Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P3: "Tất cả... nguyện theo tâm ý ngươi"

NÓI VỚI NGƯỜI ẤY...ĐỢI TA (P.3)

--------------------------------------------------------
Sau trận huyên náo ở Tĩnh Thất lần đó, vì bi thương quá độ, lại thêm cơ thể kiệt quệ nên Lam Vong Cơ đã đổ gục, mê man suốt mấy ngày. Trong thời gian đó, Lam Hi Thần tạm đưa di thể Ngụy Vô Tiện đến Hàm Đàm Động, vận động khí lạnh ở đó bao bọc xung quanh để tạm bảo quản thi hài, chờ Lam Vong Cơ tỉnh lại mới làm lễ an táng. Cuối cùng vẫn là người huynh trưởng này thật hiểu và nghĩ cho Lam Vong Cơ.

Hậu sự cho Ngụy Vô Tiện được thực hiện vô cùng giản dị, đơn sơ ở hậu sơn Vân Thâm Bất Tri Xứ. Dù Ngụy Vô Tiện từ lâu đã được công báo là kết đạo lữ cùng Hàm Quang Quân, gia yến Lam Thị cũng đã dự qua, Lam Tiên Sinh dù không phản đối nữa nhưng vẫn không chấp thuận cho hắn bước vào cửa, suy cho cùng vẫn là không danh chính ngôn thuận thuộc chính tông Lam Thị, không thể theo lễ của Lam Thị mà an táng. Lại thêm đại danh Di Lăng Lão Tổ của hắn không thiếu tiếng xấu do thiên hạ thổi phồng đồn xa, cuối cùng hậu sự của hắn vẫn là nên làm đơn giản, tránh cho Vân Thâm Bất Tri Xứ chuốc thêm huyên náo. Ngoài người chủ trì của Lam gia, người đến thương tiếc cho hắn cũng không ngoài những bằng hữu thân thiết cùng các thiếu niên thế gia từng được Ngụy Vô Tiện dẫn dắt. Điều đó cũng không còn quan trọng nữa... người đi thì cũng đã đi rồi... đại lễ long trọng hay đơn bạc cũng chỉ còn người ở lại thấy mà thôi. Đối với một người phóng khoáng, không thích lễ tiết nhiều như Ngụy Vô Tiện mà nói, đây cũng được xem là vừa đủ phù hợp rồi, không cầu gì hơn.

Tro cốt của Ngụy Vô Tiện sau đó đặt trong một bình sứ nhỏ, luôn được Lam Vong Cơ bỏ vào hương nang mang bên mình suốt ngày đêm, một khắc không rời. Lam Tiên Sinh dù có thấy không thỏa đáng cũng chẳng thể làm gì. Gia quy Lam Thị bốn ngàn điều, cái gì cần giữ thì học trò ưng ý nhất của ông cũng phá đủ hết rồi, tới người ông cấm cửa mà Vong Cơ cũng vác về ngang nhiên giấu tận trong nhà thì ông còn có thể nói được gì nữa... chỉ có thể mắt nhắm mắt mở xem như không thấy cho tâm bớt phiền.

............................

Ba tháng trước...

Trong những phút cuối cùng, Ngụy Vô Tiện gom hết sức tàn vì Lam Vong Cơ mà làm một việc.

"Lam Trạm... ngươi còn nhớ lời ước nguyện thả đèn của chúng ta ?" – Ngụy Vô Tiện lấy từng hơi lên tiếng khẽ hỏi.

"Diệt tà giúp yếu" – Lam Vong Cơ trả lời không suy nghĩ.

"Ừm... nhớ kỹ" – lời vừa dứt, gương mặt nhợt nhạt nở một nụ cười như được yên tâm.

Ngụy Vô Tiện biết rõ, phàm là những gì hắn ưa thích, đã nói, đã làm, Lam Vong Cơ luôn ghi nhớ và luôn vì hắn mà thực hiện đủ, không sót một điều. Vì vậy, bằng một câu nói chẳng rõ ý, nhưng đủ gieo vào lòng Lam Vong Cơ như một ý niệm chưa hoàn thành mà hắn còn nặng lòng, Lam Vong Cơ nhất định vì hắn mà tiếp tục thực hiện, cũng xem như là lí do để con người cố chấp kia tiếp tục sinh tồn, tránh cho y vì đau thương mà tự làm ra những chuyện không thể vãn hồi.

Và Ngụy Vô Tiện đã không sai...
.
.
Tĩnh thất... những ngày đầu xuân... hôm nay vừa vặn tròn trăm ngày Ngụy Vô Tiện ra đi...

Lam Vong Cơ ngồi bên mâm cơm bốn món như thường lệ, một dĩa rau thanh đạm cho mình và ba món mặn cay mà Ngụy Vô Tiện thường ăn. Chỗ trống đối diện với y là bình cốt sứ trắng quen thuộc, bên cạnh còn có một chén cơm, một đôi đũa và một ly rượu.
.
.
"Lam Trạm... Lam Trạm... ta nhớ Vân Mộng rồi. Ngươi về cùng ta đi"

"Ăn không nói" - Lam Vong Cơ chậm rãi rót cho mình một ly trà, nhấp một ngum rồi chợt mỉm cười rồi hướng chỗ đối diện mà nói.

.........

Trong Tĩnh Thất lúc này vốn không còn ai ngoài y thì y đang đối thoại với ai đây ? Thì ra đó chỉ là một khắc hồi tưởng của y trong những ngày tháng yên bình cùng Ngụy Anh của y mà thôi. Rồi y lại nhớ đến câu dặn dò của Ngụy Vô Tiện vào thời khắc cuối cùng đó... đặt ly trà xuống trầm ngâm một lúc, thở một hơi dài, chậm rãi nói với chỗ ngồi trống đối diện:

"Tất cả... nguyện theo tâm ý ngươi"

......
Trước đó, vẫn còn việc phải làm... Ngay sáng hôm sau Lam Vong Cơ đã thu xếp, chỉ để lại lá thư từ biệt rồi rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ.
.......

Tại Vân Mộng... trong đêm tối, một thân bạch y đang yên tĩnh đứng ngắm ánh trăng phản chiếu dưới mặt hồ sen, đồng thời cũng là đang chờ một người.

Bỗng một giọng nói vọng tới, phá tan không gian im lặng đó.

"Hàm Quang Quân vì sao không báo đã đến, lại không vào bằng cửa chính mà một nước phi thẳng tới trước cửa Từ đường nhà người ta, tự nhiên như chốn không người. Này là lễ nghi đoan chính của Lam gia các người sao ?" – Người đến không ai khác chính là Giang Vãn Ngâm, gia chủ Giang thị. Hắn vẫn là tật xấu khó bỏ, miệng mở ra là liền bới móc, đặc biệt đối với Lam Vong Cơ thì lời nói ra lại thập phần khó nghe.

Giang Vãn Ngâm lâu nay luôn để tâm chuyện sư huynh thân thiết chí cốt của hắn chọn cái tên mặt liệt lạnh băng Lam Vong Cơ này mà không chịu về lại Vân Mộng cùng hắn.

Còn Lam Vong Cơ thì luôn vì chuyện năm xưa người mà y hết lòng trân quý bảo hộ lại bị cái tên Giang Vãn Ngâm không biết điều, miệng xấu chửi người này năm lần bảy lượt nói lời tổn thương, hết kiếm tới roi mấy lần đả thương Ngụy Vô Tiện.

Hai con người này vốn là không có thâm thù đại hận gì, chỉ vì Ngụy Vô Tiện mà sớm trở thành như nước với lửa, luôn nhìn nhau không thuận, vừa gặp là y như rằng sẽ có náo sự, bao nhiêu thể diện danh môn thế gia đều không để trong mắt, nếu Ngụy Vô Tiện không cản ngăn thì một mồi lửa thôi là liền đánh tới long trời lở đất.

Có điều, hôm nay Lam Vong Cơ tới không phải để náo sự với hắn. Nghe lời mỉa mai của hắn, Lam Vong Cơ vẫn diện vô biểu tình không hồi đáp, im lặng tiến vài bước lại gần Giang Vãn Ngâm, đưa một vật ra. Vốn có tật giật mình, Giang Vãn Ngâm ngay tức thì thủ thế, tay phải nắm chặt, vận động linh lực Tử điện chuẩn bị ứng chiến. Thủ thế mãi một lúc vẫn không thấy Lam Vong Cơ có động tĩnh gì, Giang Vãn Ngâm mới từ từ lơi lỏng, nhìn kỹ vật trên tay y... Một bình sứ trắng, nắn nót khắc chữ "Ngụy Anh – tự Vô Tiện".

"Đây là... ngươi... đây là ý gì ?" – Giang Vãn Ngâm kinh ngạc hỏi.

"Về nhà..." – Lam Vong Cơ vẫn là phong cách lời ít ý nhiều, ngắn gọn đáp trả.

"Hả ?" – Giang Vãn Ngâm vốn không phải người tinh tế như Lam Hi Thần mà có thể đọc ra cái kiểu lời không đầu không đuôi của Lam Vong Cơ nên phút chốc hệt một ngốc tử.

"Tâm ý của hắn... về nhà" – Lam Vong Cơ chậm rãi lặp lại.

Giang Vãn Ngâm không chắc mình hiểu rõ cho lắm, nhưng vẫn cẩn trọng đưa tay nhận lấy bình cốt từ tay Lam Vong Cơ, hết nhìn vật trên tay lại nhìn y, như vẫn chưa tin được việc đang diễn ra, mặt hắn cứ ngây ngốc, khó mà diễn tả.

"Đa tạ" – vật đã giao đi, Lam Vong Cơ lên tiếng, đồng thời đưa tay lên chắp phía trước, hành một đại lễ. Hành động này của y chính là vừa có ý cầu vừa có ý cảm tạ Giang Tông Chủ sẽ thành toàn cho tâm nguyện của Ngụy Vô Tiện.

Người như Giang Vãn Ngâm vốn không thể hiểu được nhiều ý nghĩa thâm sâu như vậy, chỉ thấy "tên mặt liệt nhìn không vừa mắt" Lam Vong Cơ này lần đầu hành đại lễ với hắn, hắn đang ngây ngốc lại càng thêm kinh ngạc, cứ chôn chân tại chỗ, đứng như trời trồng, bất động như bị ai điểm thuật định thân vậy.

Việc đã xong, Lam Vong Cơ liền có ý rời đi, trước khi đi còn nuối tiếc ngoái lại nhìn bình sứ trắng trên tay Giang Vãn Ngâm một lúc, có chút không đành lòng.

"Đợi đã" – vừa thấy Lam Vong Cơ định đi, Giang Vãn Ngâm gấp gáp lên tiếng.

"Sau này... đến... vào... không cần hỏi" – bị sự việc diễn ra ngoài tưởng tượng làm cho chấn động, nhất thời khiến Giang Vãn Ngâm có hơi lúng túng nên câu nói ra cũng thật lộn xộn.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi không một lời liền lập tức vận động mà khinh công đi mất. Còn Giang Vãn Ngâm vẫn đứng y nguyên một chỗ, lúc này mới lấy lại tỉnh táo, như chợt nhớ ra điều gì, đưa tay vỗ trán thật mạnh.

"Giang Trừng ơi Giang Trừng, ngươi bị ngốc hả ? Lúc nãy vừa mắng cái gì mà tới như chốn không người, giờ lại tự mình nói ra cái câu gì vậy hả ? Lại còn là nói với cái tên mặt liệt đó nữa, thể diện Giang gia chính là bị ngươi vả rồi, cái chức tông chủ của ngươi cũng thật có tiền đồ" – Giang Vãn Ngâm lẩm nhẩm hết chửi người lại tự chửi mình.
Một khắc sau đó, hắn im lặng cúi xuống nhìn vật trong tay một lúc, vô thức đưa ngón cái miết nhẹ qua cái tên quen thuộc được khắc nắn nót trên thành bình, lòng có chút xúc động.

"Chịu về nhà rồi sao ?" – lời vừa nói, mắt hắn đã có chút nước, sống mũi hơi cay, giọng có chút run – "Về là tốt. Ta đưa ngươi đi vào gặp cha mẹ, a tỷ"
.
.
Trong đêm tối một thân tử y đơn độc trò chuyện cùng một bình sứ trắng và ba bài vị ở vị trí trang trọng nhất trong Từ đường.
.
.
Chỉ là không ai biết ở phía xa kia... một thân bạch y vẫn yên tĩnh đứng trên mái nhà, im lặng chứng kiến từng động thái của Giang Vãn Ngâm, thu hết diễn biến nãy giờ vào đôi mắt lưu ly cực nhạt đầy ôn nhu. Chờ cho mọi thứ được yên vị mới nở nụ cười thoáng như không, nhẹ nhàng rời khỏi.
.
.
.
(Còn tiếp)
--------------------------------
Nguyệt Ma

Link Wattpad: https://my.w.tt/96dJLdsnx6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro