Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32-1: Thần phục ta

Edit: Raury

Ở phó bản thứ nhất có được đề cập đến "vùng đồng, vùng bạc". Thật ra từ "vùng" còn có thể hiểu là "lĩnh vực". Vậy nên mình xin thay đổi giữ hai từ "vùng" và "lĩnh vực" tùy theo ngữ cảnh thích hợp 😁

BTW nếu thích thì cho mình xin một vote nhé 💖

.

.

.

.


Mập Mạp vốn không biết chuyện gì đang xảy ra, Liêu Dĩ Mân bên cạnh cậu hỏi: "Kỹ năng của bạn anh có phải là sao chép kỹ năng của người khác không?"

Mập Mạp gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Anh thấy không giống sao chép lắm, nếu không thì anh đã không mất khống chế với Thao Thiết, anh ấy hẳn là có thể cướp đoạt kỹ năng của người khác."

Liêu Dĩ Mân nói: "Vậy thì tôi hiểu rồi. Anh ta cướp đoạt kỹ năng của tàn hồn, rồi dùng nó để tăng cường kỹ năng của quỷ quái, đồng thời trị thương cho chúng. Tuyệt xử phùng sinh, ngược gió trở mình, lợi hại."

"Tất nhiên rồi." Mập Mạp thấy nữ thần khen ngợi Thịnh Ngọc cũng cảm thấy vui lây, cậu nói: "Tiếp xúc với anh Thịnh nhiều hơn em sẽ biết."

"Biết cái gì?" Liêu Dĩ Mân khó hiểu.

Mập Mạp trưng lên vẻ mặt người từng trải, chua xót nói: "Thịnh Ngọc là người đàn ông có cái gan cướp đồ ăn từ miệng chó, hơn nữa chó còn không cướp lại anh ấy."

". . . . . ."

Thịnh Ngọc vừa đến liền nghe thấy lời này, anh không nói không rằng rút dao găm ra, gõ lên đầu Mập Mạp: "Nói nhăng nói cụi. Tôi tốt xấu gì cũng là người của công chúng, cảnh cáo cậu sau này không được nói vậy nữa."

Mập Mạp bị bắt tại trận, ngượng ngùng cười, cậu chỉ về phía sau Thịnh Ngọc: "Cầu thang hạ xuống rồi!"

Ngoảnh đầu lại nhìn, kim quang chiếu rọi khắp muôn nơi.

Các bậc thang kéo dài từ trên xuống, nấc thang cuối rất sát với mặt đất, chỉ tầm một mét.

Thần và quỷ giao chiến khiến hai phe tổn thất không ít. Nhưng tổng thể thì quỷ quái vẫn đang chiếm thế thượng phong.

Vốn Thịnh Ngọc định tranh thủ trước khi cầu thang hạ xuống sẽ cướp đoạt kỹ năng của tàn hồn thêm lần nữa, giết sạch bọn thần minh.

Nhưng hiện tại xem ra, kế hoạch này có chút quá mức lý tưởng hóa, rất nhiều thần minh gắng gượng cướp đoạt thẻ vai trò để kéo dài chút hơi tàn.

Có người vỗ vai anh, quay đầu nhìn, thì ra là Phó Lí Nghiệp không biết đã đến từ lúc nào. Hắn chỉ về phía đầu bếp mập: "Nhìn kìa."

Không chỉ Thịnh Ngọc, mà những người xung quanh cũng nhìn về hướng đó. Giữa những vị thần đang vội vàng chạy trốn, đầu bếp mập rất nổi bật, ông ta đứng yên bất động, nhưng phàm là quỷ quái đi lên, ông ta liền điên cuồng tự sát, dù đả thương địch một ngàn, tự hại mình tám trăm cũng quyết không để kẻ địch được lợi.

Trong phút chốc, cả người ông ta bê bết máu, những thứ cồng kềnh đó chất đống trên người ông ta như thể một cái túi máu.

Mắt thấy phe thần minh có xu thế suy tàn, ông ta sốt ruột hô to: "Mọi người đừng lo, chỉ cần cơ nghiệp của căn-tin dị thứ nguyên không sụp đổ, chúng ta vẫn có thể làm lại một lần nữa. Thất bại một lần không có nghĩa là cả đời thất bại, bảo trụ tính mạng, chữa lành vết thương, chúng ta sẽ đuổi theo đến tiểu thế giới mới, tìm các Quỷ Vương báo thù rửa hận!"

"Tìm Quỷ Vương báo thù rửa hận! Tìm Quỷ Vương bảo thù rửa hận! Tìm Quỷ Vương báo thù rửa hận! ! !"

Vô số tiếng gầm rừ hòa lẫn vào nhau, khiến đám người chơi không khỏi hoang mang, bọn họ không biết Quỷ Vương là cái gì, nhưng điều này không ngăn được sự sợ hãi ngày càng chất đống trong lòng họ.

Bốn phương tám hướng đều là những con quái vật đáng sợ, mặc kệ là thần hay quỷ, lúc này đây đều tràn đầy tinh thần chiến đấu. Hoàn toàn không thể phân biệt được con quái vật trước mắt mình thuộc về phe nào, nói cách khác, bọn họ dường như bị ném vào đấu trường hỗn loạn khổng lồ, mỗi người là một thế lực khác nhau, vì tồn tại mà chém giết lẫn nhau.

Thang lầu gần ngay trước mắt, lại giống như xa tận chân trời.

"Mẹ kiếp." Mập Mạp giận dữ mắng mỏ: "Sao mạch não của mấy tên chết tiệt này lại giống nhau quá vậy. Con quỷ oa ở phó bản trước cũng thể, nó nói mẹ nó sẽ đến phó bản tìm tôi và anh Thịnh. Lần này cũng thế!"

Nói xong, cậu dùng tốc độ bàn thờ chạy về phía cầu thang, ngoài ra còn không quên kéo theo Liêu Dĩ Mân. Người sau trên mi tâm tràn đầy sự mệt mỏi, nếu Mập Mạp không lôi cô theo, không chừng cô sẽ ngồi xuống, chống cằm đầy chán chường mà ngáp một cái.

Chạy được một lúc, không nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.

Mập Mạp nhìn lại, cả kinh nói: "Anh Thịnh?"

Liêu Dĩ Mân nhìn về phía sau, buồn cười nói: "Anh ta tựa hồ còn chưa hài lòng. Giết người sẽ diệt môn, một chút căn cơ cũng không lưu lại cho thần minh, quả không hổ danh là Vua Tham Lam, anh ta lấy được một tấm thẻ tốt."

Giống như Liêu Dĩ Mân nói, nhân lúc đầu bếp mập và đám thần minh đang tập trung vào quỷ quái, Thịnh Ngọc chạy đến bên người Đầu Húi Cua, nói: "Lần trước anh nói anh đã thả rất nhiều thuốc nổ trong phó bản, tất cả có thể được kích nổ bằng suy nghĩ của anh?"

Đầu Húi Cua giật mình, anh ta rất muốn chạy tới cầu thang nhưng lại nhớ đến lời Mập Mạp nói, vậy nên anh bất đắc dĩ gật đầu: "Có thể dùng suy nghĩ để kích nổ, nhưng anh đã thấy uy lực của nó rồi, cũng không lớn lắm . . . . ."

"Không có việc gì, mượn kỹ năng của anh một chút, tôi có thể buff lên gấp năm."

Thịnh Ngọc cắt ngang, nhanh chóng nhìn lên đỉnh đầu anh ta. Không quá vài giây, trên đó hiện lên một hàng chữ.

【 Vai trò: học giả ( hướng hỏa dược )】

【 Kỹ năng: Mỗi mười phút sản xuất ra 0,5 kg thuốc nổ, không thể mang theo bên người, có thể kích nổ bằng suy nghĩ. 】

【Có lựa chọn cướp đoạt kỹ năng của học giả không? 】

【 có / không. 】

"Tôi chọn có."

Một giây ngay sau khi Thịnh Ngọc lựa chọn, tinh thần anh như được kết nối với mạng lưới mạng cục bộ mới. Bên trong phòng điều khiển, anh dễ dàng thấy được tất cả thuốc nổ mà Đầu Húi Cua đã rải suốt mấy giờ qua, cũng như phương hướng của chúng.

Vừa suy nghĩ một chút, phía sau truyền đến một tiếng nổ lớn.

Thứ đầu tiên sụp đổ chính là căn-tin dị thứ nguyên, nó bắt chước kiến trúc của một Kim Tự Tháp, và cũng tương tự như Kim Tự Tháp, nó đã tồn tại suốt mấy ngàn năm qua. Nhưng lại không may mắn như Kim Tự Tháp, căn-tin dị thứ nguyên sẽ không được truyền lại mãi mãi về sau.

Tầng thấp nhất bị nổ tung, những tầng phía trên đều nghiêng và dần đổ sụp. Dù đang cách một vách trời, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơn địa chấn, hệt như tiếng nổ đang ở rất gần, chỉ cần nhắm mắt lại liền cảm nhận được tro bụi bay đầy trời cùng với sự biến mất của nền văn minh cổ xưa của thần minh.

"A a a a a a a a không!" Đầu bếp mập mất kiểm soát gào thét, ông ta phát điên mà lao về phía Thịnh Ngọc. Chỉ tiếc là có vô số yêu ma quỷ quái còn điên cuồng hơn cả ông ta, chúng giương nanh múa vuốt ngăn cản đầu bếp mập, đồng thời lao vào đánh nhau với ông ta.

Sau căn-tin dị thứ nguyên, chính là nhà máy thịt.

Lần này động tĩnh còn lớn hơn nữa, không ngừng truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, khiến nham thạch trên vách trời cũng lộp bộp rơi xuống theo.

Từng khối đá vụn rơi xuống, bụi tung mịt mù, che lấp đi bầu trời, trong mũi toàn là mùi rỉ sét. Mắt bị hun cay sè không mở nổi, chỉ có thể cố gắng hít thở, cái mùi cay nồng kì dị này tràn vào trong phổi, khiến người ta không ngừng ho khan.

Các vị thần đau đớn gục ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, tùy ý để nhóm quỷ quái cắn nuốt ăn mòn.

Lúc bấy giờ, thông tin về bảy vị Quỷ Vương đã thay đổi hoàn toàn trong giới quỷ thần.

Nghe đồn Vua Kiêu Ngạo Phó Lí Nghiệp đơn thương độc mã giết sạch một tầng lầu, nhóm quỷ quái kính hắn, nhóm thần minh sợ hắn. Cũng nghe đồn Vua Phẫn Nộ Ông Bất Thuận quái đản ương ngạnh, cưu chiếm thước sào tức giận cướp lấy thẻ vai trò của người chơi, lấy máu tươi xoa dịu cơn giận, lấy cái chết an ủi vong linh, rõ ràng thân là thần, lại đối lập với phe thần, cứ thế đứng ngoài hết thảy các phe, tự minh lập nên một trận doanh của riêng.

Bây giờ, lại có thêm tin đồn mới.

Ba nghìn phó bản trong ba nghìn thế giới, có lớn có nhỏ, nhưng cơ nghiệp truyền thừa của thần minh thì chỉ có vài cái mà thôi.

Căn-tin dị thứ nguyên là một trong số đó.

Lúc này, Thịnh Ngọc đã tạo ra tiền lệ, anh dựa vào sức của bản thân lật đổ căn-tin dị thứ nguyên đã tồn tại hàng ngàn năm, khiến thần minh chịu phải đả kích không thể diễn tả bằng lời, dễ dàng khiến chúng hoàn toàn mất kiểm soát, trầm luân trong đau đớn và tức giận vì mất đi đức tin.

Một trận thành danh của Vua Tham Lam Thịnh Ngọc.

Thịnh Ngọc không tiếp tục chú ý đến "chiến trường" nữa, cầu thang đã hoàn toàn xuất hiện, bây giờ việc ưu tiên hàng đầu chính là leo lầu. Chỉ cần đứng ở nơi cao, mới có đủ vốn liếng để đạt kỹ năng mới. Từ đó có thể bảo vệ tốt chính mình, và những người mà mình muốn bảo vệ.

Anh xoay người, rồi chợt dừng bước.

Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là bóng dáng Phó Lí Nghiệp đang kéo cung, mũi tên được bắn ra, cắm vào màng chắn sáng của cầu thang, biến thành một luồng sáng đen rồi biến mất. Cầu thang thủng một lỗ lớn, một bóng đen mờ nằm nhoài ra ở đầu cầu thang, từ từ chui ra khỏi lỗ thủng.

Mập Mạp và Liêu Dĩ Mân đã đi được nửa đoạn, bỗng dưng cầu thang bị đóng băng, hơn nữa còn không ngừng lan xuống dưới. Không biết là do bóng đen hay do băng, Mập Mạp và Liêu Dĩ Mân đều đồng loạt xoay người, chạy thật nhanh xuống dưới.

Càng về sau, họ gần như là nhảy trở về.

Sau khi ngã lăn quay vài vòng dưới đất, Mập Mạp cay đắng nói: "Mẹ kiếp, trên đó là cái quỷ gì vậy chứ?"

"Không phải quỷ, là thần minh." Liêu Dĩ Mân chải hết tóc ra sau, cột thành đuôi ngựa nói: "Trên diễn đàn có chỉ cách xác định từng vùng, máu màu đỏ là vùng đồng, máu màu xanh lam là vùng bạc, đó là vị thần đến từ vùng bạc."

Khi nhắc đến "vùng bạc", Thịnh Ngọc và Mập Mạp liếc nhau, không hẹn mà cùng nhớ đến quỷ oa ở phó bản thứ nhất.

Mập Mạp sợ ngây người: "Mẹ của nó sẽ không thực sự đuổi giết chúng ta chứ?"

"Cậu còn nhớ màu máu của quỷ oa kia không." Sự chú ý của Thịnh Ngọc hiển nhiên khác với Mập Mạp: "Đứa nhóc đó nói nó đến vùng đồng chữa thường, hơn nữa mẹ của nó cũng ở đây, hẳn sẽ tìm đến báo thù cho nó."

Mập Mạp suy nghĩ vài giây, có chút không xác định nói: "Hình như màu xanh lam. Tôi cảm thấy con quỷ oa đó không mạnh lắm, vùng bạc nghe có vẻ trâu bỏ, nhưng lại trông không như thế." (sao t nhớ là màu vàng ta 🙂)

Như đang trả lời cho câu hỏi của cậu ta, Phó Lí Nghiệp lắc đầu nói: "Tuy bị thương, bị suy yếu thực lực khi xuống vùng dưới đáy, nhưng mũi tên của tôi vẫn không thể xuyên thủng lồng phòng hộ của bà ta."

Mập Mạp nhanh chóng quay đầu nhìn Liêu Dĩ Mân, nước mắt lưng tròng nói: "Tiểu Mĩ, anh chém em một đao để em đăng xuất phó bản. Không cần cảm ơn anh, đây là điều anh phải làm, em nhất định phải thay anh sống sót. Nếu được, hãy tìm một người yêu em hơn anh. . . . . ."

Liêu Dĩ Mân lạnh lùng từ chối: "Cút."

Khi mọi người đang nói chuyện, Tân Nghênh Nhã cũng đi đến.

Khi xảy ra vụ nổ, không biết cô ta đã trốn đi đâu mà lúc này hoàn toàn bình an vô sự. Liếc nhìn một vòng Quỷ Vương xung quanh, con mắt trắng dã lại xuất hiện, cô ta nói: "Lần trước tôi hiểu lầm, cho rằng nguy cơ lớn nhất là hiến tế. Hiện tại xem ra không phải, cho dù là vị thần yếu ớt trong vùng bạc cũng mạnh hơn vùng đồng gấp trăm nghìn vạn lần, con quỷ oa mà mọi người nói có lẽ dựa vào quan hệ thân thích để tiến vào một lĩnh vực khác, mà mẹ của nó lại không thể ở trong thế giới mạnh được yếu thua này mà bảo vệ nó, vậy nên đành hạ xuống một lĩnh vực, làm *kê đàn phượng thủ."
(kê đàn phượng thủ: thà làm lãnh đạo trong một nhóm cấp thấp còn hơn làm người bình thường trong một nhóm cấp cao)

"Còn có chuyện dựa vào quan hệ thân thích để tiến vào lĩnh vực khác ư?"

Mập Mạp kinh hãi quay qua nhìn nhóm thần minh hình thù quái dị, không nói nên lời "Trông thì tùy tiện, dục vọng lại rất mãnh liệt."

Câu châm biếm này rất sắc bén.

Nếu là ngày thường phỏng chừng Thịnh Ngọc sẽ bật cười, nhưng lúc này anh hoàn toàn không có tâm tình tốt như Mập Mạp.

Nếu hiện tại bọn họ tàn sát lẫn nhau, quả thật có thể đăng xuất khỏi phó bản, trở về thế giới thật, đây cũng là ý tưởng đầu tiên của Mập Mạp. Nhưng. . . . . Đã đi đến bước này, còn rải rất nhiều thủy tinh để lát cầu thang, chỉ cần đi đến tầng tiếp theo nữa thôi, nếu bây giờ đăng xuất khỏi phó bản, vậy công sức mấy ngày này đều trở thành công cốc.

Thất bại trong gang tấc, đây là điều Thịnh Ngọc vô cùng kháng cự.

Nhưng tình thế không đến phiên anh kháng cự.

Hiển nhiên từ vùng cao hạ xuống vùng thấp, đối với quỷ mẹ mà nói, điều này khiến bà ta bị thương nghiêm trọng.

Còn chưa hoàn toàn hiện rõ nguyên hình, đã nghe thấy tiếng gầm rừ đau đớn của bà ta, rõ ràng không có thứ gì chắn trên cái lỗ lớn ở cầu thang, mà lại khiến bà ta trông như thể đang đối mặt với núi cao mương máng không thể vượt qua, mỗi một tấc đều rất gian nan khó khăn.

Tiếng thét thấu tận trời xanh, trong phút chốc mây đen che khuất mặt trời, ánh mặt trời hệt như cô gái nhỏ, nhút nhát rụt rè ẩn sau làn mây, không tiếp tục chiếu sáng nữa. Ngọn đuốc còn sót lại của tàn hồn thần minh vẫn đang cháy, nhưng vào khoảnh khắc tiếng thét chói tai đó vang lên, ngọn lửa trên đuốc bỗng bay lên trời, rồi lập tức đóng băng.

Khối băng rơi "bộp" xuống người quỷ quái.

Chỉ chốc lát đã hoàn toàn bao lấy toàn thân quỷ quái, lần lượt tạo thành những tác phẩm điều khắc bằng băng hình thù quái dị. Nếu có sinh vật nào đó chạm vào những khối băng kia, thì những tác phẩm điều khắc ấy sẽ bắt đầu vỡ vụn, hóa thành những hạt phấn nhỏ, hoàn toàn không lưu lại dấu vết.

Tình thế thoáng chốc đã đảo ngược, rất nhiều quỷ quái vỡ thành vụn băng.

Tuy rằng công kích không nhằm vào chính mình, nhưng vẫn có rất nhiều thần minh sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất, phảng phất bị bản năng áp chế, bọn chúng theo bản năng thần phục vị thần đến từ vùng bạc. Một số người chơi tranh thủ tiến đến đoạt lấy thủy tinh đen trên mặt đất, thử leo thang.

Lần này còn chưa đi được nửa đoạn, đã bị đông cứng lại trên cầu thang, khiến chiếc cầu thang rực rỡ càng tăng thêm vẻ bí hiểm.

"Bà ta sắp ra tới rồi." Mập Mạp lo lắng quay đầu nói: "Kỹ năng của Phó lão không phá được lồng phòng hộ, anh Thịnh, anh có đoạt được kỹ năng của bà ta không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro