NẾU EM CHẾT ĐÊM NAY
Nếu em chết đêm nay
Nằm xuống
Im lìm không tiếng động
Gió thay em thở rồi
Và hoa lay cành sậy
Uốn bẻ cong rồi lại uốn bẻ cong
Nếu em chết đêm nay
Rồi ai sẽ đến thăm em
Người sẽ khóc trong chốc thôi
Thoáng như cơn gió
Rồi em cũng như ánh mây đời người
Mây ráng chiều
Có thể đẹp đó, nhưng nào ai nhớ tới
Người chết về với đất mẹ
Đất mẹ
Đức mẹ
Và người sống phải lại bước tiếp
Giật mình một hôm,
Em nhìn thấy
Người nói về em
Em đã đi rất xa
Em đã đi rất sâu
Em không về nữa
Gió lạnh ngắt
Như cành gai nhọn
Và em không còn về nữa
Người sẽ quên em chăng?
Bồi hồi trong chốc lát
Vài giây cuộc đời
Người nói về em
Nghĩ về em
Và người mỉm cười
Như chiếc lá
Gió mây trời bão
Em bị cuốn phăng khỏi đời người
Kẻ chết là kẻ bị lãng quên
Người sẽ quên em chăng?
Trời lạnh
Nước từ mắt em thì mặn
Mây trắng
Mắt em thì đỏ
Tay người ấm
Nhưng tim em thì lạnh
Lời người nhọn
Và tim em khổ đau
Đời không cho kẻ như em
Bất dung bất thứ
Nghĩ nhiều và nói nhiều
Đời không dung kẻ như em
Và em không dung chốn như đời
Nếu đêm nay em biến mất
Hoặc mai
Hoặc khi nào đó lòng em chộn rộn
Nếu một ngày em biết mất
Em đi rồi
Về với đất bụi ấm áp
Hãy vỗ về em
Hát cho em nghe nhé
Và em sẽ mỉm cười lần cuối
Em sợ cô đơn,
Nhưng cô đơn là gì?
Đời em nào thiếu cô đơn?
Mây đen
Mây trắng rồi lại xanh
Đỏ thẫm
Như đôi mắt em
Mây đỏ ráng chiều không nhỏ giọt mưa nào
Như ánh mắt em, hằn màu lên nhưng chả tuôn giọt lệ nào
Nếu đêm nay em chết
Người sẽ hát em nghe chứ?
Người sẽ nói gì?
Người sẽ nghĩ gì nhỉ?
Người ghét em sao?
Còn trái tim em?
Cái cảm xúc nhạy cảm của em
Em ghét dùng từ ấy với mình quá
Nhưng em chửa nói câu chi
Mắt em khô nhưng lòng em ngấn lệ
Miệng đóng chặt nhưng lòng ngập tiếng hờn la
Nếu đêm nay em chết
Hãy nói với mẹ em rất yêu bà
Nếu đêm nay em chết
Hãy nói với ba là ông rất tuyệt
Nếu đêm nay em chết
Hãy nói với em trai em người em mãi tự hào
Hãy nói với họ em sẽ không sao hết
Chết là hết mà đời ai cũng hết
Em chỉ đi nhanh hơn chút trong cuộc đời này
Bánh xe
Gắn cái bánh xe màu đồng
Rồi em nằm xuống
Người sẽ vỗ về em sao?
Ai sẽ vỗ về em?
Em cần gì? Người ơi người có biết
Ôm ấp hay những nụ hôn
Cái chạm và thương cảm
Em không biết
Nhưng em buồn
Và lệ của em không tuôn từ khóe mắt.
Em ghét chính em
Em ghét và yêu chính em
Nên người ơi, nếu đêm nay em chết
Hoặc mai
Hoặc kia
Hoặc khi nào đó trong ngày nào đó
Khi em về với đất
Khi em trở thành chính cái tên của em
Mây gió mưa trên trời
Xin hãy ghi lên tấm bia đá
Lạnh trơ
Em đã sống, tồn tại và hít thở
Chỉ là hôm ấy em không cần thở nữa
Đường về nhà rất xa
Nhưng em đến một nơi còn xa hơn nhà
Em sẽ về vào ngày nắng
Cây ngô đồng hay cây bắp ngoài sân
Xào xạc
Xào xạc
Xào xạc
Em về đó
Và khi đó, em đã trở về
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro