẩm Ngọc Vi cũng chưa có thể hoàn toàn hiểu thấu được hết những điều này. Chỉ là, cô đột nhiên muốn khóc, vì sự ỷ lại vô bờ bến của Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ, cũng bởi vì sự thương yêu cưng chiều của Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện.

Và hơn hết, chính là bởi vì cp cô chèo thuyền suốt mấy năm trung học đã real, real thực sự, nó real hơn cái chữ real luôn á!!

Bây giờ cô chỉ muốn hét lên thật to cho cả thế giới biết rằng cô đã chờ được đến ngày cp của cô công khai! A a a a a a a a a!

Có vẻ như lúc này đám học sinh trong lớp cũng đã hoàn hồn lại trước cái cảnh ngọt như kẹo ấy. Khung chat đã thực sự sôi trào với lượt tin nhắn trôi đi bằng tốc độ hệt như idol nổi tiếng đang livestream.

[A a a a a thầy ơi em đã khóc rất to đấyyyy]

[Huhu cp của tôi là thật, là thật ToT]

[Sống đến giờ phút này em đã mãn nguyện lắm rồi]

[Cuộc đời không còn gì luyến tiếc]

[Tụi bay có còn nhớ đây đang là giờ học không vậy...]

[Học hành cái gì đu cp không vui saoooo] (mọi người đừng như bạn này nhé =))) )

[Học xong tao sẽ cúng thổ địa nhà mình, cảm ơn ông đã cho con cơ hội thiên thời địa lợi nhân hòa để chiêm ngưỡng cảnh đẹp này ><]

[Giờ này thầy Ngụy vẫn còn ngủ mà sắp hết tiết văn rồi, tiết sau thầy không định dạy hả...]

[Thầy có bao giờ muộn đâu, lo cái gì, có thầy Lam gọi dậy rồi]

[Ôi thầy Ngụy dễ thương quá áaaaaa]

Hai người kia vẫn cứ tình tứ ái ân với nhau vậy đó, chắc họ quên luôn cái lớp vẫn còn đang theo dõi từng động tác một của bọn họ rồi. Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại từ trong máy tính truyền ra. Hẳn là có ai đó nhắn tin đến điện thoại của Lam Vong Cơ hoặc Ngụy Vô Tiện.

Là Thẩm Ngọc Vi. Mặc dù cô rất vui rất phấn khích vì hình ảnh này, nhưng mà đu cp cũng có giới hạn thôi, uy nghiêm của người làm nghề giáo chẳng lẽ cứ để mất đi qua tiết học online này à. Học sinh với giáo viên dù sao cũng vẫn phải có sự kính trọng nhất định. Có thể lúc này cô nhắn lên khung chat của lớp sẽ bị trôi đi luôn với tốc độ cực nhanh, nên tốt nhất là nhắn thẳng với Lam Vong Cơ.

[Thầy ơi, thầy tắt mic tắt cam đi ạ...]

Đọc được tin nhắn, gương mặt Lam Vong Cơ hình như hơi biến sắc, nhưng Thẩm Ngọc Vi không nhận ra được rốt cuộc là phản ứng của y sẽ ra sao. Chỉ thấy y ôm cục chăn kia đi đâu đó, một lát sau quay lại trước màn hình máy tính. Trùng hợp là lúc này cũng hết giờ văn, Lam Vong Cơ liếc mắt một lượt qua khung chat rồi tắt luôn chế độ chat. Dường như Thẩm Ngọc Vi còn thấy được gương mặt y đang đen đi dần dần qua từng bình luận...

"Không được nói chuyện riêng trong giờ, không được mất lễ phép với giáo viên. Tất cả lớp mỗi bạn chép ba lần "Nhã Chính Tập", ngày mai nộp lại, ngoại trừ Thẩm Ngọc Vi. Đã hết giờ học, cả lớp chuẩn bị cho tiết học tiếp theo." Lam Vong Cơ lạnh lùng nói, lạnh lùng đóng phòng học luôn.

Bây giờ tụi nó mới nhớ ra, đây đúng là vuốt râu hùm! Người đang dạy tụi nó học cũng đồng thời chủ nhiệm lớp là ai, là thầy giáo nghiêm khắc cứng nhắc gần như nhất trường!

Còn Thẩm Ngọc Vi, lúc này cô nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là cô kịp thời báo lại với thầy Lam Vong Cơ. Nếu cô không nói gì mà chỉ ngồi đó, chắc chắn sẽ thuộc diện "đồng lõa" và không thể thoát kiếp chép phạt.

...

Buổi tối hôm ấy, Thẩm Ngọc Vi truy cập vào diễn đàn trường mình. Không ngoài dự đoán, khoảnh khắc Vong Tiện tình tứ với nhau đã trở thành chủ đề hot nhất trường, cả diễn đàn hệt như bị tạc bom vậy. Ai ai cũng nháo nhào cả lên như ong vỡ tổ. Có nhiều nữ sinh ôm mộng một ngày sẽ được hoàng tử Lam Vong Cơ hoặc hoàng tử Ngụy Vô Tiện rước về dinh lúc này đang ôm gối khóc ròng. Cũng có người cảm thấy rất khó tin, chạy đi liên hệ với chủ phòng thông tin - thầy Nhiếp Hoài Tang để xác thực. Hẳn là bây giờ tất cả từ giáo viên đến học sinh của trường THPT Ma Đạo Tổ Sư đều ôm điện thoại mất ăn mất ngủ để cập nhật tin tức mới nhất nhỉ, Thẩm Ngọc Vi nghĩ thầm.

[Đây là tin thật, các bạn có thể thoải mái hò hét rồi nhé <3333] Tài khoản 'Đạo diễn Nhiếp' tiếp tục đăng bài, một lần nữa lặp lại tính xác thực của chiếc rumor ngọt ngào này.

Thẩm Ngọc Vi tung bay bản thân lượn khắp diễn đàn, hòa chung cùng niềm vui của tất cả con dân thuyền Vong Tiện.

Đang phấn khích lăn qua lộn lại, điện thoại lại rung rung lên, suýt nữa sống mũi thân yêu của cô tiếp xúc thân mật với nó. Vẫn là nàng bạn thân, và, vẫn mang đến một tin bạo nữa.

[Vong Tiện công khai rồi, công khai thật rồi á á á á á]

Tin nhắn này kèm theo một đường link.

Thẩm Ngọc Vi khó hiểu. Công khai? Chẳng phải hai người "công khai" rồi đấy à?

Bấm vào link mới biết, "công khai" đây là chính chủ xác nhận luôn...

Ngụy Vô Tiện đăng post trên diễn đàn trường. Đó là một bức hình hắn cười thật tươi, phía sau là không gian rộng với Lam Vong Cơ đứng gần đó. Y không nhìn vào ống kính, mà nhìn vào, Ngụy Vô Tiện.

Hắn đăng hình rồi tag cả tài khoản của Lam Vong Cơ vào, kèm theo dòng caption khiến người qua đường ngã ngửa.

[My husband ~]

Thẩm Ngọc Vi? Cô nàng đã ngất rồi.

 

 

Bonus câu chuyện nhỏ:

Ngụy Vô Tiện được Lam Vong Cơ bế vào nhà vệ sinh.

Ngụy Vô Tiện: Chết rồi hình như lúc nãy anh đang dạy học?

Lam Vong Cơ: ... Ừ.

Ngụy Vô Tiện: Anh có tắt cam tắt mic đi chưa?!

Lam Vong Cơ: ...Chưa, vừa được bạn Thẩm Ngọc Vi nhắc...

Ngụy Vô Tiện: Thôi, đằng nào cũng lộ rồi, chúng ta xác nhận luôn đi.

Lam Vong Cơ: ... Tùy em.

23/2/2021: «Ngày Diễn Đàn Trường Tôi Bùng Nổ» – Kết thúc.

câu chuyện của chúng ta đã khép lại, nhưng hành trình của họ vẫn còn mãi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro