CHƯƠNG 15: NGÀY ĐẸP TRỜI?
" Một người phụ nữ mặc chiếc áo trắng rộng phủ toàn thân tiến lại gần Quỳnh, Quỳnh cảm thấy lạnh sống lưng, bà ta đưa bàn tay cố nắm lấy Quỳnh, bàn tay khô khốc trơ xương.Quỳnh lùi lại.Bà ta nở nụ cười , ghê rợn...Quỳnh muốn cố thoát khỏi giấc mơ, nhưng cô bé thấy toàn thân bất động, Quỳnh thấy mình đã tỉnh hẳn , vậy sao không thể cử động được, không thể mở mắt được. Cô bé đánh thức mình trong vô vọng: Tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy đi!..."
Ngày 20, tháng 2,năm...
Hôm nay là thứ hai, một ngày trời nắng đẹp, cái nắng không có gay gắt như mùa hè mà ấm áp. Có lẽ những cơn mừa phùn mùa xuân kéo dài lâu cũng đã mệt mỏi, nên nhường chỗ cho một chút nắng xuân nhẹ nhàng...
Một ngày đẹp trời thật thích hợp cho một buổi chào cờ đầu tuần...
Nhưng hôm nay Duy lại đi trễ, Quỳnh biết Duy rất cứng đầu, thứ hai bao giờ cũng đi trễ nhưng chưa khi nào đi trễ như thế. Chốc chốc Quỳnh lại lo lắng nhìn ra cửa lớp, thấy ai đi qua cũng hy vọng là Duy nhưng đều không phải. Trong đầu cô bé hiện ra hàng đống câu hỏi: Sao lại đến muộn thế? Hay Duy có chuyện gì? Liệu có phải cậu ấy ngủ quên không?...Mặc dù lúc nãy hỏi Tùng ,cậu ấy bảo Quỳnh là hôm nay Duy có việc bận nên đến muộn rồi, nhưng Quỳnh vẫn thấy lo...chắc là do ác mộng tối qua của Quỳnh...
Giờ chào cờ cũng đến, vẫn như mọi ngày, chỉ có một chút khác biệt với Quỳnh- Duy vẫn chưa đến!
Cô bé chốc chốc lại ngoảnh xuống hàng nam phía dưới, rồi lại ngoảnh lên hỏi Kiều Trinh, và chỉ nhận được cái lắc đầu của lớp trưởng: Chưa thấy Duy, Quỳnh à.
Không hiểu sao hôm nay Quỳnh có cảm giác lạ lạ thế nào ấy, cộng với việc Duy đột nhiên 'bận', lại khiến Quỳnh lo.
Sắp hết giờ chào cờ, nắng nhạt dần, Quỳnh ngồi thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định...
-Này Quỳnh ơi...
-Hở?
-Duy đến rồi đấy, Trinh vừa thấy...
-Thật hả? .Quỳnh ngoảnh lại tìm Duy giữa đỗng con trai, không thấy, chắc Duy ngồi ở dưới cùng, Quỳnh nghĩ vậy.
Mọi lo lắng trong Quỳnh tan biến, vì Duy đã đến, cô bé mỉm cười...
Tiếng trống trường vang lên, giờ chào cờ kết thúc. Dưới sân,bọn học trò chạy ào ào vào lớp như vỡ đê,tiếng ồn xáo trộn không gian yên tĩnh. Quỳnh lạc giữa đám đông, đang loay hoay tìm Duy, xem có thật Duy có thật vừa đến hay không,nhưng đông quá, Quỳnh chen chúc giữa hàng người...Bỗng 'bốp'. Ai đó vấp phải Quỳnh khiến cô bé ngã khuỵu xuống.
'Á...' Quỳnh bưng đầu đau đớn. Có lẽ đầu Quỳnh vừa đập phải thành bồn hoa bên cạnh...
-Quỳnh ơi, cậu sao vậy?.Cái Lan cùng lớp vừa kịp chạy lại đỡ Quỳnh.
-Có sao không?.
-Tớ không sao đâu.Cảm ơn Lan nhé.
...
Duy ngồi bắt chéo chân, lại huýt bản sáo quen thuộc,đôi mắt hướng ra xa phía ngoài cửa sổ.
-Duy mới đến à?...giọng Quỳnh vang lên bên cạnh. Duy ngoảnh lại
-Ừ, mới đến...
Quỳnh nhìn Duy mỉm cười, trong khi Duy quay mặt lảng đi chỗ khác.
Bây giờ là giờ tự học của lớp, nói là tự học vì lúc này là thời gian lớp phó học tập Hải sẽ giải hết mọi câu hỏi thắc mắc của mọi người, Quỳnh thì hào hứng với giờ học này lắm trong khi Duy hoàn toàn ngược lại.Nó chẳng bao giờ đoái hoài lên bảng, toàn đưa mắt nhìn ra cửa sổ mặc cho ánh nhìn bực bội từ phía Hải.
Ừ, nhưng hôm nay lạ thật, đã một lúc lâu rồi...Đáng nhẽ ra lúc này Quỳnh đã quay sang nhéo tay Duy nhăn nhở:' Này, cậu làm bài tập đi chứ, Hải đang nhìn kìa'. Để rồi con bé che miệng cười khi thấy khuôn mặt khó chịu từ Duy. Vậy mà...
Duy quay lại nhìn Quỳnh. Con bé đang gục mặt xuống bàn,mái tóc xõa hai bên. Duy bất giác đẩy nhẹ vai;
-Ê, sao vậy?.
Quỳnh ngoảnh lên nhìn Duy ,lắc đầu rồi lại gục xuống bàn.
-Này, có sao không?...Duy cố lay gọi lần nữa.
-Duy??? Có chuyện gì vậy? Hải nhìn Duy, rồi ngay lập tức nhìn Quỳnh.
-Ơ.Quỳnh?.
Hải thả phấn đi xuống phía Quỳnh, mọi ánh mắt đổ dồn về bàn bốn.
-Cậu sao vậy Quỳnh?. Hải tỏ vẻ lo lắng.
-Không, tớ không sao. Chỉ là hơi mệt thôi.
Quỳnh ngồi dậy, tay che trán, khuôn mặt ửng đỏ,đôi mắt mệt mỏi...
-Hay là cậu bị cảm nắng, để tớ đưa cậu lên phòng y tế...
-Không cần đâu Hải.
Quỳnh lắc đầu, nhìn Duy xong rồi quay sang Hải:
-Cho tớ về nhà, nhé!
-Nhưng...vậy để tớ đưa cậu về!
Hải đưa ra đề nghị, nhưng Duy đã đứng dậy:
-Mày còn phải chữa bài cho lớp mà. Tao sẽ đưa Quỳnh về.
-Ơ...Hải không kịp phản ứng.
Nói rồi Duy nắm lấy tay Quỳnh:
-Về thôi!!!
...
'Két...két"...Chiếc xe đạp dừng trước cổng nhà Quỳnh, cô bé xuống xe bước về phía cổng...
-Quỳnh.
Quỳnh quay lại nhìn Duy,tay vẫn che trán.
-Không sao thật chứ?
-Ừ, Quỳnh không sao đâu.Duy về đi!. Cô bé gượng cười.
-Vậy...về đây?
Quỳnh gật đầu thay lời tiễn, rồi mở cổng bước vào...Duy cũng quay đầu xe đạp về trường, trong đầu nó điểm một chút lo lắng,nhưng không mường tượng được điều gì sắp xảy ra. Sắp về chiều, nắng đã nhạt dần,từng cơn gió nhẹ xôn xao hàng bạch đàn , nghe rõ tiếng xào xạc của từng chiếc lá như một bản nhạc đồng quê êm dịu trong lành...
...
" Qua đêm nay là chỉ còn 3 ngày nữa sẽ tới sinh nhật Quỳnh rồi!". Duy nằm vật trên giường nhìn món quà và thầm nghĩ." Mà không biết Quỳnh đỡ mệt chưa nhỉ?"," Sáng mai đến lớp xem sao."...Nó mỉm cười một mình, thật sự trước đây nó chưa từng nghĩ mình sẽ thích con bé rắc rối ấy, nhưng nó đã thích, đơn giản chỉ là thích thôi...Đôi mắt nó mơ màng trong suy nghĩ mông lung, một cơn gió nhẹ len lỏi qua từng khung cửa sổ, nhẹ tới bên giường đưa Duy vào giấc ngủ ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro