Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Gia đình

" Gia Nguyên, con muốn sống với bố hay với mẹ? "

Đứng trước một câu hỏi chẳng khác gì là chất vấn của bố, ánh mắt chàng trai hiện rõ sự bình thản đến lạ thường. Cậu không suy nghĩ mà thẳng thẳng trả lời:

"Con sẽ về Khánh Hòa sống cùng ông bà nội."

Trong đôi mắt của cậu thiếu niên mang theo sự lạnh lùng, vô cảm và còn có một sự bất lực vô tận. Thật ra lúc bố mẹ cậu ly hôn, cậu là người duy nhất trong gia đình không ngăn cản điều đó vì cậu biết đó chính là sự giải thoát tốt nhất cho cả ba. Hai mươi năm nay, bố mẹ cậu kết hôn, căn nhà ấy vẫn luôn ngộp ngạt, lạnh lẽo, không một chút tình yêu. Cứ ngỡ như rằng khi cậu sinh ra đời, mọi thứ sẽ thay đổi, có lẽ gia đình ấy sẽ lại quay về quỹ đạo ban đầu của nó. Nhưng rồi thì đã sao? Mẹ cậu mang thai cậu chưa được năm tháng thì cha cậu đã ngoại tình. Mẹ cậu vừa sinh cậu chưa đến một năm thì đã bay sang nước ngoài công tác. Gia Nguyên tựa như một ly nước được sinh ra để làm dịu đi mối quan hệ giữa bố và mẹ, nhưng ly nước ấy chỉ làm dịu đi chứ không thể dập tắt hoàn toàn. Bố mẹ cậu vốn không hề yêu nhau, họ kết hôn chỉ là bởi sự sắp đặt của hai bên gia đình, vốn chưa từng có tình yêu, cậu biết điều đó. Tất nhiên, cậu cũng chỉ là một món nợ phải trả cho sự thất bại của họ, cậu cũng biết điều đó.

Ông Gia Khang nhìn con trai mình, ông thấy rõ được ánh mắt kiên định của con trai, thoáng ngạc nhiên. Từ khi nào mà con trai ông đã trưởng thành, không còn cần sự chăm sóc của ông nữa.

Ngày ấy, đã từng có một Gia Nguyên luôn khao khát có được tình yêu từ người mẹ và sự quan tâm, san sóc từ người bố, vì vậy cậu luôn tìm mọi cách để cố gắng lấy ánh nhìn của họ. Ban đầu, cậu chọn cách quậy phá, cậu đi đến nhà bác Hạnh thì quăng đá vào nhà, sang nhà cô Hoa thì đập vỡ mấy bình lan quý, đến nhà chú Trọng thì thả rắn vào sân làm cu Tèo, con trai chú Trọng hú vía một phen, sang nhà ông Đức thì chọc con Lu, hại ông phải đi hết xóm để tìm chú chó yêu. Thế nhưng, mọi thứ luôn được giải quyết bằng tiền bạc, nếu không được thì sẽ được giải quyết bằng rất nhiều tiền bạc. Và đó là những gì mà bố cậu có, ông Gia Khang _ Chủ tịch tập đoàn công ty nội thất Gia Phát không quan tâm đến những trò quậy phá của con trai mình, vậy nên lúc nào ông ta cũng chỉ bằng một câu nói: "Đem tiền bồi thường qua cho họ đi". Và cứ như vậy, mọi thứ sẽ luôn được giải quyết.

Gia Nguyên vốn biết rằng cách này không được hiệu quả, vậy nên cậu quyết định thu hút sự chú ý của họ bằng một cách khác, đó là học giỏi hơn, đạt nhiều giải thưởng, thành tích hơn. Chính vì thế mà từ năm lớp 4 cậu đã bắt đầu học những lớp học thêm, lớp học online,... Ngày ngày, cậu đều nỗ lực. Vì vậy mà mỗi khi đến mùa tổng kết hay là chào cờ đầu tuần cái tên Nguyễn Nhật Trường Gia Nguyên lại được nhắc đến.
Chúc mừng em Nguyễn Nhật Trường Gia Nguyên lớp 5/3 đạt giải ba kì thi toán thiếu nhi cấp thành phố.
Chúc mừng em Nguyễn Nhật Trường Gia Nguyên lớp  6/1 đạt giải nhất trong kì thi khoa học kỹ thuật cấp trường.
Chúc mừng em Nguyễn Nhật Trường Gia Nguyên lớp 9.1 đạt danh hiệu học sinh có điểm tổng kết cao nhất trường là 9.8.
Chúc mừng em Nguyễn Nhật Trường Gia Nguyên lớp 9/1 đạt giải nhì kì thi hùng biện tiếng Anh.
Chúc mừng em Nguyễn Nhật Trường Gia Nguyên lớp 9/1 đạt giải nhất môn toán trong kì thi HSG cấp thành phố.
...

Những giải thưởng, huân chương từ lâu đã được treo đầy khắp căn phòng. Từ những giải thưởng lớn nhỏ cho đến những huân chương cậu đạt được khi tham gia cờ vua, bóng chuyền, điền kinh...

Ai ai cũng biết một điều, Nguyễn Nhật Trường Gia Nguyên đích thực là một vị thần, cậu có thể càng quét sạch mọi loại cuộc thi. Đối với trường THCS Trọng Nghĩa cậu chính là niềm tự hào. Mọi người đều nhận ra điều đó, chỉ có bố mẹ cậu là không biết.

Dần dà, cậu không còn thấy mặn mà với việc cố gắng lấy lòng bố mẹ cậu. Thay vào đó, cậu lại hứng thú với việc học hành hơn, cậu không quan tâm thế giới ngoài kia tung hô cậu như thế nào, cậu thích cảm giác trong căn phòng giải những bài toán khó nhằn mà không phải "cứ áp dụng công thức là ra". Cậu cảm thấy mệt mỏi chán chê với gia đình rồi.

 Trong kì thi tuyển sinh vào 10 năm 2021, cậu đã đậu, không chỉ đậu mà còn là thủ khoa môn Toán trường THPT chuyên Trần Đại Nghĩa. Ngay từ đầu năm học, cậu đã được chọn sẽ tham gia kì thi HSG toán cấp thành phố, trong kì thi ấy cậu đã đạt được giải nhất trước sự tung hô hò reo của tất cả mọi người trong trường. Và ai ai cũng cho rằng cậu sẽ là ứng cử viên sáng giá cho giải nhất kì thi HSG Quốc gia. Thế nhưng, một tháng trước, biến cố đã xảy ra với gia đình cậu.

Người tình nhân mà bố cậu nuôi đã được năm năm lại bất ngờ thông báo cô ta đã mang thai. Vốn dĩ mối quan hệ trước đây của bố mẹ cậu đã quá gay gắt rồi, tựa như một sợi thun bị giản đến mức tối đa chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ đứt bất cứ lúc nào, và tin dữ ấy chính là giọt nước tràn ly. Sau đó hai người cãi nhau rất to tiếng, sau đó ngay lập tức kí vào đơn ly hôn. Ông Gia Khang và bà Quệ Lan đã bỏ kha khá tiền cho mấy cái loằng ngoằng trong thủ tục, vì vậy rất nhanh mà ngày ra toà đã được phê duyệt vào ngày mai. Cả hai đều là người có quyền, có thế nên chẳng quan tâm gì đến vụ phân chia tài sản, chỉ là còn một vấn đề nảy sinh, đứa con trai của họ _ Nguyễn Nhật Trường Gia Nguyên. 

Ông Gia Khang chỉ có mỗi cậu là con trai, còn tập đoàn Gia Phát thì cần một cậu chủ tương lai, tất nhiên ông ta sẽ không ngu ngốc mà để cho đứa con trai của một tình nhân bên ngoài làm người thừa kế. Còn bà Quệ Lan, bà vốn là người coi trọng sĩ diện, nếu con trai bà thừa nhận muốn ở với bố nó chẳng khác nào tạt vào mặt bà cái danh người mẹ độc đoán, khiến chồng ly hôn, con trai xa cách.

Thứ ông Gia Khang cần là một người thừa kế, còn thứ bà Quệ Lan cần là thể diện. Ngay từ đầu vốn đã không có tình yêu.

Ngày mai Gia Nguyên sẽ ra toà cùng bố mẹ. Trước câu trả lời "con sẽ về quê sống với ông bà". Tất nhiên cả hai đều muốn con trai ở bên mình, nhưng chính họ cũng biết rõ 15 năm qua họ chưa từng quan tâm đến Gia Nguyên, họ hoàn toàn không có tư cách, vậy nên họ cũng chỉ bằng lòng đồng ý. Gia Nguyên thấy bố mẹ không có ý kiến gì với quyết định của mình nên cậu quay về phòng. Trong góc tối, cậu dường như cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút, bao năm qua cậu sống không dễ dàng gì, ngày ngày phải chứng kiến sự ngộp ngạt đến mức không thở được trong căn nhà ấy. Cậu biết rằng, ngày mai nữa thôi cậu sẽ được giải thoát. Nhưng cũng trong góc tối ấy, lại chẳng ai biết được vài giọt nước mắt lắng đọng trong khoé mắt sớm đã rơi xuống thành dòng. Cậu hoàn toàn không biết liệu đó có phải là giọt nước mắt của sự buông xuôi trong tâm hồn hay là sự đau khổ tột cùng trước sự tan vỡ của gia đình. Cậu không biết nữa, cậu hoàn toàn không thể hiểu được chính mình.

11 giờ 32 phút ngày 7 tháng 12 năm 2024, phiên tòa kết thúc, mọi thứ vẫn diễn ra như đã định sẵn trước đó. Bố mẹ cậu ly hôn, tài sản giữa hai người sẽ được chia đôi, còn cậu con trai của họ sẽ sống với ông bà nội.

Phiên tòa kết thúc, Nguyên không vội về nhà ngay mà cậu quyết định đi dạo một vòng khu phố. Thành phố Hồ Chí Minh vào đông thật ra cũng không quá lạnh. Cậu đi từng bước chậm rãi ngắm nhìn thế giới xung quanh, cậu đã nhìn ngắm con đường này, khu phố này nhiều không thể xuể. Mọi cảnh vật dường như lại nhỏ bé, thu mình lại trong tầm mắt của cậu. Biết bao nhiêu kí ức tựa như làn gió ồ ạt ùa trong tâm trí chàng trai. 

Đi qua một ngôi nhà kiểu Ý, hai tầng với cánh cửa cổng được làm bằng sắc màu vàng chói loá. Cậu chợt nhận ra lúc trước ở đây từng là một tiệm tạp hóa, hồi còn bé cô chủ quán ở đây rất tốt bụng, luôn cho cậu kẹo, bánh, thậm chí là những viên bi sữa trắng tinh khôi. Thế nhưng không hiểu vì lý do gì mà gần 6 năm trước, gia đình cô chuyển đi, tiệm tạp hóa lại trở thành một căn nhà lộng lẫy.

 Rồi bỗng chốc, ánh mắt cậu lại hướng về phía một căn nhà cũ kĩ, những chiếc cửa gỗ đóng chặt, còn có thêm vài chiếc khoá và dây xích niêm phong thật kĩ lưỡng, phía trước có đề một bảng với dòng chữ "cho thuê đất". Ngôi nhà cũ kĩ ấy vốn dĩ là nhà của ông Đức, ông có nuôi một chú chó tên là Lu. Từ bé cậu đã rất thích chó nhưng chỉ vì mẹ cậu bị dị ứng với lông chó nên cậu không được phép nuôi. Vậy nên cậu thường qua nhà ông Đức để chơi với Lu. Ông Đức còn có một cậu con trai, nhưng người con trai của ông đi làm ăn xa, cả năm cũng chỉ có dịp tết là về, cho đến khi anh ta lấy vợ thì mãi mãi về sau không còn thấy bóng dáng cậu con trai ấy đâu nữa, từ đó ông Đức sống thui thủi một mình. Sự xuất hiện của một vị khách không mời mà đến chính là cậu bé Gia Nguyên đã khiến ông vui vẻ, bớt cô đơn hơn phần nào. Chỉ đáng tiếc, ba năm trước, ông Đức bị bệnh nặng mà qua đời, cậu con trai kia lúc trở về cũng không kịp gặp mặt cha lần cuối, anh ta cứ ngừng khóc, xin cha tha thứ, nhưng người đã mất thì làm sao có thể nghe được lời xin lỗi kia được cơ chứ? Sau này, anh ta mang Lu về chăm sóc.

Cậu cố gắng nhìn thật lâu, thật kĩ từng ngóc ngách, ngôi nhà, con đường, hàng cây,... Vì đây sẽ là lần cuối cậu nhìn thấy nó.

Ngay trong đêm, Gia Nguyên đã được tài xế đưa đón. Trước khi đi, bà Quệ Lan có vài lời nói với cậu:

"Mẹ sẽ về nước ngoài. Con có muốn ra nước ngoài sống cùng mẹ không?"

"Con đã quyết định sẽ dọn về ở cùng ông bà rồi."

"Con chắc chứ? Con sẽ không hối hận đấy chứ?"

"Điều mà con hối hận nhất chính là từng nghĩ rằng dù thế nào mẹ sẽ luôn yêu thương con."

Nguyên nhìn ra trong đối mắt của người phụ nữ đối diện, có chút sự bất ngờ, nhưng sự bất ngờ thể hiện trên đôi mắt lại nhanh chóng vụt đi, không biết bà đã nghĩ về những gì mà chỉ đáp:

" Thôi được, mẹ tôn trọng quyết định của con"

Khoảng 20 giờ tối, tài xế mà ông nội cậu đã đến trước cổng. Đứng trước ngôi nhà mà mình đã sống 15 năm qua, biết bao điều dấy lên trong tim chàng trai. Có lẽ, rời khỏi đây chính là quyết định cuối cùng của cậu, và cậu sẽ không bao giờ hối hận cho điều đó.

Đúng thật, cậu đã không hối hận.

Tầm khoảng 4 giờ sáng hôm sau cậu đã đến được Khánh Hòa, trước mắt cậu là một thành phố du lịch nổi tiếng với bãi biển tuyệt đẹp, cậu có thể nghe thấy từng đợt sóng vỗ. Thích thật.

Ban đầu, cậu cho rằng ông nội cậu, ông Gia Phát, sẽ sở hữu vài toà nhà cao tầng tại thành phố biển này. Thế nhưng điều khiến cậu bất ngờ hơn cả là ông bà lại sống cùng nhau tại một vùng xã yên bình. Trước mắt cậu chính là một căn nhà hai tầng, nhỏ hơn rất nhiều so với căn biệt thự mà cậu sống trước đó. Căn nhà ấy nổi bật bởi màu sơn xanh lá vẫn còn mới, ngoài ra không có kiến trúc gì nổi bật. Nhưng đa số đồ bên trong nhà được làm bằng gỗ, nhìn thôi cũng thấy chúng vô cùng đắt đỏ. Phía trước sân là những giàn cây với đủ loại hoa, thậm chí là các loại rau khác nhau mà cậu chưa từng thấy.

Còn chưa hết ngạc nhiên bởi sự khác lạ so với trí tưởng tượng của mình, bà nội Gia Nguyên đã vội vã chạy đến ôm cậu.

" Gia Nguyên của bà đây rồi à, mấy năm rồi nhỉ, Gia Nguyên càng lớn càng đẹp trai hơn rồi. Ây da, sao lại gầy đi rồi, nhanh nhanh, mau vào nhà đi, bà nấu nhiều món ngon lắm."

" Dạ vâng "

Bước vào nhà, mọi thứ vẫn không có gì đặc biệt là mấy, điều duy nhất khiến cậu ấn tượng chính là bộ bàn ghế " rồng bay phượng múa " chẳng hề trùng khớp với bố trí của ngôi nhà. Gia Nguyên nghĩ thầm, chắc chắn là cụ Gia Phát đã đem bộ bàn ghế này về rồi.

Bỗng dưng một câu nói khiến cậu giật mình.

" Ối giời ơi, cụ tổ tông đấy à, mấy tháng không một cuộc gọi tôi còn tưởng giờ anh đang là thiếu gia tương lai của tập đoàn Gia Phát hay là Việt kiều gì đấy rồi cơ chứ."

" Dạ con chào ông nội..."

" Thôi, anh đừng gọi tôi là ông nội." 

" Con đừng để ý đến lời của ổng, con không biết chứ lúc nghe tin bố mẹ con ly hôn thì ổng lại là người cuốn cuồn lên lo lắng cho con." - Bà nội vừa cười tủm tỉm vừa nói. 

Nghe đến đây, Gia Nguyên cũng không nhịn nổi mà cười phì một tiếng. Còn ông nội có lẽ vì bị vạch trần mà mặt đỏ tía tai, không còn lời phản bác nào nên đã lặng lẽ xới cơm ăn.

Bữa cơm trải qua vô cùng êm ấm, mặc dù những món ăn mà bà nấu không giống như sơn hào hải vị mà cậu ăn hằng ngày, nhưng hương vị ấy thật sự khác hẳn, nó ngon theo một cách đặc biệt. Ông bà nội gắp cho cậu rất nhiều thức ăn điều mà cậu chưa từng có được trước kia.

Gia Nguyên cảm thấy tâm trạng đã thoải mái hơn nhiều. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro