Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

MDTS chương 74

Ngụy Vô Tiện vừa kéo, cộng với Ôn Uyển một mực bám lấy trên đùi Lam Vong Cơ, cứ như vậy mà đem hắn tới một quán rượu.

Ngụy Vô Tiện nói:" Gọi món ăn đi."

Lam Vong Cơ bị hắn ấn ngồi xuống trên chiếu, nhìn lướt qua thực đơn nói:" Ngươi chọn đi."

Ngụy Vô Tiện nói:" Ta mời ngươi ăn cơm đương nhiên là ngươi chọn. Tới đi tới đi, thích ăn cái gì lấy cái đó, không cần khách khí. Ta nói với ngươi, ta có tiền nên không cần lo lắng." Vừa vận vừa rồi không có mua nhầm cái loại Thổ Đậu đã nảy mầm cực kì độc hại kia nên còn dư tiền. Lam Vong Cơ cũng không quen phải từ chối người khác, suy nghĩ một lát liền chọn món. Ngụy Vô Tiện nghe hắn không mặn không nhạt nói ra vài tên thức ăn, cười nói:" Ngươi đó nha, Lam Trạm. Ta cứ tưởng người Cô Tô Lam thị các ngươi không ăn cay. Khẩu vị của ngươi càng nghiêm trọng. Này, uống rượu, uống không?"

Lam Vong Cơ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện nói:" Đi ra ngoài mà còn quy củ như vậy. Không hổ là Hàm Quang Quân. Ta đây khỏi gọi phần của ngươi."

Ôn Uyển ngồi bên chân Lam Vong Cơ, trong túi quần là đao gỗ nhỏ, kiếm gỗ nhỏ, người đất, con bướm bằng lá cây,.... Đồ chơi nhỏ xếp đầy trên chiếu, kiểm kê lại yêu thích không buông tay. Ngụy Vô Tiện thấy hắn cứ bám dính bên Ngụy Vô Tiện cọ đi cọ lại khiến Lam Vong Cơ uống trà cũng cảm thấy bất tiện, huýt sáo nói:" A Uyển, qua đây."

Ôn Uyển nhìn phía trước người chuyên chôn hắn dưới đất làm củ cải trắng như Ngụy Vô Tiện, nhìn nhìn người mới mua cho hắn đống đồ chơi nhỏ Lam Vong Cơ, cái mông không hề di chuyển, trên mặt đã hiện rõ hai chữ to đùng: Không muốn.

Ngụy Vô Tiện nói:" Qua đây. Ngươi ngồi bên đó làm người ta e ngại."

Lam Vong Cơ liền nói:" Không sao. Cứ để hắn ngồi."

Ôn Uyển cao hứng lại ôm lấy chân của hắn. Lần này là bắp chân. Ngụy Vô Tiện cười nói:" Ngã theo chiều gió. Có tiền chính là cha. Lẽ nào như vậy sao."

Rất nhanh đồ ăn cùng rượu đều đem lên.  Một bàn đỏ đỏ hồng hồng, chỉ có một chén bạch sắc, là một mình Lam Vong Cơ chọn cho Ôn Uyển một chén canh ngọt. Ngụy Vô Tiện gõ chén nói:" Này. A Uyển. Ngươi đừng có đùa nữa. Qua đây ăn. Cha mới ngươi chọn, thứ tốt."

Ôn Uyển cúi đầu, cầm lấy hai con bướm nhỏ, chốc lát giả dạng thành con phía bên trái:" Ngươi có khỏe không?" Chốc lại giả dạng con phía bên phải nói:" Ta rất khỏe. Ngươi thì sao?" Một người phân thành hai con bướm. Nghe chơi hay chết đi được, Ngụy Vô Tiện kêu vài tiếng, hắn mới bưng chén lên, cầm lấy cái muỗng nhỏ múc canh ngọt ăn. Lúc trước Ôn Uyển bị giam cầm tại Kì Sơn, sau lại đến bãi tha, hai loại địa phương không nói đến thức ăn, thế nên nói đến thứ canh ngọt này đối với hắn đúng là món mới mẻ, đã ăn hai phần liền không dừng được, thế nhưng còn biết cầm chén canh đưa cho Ngụy Vô Tiện như hiến vật quý đồng thời nói:" Ca ca muốn.... ca ca ăn đi.."

Ngụy Vô Tiện vẻ mặt hưởng thụ mà nói:" Ừ. Được, vậy mà còn biết hiếu kính ta."

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:" Ăn không  nói."

Vì để cho Ôn Uyển nghe hiểu, hắn nhắc lại lần nữa:" Ăn cơm không cần nói."

Ôn Uyển liền vội vàng gật đầu, vùi đầu ăn canh, không nói gì nữa. Ngụy Vô Tiện mỉm cười ngửa đầu uống một ly, đem chén rượu nhỏ cầm trong tay vuốt vuốt nói:" Ngươi thật đúng là... Bao nhiêu năm như vậy bộ dáng cũng không thay đổi. A, Lam Trạm, ngươi lần này đến Di Lăng là săn cái gì? Địa phương này ta quen thuộc. Có thể chỉ đường cho ngươi."

Lam Vong Cơ nói:" Không cần."

Thế gia thường có nhiệm vụ bí mật không thể nói cho ngoại nhân biết, bởi vậy Ngụy Vô Tiện cũng không truy vấn nữa, nói:"  Khó gặp được mấy người trước đây nhận thức, còn không trốn ta, mấy tháng này thực sự là kìm nén chết ta rồi. Gần đây bên ngoài có đại sự nào không?"

Lam Vong Cơ nói:" Thế nào được gọi là đại sự?"

Ngụy Vô Tiện nói:" Ví dụ như địa phương nào có gia tộc mới, nhà ai mới xây thêm Tiên Phủ, nhà nào kết đồng minh gì gì đó. Đủ chuyện tào lao. Tùy tiện tâm sự thôi."

Y đoạn tuyệt với Giang Trừng lâu rồi nên chưa nghe được tin tức gì về thế giới bên ngoài, lần này kéo Lam Vong Cơ tới để 'ôn chuyện', cũng có ý tứ muốn dò hỏi.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng mở miệng, phun ra hai chữ:" Thông gia."

Tay Ngụy Vô Tiện cầm lấy chén rượu ngưng trệ.

Y ngạc nhiên nói:" Thông gia? Nhà nào với nhà nào?"

Lam Vong Cơ nói:" Lang Lăng Kim thị với Vân Mộng Giang thị."

Ngụy Vô Tiện gần như muốn vỗ cái án cơm, nói:" Cái gì?... Chẳng lẽ là Kim Tử Hiên với Giang cô nương?"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu. Ngụy Vô Tiện nói:" Chuyện khi nào? Lúc nào tổ chức hôn lễ?"

Lam Vong Cơ nói:" Tổ chức hôn lễ, tháng sau."

Tay của Ngụy Vô Tiện hơi hơi rung rẫy đưa chén rượu bên miệng, lại không ý thức được nó đã trống rỗng. Tâm trạng bỗng nhiên vắng vẻ, không biết là tức giận, chấn kinh, khoái chí hay bất đắc dĩ.

Lúc trước rời khỏi Giang gia, y có thể đoán được trước. Đột nhiên nghe thấy tin tức này, nội tâm có hàng vạn thiên ngôn vạn ngữ, hận không thể phát triển mạnh mẽ, lại không có chổ phát tiết. Chuyện lớn như vậy, Giang Trừng cũng không muốn làm biện pháp báo cho y biết. Nếu như hôm nay vô tình không gặp được Lam Vong Cơ, chỉ sợ biết rồi sẽ muộn.

Nhưng rồi y nghĩ, nói cho y biết, thì y có thể làm được gì đây. Bên ngoài, Giang Trừng đã bố cáo thiên hạ biết, nhà nào cũng tin vào lí do thoái thác của hắn: Ngụy Vô Tiện phản bội, chạy khỏi gia tộc, từ đó người này cùng Vân Mộng Giang thị không cùng quan hệ. Cho dù là biết như vậy, y cũng không thể không đi uống một chén rượu mừng. Giang Trừng không nói y biết cũng đúng, nếu như hắn nói cho y biết, chỉ sợ y nhất thời xúc động làm chuyện gì đó.

Nửa ngày Ngụy Vô Tiện mới thì thào mà nói:" Tiện nghi cho Kim Tử Hiên này quá."

Thế nhân sau lưng cũng nói Giang Yếm Ly không xứng với Kim Tử Hiên, nhưng trong mắt y, Kim Tử Hiên mới không xứng với Giang Yếm Ly.

Có thể nói lần này tới lần khác là Giang Yếm Ly thực là yêu thích Kim Tử Hiên.

Chuyện này Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng cũng mới phát hiện trong cuộc chiến Xạ Nhật.

Ngu phu nhân và mẫu thân của Kim Tử Hiên là bạn tốt từ nhỏ, ước định với nhau, nếu đời sau đều là nữ, thì kết làm tỷ muội, nếu đều là nam thì kết làm huynh đệ, còn nếu là một nam một nữ, nhất định phải kết làm phu thê.

Nữ chủ nhân của hai nhà quan hệ mật thiết, hiểu rõ, môn đăng hộ đối,đối với cái việc hôn nhân này thật sự là trèo cao, nhưng cơ hồ cũng là ông trời tác hợp.

Khi Kim Tử Hiên còn nhỏ, Kim phu nhân mang hắn tới Liên Hoa ổ làm khách mấy lần. Kim Tử Hiên từ nhỏ chính là cái tiểu tử được đám người vây quanh ủng hộ. Mi tâm có một chút Chu Sa, ngày thường da trắng như tuyết,  người gặp người thích, cộng thêm xuất thân cao quý, thông minh hơn người, có cái khí chất nhiệt tình kiêu ngạo gần như bẩm sinh. Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng đều không thích chơi cùng hắn, Giang Yếm Ly lại lúc nào cũng nghĩ đúc đồ ăn cho hắn.

Bởi vì Giang Yếm Ly đối với ai cũng rất thân thiện, bọn họ cũng không cảm thấy có cái gì đó không đúng. Khi Kim Tử Hiên 14 tuổi từ đó không chịu theo mẹ đi Liên Hoa Ổ nữa. Hắn đặt biệt không thích người khác lấy vị hôn thê của hắn ra mà bàn tán. Còn có Ngụy Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Chi Xử không biết vị trí làm càn rỡ một hồi, quấy nhiễu cuộc hôn nhân, Giang Yếm Ly liền không có nhiều cơ hội gặp hắn. Quay về Liên Hoa ổ thấy Hậu Ngụy  có ý hướng nàng xin lỗi, Giang Yếm Ly cũng không nói gì, chỉ xoa xoa đầu y.

Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đều nghĩ chuyện này đã qua, hôn ước khó hiểu, ngược lại đều vui vẻ, ai ngờ Giang Yếm Ly năm đó, nội tâm hẳn là rất khổ sở.

Giữa cuộc chiến Xạ Nhật, bọn họ ở khu vực Lang Tà và Lan Lăng Kim thị cùng nhau tác chiến. Giang Yếm Ly cùng một đạo với bọn họ. Nàng tu vi không cao, cũng chỉ làm sự tình đủ khả năng của mình, bận việc chuẩn bị thức ăn cho các tu sĩ. Ngoài ra, mỗi khi có cơ hội đều làm cho Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng vượt quá 2 phần súp.

Ngoại trừ chính nàng, cũng không ai biết Giang Yếm Ly mỗi khi đống quân ở khu vực Lang Tà đều làm cho Kim Tử Hiên ba phần súp.

Kim Tử Hiên cũng không biết. Tuy hắn rất thích món súp kia, cũng cảm tạ tâm ý người đưa súp nhưng Giang Yếm Ly cũng là lặng lẽ đưa, không có lưu danh. Mà chẳng hề biết, tất cả sự tình đều bị kẻ bên cạnh chú ý.

Người kia cũng là một Nữ Tu chuẩn bị thức ăn, do tu vi không cao, cùng Giang Yếm Ly làm một phần công tác. Nữ Tu sĩ này tướng mạo không xấu, người lại giỏi lợi dụng sơ hở để mưu lợi, xuất phát từ lòng hiếu kì theo dõi Giang Yếm Ly mấy lần liền khá chắc đoán được chuyện gì đang xảy ra. Nàng ta bất động thanh sắc đem hết thảy nhìn vào mắt, chọn lấy một cơ hội, sau khi Giang Yếm Ly đưa xong súp liền ra phía sau doanh trướng của Kim Tử Hiên lắc lư, cố ý cho hắn thấy thân ảnh của nàng.

Kim Tử Hiên vất vả mới bắt được người, đương nhiên muốn truy vấn. Nàng kia mười phần thông minh không có thừa nhận, mà là nét mặt ửng hồng, hàm hồ suy đoán rồi phủ nhận, nghe giống như nàng làm, nhưng nàng không muốn Kim Tử Hiên khám phá nỗi khổ tâm của nàng như vậy. Như vậy Kim Tử Hiên cũng không ép nàng thừa nhận, vì hành động trên lại bắt đầu đối với Nữ Tu sĩ có phần coi trọng và chiếu cố.

Như thế một thời gian thật dài, Giang Yếm Ly cũng không phát giác cái gì không đúng, thẳng đến một ngày, khi nàng đưa xong súp chuẩn bị về thì bị Kim Tử Hiên đánh úp. Kim Tử Hiên lại một hồi truy vấn, nàng nghe khẩu khí hắn hoài nghi đành thẳng thắn thừa nhận mình tới đây làm cái gì. Nhưng mà lí do này đã có người dùng qua. Có thể nghĩ ra, Kim Tử Hiên nghe xong có cái phản ứng gì.

Hắn nghe vậy liền ' vạch trần' Giang Yếm Ly ' nói dối', để nàng biết ' tự trọng'. Giang Yếm Ly bị bắt gặp bình thường không đường hoàng, làm chuyện gì cũng không cho người trông thấy, một lát liền không có chứng cứ hữu dụng nào, nói nhóm đệ đệ của mình, lại không bị tin tưởng, giải thích vài câu, càng biện hộ lại càng lạnh tâm.

Lời nói của Kim Tử Hiện lộ ý nói hắn vừa bắt đầu đã không hề tin tưởng, tu vi Giang Yếm Ly như vậy không cao hơn danh môn chi nữ trên chiến trường có thể làm được việc gì, chỉ có thể ít nhiều giúp đỡ chút bận rộn. Hắn chính là cảm thấy nàng tới càng thêm phiền.

Kim Tử Hiên trước giờ đều không rõ ràng nàng, cũng không nghĩ quá muốn đi tìm hiểu nàng, tin tưởng nàng.

Bị hắn nói vài câu, Giang Yếm Ly đứng tại chổ khóc lớn. Ngụy Vô Tiện lúc trở về, vừa vặn chứng kiến màn này.

Sư tỷ hắn tuy tính khí tốt. Nhưng từ nhỏ đến lớn, không có mất quá nhiều giọt nước mắt. Nàng chưa bao giờ đứng trước người khác rơi nước mắt, chứ đừng nói gì đến trước mặt người khác khóc lớn tiếng như vậy, ủy khuất như vậy. Ngụy Vô Tiện cả kinh, luống cuống không biết làm sao, truy vấn nàng cũng không nói, thấy Kim Tử Hiên sửng sốt đứng bên, giận tím mặt, nghĩ thầm tại sao lại là thằng chó chết này, đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ một cước đạp cùng Kim Tử Hiên đánh nhau.

Hai người vật lộn, đánh cho kinh động đến các tu sĩ còn lại, tất cả đều xuất ra can ngăn, bảy mồm tám lưỡi mà bàn luận hắn mới hiểu rõ sự tình hôm qua, lại càng phẫn nộ bừng bừng, một bên thả lời một ngày nào đó muốn Kim Tử Hiên chết trong tay hắn, một bên kêu Nữ Tu kia kéo ra.

Một phen đối chất, sự tình manh mối được tra ra, toàn bộ thân hình Kim Tử Hiên cứng ngắc. Ngụy Vô Tiện mắng hắn nữa, hắn xanh mặt, một câu cũng chẳng thể đánh trả.

Về sau, Giang Yếm Ly tiếp tục lưu lại Lang Tà để hỗ trợ, lại chỉ quy quy củ củ làm tốt công tác của mình, chẳng những không đưa súp cho Kim Tử Hiên nữa, mà liếc mắt nhìn hắn cũng không dám. Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng rời Lang Tà, Giang Yếm Ly cũng theo bọn họ rời đi.

Ngược lại Kim Tử Hiên, không biết là do tâm còn  xấu hổ  hay cái dạng gì không biết, trong cuộc chiến Xạ Nhật đối với Giang Yếm Ly càng để tâm, hỏi han nhiều hơn.

Tuy đúng là theo lời người khác, chỉ là sự hiểu lầm, nói rõ một hồi là tốt rồi, đối với người khác chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng tâm lí Ngụy Vô Tiện vẫn không thoải mái. Y chính là chán ghét Kim Tử Hiên lúc nào cũng cho mình là hoàng tử, trang điểm xinh đẹp như Khổng Tước, chỉ mù lòa mà nhìn bề ngoài. Hắn còn hoài nghi rằng, Kim Tử Hiên là không muốn Kim Quang Thiện phá thiên hoang địa trở về nhận thức một đứa con riêng, hơn nữa đứa con riêng đó vẫn còn ở cuộc chiến Xạ Nhật chinh chiến như diều gặp gió, cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp, lúc này mới vội vã thông gia với Vân Mộng Giang thị.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện, sư tỷ hắn được xứng với người tốt nhất trên đời, nở mày nở mặt nơi tổ chức hôn lễ. Y trong trận đại lễ này, trong vòng mười năm, sẽ khiến mỗi người nhắc tới đều xem đủ, khen không dứt miệng.

Mà hiện giờ, sư tỷ muốn kết hôn với người này, y lại ở bên ngoài, không trở về được.

Rất nhiều tảng đá đè nặng tâm lí của y, Ngụy Vô Tiện nhìn chầm chầm chén rượu nhỏ vô ích, thầm nghĩ: ' Nếu tửu lượng của ta không tốt như vậy thì tốt rồi, uống say, uống đến hôn thiên địa ám. Hay là Lam Trạm theo ta là bạn tốt, chịu theo ta uống rượu là tốt rồi. Hắn say, ta lôi kéo hắn nói. Sau khi nói sau, ai cũng không nhớ rõ.'

Ôn Uyển đã ăn xong canh ngọt, đang ngồi ở trên chiếu, lại bắt đầu chơi với com bướm làm bằng cỏ. Hai con bướm có một sợ râu thật dài quấn cùng một chổ, nửa ngày cũng không sao giải khai được. Thấy hắn bộ dáng sốt ruột, Lam Vong Cơ bèn đem con bướm trong tay hắn cầm lấy, đem bốn mảnh kết  hai con bướm lại cởi bỏ rồi trả lại cho hắn.

Nhìn một màn này, Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng rút ra một chút tâm tư, cười cười nói:" A Uyển, sao ngươi không lâu cái mặt đi, còn dính nước canh kìa, ngươi muốn làm dơ y phục của hắn à?"

Y trên người tìm một cái khăn tay, Lam Vong Cơ đã lấy ra một cái khăn trắng tinh, mặt không thay đổi đem lâu nước canh còn dính bên khóe miệng Ôn Uyển. Ngụy Vô Tiện xuỵt nói:" Lam Trạm, không ngờ nha, nhìn không ra nha, ngươi rất giỏi dỗ hài tử, ta thấy ngươi tốt với nó một chút, hắn nhất định sẽ không chịu theo ta trở về."

Bỗng nhiên, Lam Vong Cơ nói:" Ngụy Anh,  ngươi tâm tính......."

"............"

Ngụy Vô Tiện giả vờ không nghe thấy, rất nhanh lại đổi chủ đề, Lam Vong Cơ nói:" Ngụy Anh, ngươi một mực có ý định như thế nào?"

Tránh cũng không thể tránh, Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ xem lời hắn nói:"  Ngươi người này..... Thật sự là tuyệt. Vốn bầu không khí không phải rất tốt sao, tại sao lại hoan hỉ chọn cái ta không muốn nói chứ."

" Ngươi một mực ý định như thế nào?" Nếu không như thế, còn có thể như thế nào?

Sự tình đến mức như thế này, cuối cùng cũng tại chổ sở tu chi đạo của y. Thật ra Âm Hổ phù không phải trọng điểm, Âm Hổ phù chẳng khác gì thêm một Ngụy Vô Tiện, hơn nữa nó sẽ không phản kháng, trên tay ai nó nghe lời người đó, chứ không phải Ngụy Vô Tiện. Hủy diệt Âm Hổ phù cũng không thể giải quyết vấn đề. Trừ khi y không tu như thế, không theo con đường tà đạo.

Thế nhưng không theo con đường này, y vô pháp tự bảo vệ mình, càng không có khả năng thừa lực lượng bảo vệ người khác.

Vô dụng.

Ngụy Vô Tiện chậm rãi mà nói:" Cảm ơn ngươi hôm nay chịu theo ta ăn cơm, cũng cảm ơn ngươi nói cho ta biết tin tức này. Bất quá thị phi do mình, khen che do người, được cái này mất cái kia. Nên làm thế nào, tâm chính ta biết rõ."

" Về phần tâm tính, ta tâm tính như thế nào, ta rất tinh tường, ta tin tưởng chính mình khống chế được nổi. Không cần người ngoài nhúng tay vào cho ta ý kiến. Người bên ngoài cũng không rãnh tay mà giúp ta."

Lam Vong Cơ ngồi đối diện với y như đã dự liệu được thái độ của y, hơi hơi nghiên đầu, nhắm hai mắt nghiền ngẫm.

Ngụy Vô Tiện biết, Lam Vong Cơ cùng Kim Quang Thiện không giống nhau. Hắn cũng không ngấp nghé Âm Hổ phù, hay là trăm phương ngàn kế đề phòng y trở nên phát triển lớn mạnh.

Nhưng hắn đã chịu gia giáo, truyền lại gia huấn đã định trước, hắn chung quy không thể khoan dung cho con đường đi thẳng xuống dưới này của Ngụy Vô Tiện.

Chung quy cũng không có bạn đường.

                       Hoàn chương 74

♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡
Ố dè cuối cùng cũng edit xong. Ta định mấy ngày nữa mới edit, ai ngờ quá hóng nên mới có 4 ngày đã đăng . Vì hiện giờ đang rãnh nên ta sẽ edit từng chương mới Ma đạo tổ sư, đến khi nào  bận mới lâu lâu ra một chương mới mà nhà edit khác chưa dịch xong. Nếu có gì sai sót trong việc edit, mong mọi người cho nhận xét để sữa chữa. Cảm ơn mọi người ♡•♡•♡•♡•♡•♡•♡ >A<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: