Chương 9: Muốn Bán Nàng Đi
Hắn lại nghiêng về phía người Vệ Khanh, Vệ Khanh lảo đảo, hắn nói: "Chỉ là ta thật sự không đi được, đành phải làm phiền cô nương rồi."
Trong núi rừng tìm không thấy chỗ đặt chân, cuối cùng Vệ Khanh chỉ có thể đưa hắn xuống núi.
Trong đêm thôn trang vô cùng yên tĩnh, thời điểm này người trong thôn đều ngủ rồi, có thưa thớt vài gia đình vẫn chưa tắt đèn.
Vệ Khanh nhớ tới ban ngày đánh người tại tường đất kia, phía sau là một nhà tranh bỏ hoang, không có nơi nào khác, Vệ Khanh đành phải vứt người này vào trong nhà tranh kia.
Nàng thuận tay bứt hai củ khoai trong ruộng, lát nữa đưa cho hắn cho đỡ đói.
Trong nhà rất lâu không có ai ở, những khoảng trống trên đất mọc đầy cỏ xanh.
Vệ Khanh đi đến bên tường cũ kĩ, ôm hắn chậm rãi đặt xuống, cho hắn ngồi trên đống cỏ khô, ném hai củ khoai lang cho hắn, nói: "Khi nào khỏe hơn thì tự rời đi, ở lại đây quá lâu, cho dù không phải kẻ thù tìm thấy thì cũng bị thôn dân phát hiện."
Nam nhân kéo kéo góc áo của nàng, nói: "Ngươi cứ như vậy mà rời đi sao?"
Vệ Khanh quay đầu lại liếc hắn một cái, ánh trăng chiếu qua khe tường, chiếu trên người của hắn, thật sự minh bạch sáng rõ.
Trên môi hắn nở nụ cười như không cười, thật là mê hoặc lòng người.
Vệ Khanh thầm mắng một tiếng yêu nghiệt, nói: "Không đi chẳng lẽ qua đêm tại đây?"
- "Nếu như ta cứ chậm chạp không khỏe lại thì sao?" Hắn hỏi.
Vệ Khanh nói: "Vậy chính là sống chết có số, xem xét một chút là được rồi."
Nam tử thở dài, nói: "Cũng phải, ta và ngươi chỉ tình cờ gặp nhau, ngươi có thể làm được đến đây đã là hết lòng rồi."
Vệ Khanh chẳng muốn nghe hắn giả vờ đáng thương, không thèm quay đầu lại mà rời đi.
Nam tử khép mi mắt, trong mắt có vài ánh sao, yên tĩnh nhìn bóng lưng của nàng dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Hắn chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Gặp được tiểu nha đầu này, nào phải là sống chết có số chứ, rõ ràng là mệnh hắn chưa đến đường cùng mà.
Vệ Khanh biết những lời hắn nói lúc nàng đi không phải là muốn khơi dậy lòng trắc ẩn của nàng, nàng lại không ngốc, căn bản không cần để ý tới.
Qua một ngày, Vệ Khanh cũng không xác định được hắn đã rời đi chưa, trong đầu hồi tưởng lại lời nói của hắn, một hồi phiền muộn, dứt khoát phải đi xem lại một lần.
Nàng không phải là quan tâm hắn, chỉ là không muốn có thêm phiền toái.
Nếu là đã bị chết ở bên trong không ai biết.. đó chẳng phải là ô nhiễm hoàn cảnh sao.
Vệ Khanh thừa dịp mọi nơi không ai, vụng trộm chạy vào cái nhà tranh kia. Kết quả vừa giương mắt nhìn, trông thấy người sống chết không chịu rời đi kia, mặt liền đen lại.
- "Tại sao ngươi còn chưa đi?"
Hắn nhìn nàng nói: "Trên người không có tiền, lại đói, còn có vết thương, không có nơi nào đi."
Nàng mang đến thảo dược cùng khoai lang lấy trong ruộng, ngồi xổm xuống đổi thuốc cho hắn.
Hắn không đi còn có cách nào nữa? Toàn thân đều là vết thương, đi cũng không đi được bao xa.
Sau mỗi một hai ngày Vệ Khanh đều đưa đến cho hắn một hồi ăn, có khi là khoai lang, có khi là quả dại. Như có dư thừa dược thảo, cũng sẽ kịp thời thay cho hắn.
Hoàng hôn, Vệ Khanh từ nhà tranh đi ra, đi đến cạnh bờ ruộng.
Nam tử chuyển thân, men ra cửa nhà tranh nhìn ra, mơ hồ có thể thấy được một tấc quang cảnh.
Ánh mặt trời màu vàng trải đầy bờ ruộng cùng gió thổi tới, thổi bay góc áo của Vệ Khanh.
Bóng lưng của nàng mảnh mai lại thẳng tắp.
Trong gió, còn có một mùi thơm hoa hòe nhàn nhạt, hương vị ngọt ngào dễ chịu.
Vệ Khanh chưa đi được bao lâu, trước mặt liền đụng phải một thôn phụ.
Thôn phụ bưng cái chậu gỗ, trong chậu gỗ để vài cái xiêm y, bộ dạng có vẻ chuẩn bị đi ra sông giặt đồ.
Vệ Khanh ngừng chân đi sang bờ ruộng nhỏ hẹp bên cạnh.
Người thôn phụ kia khi đi gần nàng, bỗng nhiên dừng bước chân, nhìn Vệ Khanh nói: "Ngươi là nha đầu ở nhà Lâm bà tử?"
Vệ Khanh trước kia rất ít qua lại với người trong thôn, chỉ biết vị phu nhân này cũng là ở trong thôn, nhưng không biết là nhà nào.
Nhưng nàng nhận ra được, đây là người đứng trong rừng trúc hôm nàng chỉnh đốn mấy tên lưu manh.
Vệ Khanh không nói gì, chờ bà nói tiếp.
Thôn phụ nói: "Hôm qua ta nghe một người hay đi vào kinh thành nói, Lâm bà tử tìm một bà mối, hình như là định đến xem người."
Vệ Khanh hỏi: "Xem người? Xem người gì?"
Thôn phụ cũng ngờ tới dự nàng không biết, nói: "Lâm bà tử nói với bà mối muốn bán đi một nữ nhi, nhưng bà ta chỉ có một nữ nhi, nếu như không phải muốn bán nữ nhi ruột của mình, thì chính là muốn bán ngươi rồi. Trong thôn có người tận mắt nhìn thấy, Lâm bà tử nhận lấy tiền cọc của bà mối."
Người trong thôn không biết thân phận của Vệ Khanh, chỉ biết là được gửi tại nhà Lâm bà tử. Lâm bà tử nếu muốn bán nàng đi, người trong thôn cũng không quản việc bao đồng làm gì.
Thôn phụ nói xong, chuẩn bị rời đi, lại nói: "Ta thông báo cho ngươi chút, để ngươi có sự chuẩn bị. Nếu thật sự rơi vào tay bà mối, muốn chạy trốn cũng không có chỗ chạy thoát."
Vệ Khanh quay đầu lại nghiêng người, nhìn bà rời đi hai bước, chợt hỏi: "Đại thẩm vì sao lại nói cho ta biết những thứ này?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro