PB3: Oan hồn trong căn biệt thự
Edit: Raury
-----
【Họ và tên: Thịnh Ngọc 】(hiển thị)
【Tầng cao nhất: tầng thứ năm】(hiển thị)
【 Vai trò: Vua tham lam 】 ( không hiển thị )
【 Kỹ năng: Lòng tham không đáy 】 ( không hiển thị )
【 Vũ khí: Ác trớ bảo hộ 】 ( đã sử dụng )
***
Lần này thật ra Thịnh Ngọc có chuẩn bị trước.
Cuối tuần anh đã đăng ký diễn đàn 21 tầng, đọc qua rất nhiều quy tắc về nó, đồng thời cũng đọc được rất nhiều quy tắc ngầm mà các người chơi đã suy ra. Có vài cái nhìn sơ có vẻ không nghiêm túc lắm.
Ví dụ, khi nạp thủy tinh vào thẻ bài trong tay, phải chú ý đến huyền học. Thân đang ở đâu, mặt đối với hướng nào, cách vài giây lại nạp một viên thủy tinh. . . . . . Cuối cùng sẽ mở ra được vũ khí tốt.
Hiển nhiên, bài đăng huyền học này hứng phải nhiều gạch đá, họ nói bài đăng không chỉ vô ích mà còn làm lãng phí thời gian bọn họ leo lầu.
"Trước đây không thể mở ra kỹ năng mới, có thể là vì đang ở tầng quá thấp. Người khác cũng không thể mở ra kỹ năng mới."
Thịnh Ngọc nghĩ anh không trông chờ vào kỹ năng mới hay bất cứ điều gì, nhưng nếu có thể mở ra vũ khí trâu bò như Ngày Phán Quyết, hoặc Thực Vi Thiên của Mập Mạp, thì yếu chút cũng chẳng sao, ít nhất là có tiềm lực để phát triển, yêu cầu của anh thực sự không cao.
Yêu cầu duy nhất là đừng đưa cái chỉ dùng được một lần nữa.
Nghĩ đến lịch sử tuần trước mà Ác Trớ Bảo Vệ đã gây ra, Thịnh Ngọc thở dài, anh ngồi dậy từ trên giường.
Trong lòng bàn tay phát ra âm thanh điện tử:
【 Chào mừng đến với hai mươi mốt tầng. 】
【Tầng hiện tại của người chơi: tầng năm 】
【 Phó bản: Oan hồn trong căn biệt thự. 】
Ngay khi âm thành ngừng lại, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng còi báo động chói tai.
"Doo-doo-doo-doo-doo-"
Vừa vào phó bản, thường sẽ có vài phút đầu óc không tỉnh táo, phó bản "Phì trù quái khách" ít ra còn cho người ta thời gian để thích ứng. Bây giờ trực tiếp đốt cháy giai đoạn, tiếng cảnh báo kéo mọi người ra khỏi mớ hỗn loạn.
"Cái gì? Có chuyện gì đang xảy ra? !"
Một giọng nói run rẩy phát ra từ góc nhỏ ở trong phòng: "Hai người có phải con người không?"
Với ánh sáng lờ mờ trong phòng, chỉ có thể nương nhờ ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào. Có thể mơ hồ nhìn thấy sự có mặt của hai chiếc giường.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Thịnh Ngọc hiện tại hẳn là đang ở một nơi tương tự với ký túc xá sinh viên, trong ký túc xá này có tổng cộng ba chiếc giường.
Vừa lên tiếng là một người tương đối trẻ.
Trông có vẻ là một nam sinh trung học, trên người còn mặc bộ đồng phục tương tự như đồng phục học sinh.
Thịnh Ngọc trả lời: "Là người."
Quốc dân độ của anh cao, giọng nói cũng dễ nhận ra.
Học sinh trung học lập tức ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Thịnh Ngọc: "Anh là cái vị minh tinh đó. . . . . . ?"
Còn chưa nói hết câu, nhưng ý của cậu ta rất rõ ràng —— nguy rồi, vừa bắt đầu đã phải xếp chung với anh ta!
Lại thêm một kẻ ngốc bị trốn thoát khỏi mật thất che mắt.
Thịnh Ngọc quay mặt đi, nhìn người đàn ông còn lại.
Độ tuổi tầm ba mươi, ngũ quan anh tuấn thân thể cường tráng, nhưng râu tóc lại xuề xòa, trông có vẻ lôi thôi. Nhìn tổng thể mà nói đây là một ông chú đẹp trai với khí chất mạnh mẽ.
Điều đáng lưu ý là, ông chú điển trai này cũng đang mặc đồng phục.
Ánh mắt Thịnh Ngọc hạ xuống trên eo và bụng mình, lúc này anh mới nhận ra mình cũng đang mặc đồng phục. Do đèn mờ, cộng thêm việc khi vào tầng lầu anh cũng khoác lên mình chiếc áo trắng, vậy nên không mấy chú ý đến chiếc áo đồng phục cùng màu này, anh cúi xuống nhìn hàng chữ thêu trên ngực.
—— tân sinh khóa 19, Thịnh Ngọc.
Đơn giản trao đổi một lúc, hai người kia cũng giới thiệu họ tên. Học sinh trung học tên là Hà Bình, đi lên từ phó bản Vua Phẫn Nộ Ông Bất Thuận. Ông chú đẹp trai tên là Tả Tử Tranh, tuy không nói mình đến từ tầng mấy, nhưng từ vẻ mặt của y, đấy hẳn là trải nghiệm đầy cay nghiệt và buồn bã. Thẻ vai trò của họ Thịnh Ngọc cũng đã thấy, vốn anh chỉ tùy tiện nhìn qua, vậy mà không khỏi ngạc nhiên.
Hóa ra hai người này đều sở hữu thẻ đặc biệt, hơn nữa còn có cùng một vai trò: pháp sư phòng ngự.
. . . . . . Chẳng phải quá trùng hợp sao?
Trong lúc đang tự hỏi, tiếng còi đột nhiên im bặt, đèn trong phòng cũng sáng bừng lên.
Giống với cái tên ' Nhà Tây cô nhi oán ', phó bản lần này được trang trí gần giống với truyện cổ tích.
Chiếc giường được tô điểm với những sắc màu tươi sáng như hồng, vàng, xanh lục. Trên chăn còn in hình nhân vật hoạt hình, ánh mắt to tròn trông rất đáng yêu. Cộng với tấm thảm trong phòng, bức tranh trên tường, và những con búp bê chất đống ở góc phòng, căn phòng này trông như căn phòng dành cho trẻ em, hay nói cách khác là căn phòng ngủ của các bé gái.
Còn chưa kịp xem xét kỹ càng tình hình trong phòng, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng sắt thép va vào tường. Một giọng nữ nghiêm nghị của vang lên: "Tất cả ra ngoài, đi dự tiệc chào mừng học sinh mới tối nay."
Tuy đều là pháp sư phòng ngự, nhưng phản ứng của hai người trước mặt lại khác nhau. Tả Tử Tranh vuốt cằm, thận trọng không ra ngoài, nhưng Hà Bình dường như ỷ vào thân phận pháp sư phòng ngự của mình, trở tay lấy ra cây quyền trượng dài, cứ thế mà mở cửa bước ra.
Vừa ra đã đối mặt với một người phụ nữ mặc trang phục hộ lý.
Hai người trong phòng lập tức ngưng thở, Hà Bình cũng không ngờ những người khác lại yếu ớt đến vậy, cậu ta nhanh chóng giơ cao quyền trượng, giống như đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm mà dán chặt mắt vào người phụ nữ. Hai người trong phòng nhìn nhau, bầu không khí căng thẳng như thể một trận chiến lớn sẽ nổ ra bất cứ lúc nào.
Thật bất ngờ, người phụ nữ cao lớn ấy không làm gì cậu ta.
Bà ta chỉ cúi đầu nhìn thoáng dòng chữ thêu trên ngực Hà Bình, sau đó hơi nhướng mày rồi xoay người rời đi. Trên đường còn cầm cây thước dạy học hệt như thanh sắt nhỏ, không ngừng gõ vào hành lang trước cửa phòng.
Một lát sau, có rất nhiều người ra khỏi phòng.
"Mẹ kiếp, môi trường thật ảm đạm!"
Có người thấp giọng mắng, đưa tay chà xát cánh tay.
Thịnh Ngọc cũng tê cả da đầu khi nhìn thấy hình ảnh đó.
Hành lang bên ngoài thoạt nhìn trông bình thường, đèn đuốc sáng trưng, sàn hành lang trải một tấm thảm nhung đỏ tươi dày cộm. Trên tường vẽ rất nhiều sinh vật biển, như cá voi, cá mập, và còn rất nhiều các loại cá không thể gọi tên khác. Tất cả đều sống động như thật, và đôi khi vô tình nhìn thoáng qua mắt chúng, ta có thể lầm tưởng rằng mình đang ở trong một Công viên hải dương được trang hoàng lộng lẫy.
Bỏ qua những vật trang trí cứng đó, những vật trang trí mềm ở hành lang cũng rất động lòng người.
Giữa các cánh cửa được đặt mô hình biệt thự cao ngang thắt lưng, Loại đồ chơi này không chiếm nhiều không gian, ngược lại càng tăng thêm nét dễ thương cho cách trang trí hoa lệ lộng lẫy này.
Điều khiến người ta rùng mình là thứ ở bên trong món đồ chơi.
Sau cánh cửa sổ sâu thẩm của đồ chơi, nếu nhìn kỹ, có thể thấy bên trong có một đôi mắt đang chăm chú nhìn chằm chằm vào người qua lại ở hành lang. Ánh mắt đó thậm chí còn dõi theo từng chuyển động của bọn họ.
"Là búp bê." Tả Tử Tranh nhìn và nói: "Tôi có mua loại đồ chơi này cho cháu gái mình. Nó giống như một ngôi nhà nhỏ và con búp bê yêu quý của cháu gái tôi sống bên trong đó. Tôi luôn cảm thấy nó thật đáng sợ, không biết tại sao bọn trẻ lại thích nó."
Hà Bình cười nhạo: "Chú à, chú lạc hậu rồi. Con nít bây giờ chỉ thích chơi game, đã mấy năm rồi, ai mà còn chơi búp bê nữa. . . . . ."
Còn chưa dứt lời, cậu ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu ta toát mồ hôi lạnh, lập tức lùi về sau vài bước, nhìn thấy phân nửa người ở hành lang đang nhìn mình chằm chằm, cậu ta ngập ngừng nói: "Nhìn, nhìn cái gì, búp bê lỗi thời rồi."
"Búp bê sẽ không bao giờ lỗi thời." Có người lạnh lùng trừng mắt với Hà Bình, khuôn mặt vặn vẹo tràn đầy tức giận hét to: "Các người mới là lỗi thời!"
Hà Bình: ". . . . . ."
Đệt? Cậu ta gặp phải một kẻ bị tâm thần à? ! !
Hoặc một nhóm tâm thần? ? ?
Trước khi cậu ta kịp nói gì đó, Tả Tử Tranh đã mỉm cười đi về trước, vòng tay qua vai Hà Bình, vừa cười vừa nói với phân nửa người ở hành lang: "Thật ngại quá, bạn tôi thích nói mát, thật ra bình thường cậu ta rất thích búp bê. Chủ yếu là do sợ mọi người cảm thấy cậu ta thân là con trai sức dài vai rộng mà lại chơi búp bê sẽ rất kỳ cục, thấy xấu hổ ấy mà."
Nói xong, y véo gáy Hà Bình. Thịnh Ngọc ở phía sau vừa vặn nhìn thấy động tác của Tả Tử Tranh.
Hà Bình vội gật đầu: "Đúng đúng đúng, tôi chỉ nói bừa thôi!"
Nghe vậy, biểu cảm của nửa đám người đó mới dịu lại.
Tương ứng, nửa đám người còn lại vẻ mặt như thể ăn phân. Không, có khi mặt họ còn xấu hơn cả ăn phân. Lúc này, nếu còn không hiểu thì đúng là đồ ngu.
Một nửa trong số họ, có thể không phải là người chơi.
Hiểu được điều này, mọi người đi lại thận trọng hơn, luôn cảnh giác với người xung quanh. Tả Tử Tranh tới gần Thịnh Ngọc, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Tôi hỏi cậu một câu."
Thịnh Ngọc quay đầu lại: "Cái gì?"
Nhìn biểu tình đối phương, anh còn tưởng Tả Tử Tranh có chuyện quan trọng muốn hỏi. Kết quả đối phương nhếch môi, vẻ mặt buồn bã nói: "Người đẹp Tùng Phù có thật sự là yêu cậu điên cuồng không? Đó là nữ thần của tôi, trời ạ, người được nữ thần coi trọng rốt cuộc xuất sắc đến mức nào, thật may mắn khi được gặp cậu ở đây."
". . . . . ."
Xung quanh không ít người nhìn qua bên đây, vốn còn đang cảm thấy nguy hiểm, nhưng tất cả đều mang dáng dấp con người. Hơn nữa đi bên trong tòa biệt thự ngọt ngào như vậy, người ta sẽ vô thức thả lỏng cảm giác, chỉ mười phút đã cảm thấy bớt sợ hơn, bọn họ thậm chí còn có thời gian rãnh rỗi chú ý đến tin đồn trong giới giải trí.
Dưới sức ép, Thịnh Ngọc nở nụ cười công nghiệp: "Không có. Tôi và cô ấy thật ra không biết rõ nhau."
"Tôi thích rất nhiều nữ minh tinh."
Tả Tử Tranh nói ra hàng loạt những cái tên của những nữ nghệ sĩ nổi tiếng, bao gồm hoa đán cực nổi, và cả tuyến mười tám ít được biết đến. Nói xong, y cười và nói tiếp: "Đôi khi tôi rất hâm mộ người trong giới giải trí các cậu, người đẹp thường đi cùng với người đẹp. Đương nhiên, cậu cũng rất đẹp trai, nếu không đã không bước vào cái vòng này."
Thịnh Ngọc cười, khiêm tốn lắc đầu.
Anh âm thầm đề cao cảnh giác.
Tả Tử Tranh này là người làm được việc. Khi người này giải vây giúp Hà Bình, Thịnh Ngọc cảm giác được, chú ta có chỉ số EQ cao, xử sự nhẹ nhàng và uyển chuyển.
Y đến hỏi loại câu hỏi có phần riêng tư này là để kéo gần quan hệ, phàm là kẻ tự cao tự đại chắc chắn sẽ vì lời tán thường của y mà phổng mũi lên trời. Thấy Thịnh Ngọc tường đồng vách sắt không chút dao động, Tả Tử Tranh lại chuyển chủ đề, khen ngợi vòng tròn quanh anh, rồi mượn minh tinh khác để khen ngợi anh, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Thịnh Ngọc bề ngoài ứng phó với ông chú, trên thực tế là đang âm thầm quan sát những người đang nhìn mình.
Nếu không lầm thì chín phần mười trong số đó thực sự là người chơi. Bởi những thứ bẩn thỉu khác không đến mức quan tâm đến đời tư của anh. Nhưng vẫn chưa hoàn toàn là tuyệt đối, nói không chừng có thần, quỷ thấy anh là Tham Lam nên quay lại nhìn. Hoặc cũng có thể, một số người không hứng thú với ngành giải trí, nên không mảy may quan tâm.
Tóm lại, không có cách nào để hoàn toàn phân biệt được những người xung quanh.
Trừ khi anh cứng rắn bước đến, xem xét vai trò từng người. Cái này quá tốn sức, trong hành lang có gần trăm người, nếu đi hết một vòng chắc chắn sẽ quên mất vai trò của người trước mặt.
Trong lúc tự hỏi, đoàn người đã xếp hàng rời khỏi hành lang, đi đến đại sảnh của biệt thự kiểu Tây. Ở lối rẽ khác cũng có ' người ' đang xếp hàng, nhìn từ bên ngoài, không tài nào phân biệt được thân phận của họ.
Những người cuối cùng đã đến, tổng số gần 3000 người.
Giọng nói người phụ nữ từ bên cạnh truyền đến, không biết xuất hiện từ đâu, vừa vặn chui lọt vào tai Thịnh Ngọc, "Nhìn cách trang trí dễ thương của căn biệt thự này, cùng với rất nhiều búp bê. Ban đầu tôi nghĩ học sinh ở đây là trẻ con, nhưng hiện tại, tôi lại có cảm giác họ là người trưởng thành."
Thịnh Ngọc thật ra cũng có cảm giác này.
Cái này thực quỷ dị, rõ ràng là biệt thự kiểu Tây, nhưng bên trong lại toàn là người trưởng thành. Mặc dù đều đang mặc đồng phục học sinh, nhưng hầu hết người ở đây trông chẳng giống học sinh chút nào.
Còn có, trước mặt là cả đám người trưởng thành, nhưng vẻ mặt thương yêu, giọng nói chậm rãi của hộ lý, hệt như đang nói chuyện với trẻ nhỏ.
Mọi thứ đều bình thường, nhưng có gì đó kỳ lạ đang len vào từng ngõ ngách.
Sau một hồi chờ đợi, chẳng có việc gì xảy ra, không ít người mở lời bàn tán, dò hỏi thân phận đối phương.
"Lẻ thành chẵn không thay đổi?"
"Ký hiệu phụ thuộc vào góc tọa độ!" ((1)chú thích dưới cuối vì nó dài)
Đây là ám hiệu nhận biết con người
"Thiên vương cái địa hổ?" (2)
"Nửa câu đầu tôi biết, nhưng câu tiếp theo tôi không biết. Mẹ kiếp, đổi lại câu nào đơn giản hơn được không. . . . . ."
"Đừng gạt tao, mày hoàn toàn không phải là người!"
Đây là người không nói được ám hiệu.
Vào những lúc này, Thịnh Ngọc là người có thân phận rõ ràng nhất.
Bởi vì danh tiếng của anh rất lớn, nên chung quanh hoàn toàn không có người đến dò hỏi anh, hoặc thậm chí là đến nói chuyện với anh. Bọn họ đều lén nhìn anh bằng ánh mắt tò mò.
Tả Tử Tranh là người quen thuộc với anh hơn, y chủ động bắt chuyện để Thịnh Ngọc giảm bớt xấu hổ "Tôi nhìn thấy hộ lý đẩy rất nhiều hộp thiếc rồi chất đống ở trước cầu thang. Còn có cái bục kia, lát nữa chắc chắn sẽ có người lên phát biểu. Tôi cảm thấy giống hệt như đang ở trong buổi lễ tốt nghiệp vậy, nói không chừng chúng ta còn được trao bằng tốt nghiệp đấy."
Nói xong y tự bật cười, vỗ đầu mình, "Không đúng, chúng ta là học sinh mới của ' Nhà Tây cô nhi oán '. Nói đi cũng phải nói lại, cậu hiểu ba chữ "cô nhi oán" này như thế nào? Tôi vẫn khá tò mò về sự khác biệt về tư tưởng giữa minh tinh và người thường."
Thịnh Ngọc thật ra chẳng có ý tưởng gì sất.
Anh vốn đã cảm thấy khó chịu với những chuyện kì bí như thế này, suốt một đường trên hành lang luôn phải hứng chịu ánh mắt theo dõi của búp bê. Thì làm sao còn thời gian để tự hỏi ý nghĩa tên phó bản chứ, anh còn đang bận rộn tìm kiếm đồng đội của mình.
Đang định nhón chân lên tìm Mập Mạp và Phó Lí Nghiệp, nhưng còn chưa kịp làm gì, đại sảnh đã xảy ra chuyện.
Két ——
Ding dong tôi có một bí mật
Lặng lẽ nói với bạn.
Chào mừng bạn đến với cổng thiên đường
Tiếng ca vang lên từ trong chiếc loa, vừa non nót lại ngọt ngào, cứ cuối câu hát lại ngâm nga tiếng cười, giống như (3)cô bé tóc xoăn trong thước phim cổ điển.
Bên cạnh những bậc thang được đặt những căn " biệt thự mini", tiếng kêu răng rắc vang lên, giống như có thứ gì đó đang kéo dãn gân cốt bên trong, xuyên qua khe hở, đôi mắt tối đen như mực đang nhấp nháy.
Toàn bộ đại sảnh biệt thự đột nhiên bị nhấn chìm trong sự tĩnh lặng, mọi người hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn chiếc loa.
Hết thảy tiếng ồn ào dường như bị cắt đứt, bài đồng dao khủng bố bao trùm từ mọi phía, khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh và khó thở.
Cùng với tiếng kêu răng rắc, giọng hát ấy tiếp tục ngân nga:
Ding dong ai đó đang nhấn chuông cửa.
Là ai ở ngoài đó xem trò đùa dai này như một loại trò chơi
Nghe kìa có tiếng ai đang khóc
Nhìn kìa ai đó đang khẽ thì thầm
Bài đồng dao này thực sự đắp nặn nên bầu không khí, rõ ràng là giọng của một đứa trẻ ngây thơ, màn biểu diễn cũng rất nhẹ nhàng, nhưng càng nghe càng cảm thấy không ổn, khiến người ta tê rần cả đầu.
Giống với những người chơi khác, Thịnh Ngọc cũng vô thức ngẩng đầu lên nhìn chiếc loa trên trần nhà.
Tiếng giày cao gót "lộc cộc" bỗng vang lên từ phía đối diện.
Mọi người đồng loạt cúi đầu xuống, sợ hãi nhìn về chiếc bục nhỏ hình tròn trước mặt.
Không biết từ lúc nào, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đứng trên đó, tuy đã trang điểm đậm nhưng vẫn không thể che đi sự mệt mỏi và cuồng loạn trong đôi mắt ấy.
Ánh mắt người phụ nữ không ngừng quét qua đám người, bất kỳ ai chạm phải ánh mắt đó, dù là thân phận gì cũng bất giác cúi đầu xuống theo bản năng, không dám đối mắt quá lâu với đôi mắt điên cuồng kia.
Thịnh Ngọc cũng cúi đầu xuống, sắc mặt anh tệ hẳn.
Chết tiệt, người phụ nữ đó. . . . . . Là quỷ mẹ!
Sao bà ta lại đuổi theo tới đây?
Hay là sau khi đến Đồng lĩnh vực, nơi trú ngụ của bà ta vốn là phó bản này, bởi vì phó bản này có liên quan đến trẻ con.
Anh không biết.
Bây giờ thông tin anh nắm được rất ít, chưa có nhiệm vụ người chơi, nhiệm vụ Quỷ Vương cũng chưa có. Hết thảy đều có vẻ bình thường, có mấy lần Thịnh Ngọc suýt nữa mình quên mất mình đang ở 21 tầng.
Bài đồng dao vẫn đang phát, giọng quỷ mẹ lấn át bài đồng dao, truyền vào tai từng người ở đây.
Bà ta cười dịu dàng, hệt như đang đối diện với lũ trẻ:
"Nhìn xem, có đẹp không?"
Nói xong, quỷ mẹ xoay người, nhận lấy hộp thiếc từ hộ lý. Vừa mở nắp hộp ra, những bàn tay nhỏ bé hệt như củ sen thò ra, gấp gáp nắm chặt lấy quỷ mẹ.
Hơn mười con búp bê bò ra từ hộp thiếc, tất cả đều trông rất tinh xảo và sống động. Có con khoác lên người chiếc váy lolita nhỏ nhắn, có con chỉ váy vóc đơn giản, con thì mặc váy tutu. Tất cả đều được thắt bím tóc, miệng nở nụ cười quái dị.
Một số con sở hữu đôi mắt đỏ như máu, chúng híp mắt lại thành một cái khe nhỏ, trông đáng sợ cực kỳ. Những con có đôi mắt màu xanh lam, con ngươi của chúng không ngừng chuyển động, bụng thì phình ra.
Quỷ mẹ tùy ý để những con búp bê này bò lên đầu bà, sau đó bò ra sau lưng, bóp cổ bà ta rồi cười khúc khích. Như một người mẹ dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn, bà nói: "Bây giờ, nhóm học sinh mới lần lượt tiến lên trước, nhận lấy búp bê thuộc về mình."
Ít nhất là hàng trăm chiếc hộp thiếc lần lượt mở ra, những củ sen nhỏ không ngừng thò ra, lắc lư trong không khí. Mái tóc vàng óng ả của búp bê đan vào nhau, có con còn nắm lấy tay nhau, có con ẩn mình trong bóng tối, cảnh tượng quỷ dị khiến người ta không khỏi lùi ra sau.
Bọn chúng đáng yêu, và hay cười trông như những đứa trẻ. Nhưng chúng lại đáng sợ hơn gấp nhiều lần so với những quỷ thần có dáng vẻ khủng bố.
". . . . . ." Mọi người đồng loạt im lặng.
Chưa từng có khoảng lặng trốn tránh nào như lúc này.
Hết thảy sự bình yên hào nhoáng đều bị phá vỡ, ẩn dưới sự ngọt ngào ngất ngây lòng người của biệt thự búp bê, lại cất chứa thứ rùng rợn như thế này.
Trên trần nhà, bài đồng dao vẫn tiếp tục vang lên:
Ding dong ngoài cửa sổ có ánh mắt
Luôn chăm chú dõi theo bạn . . . . .
Tác giả có lời muốn nói:
※ 30 bao lì xì sẽ được rút ra
Bài đồng dao trong chương này được lấy từ《Bài ca đảo thiên đường》, có thể được dùng như một bản bgm cho phó bản này.
(Thật ra thì nghe cũng khá hay đó hahahaha)
________________
(1) "Lẻ thành chẵn không thay đổi": trong cos( 270° - α )= -sinα => cos( 90° - α ), sau đó cos đổi thành sin, nghĩa là lẻ thành chẵn; Và trong sin(180°+α)=-sinα => sinα, vậy nên sin vẫn là sin, số chẵn không thay đổi. (bài giải chi tiết mn có thể tìm ở google)
"Ký hiệu phụ thuộc vào góc tọa độ!": góc tọa độ là góc ở phía bên trái của công thức hạ xuống sẽ xác định xem phía bên phải của công thức là dương hay âm. Ví dụ: trong cos(270°-α)=-sinα, α được coi là một góc nhọn, 270°-α là góc phần tư thứ ba, cosin của góc phần tư thứ ba là âm, vì vậy vế phải của góc phần tư thứ ba đẳng thức là dấu âm.
Ở Việt Nam thì mình có câu "cos đối sin bù phụ chéo, khác pi tan" ấy, mà tui tự thích làm khó mình vậy đó. JK, tui tra zhidao một hồi mới nhận ra á mà lỡ rồi nên để luôn 😭
(2) Đây là ám hiệu giữa Dương Tử Vinh và thổ phỉ trong "Lâm Hải Tuyết Nguyên".
Thổ phỉ: thiên vương cái địa hổ!
Dương Tử Vinh: bảo tháp trấn hà yêu!
(3) Cô bé tóc xoăn trong thước phim cổ điển: vai diễn của Shirley Temple trong bộ phim Dimples (1936)
Btw, tên phó bản còn có nghĩa là "Nỗi oán hận của cô nhi trong căn nhà kiểu Tây"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro