
Bên Anh Bốn Mùa Còn Mãi
———Năm đó Xuân về không có Anh...
Tiêu Chiến, hôm nay là 29 Tết rồi, ngày mai là giao thừa đấy. Lúc trưa em đi mua chậu hoa đào anh thích về rồi này. Cái chậu bé tí thôi mà rõ mắc tiền. Mới nở được có 2 3 hoa, còn lại toàn là nụ, kiểu này thì mùng 1 Tết có nở ra được hết không anh nhỉ? Mấy cái hoa cỏ lá cành này phức tạp quá đi, em không biết chăm đâu. A đúng rồi, nếu mai nó không nở, em sẽ gắn hoa giả vào, hehe, bảo đảm lung linh luôn.
Nhưng, hoa nở đẹp rồi...thì...anh có về không?
Tiêu Chiến, Giao Thừa rồi, em đang xem pháo hoa này. Năm nay người ta bắn pháo hoa ra hình chữ Chiến đấy. Em không gạt anh, là thật đó...
Được rồi, em sai rồi, không phải chữ Chiến, là do em nhìn gà hoá cuốc, nhìn cái này thành cái khác mất rồi. Nhưng không phải em nhớ anh mà nhìn ra tên anh đâu nhé. Anh đừng tưởng bở.
Không phải nhớ, mà là rất rất nhớ, tuyệt đối không phải nhớ.
———Năm rồi Hạ chuyển lạc mất Anh...
Tiêu Chiến, hè năm nay nóng thật ấy. Em ăn hết 8 cây kem socola trong tủ rồi mà vẫn nóng. Ấy ấy không không, em vẫn còn để dành lại cho anh, vẫn còn 2 cây. Anh đừng giận mà. Kem em mua ở cửa hàng có con mèo lùn anh thích đó.
Cô bé cửa hàng vẫn nhớ anh, hỏi anh đâu rồi. Hứ, cô ta là ai mà lại được nhớ anh chứ. Không cho phép. Chỉ có em mới được nhớ anh thôi.
Em bảo anh Chiến đi mua kem bị lạc mất tiêu rồi. Không nhớ đường về nữa.
Mà anh cũng thật là, không nhớ đường phải gọi cho em chứ. Anh im lặng như thế, em biết tìm anh ở đâu bây giờ...
Anh không về, em ăn hết 2 cây kem còn lại đó. Thật. Không hù doạ anh. Em ăn thật đấy...
Anh không về thật à anh...
———Năm trước Thu sang thiếu vắng Anh...
Tiêu Chiến, cây bàng anh trồng ở góc sân nó rụng lá mãi thôi. Ngày nào em cũng quét, quét, quét, mệt chết em rồi. Từ hôm nay em chính thức bỏ rơi nó. Không quét nữa. Không quét nữa.
Hồi đó anh bảo nhà mình phải trồng một cây bàng thật to. Đến mùa thu gió trời mát mẻ, chúng ta kê một cái bàn dưới gốc cây. Một quả dưa hấu cắt đôi. Em một nửa, anh một nửa. Vừa ăn vừa hát, chắc là sẽ vui lắm luôn.
Giờ cây bàng cao lớn rồi, em cũng kê cái bàn rồi. Còn làm thêm cho anh một cái xích đu màu đỏ. À có pha thêm chút màu xanh em thích vào đó nữa. Dưa hấu cũng mua rồi, cắt rồi, lấy muỗng sẵn cho anh luôn rồi.
Nhưng anh đâu rồi...
———Năm này Đông đến không còn Anh...
Tiêu Chiến, sắp Giáng Sinh rồi. Năm nay em nhất định mua một cây thông màu xanh. Năm nào anh cũng mua cây thông màu trắng cả, nhìn chẳng có màu sắc gì hết. Rõ ràng là thông xanh đẹp hơn cơ mà.
Nhưng em mua cây thông màu xanh. Anh lại giận thì sao. Thôi cứ mua cây thông trắng vậy, treo đèn đủ màu là sẽ đẹp thôi.
Tiêu Chiến, mùa đông năm nay lạnh lắm. Em chưa mua áo ấm, giờ không ra đường được rồi. Phải làm sao đây. Sao năm nay anh lại quên thế, mọi năm còn chưa tới đông anh đã mua rồi. Anh lại giận em gì sao, sao bỏ mặc em bị lạnh thế này. Em ghét anh nhé, vì anh quên mất em nên em ghét anh nhé.
Tiêu Chiến, tuyết rơi rồi, rơi nhiều lắm, ...
Tiêu Chiến, anh lạnh không.
Tiêu Chiến, em không lạnh. Không còn anh, lạnh, cũng không còn ý nghĩa...
——
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro