Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☃︎




***

"soonyoung-ah, chị phải nói với em bao nhiêu lần nữa đây?"

giọng người phụ nữ lớn tuổi mang vẻ nhẹ nhàng và nhẫn nại, thậm chí gần như mang chút vui vẻ dù cho lời tiếp theo lại như muốn mắng cậu đến nơi. cô loạng choạng bước chậm rãi về phía quầy, nơi cậu trai trẻ kia đang kiên nhẫn chờ đợi với đôi mắt nai háo hức và đặt một bó hoa gồm nhiều loại hoa khác nhau lên quầy.

"em nên đi ngủ, hoặc bất cứ việc gì mà các thần tượng gì đó làm vào lúc gần ba giờ sáng"

"nhưng mà chị ơi, cửa hàng của chị là cửa hàng duy nhất mở cửa lúc ba giờ sáng đó"

người phụ nữ nhìn cậu với ánh mắt không mấy vui vẻ.

"nếu em chịu chú ý đến biển báo trên cửa thì em nên biết chị đã đóng cửa rồi"

"vậy thì tại sao chị lại bán hoa cho em dù cửa hàng đã đóng cửa rồi?"

cô thở dài.

"hên là em dễ thương đó, cậu bé ạ, nếu không thì chị đây đã dùng mấy bó hoa này đánh em từ lâu rồi"

soonyoung mỉm cười rạng rỡ mặc cho cái nhìn chằm chằm đối diện và lục kiếm chiếc ví ra ở túi sau. cậu vừa định rút ra số tiền có giá trị nhất định thì bỗng một bàn tay dịu dàng đưa ra ngăn lại.

"nói cho chị biết đi,soonyoung-ah"

cô nghiêng người qua quầy và nhìn cậu với vẻ tò mò.

"đây đã là lần thứ năm trong tuần này em đến đây rồi đó, đã thế lại còn vào mấy khung giờ kì hoặc chỉ để mua một bó hoa. mà toàn là những loại không mang những ý nghĩa gì đặc biệt nữa chứ, nào, để xem xem..."

cô giơ tay lên và bắt đầu chỉ vào từng loài hoa trong khi liệt kê tên của chúng.

"tulip trắng, violet, oải hương, tử đinh hương tím, mà nhân tiện, chị vẫn không quên ngày em khăng khăng rằng chúng phải có màu tím chứ không phải màu đỏ tươi-..."

"-..hoa tử đinh hương tím có ý nghĩa hoàn toàn khác với hoa tử đinh hương đỏ tươi!"

chị bán hoa nhìn cậu với vẻ khó chịu vì bị ngắt lời rồi lại tiếp tục nói với giọng điệu cứng rắn hơn.

"-....tất cả những bông hoa này thậm chí còn không thể tạo nên một bó hoa hoàn hảo vậy mà em lại chọn chúng. liệu chị có được phép thắc mắc tại sao em lại cần nhất thiết là những loài hoa này gần như mỗi ngày trong tuần không?"

một chút hồng nhạt bắt đầu phủ lên má cậu.

"nó dành cho... một người"

"một người?"

cô ấy nói chậm rãi, nhướng mày.

"đó là... người mà em thích"

soonyoung ngượng ngùng thú nhận, né tránh ánh mắt của người đối diện.

"chỉ là một chút tình cảm nhỏ nhoi thôi, chị biết đấy..."

cô có vẻ hài lòng với phản ứng của cậu dù biết soonyoung không bao giờ tiếp tục những gì mình đang nói; cô biết cậu ấy đang nói đến điều gì, xét theo ánh mắt của người kia. soonyoung cảm thấy hơi ấm trên má mình tăng lên và lan sang tận hai mang tai, cậu vội vàng lấy một vài tờ tiền và ngay lập tức đập chúng xuống quầy, cầm lấy bó hoa và bước nhanh ra khỏi cửa trước. người phụ nữ chỉ đứng nhìn với vẻ thích thú thích thú, mắt không rời khỏi bóng dáng thanh niên trẻ khi cậu lao xuống phố cho đến khi không còn thấy người đâu nữa.

"đúng là một đứa bé ngốc ngếch"

cô ấy trầm ngâm, nhặt những tờ tiền nhàu nát từ quầy lên để bắt đầu làm phẳng chúng lại.

"lại một lần nữa đưa nhầm số tiền cho mình rồi"

cô nhấc ngón tay lên màn hình để bắt đầu điền đơn hàng, nhìn tổng số tiền 10099₩ hiện lên trên màn hình như tổng số tiền. tuy nhiên, cô lờ đi và di chuyển đến nút giảm giá chỉ để nhập tia nắng về khuya vào ô lý do trước khi nhấn enter.

soonyoung vội vã bước xuống vỉa hè, cố gắng di chuyển nhanh nhất có thể mặc dù làn gió mùa đông lạnh giá thổi mạnh khiến hơi thở của cậu ngày càng dồn dập. đêm nay lạnh bất thường và cậu nhớ lại mình đã kiểm tra nhiệt độ trước khi lẻn ra khỏi ký túc xá để đến cửa hàng hoa - nhiệt độ ngoài trời là âm bốn độ. thật thảm hại và đau đớn khi cậu sẵn sàng bước ra ngoài trong điều kiện thời tiết gần như trắng xóa cả bầu trời như vậy vào đêm trước giáng sinh chỉ để mua một bó hoa nhỏ lần thứ n trong tuần này chỉ để ngồi đó và nhìn chúng từ từ tàn lụi trong một chiếc bình trong phòng làm việc của jihoon.

đúng vậy,

lee lihoon.

người con trai đó là đối tượng tình cảm đầy xấu hổ - và đau đớn - của soonyoung. mọi chuyện đã như vậy trong một thời gian khá dài, giống như một trò chơi mèo vờn chuột giữa hai người họ; bất kể jihoon có từ chối và đẩy cậu ra bao nhiêu lần, soonyoung vẫn sẽ luôn trở lại với năng lượng gấp đôi và quyết tâm gấp ba lần. cậu luôn sẵn sàng trong tình trạng phải khiến jihoon 'chấp nhận tình yêu và tình cảm bất diệt của mình' và jihoon luôn sẵn sàng từ chối cậu chỉ để quay lại với soonyoung một lần khi không ở trước công chúng. điều này kéo dài trong nhiều năm nhưng gần đây, mọi thứ đã thay đổi khi khía cạnh hướng nội của soonyoung bắt đầu xuất hiện rõ ràng, rằng cậu sẽ thu mình lại khi nhận được bất kỳ sự từ chối nào từ bất kỳ ai, không chỉ riêng jihoon. có vẻ như mọi người thực sự bắt đầu để ý và seungcheol hyung đã dành thời gian để tập hợp tất cả những thành viên trong phòng khách để nói chuyện nghiên túc về điều đó. soonyoung nhớ lại cảm giác nhỏ bé khi cậu khóc đến ngất đi trong vòng tay jeonghan hyung sau khi kể cho mọi người nghe về cơn ốm nặng, khó chịu mà cậu cảm thấy trong ruột mỗi khi bị đẩy ra xa hoặc bị chế giễu. tin tức về việc soonyoung nhạy cảm khiến mọi người có chút ngạc nhiên nhưng họ nhanh chóng chấp nhận điều đó và làm việc cùng nhau để đảm bảo rằng người kia cảm thấy được yêu thương và chấp nhận hơn trong nhóm.

soonyoung đặc biệt nhớ việc jihoon đã gọi cậu đến phòng thu vào đêm khuya để hỏi về phần của bản thân cậu trong bài hát sắp ra mắt của họ, fear. cậu nhớ khi bước vào phòng thu, chàng dancer nghĩ rằng mình cần thu âm lại phần của mình hoặc có thể cần được thông báo về việc phần của mình bị hoán đổi hoặc thay đổi và cần ý kiến ​​về kết quả. nhưng thay vào đó, jihoon chỉ ngồi trước bảng nút điều khiển hướng ra phía cửa, ngoài ra không có thiết bị nào được bật nữa.

"jihoon?"

soonyoung, trong sự bối rối, bước từng bước một vào phòng thu.

"mọi thứ ổn chứ? lại là về phần của mình sao? vì mình không ngại thay đổi nó như lần trước-..."

"không phải về phần của bạn"

jihoon bình tĩnh ngắt lời, hai tay đan vào nhau để trên đùi.

"mình muốn nói chuyện với bạn về một chuyện khác. mình nghĩ rằng nói về nó ở đây sẽ tránh được những câu hỏi từ mọi người"

soonyoung chớp mắt hai cái.

"ồ"

cả hai giữ im lặng một lúc trước khi jihoon phát mệt khi nhìn người còn lại trong phòng di chuyển xung quanh một cách lo lắng, vì vậy mà anh bắt đầu giải thích.

"mình đã suy nghĩ rất nhiều về nói chuyện mà tất cả chúng ta đã có vào sáng sớm, về bạn và cách chúng ta đối xử với bạn. mình đã ngẫm nghĩ rất nhiều và nhận ra rằng mình... chủ yếu là người có lỗi trong tất cả mọi chuyện"

"khoan đã, không đúng, không, không đâu jihoon à, ji, k-không hoàn toàn là lỗi của bạn-..."

"-..là lỗi của mình"

anh lại ngắt lời, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt soonyoung.

"nghĩ về điều đó đi, soonyoung à. mình đã luôn từ chối bạn, phủ nhận bạn, đẩy bạn ra xa, ngay từ ngày đầu tiên. mình đã đối xử tệ với bạn ngay từ ngày đầu tiên. ngay cả các bạn carat cũng nhận thấy điều này và thỉnh thoảng mình vẫn thấy được những bình luận về cách mình đối xử với bạn. mình đoán là mình đã không nhận ra hết mức độ nghiêm trọng của tất cả mọi chuyện cho đến... đêm qua"

soonyoung cúi đầu nhìn xuống đất, ngay cả tấm thảm trông như thế nào bây giờ trong phòng cũng thú vị hơn sự mềm mại lẫn tội lỗi trong ánh mắt jihoon.

"nghe này, nó ổn m-.."

"bạn có thể ngừng nói thế không?"

người đột nhiên quát lên, bật dậy khỏi ghế.

"nó không ổn đâu! soonyoung, mình đã đối xử tệ bạc với bạn! mình đã làm bạn khóc, mẹ nó! hãy tưởng tượng đến cảnh mình là một thằng khốn nạn chết tiệt khiến kwon soonyoung, một tia nắng thực sự, phải khóc. ý mình là mình đúng là một thằng khốn nạn mới có thể làm một người xinh đẹp như bạn khóc"

soonyoung đáng lẽ ra phải sốc khi nghe jihoon văng tục dữ dội như thế nếu không phải vì choáng váng khi được gọi là xinh đẹp. cậu chỉ nhìn chằm chằm vào người thấp hơn, há hốc mồm vì ngạc nhiên, không hiểu nổi mình vừa nghe thấy điều gì.

"bạn vừa..."

jihoon thở dài và đưa tay vuốt ngược mái tóc rối bù của mình.

"soonyoung, bạn chẳng làm gì ngoài việc tốt bụng và luôn ủng hộ mình kể từ khi chúng ta gặp nhau. chắc chắn cả hai cũng có những bất đồng ở đây và đó nhưng bạn luôn giữ thái độ kiên nhẫn và chân thành. và xem cách mình đền đáp tất cả những điều đó như thế ào đây? bằng cách trở thành một thằng khốn và đẩy bạn ra xa mỗi khi bạn tiến gần một bước chân dù bạn chỉ-..."

"hoa"

soonyoung đột nhiên lẩm bẩm, gần như không nghe thấy gì đủ lớn để khiến người nọ dừng lại.

"gì cơ?"

jihoon hỏi trong sự bối rối.

"điều đó thì liên quan gì đến những gì mình vừa nói?"

cuối cùng người kia cũng ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt mình và mỉm cười nhẹ nhàng.

"mỗi lần mình nhìn thấy ánh nhìn đó trong ánh mắt cậu, hệt như thứ đang đối diện với mình bây giờ; mình sẽ tặng cậu một bó hoa"

soonyoung tự mỉm cười một mình khi nhớ lại khoảnh khắc đó và giấu mũi vào trong chiếc khăn quàng quấn chặt quanh cổ. cậu có thể thấy tòa nhà nơi cậu đến đang ngày một gần hơn và sự phấn khích khi sắp được nhìn thấy crush của mình chỉ khiến bước chân cậu tăng tốc.


- ♥ -

còn tiếp tục
ahnt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro