Ngoại truyện 3
Mậu Dần (1878), Sen bị bắt khi đang làm nhiệm vụ tiến công đồn giặc ở Cửu Viễn. Cùng thời gian, Trần Bá Lộc đã bắt và bức khai người thân của Chánh tướng và Phó tướng, nên đã nhanh chóng bắt được hai ông, đàn áp cuộc khởi nghĩa.
Khi bị giặc đưa vào đồn rồi vào phòng tra tấn, ánh mắt Sen vẫn hằn sâu nỗi hận thù: thù giết em, thù giết đồng bào, thù cướp nước. Có vẻ Sen tiếc nuối nhất cuộc đời này là phải ra đi khi chưa một mối thù nào được trả vẹn.
Không bao lâu sau, Sen bị phán án tử và bị đưa ra pháp trường. Một thằng lính Pháp giở cái trùm đầu màu đen ra. Ánh nhìn đầu tiên của Sen, là nhìn trời. Trên cái nền trời dường bị quẹt than đổ mực dưới bàn tay của bọn thực dân, Sen chỉ thấy lòng mình quặn điếng.
"Mày là đứa nào?"
Thằng lính quẳng cho Sen một ánh nhìn đểu cợt, khinh bỉ, rồi hách dịch hỏi. Chắc chắn rằng trước khi hành hình, nó đã biết danh tính lai lịch của Sen nhưng vẫn cố hỏi bằng giọng tiếng Việt ngọng nghịu.
Sen cười, cười ngầy ngật, cười như trút xuống tất cả trước khi ra đi. Rồi cô nhìn thằng Tây trân trối, mắt long lên sòng sọc. Sen nghiến răng thốt ra từng chữ, vừa dõng dạc, vừa da diết:
"Tao! Là đứa con xa nhà..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro