Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Trái quy tắc

Edit: Raury

.

.

.

"Có chút kinh khủng." Tả Tử Tranh vẻ mặt bình tĩnh nhìn đám búp bê, "Suýt thì dọa tôi sợ chết khiếp."

Không biết vì sao, khi ở trong một quần thể, nếu họ sợ hãi điều gì đó, Thịnh Ngọc cũng sẽ cảm thấy sợ theo. Nhưng nếu quần thể đó có tồn tại người dũng cảm như Tả Tử Tranh, Thịnh Ngọc đột nhiên cảm thấy nó không còn đáng sợ nữa.

Chỉ là mấy con búp bê mà thôi.

Vừa lúc có thể nhờ vào khoảng trống mà những học sinh mới đi lấy búp bê, tìm Phó Lí Nghiệp, Mập Mạp và Liêu Dĩ Mân có ở trong phó bản này không.

Thứ tự lấy búp bê không phải ngẫu nhiên mà là bắt đầu từ trái sang phải, lần lượt đi lên lấy búp bê. Những người lấy xong búp bê không đi ngay mà thường nán lại vài giây, có vẻ như đang đọc dòng chữ trên chiếc bục, khiến những người chưa lấy cảm thấy tò mò.

Rốt cuộc là trên đó viết gì, và tại sao sắc mặt những người đọc xong lại trở nên tệ đến thế?

Búp bê nằm trên vai họ, nhưng những người chơi này thậm chí còn không thèm cho chúng một cái liếc mắt. Họ chăm chú nhìn chiếc bục, ngay cả những người chơi sắc mặt bình tĩnh cũng dần trở nên nghiêm túc khi đọc xong dòng chữ.

Có vẻ như là một tin tức xấu.

Hà Bình sợ hãi run lên bần bật, thiếu mỗi triệu hồi quyền trượng ra bảo vệ mình. Có lẽ do lo ngại về số lần sử dụng, nên cậu ta gắng gượng không nhúc nhích.

Bộp——

Chợt một bàn tay vỗ lên vai cậu ta.

Hà Bình hét ' á ' lên một tiếng, gây ra hiệu ứng dây chuyền khiến những người xung quanh cũng hét lên. Cho đến khi họ lấy lại bình tĩnh, ai nấy đều tức giận cùng khó hiểu nhìn chủ nhân của bàn tay nọ—— Tả Tử Tranh.

Tả Tử Tranh có vẻ cũng không ngờ hành vi của mình vô tình khiến nhiều người sợ hãi đến vậy, y ngượng ngùng cười xin lỗi, nói: "Tôi vừa nhớ ra một chuyện, mọi người đã từng nghe về hiệu ứng Uncanny Valley chưa?"

Không đợi họ trả lời, y tiếp tục nói: "Ban đầu, thí nghiệm này có liên quan đến người máy. Sau đó phát triển thành một lý thuyết: khi con người nhìn thấy những sinh vật không phải con người nhưng lại có một vài nét giống người, họ sẽ cảm thấy sợ hãi theo bản năng. Chà, con búp bê đằng kia là minh chứng tốt nhất về hiệu ứng Uncanny Valley này. Thật ra nếu mọi người cẩn thận suy ngẫm lại, sẽ thấy nó không đến nỗi đáng sợ như thế, bản đồng dao cũng chỉ là được hát lên mà thôi, còn khá hay đấy chứ. Búp bê không chừng là phần thưởng dành cho chúng ta, cũng chẳng có gì to tát ngoại trừ việc nó có thể di chuyển."

Nghe xong, sắc mặt mọi người dần dịu lại.

Khi có chuyện kì bí xảy ra, và rồi có người xuất hiện nói đến hiện tượng khoa học, lập tức chuyện kì bí ấy hệt như đóa hoa úa tàn, cảm giác khủng bố lập tức bị lý luận tri thức đánh tan.

Rất nhiều người nhận ra, họ sợ sinh tử tồn vong hơn cả những chuyện kì bí này.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy những người đã nhận lấy búp bê, dường như họ không có hành vi kỳ lạ và cũng không có chuyện kỳ quặc nào xảy ra với họ. Sau khi lấy búp bê xong, họ tụ lại thành một nhóm rồi quay trở về ký túc xá.

Mọi người cảm thấy yên tâm hơn.

Quá trình diễn ra rất nhanh, mọi người lên xuống hệt như một dây chuyền sản xuất.

Thịnh Ngọc vốn cảm thấy có chút bồn chồn, lo lắng khi đi lên sẽ bị quỷ mẹ nhận ra rồi bị bà ta điên cuồng báo thù. Nhưng sau đó anh đã nhìn thấy Mập Mạp đi lên.

Quỷ mẹ dường như không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ là động tác phát búp bê thoáng khựng lại một chút, nhưng sau đó lại nhàn nhạt dời mắt đi. Có vẻ Mập Mạp còn tưởng rằng mình chưa bị nhận ra, vui vẻ giờ hai ngón tay hình chữ V lên.

Theo ánh mắt của cậu chàng, Thịnh Ngọc nhìn thấy Liêu Dĩ Mân.

Người phụ nữ mạnh mẽ này đang dựa vào tường ngủ thiếp đi.

Bản đồng dao rùng rợn đối với mọi người, nhưng khi vang bên tai cô lại tựa như một bài hát ru.

Nếu không nhờ những người xung quanh nhắc nhở, cô nàng có lẽ bỏ lỡ thời điểm đi nhận búp bê, cứ thế say giấc nồng cho đến khi chỉ còn lại một mình mình.

Sau đó cô phủi quần, xem nhẹ sống chết tự mình trở về phòng.

Rất nhanh đã đến lượt ký túc xá Thịnh Ngọc lên nhận búp bê.

Hà Bình ở trước anh, cậu học sinh trung học này trông còn nhát hơn cả anh, khi đi chân cậu ta cứ run run.

Run rẩy bước lên, còn không dám nhìn quỷ mẹ, chỉ cúi đầu nhận lấy búp bê. Khi con búp bê nương nhờ cánh tay cậu ta mà trèo lên trên, Hà Bình hạ thấp eo xuống, nó liền trực tiếp leo lên cổ Hà Bình rồi trèo ra sau lưng cậu, sau đó bật cười khúc khích.

Sau đó đến lượt Thịnh Ngọc.

Khi anh thật sự bước chân lên, anh cuối cùng cũng hiểu vì sao những người trước đó lại sợ hãi đến vậy.

Mỗi một bước chân đều có vô số ánh mắt dõi theo sau.

Những người chơi nhìn anh, hộ lý cũng nhìn anh, thậm chí đôi mắt của những con búp bê trong biệt thự mini cũng chuyển động. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào từng chuyển động của anh, khoảnh khắc anh bước lên, tiếng thì thầm của mọi người dường như bị chặn lại trong một chiều không gian khác.

Giai điệu bản đồng dao văng vẳng bên tai anh ——

Ding dong tôi ở đây đợi bạn

Bạn đang đợi tôi sao

Là điều gì khiến bạn cảm thấy sợ hãi

Đừng sợ đừng sợ, Thịnh Ngọc thầm tự thuyết phục mình.

Anh tiến lên phía trước từng bước, nụ cười trên môi quỷ mẹ trở nên cứng  ngắc, sắc mặt bà ta trắng bệch. Thoạt nhìn là một người phụ nữ rất đẹp, nhưng Thịnh Ngọc lúc này hoàn toàn không cảm thấy bà ta là người, huống chi là tiếp xúc gần với vẻ đẹp của bà ta, anh chỉ muốn chạy thật nhanh thoát khỏi chỗ này.

Khóe mắt liếc qua hàng chữ trên chiếc bục, trên đó viết.

【 Quy tắc một: cấm đánh nhau 】

【 Quy tắc hai: cấm đi dạo vào ban đêm 】

【 Quy tắc ba: luôn mang theo búp bê】

Còn chưa kịp suy nghĩ về hàm nghĩa của những quy tắc này, một con búp bê tinh xảo đáng yêu được đưa ra trước mặt anh, bàn tay nhỏ tí như củ sen lo lắng vươn ra ôm lấy anh.

Rõ ràng là khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng dưới ánh đèn xanh tím, một bên mặt búp bê chìm vào trong bóng tối, khiến đôi mắt búp bê trở nên vừa to vừa đáng sợ, nụ cười ngọt ngào cũng khiến người ta cảm thấy bồn chồn.

Thịnh Ngọc cũng vươn tay ra, con búp bê có vẻ tự nhận mình là một món phụ kiện, vừa khúc khích cười vừa trèo lên cánh tay anh.

Cảm giác mát lạnh tiếp xúc da thịt, loại cảm giác lạnh lẽo này không thể dùng nhiệt độ bình thường để ước lượng, mà là một cái lạnh đến thấu xương. Cảm nhận được trọng lượng nhẹ từ cánh tay bò đến phía sau lưng mình, tất cả các giác quan được tiếp xúc dường như được phóng đại lên vô số lần.

Anh thậm chí còn hình dung ra được lộ trình của búp bê.

Cảm giác lạ lùng lan ra tận cổ, hai cánh tay phía sau ôm lấy cổ anh. Cúi đầu xuống nhìn thấy những ngón tay tái nhợt đang bám chặt lấy cổ áo đồng phục anh.

Ngẩng đầu lên, quỷ mẹ cũng đang nhìn anh.

Ùng ục ùng ục ùng ục.

Dường như có tiếng bọt nước phát ra từ cổ họng khàn khàn. Hơi lạnh không ngừng phả vào bên tai anh, nửa bên mặt anh tê cứng, cảnh thái bình giả tạo này bị bài đồng dao kinh dị quét đi.

Ding dong bạn đang trốn ở đâu

Đừng cố chạy trốn

Đã quá muộn để trốn thoát khỏi lòng bàn tay tôi

Ký ức bị lãng quên

Bí mật bị bạn giấu kín

Đừng thở quá mạnh

Bạn đã phơi bày chính mình

Đột nhiên, quỷ mẹ nhếch môi nở nụ cười vừa ngọt ngào vừa kỳ lạ.

Đôi mắt kia nhìn thẳng vào Thịnh Ngọc —— mày đã phơi bày chính mình, bà ta mấp máy môi.

". . . . . . !"

Thịnh Ngọc cả kinh, theo bản năng muốn lấy Ác Trớ Bảo Hộ ra.

Ngón tay anh cuộn lại, chỉ bắt được không khí. Lúc này anh mới nhớ ra mình đã sử dụng dao găm rồi.

Thịnh Ngọc lập tức quay đầu lại, nhanh chóng chạy xuống phía dưới.

Hai câu đồng dao cuối cùng cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh, khiến anh sởn cả da gà.

"Đừng thở quá mạnh, bạn đã phơi bày chính mình."

Tiếng cười khúc khích cứ vang lên bên tai anh, búp bê di chuyển theo từng chuyển động của anh. Tai và sau lưng ngứa ngáy, cảm giác lạ lùng lan đến từng tấc da thịt trên người anh.

Tấm thảm dưới chân mềm như bông, khi giẫm lên không có chút lực nào. Đi được vài bước, tim anh đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên khó khăn, vào một khoảnh khắc nào đó, cổ anh đột nhiên bị siết chặt lại, hai chân Thịnh Ngọc mềm nhũn, lảo đảo ngả về trước.

"A a a a!"

Đám đông hét lên, bọn họ vô thức lùi lại.

Chỉ có một người đi ngược với đám đông, ba bước thành hai lao lên trước túm lấy Thịnh Ngọc. Người nọ giựt phăng tay búp bê ra, ném nó xuống đất.

Búp bê hét lên một tiếng chói tai rồi bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít.

Âm thanh bản đồng dao ngay lập tức được bật ở mức cao nhất.

Giọng hát ngọt ngào của trẻ con lấn át mọi âm thanh khác, như thể bị cứng rắn nhét vào trong lỗ tai, mặt đất và màng nhĩ gần như run lên cùng một tần số.

Ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đã từng nhìn thấy ánh mắt này vô số lần, nhưng không lần nào phức tạp như hiện tại. Phó Lí Nghiệp dường như vẫn lạnh lùng như thế, và khi hắn nhướng mày, trong mắt toát ra sự kiêu ngạo khinh thường, có đôi khi Thịnh Ngọc cũng cảm thấy mình bị coi thường.

Hệt như lần đầu họ gặp nhau.

Tuy thời gian quen biết ngắn ngủi, nhưng khoảng thời gian này lại chứa đựng rất nhiều những sự kiện vô cùng nguy hiểm không sao kể xiết được

Chúng khiến thời gian bị kéo dài vô tận, hết thảy giống như nước chảy thành sông, giờ khắc này khi nhìn vào mắt Phó Lí Nghiệp, anh không tìm thấy sự lạnh lùng và kiêu ngạo kia nữa.

Có lẽ là do lo lắng, và gấp gáp không nói nổi thành lời. Tựa như đối mặt với người yêu cách núi cách biển, lại giống như nhìn thấy người yêu nhiều năm xa cách ở cầu Hỉ Thước, tha thiết chân thành đến mức khiến người ta không dám ngoảnh lại nhìn.

Không, đó là giả, đều do con dao găm gây ra.

Thịnh Ngọc nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn thấy nhóm hộ lý đi tới, vừa vào phó bản, anh không muốn trở thành tiêu điểm sớm như vậy.

Anh nắm lấy tay Phó Lí Nghiệp, nói thầm: "Làm gì cũng phải cẩn thận."

Phó Lí Nghiệp mím môi: "Tôi đi tìm em."

"Không được, đừng tới tìm tôi."

Thịnh Ngọc thấy con búp bê khóc ra máu, run rẩy bò trên mặt đất, cuối cùng 'vù' một tiếng nhảy lên đùi anh, hai tay siết chặt, cổ chân anh như bị thứ gì đó đè lại, sau đó dùng búa đập mạnh vào, nửa chân tê rần cả lên.

Cũng may con búp bê không kẹp quá lâu, rất nhanh đã từ chân anh trèo lên trên, kiên định leo lên cổ anh.

Con ngươi đen kịt nhìn chòng chọc vào Phó Lí Nghiệp. Người sau hung hăng nhíu mày, cũng nhìn chằm chằm con búp bê, mấy giây sau mới hạ tầm mắt xuống, nhìn cánh tay búp bê đang ôm lấy Thịnh Ngọc.

Trọng tâm người này hình như đặt sai chỗ.

Thịnh Ngọc cảm thấy cổ mình lúc nóng lúc lạnh, nơi bị búp bê chạm vào thì lạnh thấu xương, còn nơi bị Phó Lí Nghiệp nhìn thì nóng hầm hập, anh không thể chịu đựng được nữa.

Trước khi hộ lý đến, anh nhấn mạnh: "Đừng đến tìm tôi. Tự bảo vệ mình trước, nếu tình cờ gặp nhau, tôi sẽ nghĩ cách giải trừ lời nguyền của dao găm. Trước khi làm chuyện gì tùy hứng, anh phải niệm thầm trong lòng, là do dao găm gây ra, anh không thể bị nó chi phối."

Phó Lí Nghiệp chậm rãi lắc đầu: "Tôi biết là do con dao quấy phá."

Thịnh Ngọc sửng sốt: "Anh biết sao còn. . . . . . ?"

Còn chưa nói hết câu, hộ lý đã chạy đến kéo Thịnh Ngọc ra, rồi vỗ về con búp bê sau lưng, giọng điệu dịu dàng như đang nói chuyện với trẻ con trong nhà trẻ.

"Cô giáo đã nói, không được kết bạn với các bạn khác lớp, bọn chúng đều là người xấu, rất thích bắt cóc mấy đứa trẻ xinh đẹp chạy loạn như con, tha về nhà biến thành bộ sưu tập rối."

Thịnh Ngọc: ". . . . . ."

Nhìn thoáng qua vẻ mặt Phó Lí Nghiệp, anh có chút muốn cười.

Hộ lý còn nói: "Con có muốn biến thành con rối không?"

Thịnh Ngọc ngoan ngoãn lắc đầu: "Không muốn."

Hộ lý vừa lòng gật đầu: "Vậy đi theo cô."

Nói xong, bà nắm lấy Thịnh Ngọc, dắt anh đi về phía bên kia hành lang, Hà Bình cũng đang đứng đợi ở đó.

Trên đường, Thịnh Ngọc cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng mình, trong đó có một ánh mắt đặc biệt dữ dội. Anh không kiềm chế được, thừa dịp hộ lý không chú ý mà lén nhìn ra đằng sau.

Phớt lờ đi những người chơi chăm chú nhìn mình, Phó Lí Nghiệp vẫn đứng đó, bước chân di chuyển một chút rồi dừng lại.

Dường như nghe lời anh nói.

Thịnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, còn nghe lời là tốt rồi, dáng vẻ trông vẫn cứu chữa được, sợ nhất là ngay cả lời cũng không nghe lọt.

Chờ hộ lý đi rồi Hà Bình mới dám lên tiếng: "Anh vừa rồi sao lại đột nhiên ngã xuống?"

Đương nhiên là do bị nghẹt thở rồi.

Hai con búp bê còn đang treo lủng lẳng sau lưng hai người, Thịnh Ngọc tất nhiên sẽ không khiêu khích quyền uy của chúng. Anh lắc đầu nói mơ hồ: "Có lẽ là do bị vấp ngã, tôi cũng không rõ nữa."

Hà Bình thổn thức, nói: "Tôi có xem chương trình "Trốn thoát khỏi mật thất" của anh. Công ty của anh lợi hại thật đấy, biết rõ anh có biệt danh IQ waterloo, hoàn toàn không giỏi mấy chuyện này, vậy mà vẫn buộc anh phải chơi cho bằng được. Đây chẳng phải là gián tiếp giết chết anh sao."

Tuy cách cậu ta nói chuyện là đang bênh vực kẻ yếu, nhưng người nghe cảm thấy không thoải mái. IQ waterloo trở thành biệt danh của anh khi nào, biệt danh của anh chẳng phải vẫn luôn là tình đầu quốc dân sao.

Thịnh Ngọc lại nở nụ cười công nghiệp, không đáp lời.

Thấy anh ' cao lãnh ' như thế, Hà Bình cũng không tiếp tục tự làm mất mặt mình.

Tả Tử Tranh rất nhanh đã nhận được búp bê, y mặc kệ sự vùng vẫy của nó, túm tóc và kéo nó như thể một cái túi da. Thịnh Ngọc không khỏi ghé mắt nhìn qua, nói thật, anh cũng muốn làm vậy.

Con đường trở về trên hành lang không còn yên bình như lúc đầu nữa.

Trước đó cảm thấy hơi bất thường, nhưng cảm giác bất thường bị vẻ ngoài bình thường che lấp. Nhưng lúc này, trên đường trở về, cảm giác bất thường đó như bị đẩy lên mức cao nhất.

Từ đại sảnh xa xôi truyền đến tiếng hát khi có khi không của bài đồng dao.

Đèn trên hành lang đã tắt đi một nửa, chỉ chiếu sáng khu vực trước cửa, còn những nơi xa hơn thì bị nhấn chìm trong bóng tối. Hà Bình giống như đồ trang sức trên tay Tả Tử Tranh, một tay ôm lấy Tả Tử Tranh, tay còn lại nắm chặt quyền trượng, vừa đi vừa nhắm tịt mắt lại.

Tả Tử Tranh quay đầu, đưa tay ra: "Cậu muốn nắm chứ? Tôi thấy cậu cũng đang khá sợ."

Thịnh Ngọc nghiêm mặt: "Không cần, cảm ơn."

Tả Tử Tranh gật đầu, không nhiều lời nữa.

Ba người trên đường trở về, chỉ cảm thấy xung quanh trở nên xa lạ. Những ngọn đèn như những đóm ma trơi, lập lòe từ phía xa, tiếng kêu răng rắc không ngừng vang ra từ trong biệt thự mini.

Vô số cặp mắt đảo theo chuyển động của họ.

Thỉnh thoảng, những bàn tay trắng nõn như củ sen vươn ra từ cửa sổ biệt thự mini, nhẹ nhàng vẫy tay với những người đi ngang qua hành lang.

"Hì hì hi. . . . . ." Bọn chúng đang cười.

Bức vẽ trên tường cũng trở nên quái lạ, khi vừa đến chỉ cảm thấy những bức vẽ về sinh vật biển này rất chân thực. Khi trở về, bọn chúng đã thay đổi hình dạng, rất nhiều bọt biển nổi lên trên lớp da xanh của cá heo, cua tôm mang hình dạng kì dị hệt như thủy quái.

Đại dương trong tranh biến thành biển máu, nó như đang di động, và bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thủng bức tường, tràn ra ngoài hành lang. Sau đó dần lan đến sinh cơ người chơi.

Người ở ký túc xá phía trước đột ngột hét lên, như trẻ sinh đôi dính liền nhau mà điên cuồng lao về phía trước, ' rầm ' một tiếng đóng cửa lại.

"Chuyện gì, chuyện gì vậy? !"

Hà Bình thiết lập tấm chắn bảo vệ, có điều đôi mắt cậu ta vẫn nhắm chặt.

Tả Tử Tranh bất lực nói: "Cậu tránh ra một chút được không, nóng quá."

Hà Bình trợn mắt, bất mãn nói: "Vừa rồi chẳng phải chú còn mời Thịnh Ngọc à, sao bây giờ lại nói nóng."

"Đó là bởi vì cậu ta đẹp." Tả Tử Tranh thẳng thắn nói, "Tôi thích phụ nữ, và những người đẹp."

Hà Bình: ". . . . . ."

Cậu ta nhìn thoáng qua Thịnh Ngọc, nhận ra mình không tài nào bác bỏ được lời Tả Tử Tranh. Bình tĩnh mà xem xét, có một anh chàng đẹp trai như vậy đi bên cạnh, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Cậu ta quyết định thu hồi định kiến trước đó, dù Thịnh Ngọc là đồng đội có hơi hố người, nhưng với gương mặt kia, mấy cái hố đó dường như trở nên vô hại.

Dân thường hố người, nhà nhà phiền chán. Đẹp trai hố người, nhan cẩu vui vẻ—— đây chắc chắn là ý của Tả Tử Tranh.

"Phía trước có chuyện."

Thịnh Ngọc hoàn toàn không nghe hai người họ nói gì, anh chỉ tập trung vào con đường trước mặt.

Nếu người chơi la hét như vậy, chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Sau khi thử tiến lên vài bước, nhận thấy có chuyện không ổn, anh lập tức kêu hai người bên cạnh chú ý phía trước.

Tả Tử Tranh ngẩng đầu, híp mắt lại nói: "Tôi bị cận, có ai treo meme giữa đường à?"

". . . . . . . . . . . ." Hà Bình rơi vào trầm tư vô cùng phức tạp.

Thịnh Ngọc bất lực nói: "Là một cái bóng đen mặt trắng, rất lùn."

Bóng đèn chập chờn, trong chốc lát, hành lang tối đen như mực, vài giây sau đó đèn mới sáng trở lại.

Vừa nhìn lên, Thịnh Ngọc chỉ cảm thấy máu dồn lên não, cảm thấy khó thở.

—— cái bóng đen mặt trắng lại đứng gần thêm hai mét.

Tả Tử Tranh vẫn nheo mắt, nói: "Chứng cận thị của tôi đỡ hơn nhiều rồi, có thể nhìn rõ mặt búp bê. Hình như là. . . . . . ."

Nửa câu của y chìm trong bóng tối: ". . . . . . Đứa trẻ tóc vàng, đó là người sống hay là búp bê?"

Vừa dứt lời, đèn xanh sáng lên.

Bóng chồng đổ lên tấm thảm đỏ tươi khiến nơi đó bị một màu đen phủ kín. Ban đầu, bé gái cách họ khoảng mười mét, nhưng sau khi ngọn đèn nhấp nháy hai lần, khoảng cách chỉ còn lại năm mét.

Cách cô bé một mét là ký túc xá của Thịnh Ngọc.

Rè rè ——

Khi nghe thấy tiếng của bóng đèn, Tả Tử Tranh lập tức phản ứng: "Chạy! Đến trước cửa phòng!"

Từ trước khi ông chú lên tiếng, Hà Bình đã nơm nớp lo sợ mở ra tấm chắn bảo vệ của quyền trượng rồi xông ra ngoài. Thịnh Ngọc cũng phản ứng rất nhanh, theo sát phía sau Hà Bình, rơi vào phía sau tấm chắn.

Chỉ mấy bước mà mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, khác hẳn so với những lần chạy trốn trước đó. Xét cho cùng, chạy trốn trong quá khứ là chạy khỏi khủng hoảng, mà hiện tại thì đang rất gần với khủng hoảng, họ đang tìm kiếm một lối thoát.

Khi đèn sáng lên, Thịnh Ngọc gần như vượt qua cô bé, từng luồng gió lạnh xộc thẳng vào cổ anh.

"Hì hì hi ~"

Búp bê treo sau lưng không ngừng cười khúc khích.

Trong tay cô bé cũng ôm một con búp bê cũ nát với đôi mắt thâm tím, chiếc váy nhỏ được chấp vá bằng những vết khâu, vài chỗ còn dính đầy mảng bẩn, trông rất dọa người.

Vừa bước vào ký túc xá, Hà Bình đang định trở tay đóng cửa lại.

' Rầm ' một tiếng, cánh cửa bị đá văng, Tả Tử Tranh gần như lăn vào phòng, đá phăng cửa lại.

Lộc cộc lộc cộc.

Ngoài cửa truyền đến tiếng nện bước của giày da, tiếng bước chân dần đi xa, có vẻ như đã rời khỏi cửa phòng.

Hành lang trở thành nơi bị cô lập và tối tăm, còn căn phòng ký túc xá ấm áp và trẻ thơ ban đầu giống như một giấc mơ ngọt ngào. Vừa quay lại, Thịnh Ngọc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Tả Tử Tranh nhanh chóng đứng lên, đút tay vào túi quần mỉm cười nhìn Hà Bình.

"Tôi còn chưa vào, cậu vội đóng cửa làm gì?"

Hà Bình ấp úng, không giải thích được vì sao.

May mắn thay Tả Tử Tranh lại cười, chủ động chuyển chủ đề, đưa cho Hà Bình một bậc thang để leo xuống. Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc Tả Tử Tranh đang đi tắm, cậu ta nói với Thịnh Ngọc: "Tôi cũng không biết vì sao, phản xạ có điều kiện nên đã đóng cửa lại. Trước đây chưa từng có chuyện này xảy ra, tôi không đến mức phải hãm hại đồng đội như vậy, chỉ là lúc đó dục vọng dường như bị phóng đại, làm tôi mất đi khả năng phán đoán."

Thịnh Ngọc không biết nên đáp lại thế nào, dù sao cũng không phải nhốt anh ở ngoài, vậy nên chỉ có thể gật đầu: "Biết rồi."

Hà Bình vỗ vỗ ngực: "May mà Tả Tử Tranh là người tốt bụng, rộng lượng. Nếu việc này xảy ra với tôi, tôi chắc chắn sẽ tức giận."

". . . . . ." Tốt bụng? Rộng lượng?

Thịnh Ngọc khôn ngoan không tiếp lời, trên thực tế, khi Tả Tử Tranh đứng dậy, anh cảm nhận được sát khí.

Càng lên tầng cao, ngọa hổ tàng long, Thịnh Ngọc lựa chọn im lặng.

Trước khi màn đêm buông xuống, Tả Tử Tranh không biết lấy từ đâu ra một điếu thuốc, không châm lửa mà đặt nó lên tủ đầu giường. Thấy Thịnh Ngọc nhìn mình, y cười nói: "Đang trong thời kì cai thuốc, tôi nhìn cho đỡ thèm chứ không hút."

"Không sao, tôi không ngại mùi khói thuốc."

Thịnh Ngọc tìm thấy một sợi dây thừng trong tủ quần áo, cột chặt búp bê lên tủ đầu giường, sau đó đắp chăn lên.

Anh vốn không có ý định ngủ, dù gì cũng đang ở trong trò chơi kinh dị, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong lúc anh ngủ.

Không biết vì sao, vừa nằm xuống gối, cơn buồn ngủ liền quấn chặt lấy toàn thân anh, đầu óc trong nháy mắt trở nên trống rỗng, anh mệt mỏi đến độ không mở mắt ra nổi.

Khoảnh khắc van đèn được kéo ra, căn phòng bị nhấn chìm trong bóng tối. Thân thể cũng dần trở nên nặng nề, lập tức rơi vào mộng đẹp

Không biết qua bao lâu, Thịnh Ngọc đột nhiên tỉnh lại.

Đập vào mắt anh là một mảnh tối đen, chiếc giường ở giữa trống không, ở chiếc giường trong góc, Hà Bình đang co ro dưới chiếc chăn. Vỏ chăn dựng đứng lên, trông như thể có người đang đứng trên giường cùng với chiếc chăn phủ bên trên.

Vừa âm u vừa đáng sợ.

Tả Tử Tranh đã đi đâu? Và chuyện gì đã xảy ra với Hà Bình?

Lúc này không thể nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, Thịnh Ngọc cũng không bất cần đời Liêu Dĩ Mân. Anh thử giơ tay lên, chiếc chăn như thể tấm sắt khóa cứng anh trên giường, đừng nói là cánh tay, bây giờ cả người anh cũng không thể nhúc nhích được.

Điểm bắt đầu là ký túc xá, dưới tình huống bình thường mà nói nơi này hẳn phải an toàn, tại sao bây giờ lại như vậy? !

Trừ khi. . . . . . Trừ khi có người làm trái nguy tắc!

Vậy nên vấn đề hiện tại không phải là chiếc chăn, mà là sự trừng phạt vì làm trái quy tắc, dù ngủ không đắp chăn cũng sẽ gặp phải chuyện kinh khủng khác.

Khi đang suy nghĩ, chiếc tủ đầu giường bỗng vang lên tiếng lạch cạch.

Thịnh Ngọc khó khăn quay đầu lại, đồng tử anh giãn ra, trong lòng không khỏi chửi thề.

Địt mẹ, con búp bê giẫy khỏi dây thừng!

Nó cúi người xuống, đặt tay chân lên giường ngủ, thong thả trèo lên trên. Tư thế này mang đến cảm giác ngột ngạt, anh nằm thẳng trên giường, chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt tươi cười tái nhợt loạng choạng tiến lại gần, dưới ánh trăng con ngươi tối đen như mực hệt như viên thủy tinh rực rỡ, giống một cái hố đen, hoàn toàn không thể nhìn thấy đáy.

Cho đến khi Thịnh Ngọc kịp phản ứng lại, đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo kia đã vươn đến cổ anh, năm ngón tay từ từ dùng sức, chậm rãi khép lại.

Mất đi không khí, trước mắt anh dần tối sầm lại.

Tiếng kêu răng rắc lại vang lên.

Trong góc, mấy chục con búp bê cứng ngắc quay đầu lại, cười híp mắt nhìn anh, tròng mắt xoay chuyển cực nhanh.

Đứng lên, mau đứng lên.

Nếu không đứng lên, anh sẽ bị búp bê bóp cổ đến chết!

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

※ 30 bao lì xì sẽ được rút ra

Vậy chuyện gì đã xảy ra khi Ngọc Ngọc ngủ thiếp đi?

※ phó bản này thật ra ổn áp đó, tui không có ý định viết theo hướng kinh dị

Có lẽ sẽ bắt đầu với một cái gì đó như thế.

Nhưng đừng lo, một khi Phó lão đến, cảm giác an toàn sẽ đến. Và ngay khi Mập Mạp và Tiểu Mĩ đến, bầu không khí khủng bố sẽ biến mất.

Điều đó có nghĩa là phe Quỷ Vương nhiều hơn phe lãnh đạo thần minh.

Đoàn đội tác chiến vững vàng!

________

Chúc mừng 15 like, khum ngờ lại nhanh như zậy, rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình 🎉 🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro