Chương 8: Tam tôn trùng phùng (a)
Chương 8. Tam tôn trùng phùng (a)
Edit: _limerance
…
Suốt hai trăm năm dài dằng dặc đã qua, điều mà Lam Hi Thần học được chính là buông bỏ.
Nhưng mà dù đã buông bỏ được sự thất vọng đối với Kim Quang Dao và kinh sợ khi bản thân bị phản bội đi nữa, y lại không thể thay đổi cái cảm giác hối hận vì bất lực không thể cứu vãn tình thế. Trong khoảng thời gian y bế quan tự trách, Lam Khải Nhân và Lam Vong Cơ đều thường xuyên khuyên nhủ là đừng tự trách bản thân nữa, nhưng không hề khuyên nên coi nhẹ bất cứ chuyện gì. Cũng giống như khi Lam Hi Thần khuyên bảo Lam Vong Cơ trong khoảng thời gian bi thương nhất ấy, y cũng không hề khuyên em trai mình quên đi mọi thứ.
Người đời cứ nghĩ tính cách của Lam thị song bích hết sức khác nhau, nhưng thật ra Lam Hi Thần cảm thấy y cũng có phần giống Lam Vong Cơ. Ví dụ như, cả hai đều không thể dễ dàng quên đi cố nhân từng chiếm một vị trí quan trọng trong lòng, kể cả là sinh ly hay tử biệt.
Lam Hi Thần đã từng hỏi em trai lúc Lam Vong Cơ tới gặp: "Vong Cơ, nếu không phải vì ta quá ngây thơ yếu đuối, thì sao mọi chuyện có thể đi đến bước đường cùng được?"
Lam Vong Cơ không biết nên khuyên nhủ người khác thế nào, chỉ an ủi một câu không phải lỗi của y rồi không nói thêm gì nhiều hơn.
Lam Hi Thần nghĩ, dù thật sự không phải lỗi của y đi chăng nữa thì y cũng chẳng thể nào bước khỏi vực thẳm hối hận kia được. Đôi lúc có một vài người, có một vài việc, cũng không phải chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu "Ta không có trách nhiệm" là có thể buông xuống. Nhiều năm sau, tại trạm dịch dưới chân núi Côn Luân, y sẽ phải đối mặt với hối hận và trách nhiệm của mình lần nữa.
Lam Hi Thần cất kiếm rồi hạ xuống đất, từ từ đi về hướng Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao. Áo mũ chỉnh tề, tao nhã đoan trang, nhưng ánh mắt của y lại có vẻ lúng túng. Gió lớn hoang vu gào thét thổi qua họ.
Dưới ánh nắng, y hòa nhã nói: "May là các ngươi không thực sự leo lên núi Côn Luân, thực ra chỗ ở của ta không ở trên núi đâu."
Nhiếp Minh Quyết hậm hực nói: "Vậy thì tốt."
Kim Quang Dao lại đột nhiên bật cười, quay đầu nói với Nhiếp Minh Quyết: "Cũng đúng. So với núi cao quanh năm tuyết phủ, Lam Hi Thần đương nhiên thích nơi phồn vinh trăm hoa đua nở hơn." Tuy nói hắn đã khiến Lam Hi Thần thất vọng, làm Nhiếp Minh Quyết hận thù, nhưng sau khi oán hận chấm dứt thì hắn lại có cảm giác chẳng sợ sệt cái gì nữa, như là lợn chết không sợ nước sôi vậy.
Một tiếng Lam Hi Thần vừa thốt ra khỏi miệng kia giống như là cảnh tỉnh hai người còn lại: Nơi này đã không còn Tam tôn, cũng không có huynh đệ kết bái. Năm đó Lam Hi Thần đã chính miệng nói ra với Kim Quang Dao rằng "Đừng gọi một tiếng Nhị ca nữa."; nhưng Kim Quang Dao cũng không ngờ đến được, suốt những đêm dài liên miên chìm trong hối hận, Lam Hi Thần đã muốn rút lại câu nói kia như thế nào.
Người không hận Kim Quang Dao nhất trên đời này, cũng chỉ có vị tiền gia chủ Cô Tô Lam thị từng giúp đỡ hắn đây mà thôi.
"... Đúng là đã lâu không gặp." Lam Hi Thần cảm khái không thôi, cười khổ đi tới: "Ta nhận được thư của Vong Cơ với Vô Tiện, bảo là có khả năng các ngươi sẽ đến đây. Thế nên ta không nhịn được, ngày nào cũng ra ngoài đi nhìn xem."
"Lam Hi Thần... Oái!" Kim Quang Dao vô thức lùi lại vì muốn đứng cách xa y một chút, không ngờ đột nhiên đâm sầm vào Nhiếp Minh Quyết đứng sau lưng. Cái gáy hắn vừa vặn đập vào áo giáp đồng bên trong của Nhiếp Minh Quyết, hắn lập tức ôm đầu kêu lên một tiếng đau đớn.
Ánh mắt Kim Quang Dao phức tạp, hắn nhìn về phía người áo trắng vẫn ấm áp dịu dàng như trước. Miệng lưỡi của hắn vốn lưu loát lắm, nhưng cuối cùng cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hắn nợ Lam Hi Thần quá nhiều lời giải thích. Nay đột nhiên trùng phùng, hắn lại hơi lúng túng do dự.
"Hi Thần." Tay Nhiếp Minh Quyết đỡ lấy thân hình mảnh khảnh của Kim Quang Dao để hắn đứng vững, bất đắc dĩ nói với Lam Hi Thần: "Ta cứ nghĩ là sẽ cảnh còn người mất, không ngờ đệ vẫn giống hệt như năm xưa."
Trong đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm của Lam Hi Thần là sự kích động khó nén nổi. Y không nói lời nào, đầu tiên là nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Minh Quyết, rồi sau đó lại nhìn xuống đôi mắt đen tuyền của Kim Quang Dao. Rất lâu sau đó, y mới cụp mắt xuống, có vẻ hơi xấu hổ khi đề ra một yêu cầu nhỏ: "Ta có thể ôm hai người một cái được không?"
—— Y nói cái gì? Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao nghe vậy, đồng thời sững sờ tại chỗ.
Lam Hi Thần lại bước tới với cánh tay dang rộng, tự mình khoác vai hai người và ôm họ một cái thật chặt.
"Á oái!" Mũi Kim Quang Dao đụng trúng phải ngọc bội đeo trên ngực Lam Hi Thần, đau đến nỗi hắn phải la lên.
Lam Hi Thần vội vàng buông hai người ra, nhìn Kim Quang Dao hết xoa gáy rồi lại xoa mũi. Nhìn mặt hắn đầy ngại ngùng, mũi phiếm hồng, đến Nhiếp Minh Quyết cũng ha ha cười to không hề nể mặt.
"Ôi, nhị ca, ta xin lỗi." Kim Quang Dao vô thức xin lỗi: "Sao ta lại phá hỏng không khí quá vậy trời…"
Lời còn chưa dứt, giọng nói đột nhiên ngừng lại.
Trong khoảnh khắc đó hắn bỗng tỉnh ngộ, thì ra... chân thành xin lỗi nhận sai lại đơn giản như thế, lại tự nhiên như thế thôi. Hắn đã không nghĩ trong đầu về việc lát nữa phải làm thế nào để xoay chuyển tình thế, làm thế nào để thu dọn tàn cuộc, nếu như tình huống bất lợi cho hắn thì phải thoát thân ra sao… Những suy nghĩ vòng vèo lắt léo hoàn toàn không còn hiện lên trong đầu hắn nữa, ngay cái lúc hắn vừa thốt ra câu xin lỗi.
Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần thấy Kim Quang Dao thất thần một lúc, sau đó lại đột nhiên cười lên. Hắn càng cười càng lớn, cuối cùng lại còn cười đến mức ôm bụng gập lưng xuống. Cười ra nước mắt, Kim Quang Dao ngồi xổm trên mặt đất rồi vùi mặt vào hai gối, bả vai run rẩy mãnh liệt, một hồi lâu không dừng lại.
"Minh Quyết huynh," Vẻ mặt Lam Hi Thần cực kỳ phức tạp mà nhìn Kim Quang Dao đang ngồi xổm trên đất cười điên cuồng, nói với Nhiếp Minh Quyết: "A Dao, đệ ấy... Thời gian vừa qua, rốt cuộc huynh đã đối xử khắt khe với đệ ấy đến mức nào? Sao một vị công tử tiên môn đang yên đang lành lại biến thành như này vậy?"
"......" Nhiếp Minh Quyết ngồi không cũng trúng đạn, hai tay giơ ngang nhún vai như muốn nói ta không đội cái nồi này đâu.
"Không sao đâu nhị ca, không phải do đại ca không tốt, ha ha ha!" Kim Quang Dao còn ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu vừa cười to vừa lau đi nước mắt trên khoé mắt, giải thích: "Chẳng qua là ta cảm thấy… rất vui vẻ, đã lâu rồi không thấy vui như thế."
Lam Hi Thần kinh ngạc nhìn hắn, lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn sang Nhiếp Minh Quyết: "Minh Quyết huynh, có thật là huynh không ngược đãi…"
"Không hề!" Nhiếp Minh Quyết hung tợn trả lời.
Kim Quang Dao cười càng to hơn, bị Nhiếp Minh Quyết thô lỗ túm cánh tay đứng lên. Ba người đi sang phía bên cạnh, để tránh chặn đường cổng trạm ngựa.
Dù sao cảnh ba người vừa gặp lại cũng quá gây chú ý, đến cả trên tầng hai của trạm ngựa cũng có người hóng hớt nhô đầu ra nhìn. Họ như kiểu đang tò mò muốn làm rõ – ba người trong đó có một người tu tiên điển trai, một đao khách giang hồ ngang tàng và một thư sinh thanh tú kia – rốt cuộc là có ân oán tình thù dây dưa không rõ gì.
…
Lam Hi Thần dẫn hai người vào biệt viện ẩn cư của y. Trong nội viện kia không giống với không khí khô nóng oi bức ngoài đại mạc, khắp nơi đều dạt dào sức sống như thể quanh năm đều là mùa xuân xanh biếc. Hoa cẩm tú cầu màu xanh da trời được trồng đầy sân, chắc chắn bên trong có pháp trận để duy trì. Chỉ cần nhìn qua cũng biết, tất cả những sắp xếp bài trí này đều do tiên nhân ẩn sĩ làm ra.
Cô Tô Lam thị đều là người tao nhã, Lam Hi Thần thấy hai người họ quần áo lấm lem bèn vội chỉ phòng cho khách và phòng tắm, để hai người họ đi tắm trước. Còn bản thân y thì lấy bộ trà cụ ra để lên bàn đá trong đình viện, dùng tuyết tan trên núi Côn Luân từ từ đun nóng lên, hết sức lịch sự phong nhã.
Nhiếp Minh Quyết là kiểu người tập võ nên tắm rất nhanh chóng, chỉ một lát sau đã thay quần áo cho võ giả với kiểu tay hẹp sạch sẽ gọn gàng rồi đi vào đình viện. Gã hào sảng không khách khí ngồi xuống chỗ trống đối diện Lam Hi Thần, nói thẳng: "Hi Thần, xin lỗi đệ. Ta là hung thi, để tránh làm đệ khó xử nên từ hơn bảy năm trước sau khi ra khỏi quan tài, ta chưa từng liên lạc gì với đệ."
“Lúc biết hai người đã thoát ra khỏi quan tài, trong lòng ta… thực ra ta rất vui." Lam Hi Thần mỉm cười, nhẹ nhàng thoải mái nói tiếp: "Bây giờ ta đã từ chức gia chủ rồi, không có nghĩa vụ phải báo cáo về việc các ngươi đi đâu làm gì nữa."
Nhiếp Minh Quyết đặt chén trà xuống. Gã chỉ có thể lặng yên nhận lại rất nhiều những cảm xúc nhỏ bé đó mà không cách nào nói ra chính xác được. Gã trầm giọng nói: "Mấy năm nay, đệ sống thế nào?"
Lam Hi Thần nghiêng đầu nhìn những cánh hoa nho nhỏ nở bung trên đóa cẩm tú cầu xanh nhạt lung linh, lẳng lặng mỉm cười: "Không có gì đặc biệt cả. Có đôi khi Vong Cơ và Vô Tiện đi săn đêm thì sẽ gọi cả ta theo, cũng coi như là vui vẻ. Thi thoảng bọn ta sẽ đi săn đêm ở những nơi hẻo lánh rất xa, nhìn thấy vô số bộ tộc muôn hình muôn vẻ. Vô Tiện cực kỳ biết cách giao lưu nói chuyện với người xung quanh, những lúc săn đêm đều có thể khiến cho mọi người cười suốt dọc đường."
Chàng trai áo trắng nho nhã đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa, động tác rất cẩn thận và không làm hỏng bất kỳ một cánh hoa nào. Ánh mắt của y chợt trở nên mù mờ làm như khó phân biệt phương hướng, lẩm bẩm nói: "Cũng đã gặp được rất nhiều người khác nhau, giúp người ta giải quyết đủ loại tranh chấp sống chết tình thù. Mỗi lần săn đêm náo nhiệt kết thúc và ta trở về Hàn thất, ta không thể hiểu được, ba người chúng ta… rốt cuộc là sinh ra vấn đề từ nơi nào, cuối cùng mới..."
Lam Hi Thần còn chưa nói hết, đã bị Kim Quang Dao đứng phía sau giơ tay đè lên vai y chặn lại.
"Lam Hi Thần, đừng buồn rầu nữa." Kim Quang Dao đã mặc quần áo mới sạch sẽ, tóc mai rủ xuống gò má vẫn còn đọng nước. Hắn hờ hững giơ tay lau đi, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Tất cả những chuyện này có thể giải thích hết sức đơn giản thôi. Từ đầu tới cuối ngươi không liên quan đến mọi chuyện, thế nên không cần phải buồn rầu, đương nhiên càng chẳng cần tự kiểm điểm mình."
Lam Hi Thần hoang mang nhìn hắn: "Hả?"
"Ta là kẻ ác. Cứ vậy thôi." Kim Quang Dao cười. Vẻ mặt kia hoàn toàn không có chút ấm áp nào, cực kỳ giống ánh nắng mùa đông ở vùng cực bắc, nhạt nhoà và lạnh lẽo. Hắn nói tiếp: "Ngay cả người vô tội thì thi thoảng cũng gặp phải kẻ xấu trên đường, đây gọi là xui xẻo. Con người không cần phải tự trách mình vì những vận rủi thình lình xuất hiện, đây là điều mà họ không thể lường trước được. Đương nhiên, người ta cũng không cần phải chịu trách nhiệm khi trên đời này có kẻ xấu, cho dù người ta đã từng coi kẻ xấu này như bè bạn."
"A Dao, im mồm." Nhiếp Minh Quyết cau mày cắt ngang lời hắn: "Ngươi mà còn nói lung tung nữa thì ta sẽ đánh ngươi."
"Ta đâu có nói lung tung đâu," Kim Quang Dao thản nhiên tựa vào bàn đá, giơ tay nắm lấy bông hoa tú cầu mà Lam Hi Thần vừa nâng niu kia. Hắn dùng đầu ngón tay thanh mảnh giật một một mảnh hoa nhỏ trên đó ra, khiến cho một lùm hoa tú cầu tròn vo xinh đẹp bỗng sinh ra một lỗ hổng. Hoàn toàn không có cảm giác đáng yêu như trẻ con sún răng cửa, nhìn vào chỉ thấy buồn cười. Kim Quang Dao cười khẩy, vứt cánh hoa lên mặt bàn: "Chỉ đang giải thích sự việc một cách đơn giản thôi, ta không muốn nhìn cảnh hoà thuận giả tạo của các ngươi."
Nhiếp Minh Quyết nghiêm túc nhìn hắn: "Cái gọi là kẻ ác, chính là cả đời làm ác, chưa từng làm việc thiện sao?"
Kim Quang Dao nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Có lẽ cũng không thể định nghĩa như vậy được."
Nhiếp Minh Quyết hỏi: "Thế nếu có một người làm một việc tốt, làm chín mươi chín việc xấu thì có phải kẻ ác không?"
Kim Quang Dao trả lời: "Đại khái là thế đi."
Nhiếp Minh Quyết lại nói: "Thế nếu như người này từng cứu ngươi một lần, rồi lại giết chín mươi chín con kiến thì có phải kẻ ác không?"
"......" Kim Quang Dao nhíu mày phản bác: "Cách ẩn dụ này không đúng đâu."
"Ai muốn chơi trò ẩn dụ với ngươi." Nhiếp Minh Quyết tức giận nói: "Đừng chơi cái trò phân biệt trắng đen kia nữa. Nói trắng ra, chẳng phải ngươi muốn để Hi Thần đổ hết lỗi lên đầu ngươi, khiến đệ ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút à? Đừng làm mấy chuyện uổng công như thế, lúc nào Hi Thần cũng chân thành đối xử tốt với ngươi, chiêu này vô dụng."
Kim Quang Dao nghiêm túc đáp: "Chỉ cần nhị ca thực sự chuyển sang hận ta thì chiêu này sẽ có tác dụng."
Hai người họ tranh cãi ngay trước mặt Lam Hi Thần, lập trường trái ngược, ngược lại lại khiến cho Lam Hi Thần cảm thấy y không muốn chấp nhất với những ân oán đã qua này nữa. Kim Quang Dao không hề có lỗi với y, chỉ là y không thể chấp nhận được những gì Kim Quang Dao đã làm. Nhưng không thể chấp nhận thì cũng có làm sao đâu? Hai trăm năm qua nhanh như gió thoảng, ân thù đều mờ nhạt; đến việc trừng phạt mình cũng phải có kết thúc.
Y quyết định tạm thời chưa cho ra kết luận gì cả.
"A Dao..." Lam Hi Thần giữ chặt tay của hắn, thở dài nói: "Từ trước đến giờ, ta chưa từng hận đệ một giây một phút nào."
"Hận từ bây giờ cũng không muộn." Kim Quang Dao không nhìn thấy sự bi thương nơi đáy mắt y, hung hăng quyết tâm nói ra: "Ngươi hận ta, tất cả mọi chuyện đều sẽ dần tốt lên."
"Ta không làm được." Lam Hi Thần quả quyết đáp lời, "Đệ cho rằng ta chưa từng thử ư? Nhưng hai trăm năm qua rồi, ta hoàn toàn không thể làm được."
Ánh mắt nhìn chằm chằm Kim Quang Dao của y tràn đầy đau thương khẩn thiết. Kim Quang Dao bỗng dưng cảm thấy mình thực sự cực kỳ khốn nạn. Khóe miệng vốn định nở một nụ cười khinh miệt lập tức sụp xuống, lại chậm rãi nhếch lên, hắn đột nhiên không biết làm sao.
"Ngồi xuống đi." Nhiếp Minh Quyết nói: "Uống trà, rồi ngậm cái mồm vào." Rồi gã mới đặt ly trà xuống, quay sang nói với Lam Hi Thần: "Thi thoảng thằng nhóc này cứ cố ý tỏ vẻ đáng thương như vậy đó, chắc là cũng vì mục đích bí mật nào đó thôi. Đệ đừng bị hắn lừa cho xoay mòng mòng, đứng một bên xem kịch là được."
Lam Hi Thần thở dài: "Ta hiểu mà, A Dao… đệ ấy luôn như thế."
Nhiếp Minh Quyết gật đầu. Hai người ăn ý trao đổi ánh mắt cho nhau, Lam Hi Thần lại rót đầy ba chén trà, Nhiếp Minh Quyết liền đẩy một chén tới trước mặt Kim Quang Dao.
"Rốt cuộc hai người các ngươi hiểu rõ cái gì đấy, ta chẳng hiểu gì cả." Kim Quang Dao không vui nói.
"Rất là mừng vì cũng có ngày ngươi không hiểu." Nhiếp Minh Quyết bình chân như vại trả lời.
"Rồi sẽ có ngày đệ hiểu ra thôi." Lam Hi Thần mỉm cười bổ sung, "Không cần phải vội."
Trong ngôi đình nhỏ với những đoá hoa cẩm tú cầu rực rỡ đầy nắng, gió nhẹ khẽ thoảng qua. Ba người ngồi quanh bàn đá nói chuyện – có lẽ là vì tuổi tác có thể xoá nhoà đi rất nhiều việc nên chẳng ai hao tâm tổn trí sa vào quá khứ nữa – tất cả đều chú ý tới hiện tại. Ví dụ như là Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao kết bạn đồng hành đi về phương Tây như thế nào, hoặc là kể vũ đoàn cung đình hiện tại của nước Ba Tư do quốc vương tuyển chọn để thành lập ra làm sao. Hoặc như vì sao Lam Hi Thần ẩn cư cạnh núi Côn Luân, cảnh giới tu hành bây giờ đã đến độ nào.
Cái ấm nấu nước nhỏ trên bàn đang bốc lên từng chút hơi nước trắng xóa, mùi thơm của trà tràn ngập khắp trong viện. Không lâu sau, một thứ tạp âm nào đó đột nhiên vang lại gần trên không trung, thoáng nghe như thể tiếng chim chóc vỗ cánh nhưng lại không có tiếng lông vũ cọ vào nhau, vô cùng kỳ quái. Ba người không hẹn mà cùng nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn.
"Là thư mật trong chuông bạc." Lam Hi Thần lập tức hiểu ra. Y đứng dậy rồi lấy ra từ trong tay áo một miếng ngọc bội với hình thù kỳ lạ, nắm chắc trong tay. Một quả cầu bạc nho nhỏ có cánh đột nhiên rơi xuống từ trên trời, vững vàng rơi vào giữa miếng ngọc bội, tiếng vỗ cánh lập tức dừng lại.
Kim Quang Dao nhìn quả cầu bạc và miếng ngọc kia, nghi ngờ hỏi: "Đây là thứ gì? Chưa bao giờ nhìn thấy loại pháp bảo này."
Lam Hi Thần nhấc quả cầu đứng yên kia lên, nhẹ nhàng tách quả cầu thành hai nửa rồi lấy ra lá thư nhỏ được gấp gọn vuông vắn. Trên lá thư kia có ghi: Đã tìm ra quả cáp đặc, khó giải quyết, mau tới Thái Tây Phong săn đêm! Còn có pháp bảo mà Nhiếp đại và Kim Quang Dao đang tìm, nếu Tam tôn đã gặp lại thì mời cùng đi.
Cách nói chuyện và chữ viết chắc chắn là của Ngụy Vô Tiện, tên ký phía dưới thì là hai người Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ.
"Làm phiền hai người các ngươi bôn ba tới đây một chuyến, bây giờ lại phải quay trở về." Lam Hi Thần đọc hết thư gửi bên trong chuông bạc, mỉm cười đứng lên nói: "Vong Cơ và Vô Tiện gửi thư đến, gọi ta tới vương đô của Ba Tư. Việc này có liên quan đến thuốc cứu mạng thúc phụ và cả pháp bảo các ngươi cần dùng, mong mọi người cố gắng giúp đỡ."
Nhiếp Minh Quyết ngửa đầu uống một hơi cạn sạch nước trà rồi đặt cái chén xuống mặt bàn. Gã đứng dậy cầm đao, sang sảng nói: "Vậy thì cùng đi! Cho dù thế gian không còn Tam tôn thì ba người chúng ta vẫn còn trên giang hồ, theo đuổi chính đạo, chẳng phải sao?"
"Đó là đương nhiên." Lam Hi Thần gật đầu, cầm lấy thanh kiếm với thái độ hiên ngang quả quyết. Y ăn ý nhìn Nhiếp Minh Quyết, đều nhìn thấy trong ánh mắt của nhau sự vui vẻ.
Kim Quang Dao đang ngồi một mình trước bàn bỗng dưng cười một tiếng, nhìn chằm chằm bóng ngược phản chiếu trên mặt nước trà. Hắn lắc đầu dường như đang tự giễu, một hồi lâu sau mới ngẩng mặt lên, nói với hai người: "Đại ca, nhị ca, các ngươi có cảm thấy..."
"Hả?" Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần đồng thời cúi đầu nhìn hắn.
Kim Quang Dao bình tĩnh cười lên, trong đôi mắt màu mực đen láy hiện lên sắc trời xanh, vẻ dịu dàng hiếm khi xuất hiện rõ ràng không hề giấu giếm.
Khoảnh khắc ánh nắng phá mây mà tới, hắn nghĩ: thời gian như thoi đưa, nhanh đến mức chỉ trong chớp mắt; mà thăng trầm đều là của hôm qua. Bây giờ tựa như có một cơn gió lộng trong vắt trùng điệp miên man thổi qua, phá vỡ chướng ngại cuối cùng và rồi trở nên tự do, không còn vướng bận.
Kim Quang Dao nói: "Thực ra, vốn dĩ chẳng ai trong chúng ta muốn làm gia chủ, làm tiên đốc, làm người lãnh đạo tiên môn hay là cái gì khác. Chỉ vì trách nhiệm hoặc không cam tâm mà làm thì hoàn toàn khác so với việc thực sự muốn làm."
Ánh mắt Lam Hi Thần sáng ngời, trong giọng nói trào lên vui vẻ ngạc nhiên, "A Dao, đệ mới phát hiện ra à?"
Nhiếp Minh Quyết hơi nhún vai, nâng bước đi ra ngoài và cất cao giọng nói: "Ngươi mới biết được đó hả."
Kim Quang Dao đứng dậy rồi giơ chén trà trong tay lên, đứng từ xa nâng ly với hai người họ, dõng dạc nói: "Đại ca, nhị ca, tuy A Dao tối dạ nhưng nguyện ý đi cùng hai người."
Hai người lớn tuổi dùng trà thay rượu, chạm ly với nhau, mới chuẩn bị đi tới vương thành Ba Tư.
… Nhưng phương thức di chuyển lại là một vấn đề.
Lam Hi Thần ngự kiếm bay thì chỉ cần một ngày rưỡi là có thể tới Thái Tây Phong. Nhưng Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao là quỷ tu; tuy Nhiếp Minh Quyết có trường đao Bá Hạ trong tay nhưng lại không thể sử dụng linh lực để ngự đao được, càng đừng nói đến Kim Quang Dao có tu vi thấp đến thế nào. Ba người ba mặt nhìn nhau trước cửa, Kim Quang Dao bèn nói: "Làm thế nào bây giờ? Hay là nhị ca đi trước đi, bọn ta tới trạm ngựa mua ngựa rồi xuất phát sau."
Lam Hi Thần do dự một hồi mới nói: "Lá thư này mời ba người chúng ta cùng đi mà. Đường sá xa xôi, hai người các ngươi không đến, ta đến trước cũng không làm được gì."
Tiên quân áo trắng khí chất nho nhã trầm tư nghĩ ngợi. Kim Quang Dao cũng nhìn khắp bốn phía, suy nghĩ không biết có cách nào thích hợp hơn hay không. Bây giờ mấy người mới hiểu được sự bất đắc dĩ khi rơi vào hoàn cảnh "không có linh lực, phải vắt hết óc để giải quyết vấn đề".
Tầm nhìn của hắn rơi vào một chiếc xích đu có treo giỏ mây kỳ lạ trong góc của đình viện cẩm tú cầu, Kim Quang Dao đề nghị: "Hay là dùng cái này?"
"......" Vẻ mặt Nhiếp Minh Quyết hết sức nghiêm trọng trừng mắt nhìn cái xích đu kia. Tay gã đè trên thanh đao, hệt như thể cái xích đu có treo giỏ mây đó phóng hỏa đốt mộ tổ nhà gã vậy.
…
Giang Trừng đứng trên linh kiếm Tam Độc, khoanh tay. Một bộ quần áo màu tím lộng lẫy làm nổi bật lên vẻ hiên ngang lẫm liệt của hắn, bay qua tựa như tia chớp xé rách trời không giữa cơn gió lồng lộng. Lúc này, ở tầm xa của bầu trời khoáng đạt, hắn để ý thấy có người cũng đang ngự kiếm bay. Hắn tò mò quay đầu nhìn, sự kinh ngạc làm chân hắn bất thình lình nghiêng một cái, suýt nữa rơi khỏi kiếm.
Nam nhân áo trắng ngự kiếm bay qua ở nơi xa đó… mặc dù không thấy rõ khuôn mặt lắm nhưng trông dáng người dong dỏng, tư thái dịu dàng nhã nhặn, chỉ là... Trong làn gió lớn, có một người thư sinh mặc áo vàng nhạt đang ôm sát sau lưng y, mà linh kiếm dưới chân lại còn đang được dùng một cách thắt nút hết sức loạn xà ngầu để treo một cái… rổ mây siêu to khổng lồ?
Có thể thấy được kỹ thuật buộc nút xâu kia là từ tay một người rất vụng về, bình thường chẳng bao giờ làm việc nhà gì cả. Hai đầu của nút buộc được cắt rất gọn gàng, trông như thể bị chặt đứt khỏi kệ xích đu bằng đao kiếm. Trong cái rổ mây to lớn kia, có một người đàn ông mặc quần áo tập võ màu đen với gương mặt cũng đen sì đang ngồi khoanh chân. Trên eo gã có giắt một thanh đao dài, toàn thân phát ra khí thế khủng bố người sống chớ lại gần. Cũng phải cảm ơn người áo trắng đang ngự kiếm này có linh lực rất mạnh mẽ, hiển nhiên sức lực cũng lớn lắm, mới có thể ngự kiếm mang theo một người rồi lại còn treo thêm một người nữa như này. Y quả thực đang duy trì tốc độ ngự kiếm rất nhanh, cũng phải ngang ngửa Giang Trừng luôn.
Phía sau Giang Trừng không xa còn có hai người đang ngự kiếm lao đi vùn vụt. Một người mặc đồng phục thanh lịch của Cô Tô Lam thị, một người khác thì mặc áo Kim Tinh Tuyết Lãng hoa lệ của Lan Lăng, thấy thế đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, người mặc áo của Cô Tô Lam thị do dự nói: "Kia hình như là... Trạch Vu Quân đúng không? Ta nhìn thấy mạt ngạch đang bay."
Thanh niên tuấn tú mặc áo Kim Tinh Tuyết Lãng dùng ánh mắt khó nói nên lời để nhìn cái rổ mây đang treo kia, trốn tránh sự thật trả lời: "Sao Trạch Vu Quân lại có thể trộm xích đu nhà người khác được?"
Thế là thanh niên mặc đồng phục Cô Tô Lam thị lắc đầu, lấy tay che mắt mình lại, lẩm bẩm nói: "Đúng rồi, không thể nào đâu. Cho nên chúng ta có thể suy ra: Đây không phải là Trạch Vu Quân. Phi lễ chớ nhìn, trước mắt sáng sủa trời xanh trong vắt."
"......" Cuối cùng Giang Trừng vẫn không thể nén nổi sự tò mò. Hắn giơ tay ra hiệu cho hai tiểu bối phía sau tiếp tục bay lên phía trước, còn mình thì thay đổi hướng bay, bay về phía người ngự kiếm kỳ quái kia rồi gọi lớn: "Lam Hi Thần!"
Tu giả áo trắng đang tập trung ngự kiếm nghe tiếng thì nghiêng đầu qua, nhìn thấy Giang Trừng đang hết sức ngạc nhiên, y bèn cho hắn một nụ cười đầy xấu hổ. Nhiếp Minh Quyết thực sự ước gì mình không tồn tại trên đời này nữa luôn quá. Kim Quang Dao thì bám lấy bả vai Lam Hi Thần, nhịn cười sắp điên luôn rồi.
TBC.
Spoil: Chương sau là hành trình truy tìm kho báu =)))))))))))))).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro