Chương 44: Vua đội nồi
Edit: Raury
.
.
.
Nhìn tư thế của Thường Mộ Nhân, Thịnh Ngọc lập tức nhớ tới những bộ phim kinh dị mà anh đã từng xem trước đây. Anh nghĩ cô gái này có lẽ không khâu được búp bê nên mới xảy ra chuyện.
Trong lúc anh đang chầm chậm giơ mũi tên lên, Thường Mộ Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn những người đang cầm vũ khí, nói: "Mấy người đang làm gì vậy?"
"Làm gì? Câu này phải là do chúng tôi hỏi mới đúng!"
Mập Mạp lập tức thở phào nhẹ nhõm, vừa nói vừa trợn mắt: "Suýt chút nữa là bị cô hù chết, đang yên đang lành cô nằm xuống đất quỳ lạy anh Thịnh và Phó lão làm gì, chẳng nhẽ còn muốn chúc thêm một câu trăm năm hòa hợp à."
Thịnh Ngọc buông mũi tên xuống, liếc mắt nhìn Mập Mạp một cái.
Sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm cơ hội đánh Mập Mạp một trận, để tên chết tiệt này biết "họa từ miệng mà ra" có nghĩa là gì.
Bên này, Thường Mộ Nhân trước tiên không nhịn được gật đầu một cái, sau đó lấy lại ý thức mà lắc đầu, chỉ vào con búp bê trên bàn: "Tôi đang tìm đồ. Nó cứ chỉ xuống dưới, tôi nghĩ có thể ngón tay ở dưới nên quỳ xuống đất tìm một lúc nhưng lại tìm không thấy."
Không tìm thấy là điều hiển nhiên. Con búp bê chỉ xuống đất không nhất thiết là ngón tay cũng ở dưới đất. Bọn họ hiện đang ở tầng ba của biệt thự, có thể ngón tay ở tầng hai hoặc tầng một.
Cũng không biết logic của Thường Mộ Nhân bị gì.
Thịnh Ngọc không có tâm trí để phàn nàn, anh chuyển chủ đề: "Cô khâu búp bê xong rồi sao? Vất vả rồi, chúng tôi không giúp được gì nhiều."
Vốn chỉ là lời thuận miệng, nhưng Thường Mộ Nhân nghe vậy như được tiếp thêm sức mạnh, vui mừng vỗ ngực nói: "Không sao không sao, chuyện chiến đấu tôi không giúp được mọi người, vậy những việc lặt vặt này tôi cũng nên góp sức. Nó rất dễ may, dùng chỉ đi qua lại đè xuống váy lụa, chỗ bị rách ban đầu liền biến mất. Còn về lỗ nhỏ ở phía sau, tôi lật chiếc váy lên, phủ một lớp vảy cùng màu từ bên trong, xử lý đơn giản một chút là được. Mọi người thấy đấy——"
Nói xong cô đứng dậy, nhấc con búp bê lên.
Khi đối diện với con búp bê, sắc mặt mọi người trong lớp đều trở nên khó coi, đồng loạt bắt đầu nhảy múa điên cuồng, quay đi không nhìn trực tiếp vào nó nữa.
Nó nở nụ cười ma quái, bàn tay thiếu một ngón tay chỉ thẳng xuống đất, ro ràng ánh đèn trong lớp học rất sáng, theo lẽ thường khuôn mặt của nó cũng phải bắt sáng mới đúng. Không biết là do nguyên lý gì, mà một nửa lại nằm trong bóng tối, khiến người ta rợn tóc gáy, hồi lâu không thể đối mặt.
Ở đây cũng có những người không sợ những thứ này.
Ví dụ như Phó Lí Nghiệp, hắn nhìn chằm chằm con búp bê một hồi, nói: "Ngón tay ở tầng dưới, chúng ta xuống dưới lầu tìm."
Mọi người nghĩ ngơi một lát rồi bước ra khỏi lớp.
Căn biệt thự kiểu Tây này được xây dựng theo cấu trúc đối xứng, các lớp học được bố trí ngăn nắp, nằm san sát nhau, chiếm phần lớn diện tích. Không giống với phó bản Kim Tự Tháp trước đó, mặc dù ở đây cũng có rất nhiều hành lang, nhưng không khiến người ta cảm thấy bối rối, hành lang ở đây toàn là đường thẳng, ngã rẽ nằm ở phía cầu thang.
Tuy không đến mức lạc đường, những nó không thuộc dạng thân thiện với người chơi. Nếu gặp truy đuổi với địa hình này, thì chẳng khác nào tự đưa mình vào bụng thần minh. Trừ khi kích hoạt kỹ năng tăng tốc, bằng không sẽ không thể thoát khỏi cuộc truy đuổi này.
Đi dọc theo trục trung tâm, hai bên tường phủ những bức tranh hải dương, sinh vật biển trong tranh sống động như thật.
Theo bước chân của họ, đôi mắt của những sinh vật đó dường như cũng di chuyển theo. Ngoài ra ở từng ngóc ngách có rất nhiều biệt thự mini, bên trong không ngừng phát ra tiếng cười khúc khích của trẻ con, cùng với tiếng khớp xương kêu lên răng rắc, khiến người đi qua đây cảm thấy rất khó chịu.
Cứ như thể ngoài các sinh vật không phải con người ở hai bên ra, đồng đội như thể biến mất.
Mập Mạp không chịu ngồi yên, không dám quấy rầy Liêu Dĩ Mân, bèn túm lấy Ô Đào Đào hỏi không ngừng: "Chú em bảo thỉnh thoảng mới giả làm Vua Tham Lam, cụ thể là vào thể điểm nào? Giả mạo ở đâu? Mi đã ném rất nhiều nồi cho Vua Tham Lam khiến người ta cõng cho mi đúng không?"
Qua một loạt câu hỏi, Thịnh Ngọc lặng lẽ nhìn sang. Những điều Mập Mạp hỏi cũng là những gì anh muốn biết.
"Dù trước đây đã giả bao nhiêu lần đi nữa, thì sau này tôi cũng sẽ không giả nữa." Ô Đào Đào không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà cười hì hì nói sang chuyện khác: "Mọi người biết chuyện của Vua Phẫn Nộ Ông Bất Thuận chưa."
Mập Mạp nghĩ vài giây, mắng: "Là cái tên thần minh đoạt lấy thân phận của Vua Phẫn Nộ nhỉ? Đừng nói bừa nói bậy với tao, tao đang hỏi chuyện mi, đột nhiên nhắc đến người ta là có ý gì?."
"Bởi vì có liên quan đến anh ta, nên tôi mới nhắc đến đó chứ."
Ô Đào Đào giống như fan hâm mộ cuồng nhiệt của Ông Bất Thuận, vì khi nhắc đến cái tên này, cậu ta liền trở nên hưng phấn lạ thường.
"Nghe đồn từ ngàn năm trước, Ông Bất Thuận đã chọc giận toàn bộ giới thần minh nên đã bị các vị thần trấn áp ở tầng ba. Toàn bộ phó bản nọ là không gian trấn áp anh ta. Chỉ là không ngờ sau này có rất nhiều người chơi xâm nhập vào phó bản, vô tình thả anh ta ra. Tân Quỷ Vương ngu ngốc lắm, gần như là tự tay dâng thẻ danh tính của mình lên, nhiều vị thần mặt xanh như tàu lá chuối khi nghe tin Ông Bất Thuận đã bỏ trốn, bởi vì mục tiêu thứ hai của Ông Bất Thuận chắc chắn là báo thù những vị thần đã từng gài bẫy mình."
Nghe đến đây, trong đầu Thịnh Ngọc chợt lóe lên một tia sáng, tình cờ có liên quan đến chuyện Ô Đào Đào kể. Chỉ tiếc là tia sáng này lóe lên quá nhanh, anh không kịp bắt lấy.
Chỉ để lại một đầu đầy nghi ngờ.
Anh không khỏi lên tiếng hỏi: "Vậy mục tiêu báo thù thứ nhất của gã là ai?"
"Là Vua Tham Lam." Ô Đào Đào lời nói chắc nịch.
". . . . . ."
Thịnh Ngọc cảm thấy may mắn vì các Quỷ Vương ở đây đều là người kín đáo, họ không nhìn về phía anh sau khi nghe xong những lời này.
Áp lực vốn đã lớn rồi, nếu bây giờ lại thu hút sự chú ý, áp lực sẽ còn lớn hơn nữa.
Chỉ có Mập Mạp là không thể ngồi yên, cậu thoáng nhìn qua Thịnh Ngọc, phát hiện sắc mặt anh tái nhợt, lập tức trở nên nóng nảy.
Cậu chàng gõ mạnh vào đầu Ô Đào Đào: "Mẹ kiếp, mi đừng ỷ mình là học sinh cấp hai là không cần chịu trách nhiệm với lời nói của mình nhé. Ông Bất Thuận là lão yêu quái sống mấy ngàn năm, gã và Vua Tham Lam thì đào đâu ra ân với chả oán, mi ở đó chứng kiến à? Chi tiết nhỏ như 'mặt thần minh xanh như tàu lá chuối ' vừa nghe liền biết mi nghe được tin đồn vớ vẩn gì đó rồi tự thêm mắm dặm muối vào hù dọa người ta."
"Tin hay không tùy anh." Ô Đào Đào đau đớn ôm đầu nói tiếp, "Phó bản trước tôi nghe được từ đám ma quỷ, những điều này không tìm được trên diễn đàn đâu. Đang có một vị Vua Phẫn Nộ trong bóng tối nhìn chằm chằm, nếu tôi còn giả làm Vua Tham Lam, thì không còn là bắt anh ta chịu trách nhiệm giúp mình nữa, mà thay vào đó là tôi đi chết giùm anh ta."
Trò chuyện được một lúc, mọi người đã đến tầng hai.
Ngón tay búp bê vẫn tiếp tục chỉ xuống dưới, mọi người không trao đổi nhiều về việc này, chỉ bước xuống cầu thang thêm lần nữa.
Lúc này, số lượng người chơi xung quanh bắt đầu tăng lên, ai nấy đều vội vàng, một số vẫn đang trong giai đoạn ghép búp bê. Một số thậm chí đã tìm thấy tất cả các bộ phận còn lại và đang bàn bạc về việc đi tìm Jenny để cô bé xem búp bê.
Không biết vì sao, bất kể đang ở giai đoạn nào, các đội không có hành động gì khác, dường như đều đang chờ đợi điều gì đó.
Nếu như trước đây, Thịnh Ngọc chắc chắn sẽ nhận ra có chuyện không ổn. Nhưng hiện tại toàn bộ suy nghĩ của anh đều bị Ô Đào Đào làm rối tung lên, so với búp bê, anh quan tâm đến hai chữ "báo thù" hơn.
Nghĩ đến đây, anh túm lấy Ô Đào Đào, giả vờ vô tình cười nói: "Theo như tôi biết, Quỷ Vương đều là người chơi nhân loại, tính đi tính lại, cũng chỉ có giá trị trăm năm. Trong một trăm năm qua, Ông Bất Thuận đang bị trấn áp, chẳng nhẽ gã ta kết thù với Vua Tham Lam trong mơ?"
Ô Đào Đào quay lại nói: "Tò mò đến vậy sao?"
"Tôi trời sinh có tính tò mò."
Thịnh Ngọc không biểu tình quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy như có một luồng gió lạnh thổi lên từ lòng bàn chân ngay cả trong mùa hè.
Ô Đào Đào bị chặn lại, gãi đầu nói: "Thật ra tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, toàn là nghe quỷ quái nói. Vấn đề này thật ra khá nổi trong giới quỷ thần, nhưng vì đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi, nên nhiều quỷ quái và thần minh không thực sự biết về tin tức. Nếu buộc phải nói rõ thì vị Vua Tham Lam này nên đổi lại thành Vua Đội Nồi."
"Người có thù với Ông Bất Thuận là vị Vua Tham Lam tiền nhiệm, cách đây mấy ngàn năm, bảy vị vua đều là quỷ quái. Sau đó không biết vì sao, cả bảy đều thất thủ, toàn bộ Quỷ vương biến thành con người. Phiên bản truyền thuyết mà tôi nghe được là vị Vua Tham Lam tiền nhiệm và Vua Kiêu Ngạo là bạn tốt, ông ta dụ dỗ Vua Kiêu Ngạo đánh cắp thứ gì đó của Ông Bất Thuận cho mình. Vị Vua Tham Lam này chưa từng trả lại món đồ đó cho đến tận khi chết đi, ông ta "trói buộc" thứ đó vào trong thẻ định danh của mình, mối thù này đã được truyền lại, và vị Vua Tham Lam kế nhiệm phải gánh tội thay ông ta một cách bi thảm."
Thảm vô cùng, Thịnh Ngọc nghe xong cũng cảm thấy bi thảm.
Nghĩ đến mình là Vua Tham Lam, anh càng cảm thấy thê thảm hơn nữa.
Thẻ bài trong lòng bàn tay anh không có gì lạ, đừng nói là trói buộc thứ gì, ngay cả độ ấm của tấm thẻ anh còn không cảm nhận được.
Anh không tiếng động sờ sờ eo Phó Lí Nghiệp, lớp vải bên dưới cứng ngắc, Thịnh Ngọc nói: "Nếu Ông Bất Thuận ghi nhớ mối thù này đến vậy, sao oán hận lại không kéo đến Vua Kiêu Ngạo thế hệ này."
". . . . . ."
Phó Lí Nghiệp giương cung lên, buồn cười nhìn anh.
Ô Đào Đào hồn nhiên không biết, nghiêm túc gật đầu: "Thật ra tôi nghi ngờ Quỷ Vương là đầu thai chuyển kiếp. Nếu không vì sao Ông Bất Thuận lại đặt hận thù lên Vua Kiêu Ngạo thế hệ này. Ngoại trừ thẻ thân phận, thì hoàn toàn là hai cá thể khác nhau."
Lời nói cậu ta có lỗ hỏng, Thịnh Ngọc lập tức nhận ra ngay, nhướng mày hỏi: "Hai người này cho đến này chưa từng có mâu thuẫn gì, vì sao cậu cho rằng Ông Bất Thuận ghi thù Vua Kiêu Ngạo."
Vào thời điểm then chốt, lại có người thích giả ngây giả dại.
Ô Đào Đào bỗng nhiên kêu 'a' một tiếng, làm như không nghe thấy câu hỏi của Thịnh Ngọc, vài bước tiến lên: "Con búp bê chỉ lên trên kia."
Khi họ ở tầng hai, con búp bê chỉ xuống tầng một. Khi bọn họ đến sảnh tầng một, cánh tay búp bê lại bướng bỉnh chỉ thẳng lên trên.
Mập Mạp vừa rồi không nghe kỹ đoạn đối thoại về Vua Phẫn Nộ Ông Bất Thuận, lúc này tức giận giơ dao bếp lên trước mặt búp bê: "Thứ đồ này còn sống, cố tình trêu chọc chúng ta. Chúng ta vừa đi xuống nó liền chỉ đi lên."
Bây giờ có lôi Ô Đào Đào ra hỏi cũng không hỏi thêm được thông tin hữu ích gì. Hơn nữa, như những gì cậu ta vừa nói, tất cả đều là truyền thuyết, đều là nghe nói, độ xác thực không đáng tin.
Thịnh Ngọc xem như đây là câu chuyện thần thoại kỳ quái, phẩy tay hai cái, bỏ chuyện này ra sau đầu.
Bây giờ, việc quan trọng hơn là chú ý đến căn biệt thự này.
Đêm đầu tiên, tất cả người chơi tập trung ở đại sảnh, nơi này ước chừng chứa được mười ngàn người. Ở giữa không có gì che chắn, rất nhiều người chơi thận trọng đứng ở trong sảnh, thỉnh thoảng cảnh giác quan sát hộ lý xung quanh.
Đội của họ đã mất nhiều người, chỉ còn lại chưa đầy bảy người, trên nền đại sảnh vẫn còn nhìn thấy một số xác chết. Chúng đang được che đậy một cách sơ sài bằng tấm vải trắng được lấy từ đâu đó, như một sự thể hiện tinh thần nhân đạo che phủ cho những người đã khuất một lớp vải mỏng manh cuối cùng.
Cả đội không biết làm gì vào lúc này, chỉ đành đem búp bê lên lại tầng hai. Khi cả bọn đứng ở tầng hai, con búp bê cố tình trêu tức họ, nó cười rồi lại chỉ xuống sảnh tầng một.
Nó càng cười, Mập Mạp càng nổi giận.
Cậu giơ dao bếp lên: "Đồ khốn này còn không phải đang trêu chọc chúng ta sao? Leo cả ngàn lần cũng vô ích, nó chắc chắn cố ý."
Mọi người đều im lặng, không ai nói gì.
Cuối cùng, Thường Mộ Nhân giơ tay lên nói: "Tôi nghĩ ngón tay có thể đang ở giữa tầng một và tầng hai. Ví dụ như vết nứt trên sàn chẳng hạn."
Câu nói này thật là một cú sốc, nếu ngón tay thật sự ở trong vết nứt trên sàn, thì đừng nói đến việc liệu có thể tìm thấy nó trước tối nay hay không. Có thể ngày mai họ sẽ lên lớp khác, nhưng vẫn phải ở đây để giải quyết vấn đề còn tồn đọng từ lớp may vá. Hoặc cho đến khi phó bản kết thúc, họ vẫn đang ở đây lục lọi dưới sàn tìm ngón tay búp bê.
Không nên là như thế này.
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Ngọc chính là sáu chữ này, anh nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc đèn chùm của trần nhà.
Chiếc đèn chùm treo trên trần nhà tầng hai, cách mặt sàn một mét. Nó nằm ở điểm mấu chốt giữa tầng một và tầng hai. Hơn nữa, kiểu dáng của chiếc đèn chùm này rất ngộ nghĩnh, giống như đồ chơi học vỡ lòng dành cho trẻ sơ sinh, ở bốn góc của đèn chùm có treo những chiếc đèn hình con thuyền nhỏ, rất thuận tiện cho việc giấu đồ đạc.
Theo tầm mắt anh, những người còn lại trong đội cũng nhìn chiếc đèn chùm.
Phó Lí Nghiệp không nói nhiều lời, hắn giơ cung lên, bắn một mũi tên thẳng vào chiếc đèn.
Trong bóng tối, chiếc đèn chùm lắc lư vài cái rồi rớt mạnh xuống đất, bên trong văng ra không ít đồ vật. Không chỉ ngón tay mà những bộ phận khác của búp bê cũng từ trong chiếc thuyền nhỏ rớt ra theo.
Các người chơi kinh hãi, lập tức mừng như điên.
—— đi theo đại lão sửa mái nhà dột là đây.
Mập Mạp chen chúc vào đám đông, cuối cùng cũng tìm được ngón tay bị đứt, cố gắng ghép nó lên cho búp bê.
"Thành công rồi." Cậu ta vui mừng nói.
Jenny đứng trên bục, từ xa có thể mơ hồ nhìn thấy ba hàng quy tắc trên đó. Bên cạnh cô bé được đặt vài chiếc hộp gỗ nhỏ, chiếc hộp đầu tiên hơi hé mở, từ khe hở nhìn thấy bên trong chứa đầy những viên thủy tinh đen.
"Con búp bê này trông như vừa mua từ cửa hàng vậy, nếu Jenny còn không hài lòng, tôi sẽ ăn luôn con búp bê rồi đồng quy vu tận với con nhóc này."
Nói nhảm xong, Mập Mạp vung tay chuẩn bị bước lên phía trước, mấy trăm người chơi ở đó đồng loạt quay sang nhìn cậu ta, bao gồm cả Jenny và hộ lý.
Thịnh Ngọc khẽ rùng mình, đi lên kéo lấy tay Mập Mạp nói: "Cần gì phải vội, cậu không thấy có gì đó kì lạ sao?"
Nói xong, không quan tâm đến vẻ mặt ngơ ngác của Mập Mạp, anh chăm chú nhìn người chơi trong đại sảnh. Những người này vừa thấy anh nhìn qua liền vội vàng né tránh ánh mắt.
Câu hỏi lại hiện lên trong đầu anh, bọn họ giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Rõ ràng đã khâu xong búp bê, một số đội tay nghề may vá còn hơn cả Thường Mộ Nhân. Nếu nói búp bê trong tay mình giống như vừa mới mua trong cửa hàng, thì búp bê trên tay họ có thể nói là trông như vừa xuất xưởng.
Mức độ hoàn thiện cao như vậy, vì sao họ không lên gặp Jenny.
Là do sợ hãi chăng?
Không, không thể nào, tầng năm không thể nào toàn là những kẻ nhát gan.
Chuyện này nhất định có gì đó kỳ lạ.
Tác giả có lời muốn nói:
Để tránh có độc giả đứng về phe tà/giáo: câu chuyện của Ông Bất Thuận là nội dung cốt truyện, không có ràng buộc tình cảm, anh chàng cũng không phải là nhân vật phản diện.
Liên tục ba ngày nay, tôi luôn muốn nói trong lúc cập nhật, nhưng mỗi lần cập nhật thì lại quên mất.
Lần này cuối cùng cũng nhớ rồi.
Cuối tháng rồi, không dùng dung dịch dinh dưỡng sẽ hết hạn!
Kêu gọi chất lỏng 1551
Cầu xin các bạn! ! !**
Raury: Chương 45 có pass nha cả nhà, khi nào cập nhật sẽ có gợi ý pass.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro