Chương 2
Loạn Táng Cương.
"Ngươi muốn đi Cô Tô với Hàm Quang Quân?"
"Ừ." Ôn Tình thấy bộ dáng đã quyết ý của Ngụy Vô Tiện, tâm có chút lạnh, cuối cùng thì người này cũng phải đi. Hắn là công tử nhẹ nhàng nơi thế gia, không nên cùng dư nghiệt Ôn thị như bọn họ trốn ở nơi này. Hắn đã có thể vì người trong tộc của mình làm đến bước đường này, đã không dễ dàng gì.
"Nếu là Hàm Quang Quân mời, vậy ngươi nên đi sớm đi."
"Tình tỷ, ta cùng Lam Trạm đã thương nghị rồi. Trước mắt, các ngươi vẫn nên ở tại Loạn Táng Cương, nơi này tương đối an toàn, tiên môn bách gia nếu muốn động thủ giết ta thì cần lý do, nhưng các ngươi thì khác. Loạn Táng Cương ta sẽ bố trí trận pháp bảo hộ lại một lần, bất cứ ai cũng không vào được. Lam Trạm đã hứa sẽ thường xuyên đến đưa những thứ cần thiết cho các ngươi."
Ôn Tình nhíu mày trầm tư, không hề nói chuyện. Ngụy Vô Tiện thì liên tục bảo đảm. "Tình tỷ, ta biết chuyện này sẽ làm các ngươi chịu thiệt, nhưng ta hứa nhất định sẽ tìm cách đính chính cho các ngươi, rửa sạch ô danh, để các ngươi có thể đường đường chính chính mà sống."
Ôn Tình cười đến xinh đẹp. "Ngụy Vô Tiện, thời gian chúng ta thân nhau không lâu, nhưng ta biết ngươi là người thế nào, ngươi không cần bảo đảm. Ta tin ngươi, cũng tin ánh mắt nhìn người của đệ đệ mình."
Ôn Tình nhớ lại những biến hóa gần đây của Ngụy Vô Tiện. Lúc vừa đến Loạn Táng Cương, người đến mời chào nhiều đếm không xuể, nhưng đều bị Ngụy Vô Tiện nghiêm khắc cự tuyệt hết thảy. Hiện giờ hắn lại có thể nói cười vui vẻ với Hàm Quang Quân, có lẽ cũng đã suy nghĩ cẩn thận về những ảo tưởng không thực tế với Giang gia, buông bỏ thứ cần buông tay. Một Ngụy Vô Tiện như vậy, rất đáng tin cậy.
Ngụy Vô Tiện sau khi nói mọi chuyện rõ ràng với Ôn Tình thì ra khỏi động, Ôn Uyển đang cầm đồ chơi mà Lam Trạm mua ven đường chơi đến vui vẻ. "Lam Trạm, thực không nhìn ra nha, ngươi thích tiểu hài tử như vậy sao."
"Rất đáng yêu."
"Đứa nhỏ này thực ra rất nghịch ngợm, muốn đi chơi liền ôm ta không buông tay, còn thường xuyên giành Trần Tình với ta."
Ôm....
Lam Trạm nghe chữ này, bất giác lạnh mặt xuống.
"Đã chuẩn bị xong sao?"
"Cũng không có gì nhiều, đi sớm thôi."
Lam Vong Cơ đã chuẩn bị ngự kiếm, Ngụy Vô Tiện nhìn bóng lưng trắng tinh trước mặt mình, ấp a ấp úng nói. "Hàm Quang Quân, lâu rồi ta không ngự kiếm, nên..."
"Cùng đi đi." Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện bước nhanh về phía mình, trong lòng như bị cây kim đâm phải, là y về trễ, Kim Đan...
Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Không biết vì sao, lúc Ngụy Vô Tiện đứng trước sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn hơi khiếp đảm một chút, hắn lo lắng Lam Khải Nhân cùng Lam thị không đồng ý việc Lam Trạm đưa hắn trở về. Tuy nói Ngụy Vô Tiện luôn tự xưng "da mặt dày nhất", rất ít khi để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy không giống như bình thường, hắn không nguyện ý đối mặt với cái nhìn không tán đồng của Lam Khải Nhân hay Lam thị. Nghĩ thế, hắn nắm chặt tay áo của Lam Trạm, lòng bàn tay đã ướt đẫm.
"Ngụy Anh." Lam Trạm tựa như nhìn thấy một Ngụy Anh khẩn trương kéo tay áo y , người mà năm đó cùng y về Lam thị sau khi Quan Âm Miếu kết thúc, rất đáng yêu.
"Về Tĩnh Thất đi."
"Ừm."
Lam Trạm dẫn Ngụy Anh đến Tĩnh Thất, môn sinh gác cửa đến hành lễ. "Nhị Công tử." môn sinh ấy nhìn thấy người bên cạnh Lam Vong Cơ là Di Lăng Lão Tổ thì vô cùng kinh ngạc, chỉ là ngại với gia quy của Lam thị, không thể nghị luận sau lưng người khác mà yên lặng cúi đầu, lui xuống.
"Ngụy Anh, ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi gặp huynh trưởng cùng thúc phụ."
"Muốn ta đi cùng ngươi không?"
"Không cần." Là y tự ý dẫn người về, thúc phụ cùng huynh trưởng nhất định sẽ giận, y không đành lòng để Ngụy Anh bị y liên lụy.
Quả nhiên, khi Lam Vong Cơ vừa đến cửa Hàn Thất thì đã nghe tiếng thúc phụ đặt mạnh chén trà lên bàn.
"Thúc phụ, huynh trưởng." Lam Vong Cơ hành lễ, sau đó ngoan ngoãn đứng một bên.
Lam Khải Nhân không muốn nhìn y, quay mặt sang một bên, Lam Hi Thần cũng nói chuyện với ngữ khí ngưng trọng. "Vong Cơ dẫn người về, sao lại không thương lượng trước với huynh trưởng?" Lam Hi Thần biết đệ đệ xem trọng Ngụy Vô Tiện vài phần, cũng ngầm đồng ý cho y đi Di Lăng thăm hỏi, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ đệ đệ mình lại không nói không rằng một tiếng mà đưa người về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
"Huynh trưởng, Ngụy Anh tu Quỷ đạo, Thanh Tâm Âm của Lam thị có thể giúp hắn khai thông oán khí. Đệ đưa người về là muốn giúp hắn."
Lam Khải Nhân hừ lạnh. "Giúp? Nếu Quỷ đạo có ảnh hưởng không tốt với thân thể, vì sao hắn lại không bỏ? Chấp mê bất ngộ mà tu luyện như thế, Thanh Tâm Âm cũng không cứu được hắn." Lam Khải Nhân không thích Ngụy Vô Tiện, lúc cầu học ngày ngày đi gây sự, không tuân thủ quy củ, thiên phú tốt lại không quý trọng thì thôi đi, giờ lại càng quá đáng, đi lối tắt tu luyện Quỷ đạo, ở Cùng Kì Đạo lại đại khai sát giới, giết hại người vô tội.
"Ngụy Anh có khổ trung, hắn..." Lam Trạm muốn nói giúp Ngụy Anh, nói hắn không có Kim Đan, nói hắn vì báo ân cho Giang thị mà đem Kim Đan mổ cho Giang Vãn Ngâm, nói hắn tu luyện Quỷ đạo cũng vì giúp Giang thị báo thù, vì giúp Giang thị trải đường ở Huyền môn; chỉ tiếc, cái gì y cũng không thể nói, bởi y biết tính tình của Ngụy Vô Tiện, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo*, hắn sẽ không làm ra việc gì làm hại danh dự của Giang thị. Có lẽ sau này, Ngụy Vô Tiện sẽ chậm rãi buông tay, nhưng hiện giờ Ngụy Vô Tiện không muốn nói ra việc đó, y sẽ tôn trọng hắn.
*Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo: ơn bằng giọt nước, cũng coi bằng suối tuôn mà đáp đền, tức là nhận một chút ân huệ nhỏ, phải báo đáp gấp bội.
"Hắn bị Ôn Triều ném vào Loạn Táng Cương, tu Quỷ đạo cũng chỉ vì muốn tìm đường sống."
Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần nghe vậy, không còn gì để nói. Một lúc sau, Lam Khải Nhân lại hỏi. "Cùng Kì Đạo cũng là vì tìm đường sống sao?"
"Phải, nhưng không vì tìm đường sống cho mình, là vì tìm đường sống cho ân nhân cứu mạng. Trước, Ngụy Anh rơi vào tay Ôn thị, từng chịu ân của tỷ đệ Ôn Tình Ôn Ninh. Nay Kim thị ngược đãi tù binh, tàn hại vô tội, cả người già phụ nữ trẻ em cũng không buông tha. Tình thế như vậy, Ngụy Anh không thể không vươn tay giúp đỡ."
Việc ngược đãi tù binh, đừng nói Kim thị, không ít thế gia lúc còn ở Xạ Nhật Chi Chinh từng lên án mạnh mẽ hành vi của Ôn thị, giờ có thể xoay chuyển vị trí, họ lại học hành vi của ôn thị không sót một điểm nào. Những chuyện này ba người không phải là không biết, nhưng hiện giờ Lam thị mới trùng kiến, không cần vì những người của Ôn thị mà đi nói cái gì. Chuyện mà mọi người ngầm hiểu lại bị Lam Vong Cơ trắng trợn nói ra, Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần nhớ lại gia huấn của Lam thị, trong lòng hổ thẹn.
Một lát sau, Lam Khải Nhân đứng dậy. "Nếu con đưa người về, vậy tự mình trông đi, đừng tiếp tục gây chuyện là được." Nói xong, Lam Khải Nhân phất tay áo rời đi.
Thấy Lam Khải Nhân không mạnh mẽ phản đối việc Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Hi Thần cũng không nhiều lời. "Vong Cơ, nếu Ngụy Công tử đến Lam thị, đệ cũng nên chiếu cố người ta cho tốt."
"Vâng."
"Về sau, chuyện lớn như vậy nên thương lượng với huynh trưởng trước được không?"
"Thương lượng trước với huynh trưởng, huynh trưởng sẽ đồng ý sao?"
Lam Hi Thần cười ôn nhu, không trả lời y, chỉ nói. "Ngụy Công tử có thể nghĩ thông suốt, âu cũng là chuyện tốt."
Tĩnh Thất.
Khi Lam Vong Cơ trở về, Ngụy Vô Tiện đã nằm trên sạp ngủ rồi. Y nhẹ tay nhẹ chân bế hắn lên, đặt người thương lên giường lớn trong phòng trong, cởi giày vớ, đắp chăn bông lên.
"Ngụy Anh, ngủ ngon."
.
.
.
.
.
Evil: Thề luôn, đoạn của Lam Khải Nhân Evil ngồi gõ chữ mà tức lắm luôn í!!!!! Bản thân Evil đang học để trở thành một giáo viên, thời còn ngồi trên ghế nhà trường, Evil cũng đã từng được dạy, không nên nghe lời nói của một phía rồi vội đánh giá người đó hay lớp ấy như thế nào, nhưng Lam Khải Nhân lại nghe lời đồn đãi rồi xem một người là như thế. Ngụy Vô Tiện có quậy thật đấy, nhưng hắn làm người vô cùng tốt, cớ sao lại luôn đối xử với hắn như thế chỉ vì vài lời đồn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro