Chương 1: Suối nước nóng trên hoang mạc (b)
Chương 1. Suối nước nóng trên hoang mạc (b)
Edit: _limerance
...
Lúc mới đến, Ngụy Vô Tiện vốn muốn hỏi y hay là tìm một gian khách điếm để thu xếp đồ đạc trước đã, nhưng rồi lại thấy Lam Vong Cơ chỉ mang một kiếm một cầm trên thân, đến cái túi đựng hành lí cũng không có; nhìn lại mình cũng chẳng cầm gì trên tay cả, đồ dùng đều cất trong tay áo Càn Khôn, thật sự không cần vẽ vời cho thêm chuyện ra. Hai người bèn đi khắp con phố náo nhiệt tìm một quán ăn, gọi một bàn đầy rau đầy thịt, cứ lấp đầy cái dạ dày trước rồi nói gì thì nói.
Lam Vong Cơ ngồi đối diện với hắn, nhìn Ngụy Vô Tiện đang hỏi tiểu nhị của quán ăn một vài món đặc sản. Y không thể không thừa nhận, Ngụy Vô Tiện thật sự là một người bạn đồng hành vô cùng tuyệt vời. Tính cách của hắn vui vẻ, luôn tò mò lạc quan với mọi thứ, kể cả gặp phải hoàn cảnh khó khăn cũng thực sự thoải mái, tùy cơ thích ứng. Giao tiếp với người lạ cũng thông minh linh hoạt, không hề yếu đuối nhu nhược chút nào, còn vô cùng tinh tế thấu hiểu nhu cầu của đối phương. Đi theo đội thương nhân tới phương Tây, thời tiết nóng nực bực bội, nhưng không khí của cả chuyến đi lại được gương mặt tươi cười đẹp đẽ cùng lời nói dí dỏm của hắn làm sinh động hơn, khiến người vui vẻ. Ở bên cạnh hắn, thật sự rất có thú vui phiêu bạt giang hồ.
Người như vậy, là tình yêu chân thành cả đời của y, nhìn lại mình quả thực là được trời xanh ưu ái.
"Lam Trạm? Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?" Ngụy Vô Tiện nhai miếng thịt nướng thấm đẫm gia vị, giơ tay quơ quơ trước mắt Lam Vong Cơ, ngữ khí ngây thơ, miệng mồm không rõ nói: "Nếu ngươi đói thì mau tranh thủ ăn đi kìa."
"... Ừ." Lam Vong Cơ thu lại ánh mắt, bình tĩnh lặng lẽ cầm chén trà trước mặt lên uống một ngụm.
Ngụy Vô Tiện nhìn thấu tâm tư của y, tay trái chống cằm, tay phải cầm xiên thức ăn bằng bạc sáng loé chỉ chỉ vào y, thấp giọng cười nói: "Còn muốn ăn ta ấy à, phải chờ lát nữa nha."
Bây giờ đang là giờ Ngọ, cũng chính là giờ ăn cơm trưa. Trong quán ăn không thừa chỗ ngồi nào, tiếng người ồn ào huyên náo, Ngụy Vô Tiện đã cố gắng hết sức nói thật nhỏ nhưng những lời nói đó của hắn lại như đánh thẳng vào lòng y, làm tai y như muốn nổ bùng ngọn lửa hồng. Ánh mắt Lam Vong Cơ hơi có phần quẫn bách, đang muốn nói gì, lại ngay lập tức bị nhét vào miệng một xiên rau củ cùng thịt nướng thơm lừng, chỉ đành ngậm miệng không nói nữa.
"Nghịch ngợm." Cho tới khi nuốt hết đồ ăn, đôi mắt Lam Vong Cơ hiện lên đôi chút ý cười, đẩy cả bàn thức ăn cay về phía hắn, "Mau ăn đi."
Ngụy Vô Tiện thấy ngon thì nhận, hai người cùng ăn cơm rồi mới lại đi dạo phố tiếp.
Sau khi ăn trưa xong, hai người đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành thị này, hỏi thăm qua rất nhiều tiệm thuốc, thậm chí hỏi cả cửa hàng rau củ. Nhưng tận đến hoàng hôn, cả hai đều không hỏi ra chút tung tích nào của quả cáp đặc, ngược lại lại học thêm không ít phong tục kì diệu ở nơi đất lạ.
Suốt dọc đường Ngụy Vô Tiện luôn cười vô cùng rạng rỡ, tay hắn cầm đồ ăn vặt cùng những vật nho nhỏ mua lung tung khắp nơi, kéo Lam Vong Cơ đi dạo hết gần nửa nội thành. Tới khi mặt trời đã xuống núi, người bán hàng trên đường cũng đang dần thu dọn quán sạp, hai người mới đi tìm khách điếm yên tĩnh mà đội trưởng Trần đã giới thiệu, mướn phòng qua đêm.
"Thật là thú vị." Ngụy Vô Tiện nhanh chóng cởi áo khoác chống cát ra ném sang một bên, sau đó tự quăng mình lên chiếc giường mềm mại, nhắm mắt lại thỏa mãn thở ra một hơi: "Khí trời ở đây trong lành, hoa quả cũng rất ngọt."
"Ngươi thích sao?" Lam Vong Cơ đặt cổ cầm và kiếm lên bàn gỗ trong phòng trọ, quỳ một gối xuống bên cạnh giường nhỏ, giơ tay khẽ vuốt ve đôi má ửng đỏ vì phơi nắng suốt buổi chiều của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện hơi quay đầu, chủ động cọ cọ mặt mình lên bàn tay Lam Vong Cơ, hạnh phúc lẩm bẩm nói: "Giường mềm ghê, với cả... rất thích ngươi."
"Ngụy Anh..." Lam Vong Cơ không kìm lòng được khẽ cúi người xuống muốn hôn hắn, dường như trong đôi mắt màu ngọc lưu ly xanh biếc đang dâng lên thứ cảm xúc đậm sâu nào đó, khó dằn xuống được.
Ngụy Vô Tiện mở mắt, bỗng nhiên giơ tay lên che môi, không có ý tốt cười nói: "Lam Trạm, ở trong sa mạc hơn một tháng, ngày nào cũng ngủ ở ngoài trời cùng đoàn lữ hành không làm được gì, chắc là sắp nhịn không nổi rồi ha?"
"Ngươi cũng thế." Lam Vong Cơ khẽ hôn lên bàn tay của hắn, bàn tay nhẹ nhàng bao phủ lên hạ bộ hắn, cảm nhận được dục vọng cuồng nhiệt trào dâng trong lòng bàn tay y.
"Đi vào phòng tắm đi, ta vừa phát hiện phòng tắm của bọn họ rộng lắm luôn." Ngụy Vô Tiện nhiệt tình hào hứng đề nghị. Vừa rồi hắn không chịu hôn y, bởi vì trong lòng hai người đều hiểu rõ, chỉ cần hôn một cái thôi là dục vọng bị đè nén xuống rất lâu sẽ bùng nổ. Cứ thế một phát không thể kiểm soát được, chưa đủ đến một hai canh giờ thì chẳng ai muốn rời khỏi cái giường cả.
[Đọc full tại wordpress, link dưới cmt.
Dưới đây là pass:
Tên chương 70 của nguyên tác Ma Đạo Tổ Sư là tên khác của một loài hoa mà Ngụy Vô Tiện đã ném tặng cho Lam Vong Cơ ở Vân Mộng.
Đó là hoa thược dược, sau này cũng được Lam Vong Cơ bảo quản cẩn thận, ép thành thẻ kẹp sách. Thật ra thược dược trong này không phải là loài thuộc chi Cúc thược dược (Dahlia) được tìm thấy ở Mexico mà chúng ta hay gặp, mà nó là thược dược Trung Quốc thuộc chi Mẫu đơn (Paeonia), thường biết đến ở Việt Nam nhiều hơn với cái tên xích thược (hoặc với màu trắng thì là bạch thược...).
Thực ra trước kia mình hay thắc mắc, tại sao thược dược trong donghua mà Tiện tặng Kỷ khác với thược dược mà mình biết thế 🥲 sau đó còn nghĩ chắc là vì người ta vẽ donghua đại khái để minh hoạ thôi. Nhưng khi biết chính xác hình ảnh hoa này mình mới biết người ta vẽ đúng.
Đây là hình ảnh mình chụp từ donghua...
và dưới đây là hình ảnh thược dược Trung Quốc thật.
Nó là loài cây với hoa rất đẹp và có tác dụng lớn trong y học, có ý nghĩa về một tình yêu chung thủy. Nhưng nó cũng có một cái tên khác, mang ý nghĩa là "chia ly". Ngụy Vô Tiện đã tặng cho Lam Vong Cơ một loài hoa mang hàm ý ước hẹn kết tình, nhưng cũng là khởi đầu của sự ly biệt - một tình yêu luyến tiếc.
Tên khác của thược dược Trung Quốc mà mình đang muốn nói đến chính là pass của phần này, bao gồm 7 chữ cái viết thường, không dấu không cách không hoa, bắt đầu bằng "t" và kết thúc bằng "y".]
🚫 VUI LÒNG KHÔNG REUP, KHÔNG SHARE PASS CÔNG KHAI. NẾU CÓ BẤT KÌ THẮC MẮC NÀO VỀ PASS, HÃY IB RIÊNG CHO MÌNH ĐỂ HỎI THÊM GỢI Ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro