Ánh trăng vỡ đôi (2)
Ta như mảnh trăng vỡ làm đôi
Xa rồi trong một chiều sương khói
Tiếng hoàng hôn rơi, nghe người nói
"Chúng ta sẽ lại hạnh phúc thôi!"
Ta như là mây với chân núi
Mây bay mãi, núi ở vững vàng
Có khi ta sẽ lại gặp gỡ
Nhưng đó cũng sẽ chỉ là thoáng qua
Vì mảnh trăng của ta vỡ làm đôi
Mảnh còn lại vẫn lạc trôi giữa đời
Và có lẽ không ở nơi của người
Thế nên cũng đành lòng thôi
Vì mấy khi mặt trăng ôm mặt trời
Và người ơi...mấy khi tình đầu lại thành đôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro