Chương 42-2: Tôi là Vua Tham Lam
Edit: Raury
.
.
.
Ở phía bên kia, tấm vải trắng lớn đã được kéo lên, tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ và tiếng khóc của trẻ con đều truyền từ phía sau tấm vải trắng. Tấm vải đó không cản sáng lắm vậy nên có thể nhìn thấy mờ mờ có không ít người đang vội vàng di chuyển phía sau nó, có người phụ nữ đang nằm trên cái bàn giống như bàn giải phẫu.
Nghe có vẻ như đang sinh con.
Ô Đào Đào cùng Liêu Dĩ Mân đứng bất động trước tấm vải trắng.
"Tôi đề nghị chúng ta quay đầu đi ngay bây giờ."
Thịnh Ngọc nhìn hai người họ rồi nói: "Rất có thể có thứ gì đó mê hoặc ở phía sau tấm vải trắng, khiến nhiều người bị mắc kẹt bên trong phòng thí nghiệm này. Bây giờ quay lại, tránh được rủi ro, nếu không chúng ta chắc chắn sẽ có cùng kết cục với những người trong căn phòng kia."
Mập Mạp điên cuồng gật đầu, do dự kéo áo Liêu Dĩ Mân, vẻ mặt đau khổ nói: "Chúng ta đừng tò mò nữa, không có gì để xem, mau đi thôi."
Giống như một cuộc tranh luận, nếu có bên ủng hộ thì sẽ có bên phản đối. Thịnh Ngọc đề nghị quay về, Ô Đào Đào lại không muốn.
Cậu ta giơ cái nhíp trên tay lên rồi nói: "Cô Liêu nói giọng nói của người phụ nữ bên trong rất quen thuộc, tôi thấy cô ấy sẽ không rời đi. Hơn nữa tôi nghĩ các học sinh cuối cấp đang thử thách chúng ta, vượt qua được cửa ải này có thể sẽ lấy được kim chỉ, nếu không chẳng lẽ mọi người nghĩ phó bản sẽ dễ dàng đưa kim chỉ cho người chơi sao? Quá dễ dàng, dễ dàng đến mức không giống với quy tắc của 21 tầng. Để xem có thứ gì dài hơn không, dùng thứ ngắn như thế này để mở vải trắng thì sợ lắm."
"Vậy thì đừng mở tấm vải ra!"
Mập Mạp thiếu điều muốn khiêng Liêu Dĩ Mân lên rồi bỏ chạy bởi vì hiện tại trông cô như bị nhập ma, hoàn toàn thay đổi biểu cảm ngủ gật ban đầu mà trở nên hoàn toàn tỉnh táo. Cậu chàng đứng yên một lúc, rồi nhanh chóng chuyển sang phe phản đối, nhặt cái chân ghế bị gãy ở dưới đất lên.
"Dùng cái này đi, nó dài hơn."
Ô Đào Đào nhận lấy chân ghế: "Vậy tôi mở nhé."
Mọi người đều kháng cự, ngay cả người đưa chân ghế là Mập Mập cũng không ngoại lệ. Tả Tử Tranh liên tục hét lên ' khoan hả mở, để tôi ra ngoài đã ', Ô Đào Đào cứ như không nghe thấy gì.
Không đợi mọi người phản ứng, cậu ta trông kích động lạ kỳ, định đưa tay mở tấm vải trắng ra.
Thịnh Ngọc thầm nói nguy rồi, vừa định xoay người bỏ chạy, nhưng không ngờ người kia vừa hạnh động đã bị Liêu Dĩ Mân cau mày chặn lại, Ô Đào Đào sắc mặt cứng đờ, cười nói: "Làm gì thế, không phải cô muốn xem đằng sau tấm vải này có gì à?"
Liêu Dĩ Mân nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh lẽo, cô bình thản nói: "Việc tôi muốn xem là việc của tôi, nếu tôi rơi vào nguy hiểm cũng là do tôi tự gây ra. Mọi người vẫn đang ở trong phòng, nhưng cậu lại gấp không đợi được muốn mở tấm vải này ra. Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nên cử động, nếu cậu di chuyển dù chỉ là một bước thì từ giờ trở đi, từng giờ, từng phút, từng giây, tôi sẽ mãi mãi coi cậu là thần minh mà đánh."
Nói xong, mặc kệ sắc mặt khó coi của Ô Đào Đào, cô lật tay lại, nắm chặt lấy cổ tay cậu ta, sau đó cô quay lại với vẻ mặt dịu đi đôi chút: "Mọi người ra ngoài trước đi. Là tôi muốn xem, không lí do gì để kéo mọi người cùng chết. Nếu có nguy hiểm, tôi dù có chết cũng sẽ kéo cái đồ gây rối này chết theo, đừng lo, tên thần minh này không sống được đâu."
"Mẹ kiếp, tôi không phải là thần minh!" Ô Đào Đào chen vào chửi.
Cậu ta cố gắng hết sức thoát khỏi bàn tay của Liêu Dĩ Mân, nhưng cô ấy dường như đã dùng một số chiêu thức ấn chặt vào huyệt đạo trên cánh tay cậu ta, khiến cậu ta không thể dùng sức lực để vùng vẫy.
Mọi người nhìn nhau, lùi dần về phía cửa.
Chỉ có Mập Mạp vẫn đứng nguyên tại chỗ, giơ con dao bếp lên như đang đối mặt với kẻ thù, nhìn chằm chằm vào tấm vải trắng. Ngoại trừ Thường Mộ Nhân - người sắp đi về phòng học cũ, ba người còn lại đều đứng bên ngoài vạch cửa, chỉ cần bước một bước là có thể vào.
Từ góc này, mọi thứ trở nên rõ ràng.
Liêu Dĩ Mân mạnh mẽ cướp lấy chân ghế từ trên tay Ô Đào Đào rồi hất tấm vải trắng lên.
Trong nháy mắt, tiếng hét của người phụ nữ vang lên to hơn.
Ngay cả bài đồng dao dường như cũng đang cố tránh né tiếng hét đó, nghe có phần nhỏ đi đôi chút.
Phía sau tấm vải trắng, một người phụ nữ nằm trên bàn phẫu thuật, bà ta đang trong quá trình sinh nở, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Bà vừa khóc, vừa vươn tay về phía Liêu Dĩ Mân, gào lên: "Con gái ơi, mau đến cứu mẹ với."
Khoảng cách giữa bà ta và Liêu Dĩ là bảy cái đinh sắt dài được cắm ngược xuống đất. Trên phần đầu nhọn của những chiếc đinh dính rất nhiều máu tươi, có vẻ là máu của những người chơi đã chết trong phòng.
"Là ảo giác." Tả Tử Tranh buông tiếng thở dài: "Nếu không thể chiến thắng bằng cách tấn công trực tiếp, chúng sẽ tìm cách tấn công vào điểm yếu của chúng ta. Tấn công tâm lý là điều kinh khủng nhất. Có vẻ như không ai trong số những người chơi đã chết vượt qua được ảo giác này, vết thương trên cơ thể họ là do họ tự gây ra cho mình, cuối cùng thì chết do mất máu quá nhiều, khi đó ảo giác cũng kết thúc."
Nói xong, y thở ra một hơi, "May thay, tôi cảm thấy cô gái xinh đẹp kia rất kiên cường. Có lẽ sẽ không bị ảo giác mê hoặc."
Nếu phó bản có thể đặt ghi chú cho người khác giống như trong game, Thịnh Ngọc thực sự muốn đặt một ghi chú "cờ ngược" cho Tả Tử Tranh.
("cờ ngược": là một thuật ngữ phổ biến trên mạng, chỉ việc nói một câu lời động viên, khích lệ tinh thần, nhưng kết quả thường ngược lại so với mong đợi. Nói một cách đơn giản, một người bị chính lời nói của mình tát vào mặt. Nguồn: baidu)
Ngay sau khi y nói xong, một sự cố tồi tệ đã xảy ra đúng như dự đoán, không loại trừ những người chơi xấu số trong phòng.
Liêu Dĩ Mân không thể chống lại, cô bất ngờ tiến lên.
"Tiểu Mĩ!" Mập Mạp lo lắng vội vàng túm lấy cô, nhưng cô dường như không có cảm giác gì. Cô quyết liệt túm lấy Ô Đào Đào và đẩy mạnh, cả hai lăn xuống đống đinh sắt.
"A a a a a a a a! ! !"
Tiếng thét thảm thiết của Ô Đào Đào vang lên, cậu ta mở lồng phòng hộ của mình ra nhưng vẫn bị chậm nhịp, trên người bị đâm thủng vài lỗ. Cậu ta khóc không ra nước mắt thét lên: "Có vấn đề gì với cô vậy, tôi thực sự không phải thần minh, mẹ kiếp chẳng phải tôi đang giúp cô vén tấm vải trắng lên sao!"
"Có chuyện gì vậy." Thường Mộ Nhân ở trong một lớp học khác, giọng nói sợ hãi đến cực điểm, không dám lên xem.
Tả Tử Tranh quay đầu lại, biểu cảm vẫn còn mang theo sự ngạc nhiên còn sót lại, nói: "Cô muốn qua xem không."
Thường Mộ Nhân do dự một chút, ôm chặt con búp bê vào lòng rồi tiến lại gần.
Đến nơi, cô ta lập tức bị sốc không nói nên lời.
Ô Đào Đào co rúm cả người trên những chiếc đinh sắt, gần như không thể chuyển động. Còn Liêu Dĩ Mân thì cắn chặt răng, đạp chân lên từng chiếc đinh sắt, những chiếc đinh này không biết được làm từ chất liệu gì, khi vừa tiếp xúc với bề mặt bàn chân cô, chúng liền thẳng tấp xỏ vào phần thịt bàn chân.
Khi cô rút chân ra, những vết thương trong nháy mắt tự lành lại. Liêu Dĩ Mân kìm nén cơn đau, vừa bị đâm liền tự lành. Cứ thế từng bước từng bước, cô leo lên gần chỗ người phụ nữ sinh con.
Máu tươi chảy ròng ròng khiến người xem im lặng không thốt nên lời.
Người có thể leo đến tầng thứ năm, không ai là không tàn nhẫn.
Nhận thức này một lần nữa rửa sạch tâm trí Thịnh Ngọc.
Nếu không đoán sai, tất cả những gì đang xảy ra trước mắt có lẽ chính là nguyên nhân khiến Liêu Dĩ Mân thay đổi tính cách và một lòng muốn chết.
Mập Mạp ở bên cạnh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, không thể tiến lên, cậu lẩm bẩm:"Đừng bị mê hoặc, đó là ảo giác. Tiểu Mĩ, tỉnh táo một chút, em đi qua cũng không thể cứu được mẹ em đâu."
Người phụ nữ đang sinh nở trông có vẻ như sắp không còn nữa, bà yếu ớt nâng tay lên, vuốt ve khuôn mặt Liêu Dĩ Mân, khóc lóc: "Có phải con ghét mẹ không, có phải con ghét mẹ lại sinh con nữa không...?"
Tay bà ta di chuyển xuống dưới, leo lên cổ Liêu Dĩ Mân, năm ngón tay dần dần siết chặt lại, mặt Liêu Dĩ Mân trở nên tím tái.
Mập Mạp trở nên hoảng loạn, ngoại trừ Ô Đào Đào, cậu chàng là người đứng gần Liêu Dĩ Mân nhất.
Nhưng ở giữa có tận bảy cái đinh sắt lớn, dù cậu có phóng dao qua cũng không chắc sẽ trúng người phụ nữ sắp sinh kia, còn có nguy cơ vô tình làm Liêu Dĩ Mân bị thương.
Cậu chỉ có thể lo lắng quay đầu lại, nhìn về phía tay tấn công tầm xa duy nhất trong đội - Phó Lí Nghiệp, khi vừa định cất lời, biểu cảm trên mặt cậu chàng bỗng chốc ngừng lại.
Phó Lí Nghiệp và Thịnh Ngọc đang đứng cạnh nhau.
Biểu tình của hai người họ nhất quán đến lạ thường, cả hai đều điềm tĩnh, trong không có chút cảm giác nghiêm nghị nào. Khi nghi ngờ dần dấy lên trong lòng, cậu trông thấy Thịnh Ngọc lắc đầu với mình nói: "Nếu cậu thật lòng yêu Tiểu Mĩ, thì hẳn là nên hiểu rõ cô ấy."
". . . . . . ?"
Mập Mạp rối trí trong tình huống cấp bách, có Thịnh Ngọc nhắc nhở, cậu chàng chợt phản ứng lại—— Liêu Dĩ Mân vẫn luôn tỉnh táo, cô nàng chưa từng bị ảo ảnh mê hoặc.
Giống như cô chưa từng buông cái chân ghế trên tay mình xuống.
"Con không ghét mẹ, con ghét chính mình."
Khuôn mặt Liêu Dĩ Mân tím tái, cô cố gắng thốt lên từng từ, sau đó cô giơ cái chân ghế cao lên, nện xuống.
Cốp——
Máu văng tung tóe, một lần, hai lần, ba lần.
Sau khi đánh hơn chục lần, cánh tay người phụ nữ trở nên mềm nhũn, ảo giác và đinh sắt lần lượt biến mất. Bài đồng dao không ngừng văng vẳng bên tai cũng dần yên ắng.
Chỉ còn lại một căn phòng đầy xác chết.
Liêu Dĩ Mân như bị mất sức, cô ngã sóng soài xuống đất, thở hỗn hển, sau đó cô cố gắng giơ tay lên chỉ vào Ô Đào Đào, nói: "Bắt cậu ta lại, cậu ta vừa rồi kích động muốn mở tấm vài trắng lên, chắc chắn biết được điều gì đó."
Mập Mạp lập tức bật người ngồi lên người Ô Đào Đào, túm lấy cổ áo cậu ta, nói: "Nói mau, mày là thần minh có phải không? !"
Ô Đào Đào bị đè suýt nữa hộc máu, lo lắng xua tay nói: "Tôi thực sự không phải thần minh, mọi người nghe tôi giải thích. Tôi muốn kéo tấm vải trắng lên bởi vì thực sự biết được một chuyện, nhưng chắc chắn không phải như mọi người nghĩ, cố ý muốn hại chết mọi người."
Nghe thấy lời này, sắc mặt Mập Mạp dịu đi không ít, nhưng vẫn cẩn thận ấn cánh tay Ô Đào Đào.
Ô Đào Đào cũng không phản kháng, bất đắc dĩ nói: "Tôi nói mấy người khi tiến vào phó bản, tối đó mấy người không nghe ngóng được gì sao?"
Thịnh Ngọc trong lòng cảm thấy buồn cười.
Người này làm trò xong rồi, còn trách ngược lại bọn họ không hiểu chuyện. Nghĩ vậy anh nhíu mày hỏi: "Cậu nghe được chuyện gì."
Ô Đào Đào đẩy Mập Mạp ra, thở hổn hển nói: "Căn phòng này có thể di chuyển. Tối qua đã có không ít người vô tình đi vào đây, họ đặt cho căn phòng này một cái tên, gọi là ' Giấc mơ của Jenny '. Những người có ký ức buồn, bước vào căn phòng này sẽ bị đắm chìm trong cảm xúc đau thương, mà một khi đã đắm chìm sẽ bị Jenny ăn mất ký ức tốt đẹp, trở thành một loại quái vật mà tôi không biết phải mô tả thế nào, nếu phải nói, tôi muốn gọi những người này là —— búp bê của Jenny."
"Điều đó thì liên quan gì đến việc mày muốn kéo tấm vải trắng lên?" Mập Mạp cầm cán dao đập một cái vào đầu Ô Đào Đào, đầu cậu ta lập tức sưng lên một cục lớn: "Đừng nói bọn anh bắt nạt học sinh cấp hai, chú em còn không nói trọng tâm, ông đây lập tức giết chết mày."
Mập Mạp khi đe dọa người ta thực sự trông rất có uy tín.
Ô Đào Đào rụt đầu, lúng túng nói: "Mấy người không tin tôi, tôi cũng không thể tin tưởng mấy người. Jenny dù có ăn ký ức cũng không thể ăn của thần minh và yêu quái, vậy nên người bị con bé mê hoặc chắc chắn là người chơi bình thường. Tôi muốn xem có bao nhiêu người bị mê hoặc, ai không bị sẽ bị liệt vào danh sách nghi ngờ trọng điểm, ít nhiều gì cũng phải có sự đề phòng."
Nói xong, cậu ta giật mình: "Mấy người nhìn tôi làm gì, tôi không phải phần tử phản xã hội. Cho dù mấy người trúng chiêu, tôi vẫn sẽ có cách cứu mấy người ra, đảm bảo không gặp chuyện gì."
Mọi người nhất thời trầm mặc.
Liêu Dĩ Mân ôm cánh tay nói: "Tạm thời tin tưởng cậu không phải thần minh. Nhưng cậu chỉ có kỹ năng phòng thủ, cậu có gì để cứu người?"
"Haizz... Vốn dĩ tôi muốn giấu nó một thời gian."
Ô Đào Đào thở dài một hơi, nói: "Mấy người nghĩ vì sao Thường Mộ Nhân khăng khăng muốn đưa tôi vào đội? Nếu không phải vì thân phận của tôi lợi hại, cô ta cũng sẽ không muốn bị trói buộc với người lạ."
Vừa dứt lời, mọi ánh mặt đều tập trung vào Thường Mộ Nhân. Cô ta gật đầu, nói: "Cậu ấy có năng lực cướp đoạt kỹ năng của người khác, thân phận thực sự của cậu ấy không phải là pháp sư phòng ngự. Đêm qua tôi gặp được một học sinh cuối cấp là quỷ quái, người đó nói cho tôi biết, có một Quỷ Vương sở hữu năng lực cướp đoạt kỹ năng của người khác."
Thịnh Ngọc nhướng mày, lập tức có một loại linh cảm không tốt.
Ô Đào Đào cuối cùng cũng đẩy Mập Mạp ra, hệt như một nô lệ trổi dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đúng vậy, chỉ có Vua Tham Lam mới có thể đoạt lấy kỹ năng của người khác, mà tôi, chính là Vua Tham Lam."
". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Bầu không khí im lặng lập tức bao trùm cả căn phòng.
Ô Đào Đào không hiểu tại sao mọi người lại có biểu hiện như vậy, cậu ta kiên trì nói: "Thực ra Quỷ Vương cũng không có gì đáng ghê gớm, chỉ là may mắn lấy được lá bài này, các người không cần nhìn tôi với ánh mắt ghen tị như vậy."
Thịnh Ngọc và Phó Lí Nghiệp nhìn nhau, Mập Mạp và Liêu Dĩ Mân nhìn nhau.
Bốn người trao đổi ánh mắt vài giây, cuối cùng mang vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Ô Đào Đào.
Dưới ánh mắt ngơ ngác của Thường Mộ Nhân và Tả Tử Tranh, bốn người họ chuẩn bị sẵn sàng, chân ghế dao bếp bay lượn trong không trung, không một lời nói thừa.
Trong lòng bọn họ, Ô Đào Đào đã trở thành một người chết, một người chết không thể tránh khỏi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ô Đào Đào: Mấy người không cần hâm mộ thân phận Quỷ Vương của tôi.
Bốn Quỷ Vương: À——
Ô Đào Đào: Tôi chính là Vua Tham Lam
Bốn Quỷ Vương: Nhìn chằm chằm——
Chọc ai không chọc, lại chọc phải Ngọc Ngọc hhhh
※ Suýt thì quên ghi nguồn.
Lời bài đồng dao trong chương này lấy từ《 Những bài đồng dao đáng sợ 》, và giai điệu là từ 《Ten Little Indians》.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro