Hà Nội bốn mùa và anh
Có phải anh là mùa xuân Hà Nội?
Ấm áp khoảng trời tia nắng mới
Lộc nghe mưa xuống, cây đặng đâm chồi
Dịu êm biết mấy, sắc xuân tươi.
Có phải anh, mùa hạ nơi Hà Thành?
Ngày nắng gắt, hôm bão bùng mưa gió
Tâm hồn tôi chỉ là mầm cây nhỏ
Vì thương ai nên bỏ mặc cho đời.
Có phải anh, mùa thu nơi thủ đô?
Mùa của sắc vàng, mùa mộng mơ
Đường vào tim anh, con đường quốc lộ
Khổ nỗi nhà tôi chỉ có xe thồ.
Có phải anh, tiết trời đông giá lạnh?
Gió hanh khô, cây rụng lá trơ cành
Kỉ niệm pha lê, long lanh tựa ánh mắt
Vỡ tan rồi, đành nhặt bỏ đi thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro