Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Tôi cũng là khách

Edit: Raury

.

.

.

.

.

Làm sao đây làm sao đây, Thịnh Đông Ly có thể sẽ chết!

    Thịnh Ngọc tuy rằng ngoài mặt không thích cậu em trai này, nhưng bởi vì gia đình nên không đến gần cậu ấy. Dù sao đi nữa cũng cùng một dòng máu, anh không thể trơ mắt nhìn em mình chết được.

    Ngay lúc này Mập Mạp cũng bị dây xích bắt lại, anh ta loạng choạng đi xuống tầng này.

    Thịnh Ngọc vội vàng gọi: "Mập Mạp, tôi có người quen cũng xuống dưới, tên là Thịnh Đông Ly."

    Mập Mạp nhanh chóng quay đầu lại, gật đầu nói: "Nói một vài điểm đặc trưng của người đó cho tôi biết, tôi xuống dưới chắc chắn sẽ giúp."

    ". . . . . ."

    "Nói điểm đặc trưng đi!""

    Mập Mạp sắp bị lôi đi, Thịnh Ngọc khó xử.

    Ai cũng là con người, có hai mắt, cái mũi, hai tai, làm gì có điểm đặc trưng chứ. Hơn nữa anh cố tình lờ đi người em trai này quá lâu, chưa từng nghiêm túc gặp gỡ đối phương, lúc này bất chợt hỏi anh, anh hoàn toàn không biết miêu tả như thế nào.

    Những người chơi xung quanh đều hiểu rõ mà nhỏ giọng xuống, vểnh tai lên nghe cuộc đối thoại của hai người họ.

    Nếu không nói sẽ không kịp mất.

    Thịnh Ngọc đành cố gắng nói: "Nó tầm mười sáu tuổi, trên trán có vết sẹo to bằng đồng xu, do lúc nhỏ nó đến tìm tôi chơi nên bị mẹ nó đánh. Cậu nhìn, cái bàn ở cạnh cửa —— nó đang nằm ở đó."

    Mập Mạp chỉ kịp nhìn thoáng xuống dưới, chưa kịp nói gì đã bị kéo mạnh đi.

    Cùng lúc đó, thần minh quỷ quái bắt đầu rung chuông gọi món.

    Tiếng ' reng reng ' vang lên khắp kim tự tháp, mấy chục nghìn người thể hiện sự hiểu ý cao độ, ai nấy mặt mũi trắng bệch, chăm chú nhìn xuống dưới.

    Trong cái nhìn chăm chú của những người trong phòng giam, đầu bếp mập tinh thần sảng khoái, phấn khích hét lên: "Phục vụ thức ăn."

    Ba mươi phút đếm ngược, chính thức bắt đầu!

Sau khi ngây người trong vài giây đầu tiên, năm trăm người chơi thể hiện tinh thần chạy nước rút như sắp bước vào kỳ thi đại học. Một số nhân viên văn phòng mấy chục năm chưa trải qua cảm giác hồi hộp này. Những người khác thì sợ đến độ hai chân mềm nhũn, nhưng với sự thúc giục của tình hình xung quanh, bọn họ cố nén lo sợ mà gắng gượng bước đi.

    Cuộc đua sinh tử chính là như vậy.

    Một người chơi nhận lấy sáu, bảy món ăn đẫm máu tươi từ gã đầu bếp mập, dùng sức chạy đến cái bàn mà anh ta tiếp quản. Nhưng sinh vật không rõ là thần minh hay quỷ quái vui cười lắc đầu, không chịu ăn.

    Mặt người đó tái mét, vô cùng tuyệt vọng quay đầu nhìn lại gần một nghìn món ăn còn sót lại.

    Quá nhiều, thật sự quá nhiều.

    Ba mươi phút nghe có vẻ dài, nhưng những người chơi chậm chạp tối đa chỉ có thể phục vụ được một nửa số thức ăn. Càng sát giờ quy định, bước chân của họ càng trở nên vội vã hơn, có người trong một lúc phục vụ quá nhiều món, chân nam đá chân chiêu ngã úp mặt xuống đất.

    Thịnh Ngọc lo còn hơn lúc chính mình lên sân khấu.

    Anh nhìn thấy Mập Mạp.

    Tên này hoàn toàn không đáng tin cậy, đến nhiệm vụ của mình làm còn muốn không hoàn thành nổi. Lúc này anh ta đang thở hổn hển, bưng một nồi lẩu thịt tươi đập lên bàn quái vật một cái 'rầm', thấy quái vật vẫn như trước lắc đầu, anh ta mắng to: "Đụ mẹ mày còn ăn kiêng nữa chứ!"

    Quái vật: ủy khuất. jpg

    Thịnh Đông Ly còn thảm hơn Mập Mạp nhiều.

    Chiếc bàn mà cậu ta phục vụ không hẳn là một con 'quái vật', mà trông giống một nhân viên văn phòng tình cờ gặp trên phố. Mặc đồ tây, thắt cà vạt, tươi cười như gió xuân.

    Bất kể Thịnh Đông Ly phục vụ món gì, anh ta đều lắc đầu: "Đổi món, tôi không thích."

    Thời gian trôi qua từng phút từng giây, dần dần có người phục vụ đúng món ăn, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất khóc to.

    "Đếm ngược còn năm phút." Đầu bếp mập ngồi xuống, mỉm cười nhìn người chơi: "Xem ra các cô cậu phải tăng tốc rồi."

    Vài phút kế tiếp, cả người Thịnh Ngọc tê rần.

    Trong hai phút cuối cùng.  Mập Mạp trực tiếp thả Thao Thiết ra, miệng mở to gom hết một nửa bàn thức ăn, ném xuống trước mặt quái vật, hung tợn hét lên: "Ăn!"

    Quái vật rối rắm nhìn thoáng qua thức ăn được làm từ thứ nguyên liệu gớm ghiếc nào đó đang chất đống trên bàn, lấy một cái đùi người từ trong đám bầy nhầy ra, nói: "Đây là món tôi muốn ăn, chúc mừng cậu đã chọn đúng."

    Mập Mạp hoàn toàn không có chút vui vẻ, anh vẫn nhớ kĩ nhiệm vụ mình được gửi gắm. Lập tức điều khiển Thao Thiết, lần thứ hai quét sạch nửa số thức ăn mới trên bàn dài, ném xuống trước mặt người đàn ông mặc tây trang lịch lãm.

    Nhìn thoáng qua vẻ mặt mờ mịt của Thịnh Đông Ly, anh ta quay sang hỏi người đàn ông mặt tây trang: "Anh có thích không?"

    Chỉ còn lại một phút rưỡi.

    Rõ ràng không có đồng hồ, nhưng trong lòng ai cũng có một cái đồng hồ đang đếm ngược. Bọn họ trong lòng thầm đếm số thời gian còn lại, có người nhiệt tình đưa ra chủ ý, giúp đỡ những người chưa hoàn thành nhiệm vụ.

    "Có món gì tôi thích không nhỉ. . . . . . Để tôi xem nào."

    Người đàn ông mặc tây trang như đang câu giờ, hơn mười giây trôi qua, anh ta vui vẻ lắc đầu: "Xin lỗi, vẫn không có."

    Vậy thì lại nào.

    Thao Thiết lại quét qua nửa cái bàn dài, nhanh chóng đến bàn ăn, đột nhiên ói đầy mặt đầy đầu người đàn ông mặc tây trang. (=))) )

    Cả đám sững sờ, có chuyện này nữa hả? !

    Người đàn ông mặc tây trang lau mặt: "Vẫn không có."

    Chỉ còn lại một phút!

    Thịnh Ngọc lần thứ hai thể hiện chỗ hơn người.

    Người khác càng sợ càng hoảng càng loạn, anh thì càng sợ càng thách thức giới hạn của bản thân, thậm chí phát huy vượt xa người bình thường.

    "Đi tới đi lui mất khoảng mười giây, quái vật nhìn thức ăn mất khoảng mười giây. Hơn hai mươi giây mà còn khoảng ¾ món ăn vẫn chưa được dọn ra, dù cho Mập Mạp có quay đi quay lại ba lần, trong trường hợp thức ăn phù hợp không nằm trong chuyến cuối cùng, Thịnh Đông Ly cũng không theo kịp."

    Giọng người đàn ông cao to truyền đến từ phòng bên cạnh: "Cậu đang lẩm bẩm cái gì? Tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc đi, khách ngồi ngay bàn em trai cậu đang cố tình trì hoãn thời gian, nó đang muốn ăn thịt người."

    Giọng nữ thút thít cũng cất lên: "Rất tiếc vì sự mất mát."

    Người còn chưa chết, mấy người chơi xung quanh đã bắt đầu nói gở.

    Sau quá trình suy nghĩ như vậy, Mập Mạp lại chạy tiếp, vẫn không đoán trúng được tâm tư của quái vật.

    40 giây. . . . . . 35 giây. . . . . . 30 giây. . . . . .

    Hai chuyến cuối cùng, đã không kịp.

    Thịnh Ngọc hét lớn: "Thịnh Đông Ly, nhanh đi lấy món thứ ba đếm ngược từ món cuối cùng, cái giống bông cải xanh đó!"

    Đám đông ngơ ngác, Mập Mạp cũng không phản ứng kịp.

    Cũng may, Thịnh Đông Ly vô cùng tín nhiệm Thịnh Ngọc, cơ hồ Thịnh Ngọc vừa dứt lời, giây sau cậu ấy lập tức quay người lại, cầm đĩa bông cải xanh, liều mạng chạy.

    10, 9, 8, 7. . . . . . Đến nơi!

    Người đàn ông mặc tây trang nhìn bông cải xanh, trầm mặc vài giây, cầm dao nĩa lên cắt một miếng nhỏ cho vào miệng.

    "Cậu có một người bạn tốt."

    Anh ta mỉm cười lấy khăn lau miệng.

    "Vãi cức!" Người đàn ông cao lớn cách vách hét khản cả giọng, rất nhiều người phản ứng giống hệt anh ta. Người chơi phía đối diện giơ ngón tay cái lên với anh, có người quay đầu nhìn Thịnh Ngọc.

    "Anh bạn, nói bừa hả?"

    "Không phải nói bừa."

    Thịnh Ngọc lau mồ hôi lạnh trên đầu rồi ngồi xuống.

    Giọng nói của anh không lớn, chỉ là toàn bộ kim tự tháp đang im lặng như tờ, rất nhiều người nghe rõ giọng nói êm tai này.

    "Quan sát những người chơi đã giao đúng món ăn có thể nhận ra. Quái vật nào tay chân dài, nhiều mỡ đều thích ăn thịt, cánh tay, chân,... khi lấy thức ăn chú ý những món này. Còn nếu liên tục ho khan, hoặc hay chà xát các khớp xương trên người, loại quái vật này thích ăn gan, giống với con người, ăn nhiều gan sẽ mắc bệnh gút, hoặc viêm phế quản mãn tính."

    Nếu vừa rồi Mập Mạp mang đến cú sốc về mặt vật lý, thì cuộc đối thoại trực tiếp của Thịnh Ngọc khiến họ cảm thấy chỉ số IQ của mình bị đè lên, bị chà xát dưới đất. Bọn họ ngay lập tức tò mò, "Thế thích ăn chay thì sao?"

    Thịnh Ngọc nhìn thoáng qua người đàn ông mặc tây trang, lạnh giọng nói: "Họ rất cực đoan, muốn ăn thịt thì cả đời chỉ ăn thịt, muốn ăn chay thì cả đời chỉ ăn chay. Suy nghĩ theo hướng cực đoan, những người chưa từng ăn thịt sẽ ra sao? Sẽ bị thiếu máu, và teo cơ."

    ". . . . . . !"

    Không ít người chơi lộ ra nét mặt mừng rỡ như điên.

    Phát hiện này chắc chắn sẽ cứu sống được rất nhiều người chơi.

    Thống kê cho thấy ⅔ số lần chọn sai đã loại đi hàng nghìn món ăn ở bên dưới. Nếu trong vòng nửa giờ phải phục vụ ⅓ số thức ăn còn lại, vậy vấn đề không nằm ở may mắn nữa, mà nằm ở tốc độ!

    "Vậy mà lại có quy luật. Chết tiệt, sao tôi lại không nhận ra chứ."

    "Đại lão quá trâu bò! ! !"

    Nhiều người reo hò phấn khích.

    Nhưng rất nhanh, tiếng reo hò đột ngột im bặt.

    Đầu bếp mập không quan tâm đến sự vui sướng của những người trong phòng giam, như nhìn những kẻ vô năng đang cố gắng phản kháng, ông ta cười khẩy một tiếng: "Không phục vụ đúng món ăn, vậy trở thành đồ ăn đi."

    Như thể nhận được chỉ dẫn nào đó, một nửa số khách đột ngột đứng dậy, túm lấy những người chơi đang kêu rên, xé xác và cho vào miệng.

    Những ai chứng kiến vụ thảm sát đó nôn mửa liên tục.

    Khi cuộc đổ máu ngừng lại, những người chơi may mắn sống sót quay trở về phòng giam của chính mình, tràn đầy niềm vui vì đã thoát được một kiếp nạn.

    Nguy cơ vẫn còn chưa chấm dứt.

    Vất vả biết bao mới kéo được Thịnh Đông Ly trở lại từ bờ vực tử vong, Thịnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, cánh cửa sắt trước mặt anh lách cách —— mở ra.

    Những sợi xích từ bốn phương tám hướng lao đến, ngay lập tức tóm lấy cổ chân anh, Thịnh Ngọc ngã mạnh về trước, bả vai đập vào cánh cửa sắt, toàn bộ cánh tay anh tê rần đau nhức.

    Trong vài giây ngắn ngủi, anh bị dây xích lôi ra khỏi phòng giam, lao thẳng đến trước mặt đầu bếp mập.

    Từ trên cao nhìn xuống, chỉ mơ hồ cảm giác được sự to lớn của quái vật. Nhưng khi đến trước mặt, không thể dùng chữ 'to lớn' để hình dung được, như thể có một ngọn núi thịt ở trước mắt, che khuất cả bầu trời.

    Một đợt khách mới tiến vào.

    Có khổng lồ, có nhỏ gầy, điểm giống nhau duy nhất là, tất cả bọn chúng hai mắt lờ đờ, đói đến mức nước miếng chảy ròng ròng.

    "Phục vụ thức ăn." Đầu bếp mập hô lớn.

    Người chơi nghe thấy lập tức hành động, nóng lòng muốn thử phương pháp Thịnh Ngọc nói. Một lúc sau có tiếng người cười to: "Đúng rồi! Tôi chỉ mang thịt lên, mới năm phút đã đoán trúng món ăn phù hợp!"

    Nhiều người cảm kích nhìn Thịnh Ngọc.

    Tuy nhiên ngay sau đó, tất cả họ đều nhận ra có điều gì đó không ổn.

    Thịnh Ngọc đang gặp rắc rối lớn.

    Làm theo phương pháp của anh, những thực khách khác nhanh chóng có được thứ họ muốn.

    Tuy nhiên Thịnh Ngọc bên này lại chậm chạp không mang đúng món.

    Anh chạy rất nhanh, nhanh hơn hẳn những người khác. Tiếc rằng khi đưa món ăn lên trước mặt khách, khách chỉ cười rồi lắc đầu, xem mọi cử động của anh giống như một trò hề.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

    Đôi mắt quái vật nhìn chằm chằm Thịnh Ngọc, không thèm liếc nhìn thức ăn trước mặt. Giống như đang nói: Tao không hứng thú với đồ ăn trước mặt, tao chỉ muốn ăn mày.

    Đây là thần minh! Chắc chắn là thần minh!

    Những con quái vật xấu xí gần đó điên cuồng nháy mắt, cả đám cùng nhìn vào một hướng nào đó. Thịnh Ngọc nhanh trí nhận ra gợi ý của đám tiểu đệ, nhanh chóng cầm lấy một nồi thịt.

    Mùi thịt thối bốc lên suýt làm anh nôn mửa.

    Giống như miếng thịt sống bị để đó hàng tháng trời, sau đó lăn lộn vài vòng trong bãi rác trước khi bị ruồi bọ bu tứ tung.

    Đồ ăn 'cạch' một tiếng được đặt trước mặt khách. Khuôn mặt thực khách cứng đờ, nhanh chóng ăn hết nồi thịt rồi đánh một cái ợ thật to.

    Tốt rồi, cuối cùng cũng đúng.

    Thịnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

    Ba mươi phút trôi qua nhanh chóng, lần này tỷ lệ tử vong của người chơi đã giảm đi rất nhiều, cảnh tượng máu chảy thành dòng không còn xuất hiện nữa.

    Khi đi theo đám đông lên trên, Thịnh Ngọc nghĩ trong lòng, anh không thể để cho quỷ quái giết mình, ít nhất trước đó phải đem Thịnh Đông Ly an toàn thoát khỏi phó bản rồi nói sau.

    Nhiều người chơi đang nhìn chằm chằm vào anh.

    Nhiều người trong số họ đã từng xem chương trình "Trốn thoát khỏi mật thất". Uy lực của đỉnh lưu không gì sánh kịp, trong số hơn mấy chục nghìn người còn có fan của anh, là những khuôn mặt quen thuộc anh gặp qua ở sân bay.

    Cô gái hai mắt đỏ hoe, như muốn nói gì đó, cổ họng khàn khàn không thốt nên lời.

    Cuộc sống bình yên hằng ngày bị phá vỡ, cuộc đời cô bị cơn tai vạ này đảo lộn, cõi lòng cô giờ đây tràn đầy tuyệt vọng.

    May mắn thay Thịnh Ngọc vẫn còn sống.

    Đôi khi một minh tinh được yêu thích có thể trở thành chỗ dựa tinh thần của một người, cô gái cố gắng nở nụ cười thật tươi, định nói gì đó.

    Bỗng nhiên.

    Từ dưới đáy kim tự tháp truyền lên giọng nói: "Chờ một chút!"

    Tất cả những người chơi may mắn sống sót đều đồng loạt quay đầu lại, những người không tham gia cũng tỏ ra hoảng sợ và bàng hoàng, cùng nhau nhìn xuống.

    Là thực khách của Thịnh Ngọc.

    Thân hình to lớn, khi vỗ bàn sẽ phát ra âm thanh chói tai. Kết hợp với giọng nói hùng hậu, lập tức khiến người ta có cảm giác trước mặt có một ngọn núi không thể vượt qua, vững vàng đè xuống tinh thần của mọi người, không thể vùng vẫy, không thể trốn thoát.

    Gã ác liệt nở nụ cười, nói: "Thịt này lạnh, tôi thích ăn nóng. Đồ ăn thì đúng rồi, nhưng mà xin lỗi, tôi không thích."

    Mẹ kiếp đây rõ ràng là đang bới lông tìm vết!

    Trọng tài đâu, trọng tài không quản sao?

    Đầu bếp mập đóng vai trò trọng tài, thái độ thiên vị của ông ta quá rõ ràng. Gần như một giây sau khi thực khách lên tiếng, ông ta vô cùng hứng khởi gật đầu, ý tứ trên mặt không thể rõ ràng hơn.

    —— ông ta cũng muốn được chia một chén canh.

    Thịnh Ngọc tiêu rồi, anh ấy tiêu rồi.

    Suy nghĩ này cùng lúc nảy lên trong đầu vô số người.

    Điều gì đang chờ đợi Thịnh Ngọc tiếp theo, họ thậm chí còn có thể mô phỏng được điều đó trong đầu.

    Nụ cười vừa nở trên môi người hâm mộ chợt tắt lịm, cô nghe thấy vài tiếng cảm thán truyền trong kim tự tháp, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn Thịnh Ngọc bị xiềng xích bắt lấy, trực tiếp bị kéo lao xuống từ lầu bốn.

    "Đừng! ! !"

    Chỗ dựa tinh thần trong phút chốc sụp đổ, cả người cô tê dại đứng yên tại chỗ. Chỉ một động tác cúi đầu đơn giản, nhưng cô như đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực cuối cùng, không dám nhìn xuống dưới dù một cái liếc mắt.

    Chết tiệt! Có muốn cướp đoạt kỹ năng của Mập Mạp, Thao Thiết đánh thắng được thần minh không? Hoặc kêu gọi đám quỷ quái dựng cờ nổi dậy? !

    Đó là suy nghĩ của Thịnh Ngọc khi anh lơ lửng giữa không trung.

    Chẳng qua ý tưởng này bị suy xét quá mức, trước khi đại não anh kịp phản ứng, anh đã đột ngột rơi mạnh vào một vòng tay lạnh lẽo, đập vào mắt anh là vẻ mặt sợ hãi của thần minh và quỷ quái.

    Dưới cái nhìn của mọi người, cổ và chân anh bị ai đó ôm cứng ngắc, âm thanh ma sát giữa vải vóc và da thịt như được phóng đại đến mức lớn nhất, giống như đang hét vào lòng những người hâm mộ đương bàng hoàng.

    Đó là người chơi? Là thần minh hay quỷ quái?

    Thịnh Ngọc nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của người nọ, cùng với vẻ mặt nhàn nhã như đang đi dạo trong khu vườn phía sau nhà.

    "Gọi món."

    Hắn cong môi nở nụ cười có lệ: "Tôi cũng là khách."

    Trong phút chốc, toàn bộ kim tự tháp rơi vào sự im lặng chết chóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro