Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

THƯƠNG NHỚ THỜI HỌC SINH

THÁNG 9 NĂM NAY, PHÒNG HỌC CŨ ƯƠM ĐẦY NẮNG VÀNG ẤY VẪN CÓ VÔ SỐ NHỮNG HỌC SINH CHẠM VÀO,  BẠN KHÔNG Ở ĐÓ NỮA, CÓ TỪNG TIẾC NUỐI HAY CHƯA?
____________________

   Ngày qua ngày, tháng nối tháng, năm lại năm. Tháng 9 năm nay lại về rồi, Hà Nội chắc vẫn nồng nàn hương hoa sữa. Vạn vật không đổi, còn bạn, bạn đã không còn ở đó nữa rồi.

   Tôi nhớ rất rõ ngày rời đi hôm ấy, bạn bè đều khóc, tôi cười xòa: "Khóc gì chứ, đâu phải không còn gặp lại nhau." Tôi không hề tiếc nuối, tôi cứ thế hi hi ha ha mà chạy nhảy khắp sân trường, giẫm lên những cánh phượng rực một màu đỏ chia ly. Thầy hiệu trưởng bảo, các em trưởng thành rồi, phía trước sẽ là những chân trời mới các em chưa từng đến được, tôi biết các em đều muốn khám phá. Vậy thì khám phá thôi, tiến về phía trước, vững cánh bay nhé. Mắt thầy cũng đỏ hoe, còn tôi, kể cả khi bước ra cổng trường, cũng chẳng hề ngoảnh đầu nhìn lại.

   Thế nhưng mà, bây giờ, tiếc rồi. Tôi vừa chợt nhận ra, tôi của bây giờ có thể gặp các bạn của hiện tại, nhưng không thể gặp các bạn của năm 18 tuổi nữa. Đau lòng. Hóa ra là đau lòng đến không thể cất tiếng khóc nữa. Thứ tôi bỏ lỡ chính là những giọt nước mắt của chia ly - cuộc chia ly ai cũng nói tạm biệt nhưng tận sâu trong lòng đều chưa định được ngày gặp lại. Chia tay một lần, gần như là mãi mãi.

   Tôi bỏ lỡ cậu bạn tôi thích năm đó. Năm đó tôi cho rằng đợi tôi lớn hơn chút, đợi tôi làm được nhiều việc hơn một chút sẽ tỏ tình. Kết quả bây giờ tôi lớn rồi, cũng làm được nhiều việc rồi, nhưng tôi không còn thích cậu bé năm đó nữa.

   Tôi bỏ lỡ những cánh phượng đỏ rực. Hôm ấy bầu trời xanh thăm thẳm, hôm ấy phượng cháy rực một góc trời như ai oán nỗi chia ly, tôi gần như mặc kệ, mặc kệ cả những chiếc bóng bay đủ màu sắc mang ước mơ của chúng tôi gửi ở thiên đường. Bầu trời hôm nay và nhiều ngày sau đó có thể rất xanh, cũng sẽ rất đẹp, nhưng hình như sẽ không bao giờ xanh cái màu xanh như bầu trời ở lễ bế giảng năm ấy.

   Tôi còn bỏ lỡ cả mái trường thân thương, tôi gửi gắm vào đó biết bao kỷ niệm của ngần ấy năm, thế mà ngày chia tay tôi không buồn mang đi, không buồn nhìn lại, cũng không buồn nhớ thương. Tôi cứ thế mà đi, còn tệ hơn cách mà tôi đến.

    Năm đó, tôi bỏ lỡ tôi của năm 18.

    Năm đó bỏ lỡ, giờ nhìn lại, hóa ra tôi gần như đã bỏ lỡ một cuộc đời.

                          

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro