Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mây trên đồng bay mãi (rin)

"Mây trên đồng bay mãi" - cuốn tiểu thuyết của nữ nhà văn trẻ người Trung Quốc An Dĩ Mạch là sự lãng mạn, nỗi cô đơn vô tận và cả những mất mát không thể lấy lại được của từng nhân vật trong hành trình tìm kiếm tình yêu...Đây là một cuốntiểu thuyết dành cho những ai yêu thích những câu chuyện tình lãng mạn,đặc biệt là những độc giả nữ.

Bạn sẽ khóc rất nhiều và chắc chắn khó lòng đặt cuốn sách xuống khi chưa biết đoạn kết."Mây trên đồng bay mãi" mở đầu bằng mối tình đầu giữa cô gái nghèo An Dĩ Mạch và chàng thanh niên tên Vân Mộ Hàn.Họ yêu nhau 3 năm,với rất nhiều kỷ niệm đẹp của thời tuổi trẻ ngây thơ trong sáng. Thế nhưng, những hiểu lầm tai hại đã đẩy họ theo hai hướng khác nhau.Để rồi sau đó, mỗi người đều phải vật lộn để quên người kia, để bắt đầu với cuộc sống mới và gắn bó với những người mới.6 năm sau,số phận khiến họ gặp lại,hai người nhận ra rằng họ không thể nào quên mối tình đầu của mình, nhưng nỗi hận thù quá lớn chất chứa trong tim khiến họ khôngcó cách nào quay đầu lại...Sự lãng mạn,nỗi cô đơn vô tận, và cả những mất mát không thể lấy lại được của từng nhân vật trong hành trình ftìm kiếm tình yêu đã được tác giả thể hiện bằng nhiều tình tiết kết hợpchặt chẽ giữa lý trí và  cảm xúc. Những rắc rối phức tạp của cuộcsống hiện đại và những mâu thuẫn trong nội tâm của con người khiến không ít người đánh mất niềm tin vào người mình yêu thương.Trong cuộc hành trình kiếm tìm tình yêu, hạnh phúc chỉ đến với những ai biết kiên nhẫn,biết lắng nghe, biết nỗ lực và dũngcảm đương đầu với thử thách."Mây trên đồng bay mãi",cảnh sắc đó không thay đổi dù thời gian có trôi dqua, tình yêu đích thực cũng thế, ký ức thời gian chỉ làm nó thêmđậm nét- Đó là thông điệp của cuốn sách. Một câu chuyện buồn nhưng vô cùng lãng mạn hiện lên trên từng trang sách rất hấp dẫn và lôi cuốn người đọc.

11 giờ đêm, khoa nội trú của bệnh viện Nhân Tâm thật vắng vẻ. Dãy hàng lang trống trải, cô tịch, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng gió vi vút thổi qua. Cho dù ánh đén điện soi rọi bệnh viện ánh sáng như ban ngày, nhưng bóng đêm như mực ngoài cửa sổ lại nhắc nhở tất cả mọi người: Lúc này đã khuya lắm rồi. Cô y tá trẻ trực ban vừa ngáp vừa uể oải giở báo ra đọc. Thứ báo lá cải này dùng để giết thời gian là hợp nhất, đặc biệt là phần tin tức giải trí. Phóng viên văn hóa ngày nay rất nhanh nhạy, đến cả tin nhà minh tinh nào có con chó mới chết cũng có thể viết đến nửa trang. Tờ báo cô đang đọc đưa tin trong live show của ngôi sao nổi tiếng nhất Hàn Quốc hiện nay Kim Eun Chae, một phóng viên ngớ ngẩn nào đó đã kích động đến mức ngất xỉu, phải đưa vào bệnh viện.

“ Xem gì mà vui thế, cho tôi xem với ?”. Giọng nói trầm nặng, âm vang, khiến cho dãy hành lang càng thêm vẻ  trống trải. Cô y tá hoảng hốt nhét thẳng tờ báo vào sọt rác. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng ngay sau lưng cô, khuôn mặt tuấn tú, thanh nhã, nhưng vẫn toát ra vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị.

“ Chủ nhiệm Lục, em đang xem báo Vân Trạch đô thị. Tại…tại có một phóng viên lên cơn đau tim ở live show của Kim Eun Chae vừa được đưa vào bệnh viện của ta”. Cô y tá cuống quýt thanh minh. Chuyến này tiêu rồi, giờ làm việc mà lại xem báo. Ai cũng biết chủ nhiệm khoa tim mạch Lục Thiều Trì cuả bệnh viện Nhân Tâm là người không nên trêu vào.

“ Đàn bà con gái các cô ai cũng thích xem những thứ thiếu iốt như thế này à?”. Lục Thiều Trì chau mày, nhưng trong nháy mắt lại khẽ nhếch môi, hóa ra không phải chỉ có mỗi cô ấy, đàn bà con gái trên đời đều mê mệt truyện lá cải.

“ Hôm nay Kim Eun Chae có live show ở Vân Trạch, tổng biên tập bảo em đi phỏng vấn, em có phải đào sâu 3 thước đất cũng phải moi cho ra người tình bí mật của cô ta. Kim Eun Chae là Kim Eun Chae nhé! Cái cô ca sĩ Hàn Quốc nổi tiếng khủng khiếp ấy! Này, Lục Thiều Trì, anh nghe em được phỏng vấn cô ấy mà sao không mảy may chút gì thế? Ít ra thì anh cũng phải giả vờ phấn khởi đi chứ!”.

Lục Thiều Trì khẽ chau mày, trong đầu hiện ra vẻ mặt dương dương tự đắc của cô nàng. Cô vừa khoe khoang ầm ĩ, vừa đòi anh phải chia vui cùng. Anh từ trước đến nay vẫn luôn miễn dịch với mấy thể loại tin tức gỉai trí, minh tinh Hàn Quốc Kim Eun Chae gì gì đó anh càng chưa nghe đến bao giờ. Từ từ…Kim Eun Chae! Live show! Ang chợt đưa mắt lên, tim đập thình thịch.

“ Cô vừa nói có phóng viên bị ngất xỉu ở live show của Kim Eun Chae à? Có phải là phóng viên báo Vân Trạch đô thị không?”. Lục Thiều Trì chụp lấy vai cô y tá.

“Vâng, vâng”. Cô y tá giật bắn người

“ Báo đâu?”.

“ Trong… trong sọt rác…”. Cô y tá run rẩy chỉ vào sọt rác ở bên cạnh, lòng ngưỡng mộ thường ngày dành cho vị bác sĩ thần tượng này trong giây lát biến thành nỗi sợ hãi.

“ Bệnh nhân đó tên gì, phòng bao nhiêu?”. Lục Thiều Trì vừa hỏi vừa rút điện thoại di động ra xem tin nhắn, chết tiệt, mổ cả ngày nên anh quên mở máy.

“ Bệnh…bệnh…bệnh…bệnh nhân nào?”. Cô y tá cuống đến mức không nói rõ thành lời.

“ Cái cô phỏng vấn Kim Eun Chae, lên cơn đau tim ngất xỉu ấy !”.

“ An…An…An…An Dĩ Mạch, phòng 1314”. Cô y tá tẻ lật sổ trên tay, lắp bắp báo cáo với anh.

“ Shit! An Dĩ Mạch, em làm cái gì thế này ?”. Lục Thiều Trì lầm bầm rủa thầm, rồi nhanh chóng quay người đi về phía thang máy.

Cô y tá trẻ nhìn theo bóng anh rời xa, không khỏi ngây người. Lục Thiều Trì cũng biết nói tục ư?! Chủ nhiệm khoa tim mạch trẻ nhất lịch sử y học Trung Quốc, con người được mệnh danh là “ Vân Trạch đệ nhất đao”, biết nói tục ư?! Cô y tá non nớt nghiêng đầu nhìn Lục Thiều Trì đang nóng ruột chờ thanh máy, nuốt nước bọt đánh ực. Chủ nhiệm Lục thường ngày thì núi Thái Sơn có đổ ngay trước mặt cũng không mảy may rung động, giờ bị làm sao vậy? Không phải là…bị ma làm chứ? Cô hồi hộp nhìn quanh khuôn viên bệnh viện vắng lặng, lầm rầm niệm a di đà phật. Khoan khoan, sao anh ấy biết người bị đau tim là một cô gái

Lục Thiều Trì nóng nảy đập tayvào nút thang máy, hoàn toàn không để í đến cô y tá mặt mũi đang tái mét .Có lẽ bất kỳ ai nhìn thấy anh như thế này cũng đều sợ mất hồn.Cái tên LụcThiều Trì từ trước đến nay vẫn đồng nghĩa với sự vững vàng điềm đạm mà.Từ khi anh còn 4bé mọi người đã không ngớt khen ngợi:"Việntrưởng Tiêu,Thiều Trì nhà chị thật chín chắn".Trong mắt người khác,có một bà mẹ làm Viện trưởng vàmột ông bố đứng đầu mục tin tức chính trị xã hội,thì anh chính là cậu ấm chính hiệu.Ngay từ bé,anh đã được mẹ rèn giũa để có thể giữ được bình tĩnh trước mọi việc.Vậy thì từ bao giờ mà anh đã thay đổi như thế này,bắt đầu biết cười, biết khóc,biết tức giận?Có lẽ đều từ lúc gặp phải cái cô nàng ngốc nghếch AnDĩ Mạch này.Nghĩ đến đây,anh lại bất giác mỉm cười.

"Ding!".Thang máy phát ra một tiếng đanh vang,đến tầng mười ba rồi.

"Vào,vào, vào...trời ạ!Đá kiểu gì thế này! A ha, sút,sút mau...".

  Vừađến cửa phòng 314,Lục Thiều Trì đã nghe thấy tiếng cổ vũ điên cuồng.Anh chau mày,chết tiệt, sao họng cô nàng này to thế, chả giống bệnh nhân gì cả!Anh đẩy cửa,đi thẳng vào phòng bệnh,không chút đắn đo tắt ngay tivi.

"Này,anh làm gì thế? Sắp vào lưới rồi,anh lại đi tắt tivi lúc này!Lục - Thiều - Trì! Kiếp trước em nợ anh gì à? Anh cứ phải chống lại em à?".

An Dĩ Mạch chống nạnh,ngồi khoanh chân trên giường,phừng phừng tức giận trừng mắt nhìn anh.Bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc màu hồng trên người cô có vẻ frộng, cái đầu nhỏnhắn trên cổ áo rộng nguệch khiến cô trông càng gầy gò, nhỏ bé. Trên khuôn mặt thanh tú xanh xao đó, đôi mắt sáng trong ranh mãnh đưa qua đưa lại,chả có vẻ gì là ốm cả.

"Nếu lần sau emmà còn dám xem cái thứ bóng đá ầm ĩ thế này nữa,anh sẽ chuyển em đến phòng chăm sóc đặc biệt.Ở đó đừng nói đến tivi,đến con ruồi cũng không lọt vào được đâu!Thiều Trì không hề để tâm đến thái độ giận dữ của cô, chỉ hạ giọng nói một câu,Dĩ Mạch vội vàng im lặng.

 "Em chưa ốm đến mức phải vào phòng chăm sóc đặc biệt,làm thế lãng phí quá.Mà... em cũng không trả nổi đâu".Dĩ Mạch lầu bầu,ngồi trên giường cũng không chịu yên, cứ ngọ nguậy chân tay suốt.

 "Anh sẽ trả cho em,anh nói là làm đấy".Giọng nói của LụcThiều Trì vẫn đều đều, không nóng không lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #rin