Bài thơ 6
Họ nói rằng em là đứa bất thường
Đứa bệnh hoạn thích người cùng giới tính
Đi ngược lại với số phận đinh ninh
Là con gái, lấy chồng lẽ tường minh
Em tự hỏi thế nào là 'thường tình' ?
Thế nào là 'bệnh hoạn' mà người khinh?
Em cũng đâu làm gì mất nhân tính
Cớ sao đời cứ miệt thị, cả kinh?
Em với nàng thương nhau thiệt tình
Cả đời dài nguyện cùng nhau bước tiếp
Mặc kệ đời vẫn nhiều lời khinh miệt
Sống là mình, sống hướng về bình minh
Không gì quý hơn độc lập tự do
Không gì tốt bằng sống là chính mình 🏳️🌈
#17.5
#LGBTQ+
Dal
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro