Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế giới 1: bạch liên hoa vườn trường (8)

"Ngươi......" Bị Tuyết Lan bộ dáng bưu hãn làm cho khiếp sợ, Lãnh Phong trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời. Đây vẫn là Ngô Tuyết Lan mà hắn biết sao?

"Thế nào? Cho rằng tôi thay đổi đi?" Tuyết Lan chỉ cần một giây là xem thấu tâm tư Lãnh Phong, châm chọc nói.

"Có câu nói này rất đúng! Nhân sinh ai mà không một lần yêu phải một cái tra nam đâu? Hiện tại tỉnh ngộ không được sao?" Tuyết Lan đem tức giận của chính mình phát ra, thật đáng chết một hai phải đến chọc tức nàng.

"A Phong! Cái này không thể trách Ngô tiểu thư được, là ta sai!" Từ đầu đến giờ không hé răng, Bạch Thanh Thanh nay rốt cuộc mở miệng, vươn tay lôi kéo góc áo Lãnh Phong.

Mặt Lãnh Phong biểu tình càng thêm lạnh. Hắn nhìn Ngô Tuyết Lan bằng ánh mắt như muốn đông chết cô ta mà đối phương thấy vậy cũng chẳng thèm phản ứng.

Lãnh Phong treo một khuôn mặt thất bại, đen tựa đít nồi, trong lòng hạ quyết tâm muốn cùng Ngô Tuyết Lan giải trừ hôn ước. Cô ta cho rằng biến mình thành bộ dáng như vậy là có thể khiến hắn chú ý sao? Nằm mơ!

Bạch Thanh Thanh từ sắc mặt của Lãnh Phong có thể nhìn ra được manh mối. Buông xuống mái tóc che khuất nữa khuôn mặt, chắn đi đáy mắt thâm trầm, khóe miệng cô ta không tự chủ giương lên. Tâm tình rất tốt.

Thật nhanh! Ngô Tuyết Lan, dù ngươi là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của A Phong thì thay đổi được cái gì? Trong lòng A Phong luôn có ta, tâm của hắn ở trên người ta. Hiện tại để người đắc ý, bất quá sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ đem tất cả nhục nhã của ta hôm nay trả lại gấp trăm gấp vạn lần.

Tuyết Lan hiện tại mà đọc được suy nghĩ của bọn họ hẳn là tức hộc máu. Cái loại mạch não này thần tiên cũng đỡ không nổi.

"A Phong, anh tức giận sao?" Bạch Thanh Thanh giả vờ sợ hãi lôi kéo góc áo Lãnh Phong, ánh mắt mờ mịt.

"Không có." Nói không tức giận là nói xạo, nhìn bạn gái của mình nhút nhát sợ sệt, Lãnh Phong lòng dâng lên một trận hỏa khí không có chổ phát tác, chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài.

Sủng nịch duỗi tay xoa mái tóc Bạch Thanh thanh, bạn gái hắn đơn thuần thiện lương như vậy, hắn cần gì phải làm khó. Vẫn là để sự việc cho hắn giải quyết thì hơn.

Thanh Thanh chỉ cần trốn dưới cánh chim của hắn là tốt rồi. Phiền toái từ Ngô Tuyết Lan hẳn là để nam nhân như hắn ra mặt giải quyết đi.

Huống chi chuyện từ hôn nói cho Thanh Thanh cô ấy lại vì mình áy náy, mà sự tình cùng Ngô Tuyết Lan lại không đáng để Thanh Thanh phải áy náy vì hắn.

"Thanh Thanh, về sau em không cần cùng Ngô Tuyết Lan tiếp xúc, em chỉ cần tin tưởng anh, hết thảy đều giao cho anh. Hiểu không?" 

"Vâng!" Bạch Thanh Thanh nước mắt lưng tròng, gật gật đầu đáp sau đó không nói nữa. Trong một khoảng khắc đôi mắt cô ta lóe lên,  như vậy ý tứ của A Phong chính là muốn cùng Ngô Tuyết Lan từ hôn đi? Nếu đúng, đây thật là một tin tức tốt.

-----------------------------------

" Dì Lãnh, hôm này người tới tìm con có việc gì không hay chỉ đơn giản là muốn uống cafe?" Tuyết Lan nhấp một tí cafe liền đặt sang một bên, đôi tay ưu nhã đan vào nhau tư thế như một vị phu nhân cao quý.

Nàng không thích hương vị của cafe, không phải là uống không ngon mà là thuần túy không thích uống thôi.

Tuyết Lan sinh mệnh ngắn ngủi, nhưng có cái gì chưa thử qua. Điểm đắng ngắt này vẫn là có thể chịu được.

Chỉ chờ Tuyết Lan mở miệng hỏi, Lãnh mẫu liền có cảm giác có thành tựu người trên cao. Việc này tuy là bà chủ động hẹn những cũng không muốn trước mặt Ngô Tuyết Lan ở thế bị động, lúc này mới buông bộ dáng làm cao, hiện tại xem như tốt.

"Tuyết Lân, dì là thật lòng thích con." Nghe được lời này Tuyết Lan nhướng mày. Thích hay không thích nàng không để tâm cũng không muốn tìm hiểu, cái nàng để ý chính là tính toán trong lòng Lãnh mẫu.

"Cảm ơn dì Lãnh yêu thích." Tuyết Lan duỗi tay lấy cái muỗng khuấy một vòng, ý vị sâu xa lịch sự tiếp lời.

Lãnh mẫu chìm đám trong suy nghĩ của chinh mình không có nhìn đến hành động của Tuyết Lan bên này. Trước kia, Ngô Tuyết Lan luôn hạ mình lấy lòng bà ta, đối với bà ta luôn thuận theo nói gì nghe đấy. So với Bạch Thanh Thanh mà nói biểu hiện của Ngô Tuyết Lan không kém là bao nhưng thân phận của cô ấy làm bà ta thỏa mãn tâm tính ham thích hư vinh của bà ta hơn.

"Chỉ tiếc A Phong không hiểu chuyện, mới bị Bạch Thanh Thanh kia câu dẫn. Cho nên nó là muốn từ hôn với con, cái này người làm mẹ như dì lại không ngăn cản được nó." Lãnh mẫu lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, dư quang ánh mắt luôn quan sát động tĩnh của Tuyết Lan.

"Dì Lãnh, con cùng A Phong có duyện không phận." Lời nói chua xót vang lên làm lỗ tai Lãnh mẫu ù đi, bà ta chấn động thật lâu.

Lời này có ý tứ gì? Chẳng lẽ Ngô Tuyết Lan chuẩn bị từ bỏ? Cái này tuyệt đối không thể!

Lãnh mẫu kích đồng thiếu chút nữa thất thố, duỗi tay cầm lấy tay Tuyết Lan, thậm chí vỗ vỗ, có chút run.  Trong chốc lát đó bà ta bỏ lỡ sự chán ghét nơi đáy mắt vừa lóe qua của nàng.

Cảm nhận được tay mình có xúc cảm thô lệch, Tuyết Lan không kiên nhẫn nhíu mày, nàng không thích nhất là tiếp xúc thân thể với người lạ, huống chi đối với Lãnh mẫu có chút chán ghét.

Trước kia Ngô Tuyết Lan là cá thịt, người ta là dao thớt, tự nhiên là không có quyền lên tiếng. Nhưng hiện tại không phải, chưa nói đến Tuyết Lan không phải cô ấy chỉ cần nàng thay cô ấy sống là nhất định không ủy khuất chính chủ rồi. Dù rằng cô ấy không cảm giác được.

"Tuyết Lan, con là một cô gái tốt, dì nhìn con lớn lên từ nhỏ, tương lại con gả đến Lãnh gia thì cũng là con dâu tốt của dì. Trừ bỏ con, nữ nhân khác ai dì cũng không đồng ý. Con yên tâm." Lãnh mẫu vẻ mặt chắc chắn, tựa hồ đối với Tuyết Lan hết mực yêu thương.

Đáng tiếc kỹ thuật diễn ba xu đó liền muốn lừa gạt nàng như Lãnh Phong gạt Ngô Tuyết Lan, hiện tại Tuyết Lan nàng một chút cũng không tin.

Tuyết Lan nén lại chán ghét, cố lắm cũng vừa vặn nặn được hai giọt nước mắt cá sấu, 'cảm động' nhìn Lãnh mẫu: "Dì, người đối với con thật sự là quá tốt."

Lãnh mẫu thấy có được hiệu quả liền không ngững cố gắng nói: "Tuyết Lan, con đối với A Phong tình thâm ý trọng, dì rất cảm động, dì có một biện pháp con có nguyện ý nghe không?"

Tuyết Lan 'kích động' , gật đầu nói: "Đương nhiên nguyện ý, dì Lãnh cứ nói."

"Bạch Thanh Thanh vừa nhìn dì liền biết cô ta không phải dạng tốt lành gì, ả bên cạnh A Phong khẳng định là vì hám lợi. Chúng ta chỉ cần cho nàng một số tiền lớn để ả rời đi. Khẳng định ả sẽ động tâm, đến lúc đó A Phong sẽ hồi tầm chuyển ý quay về bên con."

Lãnh mẫu tay nắm chặt lấy cái lý, đôi mắt chuyển động mang theo xúc động khó miêu tả.

Sắc mặt Tuyết Lan tuy bất động thanh sắc những trong lòng tráo phúng bà ta mấy lần. Nói thật dễ nghe, đây là muốn nàng nhịn nhục để bảo vệ thanh danh Lãnh gia, ngoài mặt thì viện cớ vì tình cảm đôi trẻ, nghe thật có đạo lý. Hừ!

Đừng nói Bạch Thanh Thanh có rời đi hay không, dù là có nàng cũng chưa chắc có thể gả cho Lãnh Phong. 

Tương lai nếu có gả đi nữa cũng làm cho hắn càng thêm ghét bỏ, chỉ là một cái thùng rỗng kêu to mà thôi.

"008...." Tuyết Lan trong lòng gọi hệ thống yêu cầu nó cho nàng một cuộc gọi đến.

008 không biết Tuyết Lan tính toán điều gì, chỉ là làm theo. Thật nhanh sau đó, chuông điện thoại của Tuyết Lan vang lên, khóe môi nàng không khỏi hiện lên một nụ cười.

"Xin chào!.....À vâng! Tôi lập tức đến ngay." Vừa ngắt điện thoại Tuyết Lan đối với Lãnh mẫu nở một nụ cười thanh nhã, ý tứ xin lỗi nói: "Dì Lãnh, con có việc nên xin phép đi trước. Bữa cơm này con mời, việc dì vừa nói con sẽ suy xét."

Dứt lời không đợi Lãnh mẫu phán ứng liền cầm lấy túi xách rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro