Chương 42-1: Tôi là Vua Tham Lam
Edit: Raury
—————
Tựa như lời Mập Mạp nói, bọn họ đã vào phải động cướp.
Mọi người rơi vào trạng thái kỳ lạ, địch bất động ta cũng bất động, cứ thế giằng co chừng vài phút, thấy những học sinh đó vẫn ngồi yên trên ghế của mình, Ô Đào Đào ho lên hai tiếng rồi bước đến.
Ánh mắt mọi người dõi theo cậu ta.
Mập mạp nhỏ giọng kêu: "Cậu mau quay lại đây!"
Ô Đào Đào giống như bị mê hoặc, không nói không rằng, tự tiến về trước rồi huơ tay trước mặt một người. Thấy học sinh nọ vẫn ngồi yên, cậu ta quay lại nói: "Không sao, những học sinh cuối cấp muốn cướp búp bê đã ra khỏi lớp. Hiện tại chỉ còn những học sinh cuối cấp bình thường, đừng lo lắng."
Không biết cậu ta lấy đâu ra tự tin để nói nhưng đó chắc chắn là sự tự tin mù quáng, bởi vì khi cậu ta vừa dứt lời, trong nháy mắt những học sinh cuối cấp phía sau cậu ta đột ngột đứng dậy.
Ô Đào Đào lập tức quay đầu lại, theo bản năng kích hoạt lồng bảo vệ.
Học sinh cuối cấp đó dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm cậu ta, vài giây sau, người nọ lạnh lùng quay đầu nhìn cửa sau.
Tiếng khóc nỉ non của một đứa bé vang lên.
Dưới sự tập trung cao độ của mọi người, cửa sau đột ngột mở toang ra, một đứa trẻ chưa đầy một tháng tuổi bò vào.
Sở dĩ nói nó chưa đầy một tháng tuổi là bởi vì nó quá nhỏ. Hoàn toàn không có tả lót, cứ thế trần trụi bò trên mặt đất, trên người vẫn còn nguyên dây rốn, trong lúc bò nó để lại vệt máu đỏ sậm, mùi máu lập tức lan khắp phòng học.
Cùng lúc đó, giọng một cô gái từ đâu đó vang lên:
Một hai ba đứa trẻ nhỏ
Bốn năm sáu đứa trẻ nhỏ
Bảy tám đứa trẻ đáng yêu
Tay nắm tay cùng chơi bóng tuyết
Tay nắm tay cùng chơi bóng tuyết
"......" Mập Mạp lầm bầm: "Tới nữa rồi đó."
Cậu rút dao ra, do dự không tiến lên phía trước. Thay vào đó, cậu chàng nhìn Phó Lí Nghiệp, nịnh nọt nói: "Phó lão, đứa trẻ nhỏ như vậy thật sự khó tân công ở cự ly gần. Ngài tấn công tầm xa, chi bằng ngài đến đi."
Phó Lí Nghiệp giữ nguyên tư thế cầm cung, nghe Mập Mạp nói hắn vẫn không phản ứng, chỉ kéo dây cung căng hơn. Từ góc nhìn thứ ba có thể thấy rõ bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nơi lỏng tay và bắn.
"Chờ một chút."
Mọi người ngay lập tức quay đầu lại nhìn Thịnh Ngọc.
Sau khi quan sát kỹ vài lần, Thịnh Ngọc xác định được suy nghĩ của mình, anh nói: "Đứa nhỏ này không có ý định công kích chúng ta, dường như nó muốn dẫn chúng ta đi đâu đó."
Như Thịnh Ngọc nói, mọi người quan sát lại đứa bé trên sàn, nó chỉ bò đến giữa lối đi, rồi xoay người đi phía cửa sau. Ô Đào Đào tiến lên hai bước, đứa bé cũng bò thêm hai bước, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn mọi người, quả thật giống như đang dẫn đường.
"Nó muốn đưa chúng ta đi đâu?"
Giọng nói Thường Mộ Nhân run rẩy, có vẻ đã vô cùng hoảng sợ, nếu không nghe kỹ, giọng nói của cô có lẽ sẽ bị bài đồng dao khủng bố nọ lấn át, thấy mọi người không ai phản ứng, cô liền hướng về phía học sinh cuối cấp thử hỏi: "Các bạn có kim chỉ không ạ?"
Bàn ghế không ngừng lắc lư.
Học sinh cuối cấp đồng loạt giơ tay lên, chỉ vào đứa bé trên sàn.
Ô Đào Đào thấp giọng nói: "Tôi hiểu rồi."
Tả Tử Tranh cùng người này trời sinh đã không hợp nhau, nghe vậy liền liếc mắt nhìn: "Cậu lại hiểu cái gì rồi?"
"Học sinh ở đây đều không có kim chỉ, không tin thì anh tìm thử đi. Kể từ giây phút bài đồng dao vang lên, chúng ta đã bước chân vào cuộc chơi, muốn thoát khỏi cuộc chơi này, chúng ta phải đi theo đứa trẻ kia. Nếu không, chúng ta sẽ bị kẹt lại ở lớp học này và không sửa được búp bê."
Nói xong, Ô Đào Đào nhún vai: "Nếu mọi người sợ, tôi có thể đi kiểm tra một mình. Dù sao thì tôi cũng có kỹ năng phòng ngự, quỷ quái và thần minh không làm gì được tôi."
"Được, cậu tự đi kiểm tra đi." Tả Tử Tranh không dính chiêu khích tướng mà khuynh tay lại, dáng vẻ chờ xem kịch vui.
"......"
Dường như không ngờ y sẽ trả lời như vậy, Ô Đào Đào đứng ngây đơ, đi không được mà ở chẳng xong.
Một giọng nữ vang lên đánh vỡ sự im lặng: "Tôi đi với cậu."
Khi vừa nghe thấy giọng nói này, Thịnh Ngọc vốn tưởng rằng đó là Thường Mộ Nhân. Khi anh nhìn sang thì thấy cô nàng này sắc mặt trắng bệch, đáy mắt xanh xao, dáng vẻ đó thì không thể có tinh thần xung phong như vậy được.
Trong nhóm chỉ có hai nữ, một người là Thường Mộ Nhân, người còn lại chính là Vua Lười Biếng - Liêu Dĩ Mân.
Khi Liêu Dĩ Mân cất lời, không chỉ Thịnh Ngọc cảm thấy ngạc nhiên, mà ngay cả những người ít tiếp xúc với cô cũng cảm thấy thế.
Suy cho cùng, cảm giác hiện diện của người phụ nữ này rất thấp, nếu cô không lên tiếng, mọi người cơ hồ sẽ quên mất bên cạnh mình còn có một người như vậy tồn tại.
"Tôi có thể tự lành, sẽ không sao đâu." Liêu Dĩ Mân không giải thích nhiều mà cẩn thận nhìn đứa trẻ, rồi nói: "Đi thôi."
Nói xong cô và Ô Đào Đào cùng nhau bước khỏi lớp, theo sát đứa trẻ và không giao lưu gì với nhau.
Mập Mạp nôn nóng muốn ngăn cản, nhưng lại không tìm được lí do hợp lí. Cậu chỉ có thể đi theo tới cửa sau nhìn một cái, sau đó vội vàng nói: "Ngay bên kia, bọn họ đã vào lớp học bên kia!"
Phòng học không có cửa sổ, dù biết hai người kia vào phòng bên kia bọn họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong đó. Họ chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ đau của một người phụ nữ lạ xen lẫn trong bài đồng dao.
Thấy Mập Mạp muốn qua đó, Tả Tử Tranh nắm chặt tay cậu lại, nói: "Một người có kỹ năng tự vệ, một người có kỹ năng tự lành, trong điều kiện bình thường họ đều có khả năng tự bảo vệ mình. Cậu qua đó làm gì, muốn kéo chân sau à?"
Mập Mạp mặt mày đỏ bừng vì lo lắng nhưng cậu không phản bác.
Tiếng than khóc của người phụ nữ càng trở nên lớn hơn, trong khoảnh khắc đó, Tả Tử Tranh lục soát trên người của những học sinh cuối cấp, hồi lâu sau mới bất lực lắc đầu: "Đúng như thằng nhóc kia nói, quả thật không có kim chỉ."
Thịnh Ngọc chậm rãi đến bên cạnh Phó Lí Nghiệp và nói: "Tôi cảm thấy có gì đó không ổn."
Phó Lí Nghiệp nhìn anh, rút một mũi tên đen từ trong túi áo ra đưa cho Thịnh Ngọc: "Miễn là tôi còn sống thì mũi tên này sẽ không biến mất."
Thịnh Ngọc dừng lại trong chốc lát trước khi nhận ra ý của Phó Lí Nghiệp, anh cầm lấy mũi tên, lắc đầu nói: "Không, tôi không sợ. Tôi chỉ cảm thấy việc để hai người hỗ trợ lên trước khả năng xảy ra chuyện gì đó với họ là rất nhỏ, nhưng nhỡ gặp phải nguy hiểm thì họ chỉ có thể bị động hứng chịu công kích, không có chỗ cho bất kỳ sự phản kháng nào. Nếu lặng lẽ chết trong lớp học bên kia thì buồn cười lắm, chẳng nhẽ đứa trẻ kia muốn tiêu diệt chúng ta từng người một?"
"Có thể có khả năng đó." Phó Lí Nghiệp gật đầu, nhìn các học sinh xung quanh, hắn nói: "Ở lại đây cũng không có ích gì."
Nói xong, hắn nhấc chân đi về phía cửa sau.
Thịnh Ngọc nháy mắt với Mập Mạp, rồi cũng đi theo hắn. Thấy có người chủ động tiến lên phía trước, Mập Mạp cảm động suýt rơi nước mắt, vội vàng đuổi theo hai người bọn họ.
Thấy mọi người đều đi hết, Tả Tử Tranh và Thường Mộ Nhân tất nhiên không thể ở lại, hai người nhìn nhau, bất đắc dĩ lê từng bước chân.
Họ hành động một cách lặng lẽ.
Trong lớp đối diện, ngoài tiếng than khóc của phụ nữ, không có âm thanh nào khác. Lớp phía sau cũng tương tự, nửa căn phòng chật kín học sinh nhưng lại yên tĩnh như đang ở nghĩa địa.
Đặt mũi tên đen trước ngực, Thịnh Ngọc nhanh chóng suy nghĩ.
Hiện tại anh vẫn còn ba lượt sử dụng kỹ năng lòng tham không đáy, theo kinh nghiệm thì giai đoạn sắp kết thúc phó bản thường là thời điểm nguy hiểm nhất. Cách tốt nhất là không dùng kỹ năng nếu không thực sự cần thiết, dù có lãng phí cơ hội đi chăng nữa, cũng tốt hơn là không thể phản kháng khi rơi vào tử cục.
Nhưng anh vẫn cần phải lên kế hoạch trước, nếu thật sự rơi vào tình thế nguy hiểm, anh phải chọn ai để cướp đoạt.
Tả Tử Tranh, Thường Mộ Nhân quá yếu, pass.
Kỹ năng của Mập Mạp cũng được, nhưng bản thân cậu chàng cũng có giới hạn về thời gian và số lần sử dụng.
Ô Đào Đào và Liêu Dĩ Mân đều thiên về phòng thủ, nếu cướp về chỉ có thể tạm thời bảo toàn tính mạng. Sau khi kỹ năng hết hiệu quả, thì chỉ có nước trố mắt chờ chết nhìn thần linh.
Nghĩ tới nghĩ lui, kỹ năng của Phó Lí Nghiệp vẫn phù hợp nhất.
Vừa nghĩ đến đây, Phó Lí Nghiệp bên cạnh có vẻ nhận ra và quay đầu lại: "Có phải em đang nghĩ, nếu gặp tình huống nguy hiểm sẽ cướp đoạt kỹ năng của tôi đầu tiên, đúng chứ."
Thịnh Ngọc trong lòng thốt lên "Chết tiệt", bề ngoài lắc đầu: "Không có đâu."
Phó Lí Nghiệp quay đầu không nhìn anh nữa, giọng nói mang chút ý cười: "Không cần giấu đâu, để tôi nói em nghe chuyện còn tệ hơn. Tôi thực sự cảm thấy rất vui khi lựa chọn đầu tiên của em là tôi."
Thịnh Ngọc: ". . . . . ."
Anh nghĩ thầm, ai mà chịu nổi đây. Nếu là người khác ở trong hoàn cảnh của anh, có lẽ đã đầu hàng ngay lập tức rồi.
Vừa tới cửa phòng học đối diện, vừa tới gần liền ngửi thấy mùi máu tanh xộc vào mũi. Cái mùi nồng nặc này khiến người ta muốn ói mửa, mùi tanh và mùi ẫm mốc trộn lẫn vào nhau, chỉ trong vài giây khiến người ta cảm giác như bị kéo vào chiều không gian khác.
Phòng học này, chính xác hơn là một phòng thí nghiệm.
Cửa mở ra, Mập Mạp vừa bước vào liền chửi thề ngay lập tức.
Hai người phía sau sắc mặt cũng không khá hơn là bao, Tả Tử Tranh còn đỡ, Thường Mộ Nhân đã khom lưng chống tường bắt đầu nôn mửa.
Cảnh tượng bên trong thực sự quá kinh tởm.
Nền nhà đầy máu, một số còn chảy ra ngoài qua khe cửa. Không chỉ vậy, trên nền nhà còn nằm ngổn ngang khá nhiều xác chết với khuôn mặt đáng sợ. Tính sơ qua có khoảng chục thi thể.
Những xác chết này đều chết trong tình trạng rất thê thảm, lòng bàn chân trải đầy những cái lỗ lòi lõm, hoàn toàn biến dạng. Trên người họ cũng không khá hơn bao nhiêu, từ trước ngực cho đến sau lưng giống như đã bị hàng loạt thanh kiếm đâm đi đâm lại vô số lần, nhìn qua không có chỗ nào nguyên vẹn, ngay cả người không mắc hội chứng sợ trypophobia cũng cảm thấy rợn người.
(hội chứng sợ trypophobia: hội chứng sợ lỗ.)
Thịnh Ngọc nắm chân xác chết lên, cẩn thận quan sát quần áo của thi thể, anh nói: "Đây là tân sinh khóa 19, chết do mất máu quá nhiều."
Khi nói xong, anh buông tay ra, mặc dù trong lòng có chút đồng cảm với người đã khuất, nhưng về mặt sinh lý anh không thể nào kiềm chế được sự buồn nôn, anh lùi về sau vài bước. Khi anh lui về, những người đứng sau cũng lui theo.
"Không được." Thường Mộ Nhân đỡ cửa lớp học: "Tôi đi nôn thêm chút nữa."
Nói xong cô nàng "ọe" một tiếng, khom lưng bắt đầu nôn mửa.
Mập Mạp ngồi xổm xuống, chộp lấy vài thi thể xem xét: "Đều là tân sinh khóa 19, tôi biết là không nên đi theo thằng nhỏ kia mà. Quỷ dẫn đường thì làm gì có chuyện tốt được, nhìn đi, cái mạng cũng bị dẫn đi rồi."
Cậu đặt thi thể xuống, hai tay chấp lại rồi vái lạy vài cái, trong miệng lẩm bẩm: "Nhìn vẻ mặt của đau khổ của mọi người, chắc chắn lúc sống đã phải chịu đựng tra tấn khốn nạn. Chúc mọi người kiếp sau không dính tới trò chơi này nữa, nếu không may chơi rồi thì cũng lấy được một thẻ bài có vai trò tốt hơn."
Tả Tử Tranh vỗ cậu một cái: "Hãy quan tâm đến những người còn sống trước đi đã, không có thời gian rảnh để tế bái với người chết đâu."
Mập Mạp thu tay lại, trong lòng thầm nghĩ cũng đúng.
Khi cậu ngẩng đầu lên, mấy người Thịnh Ngọc đã lướt qua các thi thể, rón rén bước qua các khe hỡ để đến phía sau lớp học.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro