Ngoại truyện: Kỹ xảo lăn giường
Ngoại truyện: Kỹ xảo lăn giường (R18)
Edit: _limerance
Lời editor: Đây là ngoại truyện được tác giả up vào đầu năm nay. Chưa bao giờ cảm thấy vốn từ của mình được thăng hoa như thế này ha ha ha...
Một chút cảnh báo kẻo cả nhà giẫm mìn: một chút người thú (thực ra chỉ là đeo tai và đuôi vào thôi), một chút khống chế nô lệ (thực ra Ngụy Anh tự nguyện), thêm các loại trang sức bling bling chắc là hiếm thấy ^^
...
Sắc xanh băng lãnh của kiếm bay hiện lên, Lam Vong Cơ thuận gió dừng lại ngoài đình viện. Y khẽ thở phào một hơi, phủi đi bụi bặm không tồn tại trên tay áo, bước chân vội vàng hướng về phía căn phòng xinh xắn trên tầng hai. Đường trong đình viện khúc chiết quanh co, hai bên trồng đầy hoa cỏ. Một cây ngọc lan cao lớn mọc dựa vào tòa nhà, những khi gió nhẹ đều thổi theo hương hoa thơm ngào ngạt.
Y bước lên cầu thang, đi vào phòng trên tầng hai.
Ngụy Vô Tiện ngồi tựa trên ghế mỹ nhân ngắm cảnh ngoài cửa sổ, đầu ngón tay vân vê một đóa hoa ngọc lan. Từ đằng xa đã nhìn thấy y trở về, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Lam Trạm, ngươi về rồi đấy à."
"Ừ." Lam Vong Cơ đi về phía Ngụy Vô Tiện, cúi đầu khẽ hôn lên môi hắn.
"Đại ca vẫn khỏe chứ?" Ngụy Vô Tiện hỏi.
"Không tệ." Lam Vong Cơ đáp, từ từ bỏ hành lý trên người xuống rồi sắp xếp. Y vừa đi ra ngoài suốt mười ngày, tới gần núi Côn Luân đi thăm nơi quy ẩn của Lam Hi Thần rồi lại về Cô Tô Lam thị thăm thúc phụ. Cả quãng đường vô cùng xa xôi, đáng lẽ ra phải mệt mỏi bụi bặm, thế nhưng trông y vẫn gọn gàng sạch sẽ như thể chỉ là ra ngoài mua chút thức ăn.
Trên chiếc bàn gỗ bách ở bên cạnh có rất nhiều giấy tờ vẽ trận pháp và các loại bùa chú, nhưng trong phòng lại sạch không dính hạt bụi nào. Lam Vong Cơ nhìn về phía mấy chỗ không dễ thấy như dưới chân bàn, trông thấy ánh sáng nhạt nhòa của văn tự thoáng hiện lên. Y biết Ngụy Vô Tiện lại có ý tưởng làm pháp bảo mới, trận pháp gọn gàng, đỡ tốn thời gian công sức - để có thể rảnh rỗi lười biếng, cái gì hắn cũng có thể phát minh ra.
Lam Vong Cơ để lên bàn một cái hộp gỗ màu đen không mấy nổi bật. Cái hộp kia lớn chừng một thước vuông, được buộc chặt bằng dây thừng và còn dùng sáp ong niêm phong bảo hộ chặt chẽ.
"Đây là cái gì?" Ngụy Vô Tiện tò mò đến xem. Bề ngoài đơn giản và không có bùa chú để trấn áp, tất nhiên không phải là thứ tà ma gì.
Lam Vong Cơ đưa hộp gỗ cho hắn, "Đồ huynh trưởng đưa cho. Nghe nói là quà của hai người Nhiếp huynh ở phương Tây gửi đến cho chúng ta."
"Quà á?" Ngụy Vô Tiện chậc chậc ngạc nhiên, cầm hộp gỗ lên hơi lắc lắc rồi cười nhìn y: "Vậy ta mở ra nhá?"
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện bóc sáp niêm phong rồi mở nắp hộp ra, nhìn thấy một tấm da cừu và một vật gì đó được gói kỹ trong từng lớp vải mềm. Hắn lại nhanh tay mở ra tiếp, phát hiện vài sợi dây chuyền vàng tinh tế và một thứ làm bằng lưu ly có hình dạng kỳ lạ. Toàn bộ lưu ly kia trong suốt, từng viên ngọc trong veo tròn trịa chồng lên nhau thành hình trụ lần lượt từ nhỏ đến lớn. Bên dưới là một cái bệ đỡ bằng phẳng, có thể dựng thẳng trên mặt bàn.
Ngụy Vô Tiện cầm lưu ly lật qua lật lại nhìn nửa ngày, vẫn chưa nhìn ra tác dụng của nó là gì. Thứ này dài chừng khoảng bằng bàn tay hắn, toàn thân nhẵn nhụi không góc cạnh, sờ lên cảm giác lành lạnh trơn bóng. Hắn nghi ngờ nói: "Đây là cái gì? Đồ trang trí phong cách Ba Tư à? Lam Trạm, ngươi từng thấy bao giờ chưa?"
Lam Vong Cơ nhìn khối lưu ly một chút, khẽ cau mày, nhưng cũng không đáp.
Ngụy Vô Tiện đành để vật trang trí xuống bàn, cầm bức thư và tấm da cừu kia lên.
Chữ viết trong thư xinh đẹp nho nhã, hiển nhiên là do Kim Quang Dao viết chứ không phải Nhiếp Minh Quyết.
Kính gửi Hàm Quang Quân, Ngụy công tử.
Cảm ơn hai người đã giúp đỡ khi còn ở Thái Tây Phong. Bây giờ đại ca và ta đã tìm được động phủ có linh khí dồi dào để tu luyện, đại ca nhấn mạnh rằng ít ngày nữa là có thể tập võ ngự kiếm trở lại. Gần đây bọn ta đi tới vài quốc gia lân cận, vô tình nhìn thấy vài thứ được chế tác rất tài tình nên gửi tặng cho các ngươi xem...
Hai người họ biết được Hàm Quang Quân đang tìm kiếm sách cổ của các nước, trong thư cũng đề cập đến một số manh mối có khả năng. Ngụy Vô Tiện đưa bức thư cho Lam Vong Cơ, bản thân hắn thì mở cuộn da cừu ra, "Để ta xem truyền thuyết cổ tích xem nào."
Trên tấm da cừu lít nha lít nhít toàn là chữ mà Ngụy Vô Tiện đọc không hiểu. Hình ảnh đi kèm thì hết sức quái dị: Có chỗ thì vẽ người có tai và đuôi thú, có chỗ thì vẽ tranh phân tích các bộ phận cơ thể giống như hắn từng làm để nghiên cứu hung thi, có chỗ thì vẽ tranh như là đang tra tấn hỏi cung vậy, hoặc quỳ sấp, hoặc trói bằng dây thừng. Nét vẽ đơn giản phác hoạ ra hình ảnh con người, tuy không rõ giới tính nhưng tư thế thì rất rõ ràng.
Ngụy Vô Tiện không nói nên lời: "Đây là cái loại cổ tích với truyền thuyết quái gì vậy..."
Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn trước bàn đang cầm khăn để lau cổ cầm, nghe vậy thì quay đầu lại. Ngụy Vô Tiện ngồi xuống sát bên cạnh y rồi mở tấm da cừu ra, xem cùng y, "Ngươi hiểu tiếng Ba Tư đúng không? Giải thích mấy nội dung trên cái này cho ta nghe đi, có được không?"
"Được." Lam Vong Cơ nắm lấy tay của hắn, nghiêm túc đọc tấm da cừu một lúc lâu. Tận đến khi trông thấy một bức tranh giải phẫu vẽ một thứ giống như trụ lưu ly lúc nãy được cắm vào cơ thể người, ánh mắt y chợt lập loè, đứng ngồi không yên.
Ngụy Vô Tiện thấy vẻ mặt y khác thường bèn giơ tay sờ lên vị trí tim y, cảm nhận được trái tim kia đang đập thình thịch thình thịch thì cười gian: "Ta biết ngay ở đây chẳng phải thứ đứng đắn gì mà, đúng là Kim Quang Dao không có ý tốt."
Lam Vong Cơ: "......"
Ngụy Vô Tiện lấy bả vai cọ cọ vào ngực y, cố ý nói: "Ngươi vừa mới bảo sẽ dịch cho ta nghe đó. Lam Trạm, nói đi mà!"
Lam Vong Cơ kéo cái tên họ Ngụy nào đó đang giở trò dính lấy y như kẹo da trâu từ trên người xuống, đứng dậy rồi ra vẻ lạnh lùng nói: "Buổi chiều rồi, ta đi làm bữa tối."
Ngụy Vô Tiện điên cuồng cười ha ha trong lòng, rồi lại chỉ chống tay lên cằm ngẩng mặt nhìn y, gặng hỏi: "Vậy khi nào ngươi mới nói cho ta nghe hở?"
Lam Vong Cơ đang định rời đi, nghe vậy thì dừng lại bước chân. Y nghiêng đầu, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu bằng ánh mắt phức tạp rồi mới nói: "... Trước giờ Hợi."
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy đó." Ngụy Vô Tiện cố tình nhấn mạnh, "Hàm. Quang. Quân."
Bước chân Lam Vong Cơ có chút luống cuống đi xuống lầu, còn Ngụy Vô Tiện thì ôm bụng cười to.
...
"Trong tưởng tượng bên phương Tây có rất nhiều những thế giới ly kỳ." Lam Vong Cơ đọc chữ trên tấm da cừu, giải thích nói: "Ví dụ như 『 Thế giới quan Omega 』, 『 Lính gác và Dẫn đường 』, và 『 Thế giới quan người thú 』."
Ngụy Vô Tiện vừa mới tắm xong. Hắn chỉ mặc một cái áo trong, vạt áo lỏng lẻo mở ra và đai lưng thì buộc lại rất tùy tiện. Lười biếng tựa vào lòng y, Ngụy Vô Tiện tò mò nghe Lam Vong Cơ giải thích. Trong tay hắn còn đang cầm chơi một đôi tai thú giả. Tai giả làm bằng loại vải nào đó không rõ nguồn gốc, vải nhung bên ngoài sờ vào mềm mại dễ chịu, trên đầu nhọn còn điểm xuyết lông đen. Màu của đôi tai thiên vàng trông rất giống một con mèo hoang, còn có kèm cả một cái đuôi nhỏ dài bằng vải nhung, chẳng biết công dụng.
"Cư dân của thế giới người thú có vẻ ngoài giống con người. Chỉ có trên đầu có thêm tai thú, hoặc cơ thể có đặc trưng của dã thú. Họ sống thành các bộ lạc ở vùng bỏ hoang hoặc rừng rậm, sống bằng săn bắn và hái lượm." Lam Vong Cơ nói.
"Giống thế này hả?" Ngụy Vô Tiện mỗi tay cầm một cái tai đeo lên đầu mình, dùng kẹp nhỏ khâu dưới tai thú kẹp vào tóc của hắn để cố định.
Lam Vong Cơ mỉm cười nhìn hắn, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của hắn.
Đeo lên tai thú, có lẽ là bởi vì cảm thấy mới lạ, Ngụy Vô Tiện vô cùng hứng thú cầm tiếp lấy cái đuôi dài xù xù như đuôi con báo kia lên. Hắn chỉ vào phần cuối xương cụt của mình, "Không biết thứ này cố định như thế nào... Có dính chặt được vào không hay là... Á?"
Không chờ Ngụy Vô Tiện bỏ tay xuống, Lam Vong Cơ đọc cuộn da cừu kia rồi thầm thì niệm một câu chú. Cái đuôi lông mềm kia cứ vậy tự "dính" vào cuối xương cụt của Ngụy Vô Tiện, dung nhập vào trong da thịt như vốn là sinh ra ở đó.
Đồng thời, một luồng hơi nóng bỏng bỗng xộc lên từ dưới lòng bàn chân rồi vào thẳng trong bụng. Cả người Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy làm hắn hoàn toàn ngồi không yên, nam căn giữa hai chân vốn chẳng có phản ứng càng nhanh chóng cương cứng nhếch lên.
"Lam Trạm, ngươi làm cái gì thế?" Ngụy Vô Tiện hết sức kinh ngạc, giơ tay muốn cướp tấm da cừu. Lam Vong Cơ vỗ vào mông hắn một cái, vậy mà hắn lại không thể khống chế đong đưa eo rồi chổng mông lên như thể rất hưởng thụ, lấy mông cọ vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện vội vàng phản đối, "Đánh mông ta làm gì... A...!" Lam Vong Cơ lại đánh vào mông hắn thêm phát nữa, hắn lại thoải mái rên rỉ một tiếng, vểnh mông lên cao hơn.
"Cái này, sao thế này? Mèo yêu nhập xác hả?" Ngụy Vô Tiện quá sợ hãi, trừng to mắt nhìn ra phía sau, cảm thấy nửa người dưới hình như không phải là của mình nữa.
Lam Vong Cơ cất tấm da cừu lại, hành động dịu dàng vuốt ve tai mèo trên đầu hắn rồi giải thích: "Đây là đạo cụ pháp thuật mà thuật sĩ phương Tây bắt chước người thú chế tạo ra, kích hoạt bằng linh lực. Người nào đeo tai và đuôi lên, sẽ động dục với bạn lữ như thú vật."
Thanh âm của y vô cùng trầm thấp, như là đang bộc bạch tâm tư nỗi lòng thầm kín, hơi thở vờn quanh bên tai Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện bị hơi thở nhẹ như lông hồng kia làm cho hưng phấn cả lên, vội vàng dịch người cách xa Lam Vong Cơ một chút, kêu lên: "Ngứa quá!"
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn một lát rồi mới thở dài nói: "Ta vốn nghĩ là ngươi sẽ đeo tai thú kia lên cho ta chứ."
Ai ngờ Ngụy Vô Tiện nhanh tay như thế, chưa nghe rõ cách sử dụng thế nào mà đã dùng rồi.
Tai thú của Ngụy Vô Tiện cụp xuống, hắn thăm dò sờ cái đuôi của mình. Bên trong cơ thể không ngừng lan ra cảm giác ngứa ngáy râm ran, hắn đành phải lăn lộn trên giường hoang mang nói: "Cảm giác kỳ lạ quá. Ngươi nói thứ này làm người ta động dục à? Giải trừ thế nào vậy?"
"Đương nhiên là... thuần phục trước," Lam Vong Cơ bỗng dưng đè hắn lại, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, "Sau đó làm tình."
[Đọc đầy đủ tại wordpress, link dưới cmt.
Gợi ý pass: Tên của quả cáp đặc thực chất là gì?
Pass gồm 10 chữ cái không dấu không cách không hoa, bắt đầu bằng "q" và kết thúc bằng "m".
Mọi thắc mắc về pass xin hãy nhắn cho mình qua facebook được gắn link trên tường nhà. Mình sẽ không trả lời thắc mắc nếu bạn bình luận trên bảng tin.
Không reup/copy truyện hoặc share pass công khai.]
...
"Ngươi muốn làm gì ta đây, Hàm Quang Quân..."
Lúc này, thứ mà Lam Vong Cơ vừa lấy ra từ trong hộp gỗ lại làm cho hắn hơi nhíu mày. Bầu không khí kiều diễm trong giường bỗng dưng xuất hiện đôi chút căng thẳng đối nghịch.
Kia là một chiếc vòng cổ.
Vòng cổ rộng chừng một ngón tay, toàn bộ được làm bằng vàng và có trang trí bằng những viên hồng ngọc. Tay nghề chạm khắc trên đó tinh xảo đến mức đáng kinh ngạc, ở chỗ khoá vòng cổ được nối với một sợi dây chuyền dài rất mảnh, ai nhìn vào cũng thừa biết công dụng là gì. Nhưng mà kể cả có chế tác tài tình đắt đỏ đến đâu, vòng cổ này vẫn là đồ dành cho nô lệ.
Lam Vong Cơ nhìn chăm chăm dáng vẻ trần trụi diễm lệ kia của hắn, bỗng dưng nhớ lại vương quốc ở nơi cuối sa mạc, cái đêm Lễ tế Hỏa thần ấy.
Ngụy Vô Tiện mím môi không cười nữa. Hắn thậm chí hơi ưỡn lưng lên, tán tỉnh mập mờ trong mắt đã biến mất, lộ ra một chút sự công kích mà chỉ dã thú mới có.
"Lúc ấy ngươi múa trên tế đàn, tất cả mọi người, kể cả quốc vương, đều đang nhìn ngươi." Lam Vong Cơ đến gần hắn như thể không hề phát hiện ra sự căng thẳng trên người hắn kia, ngẩn ngơ vuốt ve đôi tai thú mềm mại.
Ngụy Vô Tiện không động đậy.
"Ngươi là vị thần kế thừa mới của Hỏa thần." Lam Vong Cơ thầm thì bên tai hắn: "Nhưng ngươi là của ta."
Khi đó Ngụy Vô Tiện cởi trần nửa thân trên và nhảy múa lộng lẫy trên tế đàn mà vạn người dõi mắt nhìn theo, dưới đáy lòng y tràn đầy một nỗi bốc đồng. Y muốn khơi dậy một cơn bão tuyết để dập tắt ngọn lửa hiến tế kia đi, để tiêu diệt hết tất cả thần linh chốn dị quốc, để người phàm mù mắt, để Ngụy Vô Tiện chỉ có thể nhảy múa trong vòng tay của mình, chỉ có thể sa đọa trong lòng mình.
Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện mở to mắt nhìn rồi bỗng nhiên bật cười. Bả vai thả lỏng cả người hơi nghiêng, hắn tựa vào lồng ngực Lam Vong Cơ, đột nhiên lại biến trở về truyền nhân của Hoả thần hoang dâm trác táng trên giường.
Những món trang sức hoàng kim mang phong cách Ba Tư đó đã sắp trở thành nỗi ám ảnh trong lòng Lam Vong Cơ rồi. Ngụy Vô Tiện cười thầm trong lòng, sau này phải giấu kỹ mấy thứ này đi, tuyệt đối không thể đeo lên mới được. Không khéo Lam Vong Cơ thấy lần nào là bùng nổ lần đấy, eo của hắn bị giày vò đến gãy luôn mất.
"Sớm nói đi chứ," Ngụy Vô Tiện nỉ non: "Lam Trạm, ngươi yêu ta đến chết rồi, sợ ta bị thần linh dị quốc lừa gạt luôn."
Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa cái cằm xinh đẹp của hắn, miết đôi môi hắn và hờ hững hỏi: "Thật vậy sao?"
"Ta nói, thật vậy đó." Ngụy Vô Tiện nhoẻn miệng cười, cầm lấy chiếc vòng vàng. Ngay trước mặt Lam Vong Cơ, hắn tự cài vòng cổ lên cho mình rồi quấn sợi dây chuyền dài ở đầu kia vào cổ tay Lam Vong Cơ, để y phải đứng lên và từ trên cao nhìn chằm chằm xuống.
Được bao phủ dưới ánh đèn yếu ớt mờ ảo, trông Ngụy Vô Tiện dịu dàng và ngoan ngoãn hơn nhiều so với bình thường. Tay chân hắn quỳ bò như con thú nhỏ, rèm mi đen dày cụp xuống, đuôi và tai thú hơi nhẹ nhàng lắc lư. Cần cổ mảnh khảnh chỉ vừa cử động đã khiến cho kim loại rung theo, tiếng chuông khẽ vang lên, thoạt trông cả người hắn mảnh mai đáng thương.
Hắn ngẩng mặt lên, mỉm cười gần như thành kính, lặp lại: "Ta nói, ta là của ngươi."
Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, siết chặt chiếc vòng trong tay tượng trưng cho sự sở hữu kia.
[Đọc đầy đủ tại wordpress, link dưới cmt.
Gợi ý pass: Tên của quả cáp đặc thực chất là gì?
Pass gồm 10 chữ cái không dấu không cách không hoa, bắt đầu bằng "q" và kết thúc bằng "m".
Mọi thắc mắc về pass xin hãy nhắn cho mình qua facebook được gắn link trên tường nhà. Mình sẽ không trả lời thắc mắc nếu bạn bình luận trên bảng tin.
Không reup/copy truyện hoặc share pass công khai.]
...
Ngụy Vô Tiện không thể tin nổi, tai thú xù lông: "Đệt..."
Lam Vong Cơ vô cùng nghe lời, kéo vòng cổ lại: "Ừ."
...
Tận đến lúc tảng sáng, pháp lực cuối cùng cũng tiêu hết. Tai thú, đuôi thú và những món trang sức khác rơi xuống khỏi người, nằm rải rác trên giường. Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống ngay đơ như cả người đã tan chảy, "Phù, quá kích thích, suýt thì bị ngươi chơi chết luôn rồi."
"Ta... xin lỗi." Lam Vong Cơ cầm khăn ướt đến, lau cơ thể dính dầy dịch hỗn độn của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ nửa là thoả mãn nửa là áy náy, hắn bèn giơ tay nắn cằm y, khàn giọng hỏi: "Lam Trạm, có phải ngươi thích mấy trò chơi nhỏ này lắm đúng không?"
"......" Lam Vong Cơ hơi có vẻ lúng túng quay đầu đi.
"Mau nói ngươi có thích hay không đi. Nếu ngươi thích thì lần sau chúng ta chơi tiếp, ha?"
Trong lòng Lam Vong Cơ, thiên thần và ác quỷ đang tranh cãi vô cùng kịch liệt.
Ngụy Vô Tiện cố ý lấy chân cọ cọ vào chân Lam Vong Cơ đang ở trong chăn, "Nói đi chứ? Chúng mình ở với nhau lâu như thế rồi, có cái gì còn không dám thừa nhận hở Lam Nhị ca ca?"
Mắt Lam Vong Cơ tràn lên sự bối rối, y giơ tay bắt được đạo lữ đang uốn éo nhà mình, mở tấm da cừu ra, "Thích. Chính miệng ngươi nói đấy."
Ngụy Vô Tiện sững sờ cúi đầu nhìn tấm da cừu kia... Những chỗ chưa được mở ra, hình như còn có rất nhiều nội dung... Xong phim!
30/7/2023: Ngoại truyện - Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro