Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4



Tĩnh Thất.

Lam Vong Cơ mời đến một vị y sư có kinh nghiệm cao nhất ở Lam thị - Mặc Lão, đến bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện. Mặc Lão đặt tay lên cổ tay của Ngụy Vô Tiện, sau khi kiểm tra kĩ lưỡng một lần thì nói. "Ngụy Công tử, có thể cho ta xem vết thương ở bụng cùng phần lưng không?"

"Phần lưng cũng có thương tích sao?" Lam Vong Cơ kinh ngạc hỏi, rốt cục Ngụy Anh của y ở những lúc y không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở, vết thương trên lưng là việc y không hề biết.

"Một ít vết thương nhỏ thôi, không quá đáng lo." Mặc Lão trách cứ nhìn Ngụy Vô Tiện, người trẻ tuổi không biết yêu thương bản thân mình chút nào, đặc biệt là người đang ở trước mặt mình. "Với hình cụ là Nhất phẩm Linh khí thì làm sao có thể tốt lên dễ như vậy được."

"Hình cụ?" Lam Vong Cơ ngồi bên mép giường, vội vàng cởi quần áo của Ngụy Vô Tiện để xem xét vết thương.

"Lam Trạm, ngươi đừng..."

Không còn quần áo cách trở, phần lưng trần được phơi ra trước mặt hai người. Sau lưng Ngụy Vô Tiện bị các vết roi đan xen che kín, sâu cạn đủ loại, Mặc Lão ấn vài cái, nhận ra vết thương lâu nhất có lẽ gần mười năm, nhưng cũng có những vết thương chỉ có thời gian ba bốn năm mà thôi. Ngẫm lại, ở Vân Mộng Giang thị thì chỉ có Nhất phẩm Linh khí Tử Điện nổi tiếng gần xa mới phù hợp với vết thương trên người Ngụy Vô Tiện mà thôi.

Lam Vong Cơ biết Giang Trừng giống mẹ, không đối xử tử tế với Ngụy Vô Tiện, nhưng lúc Lão Giang Tông chủ còn sống, thanh danh của Giang thị rất tốt, mọi người cũng thường nói Giang Tông chủ xem Ngụy Vô Tiện như con mình. Thật không ngờ được rằng, xem như con mình lại là dạng này.

Mặc Lão lấy thuốc bôi, buôi sau lưng Ngụy Vô Tiện. Sau khi bôi xong, Mặc Lão bảo Ngụy Vô Tiện xoay người, xem xét vết thương trên bụng hắn, sau khi bôi thuốc xong, ba người trong phòng đều không nói một lời. Cuối cùng, Mặc Lão mới lên tiếng. "Nhị Công tử, chúng ta ra ngoài nói đi."

"Không sao, nói ở đây đi." Mặc Lão lo lắng chuyện Kim Đan sẽ làm Ngụy Vô Tiện không vui hay suy sụp, chỉ tiếc rằng lúc mổ đan, Ôn Tình cũng đã đem những lời đó nói đi nói lại không chỉ một lần.

"Làm phiền Mặc Lão nói rõ."

"Vết thương cũ trên bụng cùng lưng của Ngụy Công tử, hơn nữa còn có gần đây khí huyết không đủ đều có thể dùng thuốc điều dưỡng, chỉ cần ba năm là ám thương có thể tốt hơn rất nhiều. Chỉ có điều.... Kim Đan, linh mạch bị chặt đứt tận gốc, không có cách nào nối lại được."

Ngụy Vô Tiện đã sớm chuẩn bị tâm lý, mỉm cười tạ ơn lão nhân gia đường xa đến đây giúp hắn trị liệu. "Đa tạ y sư lo lắng, chuyện Kim Đan ta đã sớm biết."

Mặc Lão thở dài khó hiểu, Kim Đan là vật không thể thiếu của người tu tiên, chuyện như vậy làm sao có thể nói một cách vân đạm phong khinh như thế.

"Nếu Ngụy Công tử nghĩ thông, vậy ta sẽ viết phương thuốc, ngươi điều dưỡng thân thể cho tốt."

"Đa tạ."

Lam Vong Cơ tiễn Mặc Lão đi, khi y về Tĩnh Thất, thấy Ngụy Vô Tiện đang tựa người trên đầu giường. "Lam Trạm, chuyện Kim Đan ngươi biết từ lâu rồi đúng không?"

"Sau khi ngươi về, không mang kiếm, không dùng linh lực, ta chỉ đoán rằng linh lực của ngươi có vấn đề thôi."

Ngụy Vô Tiện nhìn phản ứng lúc nãy của Lam Vong Cơ thì đoán được, vết thương của Tử Điện cùng Kim Đan, Lam Vong Cơ đối với vấn đề thứ hai cơ hồ không có phản ứng, nhưng khi nhìn đến vết roi lại tức giận. Số người chỉ trích hắn không mang kiếm không nằm ở thiểu số, miệt thị hắn tu quỷ đạo cũng không ít, nhưng chỉ có mình Lam Trạm chịu suy tư tìm hiểu nguyên nhân đằng sau.

"Lúc trước ngươi một hai muốn mang ta về đây là vì chuyện này sao?"

"Ừm." Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn về phần lưng Ngụy Vô Tiện, nhớ lại những vết roi trên ấy. "Ngụy Anh, nếu đau, có thể nói cho ta."

"Đều là vết thương cũ, không đau, qua hết rồi."

Lam Vong Cơ dùng sức nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện. "Ngụy Anh, ta không biết ngươi ở Giang gia sống như thế nào, nếu ngươi không muốn truy cứu, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi. Chỉ là... hiện giờ ngươi có thể nói."

"Nói gì?"

"nói đau, nói khổ, nói mệt.... suy nghĩ của ngươi, mọi thứ đều có thể nói."

Khoảng thời gian này Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ dung túng, tim dần dần ấm lên. Hắn thích ở cạnh Lam Trạm, lại không dám hỏi cái gì, bất tri bất giác hạt giống cảm tình của hắn bị Lam Vong Cơ ươm mầm, bắt đầu đâm chồi.

"Lam Trạm, ngươi thật tốt."

-----

Mặc Lão đưa thuốc đến, Lam Vong Cơ dỗ Ngụy Vô Tiện uống hết thuốc, nhìn khuôn mặt nhỏ của hắn vì thuốc đắng mà nhăn lại, hứa hẹn ngày mai sẽ xuống núi mua đường.

"Mang một vò Thiên Tử Tiếu được không?" Ngụy Vô Tiện bắt lấy ống tay áo Lam Trạm lay lay, Lam Vong Cơ không đành lòng cự tuyệt một Ngụy Vô Tiện đang làm nũng bán manh, đồng ý. "Được, bất quá thân thể quan trọng, không được uống nhiều."

"Ta đảm bảo, nghe lời ngươi." Vừa nói vừa giơ ngón tay thề, làm Lam Vong Cơ dở khóc dở cười.

Tàng Thư Các.

"Vong Cơ, Tàng Thư Các mất trộm, đã tra được mất cái gì chưa?" Lam Hi Thần đang xử lý công văn thì nghe được Lam Vong Cơ sai người bẩm báo Tàng Thư Các không bình thường, vội vàng chạy tới.

Lam Vong Cơ trình lên Loạn Phách Sao trong tay. "Huynh trưởng, mất một tờ."

Loạn Phách Sao là khúc phổ do tổ tiên Lam thị đi Đông Doanh mà có được, ở Lam thị bị liệt vào hàng sách cấm, nếu đàn tấu sẽ khiến người ta dễ giận, loạn trí, nếu người đánh đàn là tu sĩ có linh lực cao cường thì có thể lấy mạng người trong vòng ba tiếng đàn.

"Đây là Cấm Thư Thất của Lam thị, ai có được bản lĩnh này?" Lam Hi Thần tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng đã cân nhắc. Ở Lam thị chỉ có bản thân hắn, thúc phụ, Vong Cơ cùng vài vị trưởng lão đức cao vọng trọng mới có thể ra vào Sách Cấm Thất, tổng cộng không đủ mười người. Trưởng lão đã bế quan nhiều năm, thúc phụ cùng Vong Cơ đều là người thân cận nhất, không có khả năng này. Người ngoài có thể tự do đến nơi này, hơn nữa còn không kinh động cấm chế, vào được Cấm Thư Thất có rất nhiều cơ quan, hơn nữa tinh thông việc này thì chỉ có...

"Huynh trưởng, nếu người trộm sách sau này làm việc ác, Lam thị nhất định khó có thể nói rõ, không thể cho bách gia một cái công đạo." Lam Vong Cơ trần thuật lợi hại, ý tứ giống Kim Quang Dao, câu nào cũng không rời danh dự trăm năm của Cô Tô Lam thị.

Lam Hi Thần trầm mặc một hồi lâu, ngữ khí trầm thấp. "Vong Cơ, chúng ta không có chứng cứ. Nếu sau này điều tra được đây là việc làm của hắn, huynh trưởng tuyệt đối sẽ không vì tình riêng mà buông tha."

Lam Hi Thần không tin Kim Quang Dao là người gian tà, hắn nhìn được Kim Quang Dao thích giúp đỡ mọi người, cơ trí lại quả cảm, nhưng Kim Quang Dao gần đây khiến hắn không biết nên diễn tả thế nào, có lẽ hắn đã bị che mắt bịt tai, những thứ hắn nhìn đến xưa giờ chỉ là giả dối.

"Vong Cơ tin tưởng huynh trưởng."

Lam Hi Thần cảm nhận được tín nhiệm của đệ đệ, cảm giác khổ sở mới chớm nở cũng tan biến. Phải rồi, hắn cùng Vong Cơ mới là thủ túc.

"Huynh trưởng, ngày mai đệ đi Di Lăng đưa vào thứ, thuận đường đi Thanh Hà, Ngụy Anh thích thoại bản của Thanh Hà. Làm phiền huynh trưởng giúp đệ chiếu cố Ngụy Anh."

"Đệ an tâm đi, nhớ cẩn thận. Việc của Ngụy Công tử huynh trưởng giúp đệ lo liệu."

.

.

.

.

.

Lời Tác giả: Nhiếp Đạo của ta sắp xuất hiện rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro