Lỡ duyên
Một người không muốn đợi
Một kẻ muộn cả đời
Chỉ biết trách ông trời
Đem đôi mình xẻ nửa.
Chuyện đã rồi sao sửa
Trong dạ đổ mưa ngâu
Tôi tựa kẻ chăn trâu
Qua cầu tìm Chức Nữ
Tôi mang cả ngàn chữ
Một chữ đáng ngàn vàng
Nhưng vẫn là chưa đủ
Cho nàng kiếp giàu sang.
Thôi làm chim phiêu lãng
Đem hồn gửi đi hoang
Buồn chi phận lỡ làng
Muộn màng duyên mình dở...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro