Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế giới 1: Bạch liên hoa vườn trường (7)

Lãnh Phong về đến nhà, nhìn thấy chính là Lãnh phụ Lãnh mẫu sắc mặt âm trầm ngồi ở sô pha, người hầu trong nhà đều bị đuổi đi.

"Ngươi còn biết trở về?" Lãnh phụ giọng quát lớn, thái độ đối với Lãnh Phong vô cung thất vọng.

Vì một ả đàn bà ở bên ngoài cả đêm không về, đây là con hắn sao? Thật là mỡ heo che mù mắt mà. Theo thời gian trôi qua, Lãnh phụ trong lòng lửa giận càng thêm tăng  vọt, đã đến điểm giới hạn, chỉ chờ thời cơ là bùng phát, mà sự có mắt của Lãnh Phong chính là thời cơ đó.

Lãnh phụ đột nhiên bùng nổ làm cho Lãnh mẫu hoảng sợ, bà ta oán trách nhìn chằm chằm chồng mình nói: " Ông kêu cái gì mà kêu? Làm tôi hoảng sợ a, cho dù là con trai mình có sai nhưng ông cũng không nên có thái độ này."

Lúc này bà ta tạm thời quên mất trước đó bà tức giận không thoải mái cở nào, theo bản năng mà bảo hộ con trai của mình. A Phong chính là đứa con bà hoài thai mười tháng sinh ra, kiếp này bà cũng chỉ có mình hắn là con trai nên đương nhiên đối với hắn chiều chuộng yêu thương vô cùng.

"Con hư tại mẹ...." Lãnh phụ hận rèn sắt không thành thép, đều là cái nữ nhân vô tri này dạy hư con trai hắn.

"A Phong là con trai duy nhất của tôi, tôi thương hắn một chút thì có làm sao? Chẳng lẽ không nên sao?" Lãnh mẫu không phục, há mỗm liền cùng Lãnh phụ tranh cãi.

"Vậy bà liền quản nó đi." Lãnh phụ ném xuống tờ báo  trong tay, cũng không thèm cho Lãnh mẫu một cái liếc mắt, cứ như thế đi khỏi nhà.

"Ông đi đâu?" Lãnh mẫu theo bản năng hỏi, đang buổi tối không ở nhà chạy ra ngoài làm cái gì.

"Không cần bà quản." Lãnh phụ cả giận nói, dù sao hắn là không muốn nhìn đến đôi mẹ con này, ý nghĩ trong lòng càng thêm nặng.

"Mẹ, người lại chọc cho ba sinh khí." Lãnh Phong bất mãn nói, mẹ hắn không thể ngừng nghỉ một ngày sao? Cả ngày đều là cái bộ dáng này, chẳng trách Thanh Thanh cô gái nhu nhược yếu đuối bị khi dễ thành bộ dáng đáng thương như vậy.

"Quản ông ta làm cái gì?" Lãnh mẫu hồn nhiên không để ý xua tay, hiện tại bà ta chỉ quan tâm chuyện của con trai.

"A Phong, chờ người vào đại học liền nhanh cùng Tuyết Lan kết hôn đi! Con bé đó đối với  con toàn tâm toàn ý, khẳng định sẽ là người vợ tốt." Lãnh mẫu hiện tại nóng lòng muốn con trai thoát khỏi Bạch Thanh Thanh do đó, cũng không bắt bẻ Ngô Tuyết Lan có thái độ khác thường.

"Mẹ, con đã có Thanh Thanh, đối với Ngô Tuyết Lan một chút cũng không thích, sớm muộn gì cũng từ hôn nên mẹ đừng nhọc lòng." Lãnh Phong nhìu mày, nghe đến tên Ngô Tuyết Lan thì trong lòng rất chán ghét.

"Mày nghĩ muốn cưới Bạch Thanh Thanh?" Lãnh mẫu nghe ra được ý tứ của Lãnh Phong, âm điệu đề cao gấp mấy lần, thật sự kinh ngạc.

Lãnh Phong kỳ quái nhìn về phía Lãnh mẫu, mẹ không phải đối với Bạch Thanh Thanh là yêu thích sao? Như thế nào trong nháy mắt nói đổi liền đổi?

Nhớ tới người yêu hai mắt đẫm lệ, Lãnh Phong sắc mặt càng thâm trầm, nhịn không được nghi ngờ liền chất vấn: "Mẹ, có phải hay không người khi dễ Thanh Thanh? Thanh Thanh tính tình đơn thuần lương thiện, cô ấy là người con yêu nhất, mẹ không thể thông cảm cho bọn con một chút nào sao?"

Lãnh mẫu quả thực sốt ruột muốn chết, con trai nhà mình là bị ả tiện nhân đó rót mê hồn canh hay sao? Đây mà là con trai bảo bổi, con trai hiếu thuận của bà sao?

"Con tiểu tiện nhân đó có gì tốt? Mày vì cô ta liền ngay cả mẹ mình cũng muốn từ bỏ có phải hay không?" Lãnh mẫu vẫn là theo khuôn cũ, một nháo hai khóc ba thắt cổ, không màn duy trì hình tượng một phu nhân quý phái, khuôn mặt đỏ bừng giận dữ.

"Mẹ, Thanh Thanh chính là một cô gái tốt, mẹ đừng có thành kiến với cô ấy nữa! Chờ khi mẹ cùng cô ấy sống chung mẹ sẽ biết cô ấy là dạng người gì, lúc đó mẹ sẽ hiểu và thông cảm cho Thanh Thanh."

Lãnh Phong không muốn cũng mẹ mình cãi nhau, chỉ có thể kiên nhẫn khuyên giải, không ngừng nói Bạch Thanh Thanh tốt như thế nào. Nhưng hắn lại không nghĩ, hắn càng như vậy Lãnh mẫu đối với Bạch Thanh Thanh càng thêm chán ghét.

"Mẹ nói cho mày biết! Có nó thì không có tao, mày tự liệu mà làm." Lãnh mẫu hừ lạnh một tiếng, mới không tin Bạch Thanh Thanh tốt đẹp như lời Lãnh Phong nói.

Cái nha đầu Bạch Thanh Thanh nhìn bề ngoài, dáng dấp coi như tạm được, nhưng chỉ cần người có chút tâm tư đều nhìn ra được bản chất của cô ả. Nhìn xem con trai nhà mình chưa trải sự đời nên ả mới đánh chủ ý mê hoặc lên người nó. Mặt hàng như vậy còn mộng tưởng muốn tiến vào Lãnh gia? Cửa cũng không có! 

Lãnh Phong có chút giãy giụa, nhưng được một lúc thì cúi đầu, nhịn không được thấp giọng nói: "Mẹ, thực xin lỗi."

"Mày... mày nói cái gì?"Lãnh mẫu không tin vào lỗ tai của chính mình, đôi mắt trừng lớn.

"Con không thể sống thiếu Thanh Thanh." Lãnh Phong tay nắm chặt thành quyền, lớn tiếng hô.

"Mày... Thật là con trai tốt mà. Tốt! Tùy mày!" Này coi như là đáp ứng rồi. Lãnh Phong gương mặt lúc này looj vẻ vui mừng, sung sướng hướng Lãnh mẫu xum xoe nịnh hót làm Lãnh mẫu càng thêm lãnh ngạnh. 

-------------------------------------------

"Ngô tiểu thư......." Âm thanh quen thuộc nhu nhược, mềm yếu và đương nhiên là khiến Tuyết Lan buồn nôn lần nữa vang lên bên tai nàng. Âm thanh này vang lên mỗi một lần đều khiến Tuyết làn nàng cảm thấy như ma âm, rất khó chịu.

Lại tới nữa! Tuyết Lan bóp trán một cái, mười phần bất đắc dĩ. Bạch thanh Thanh này như âm hồn không tan, đi đâu cũng gặp. Nàng tạm thời không muốn có cùng Bạch Thanh Thanh giáp mặt, nhưng trong vòng nửa tháng lại đây cố ả cứ ba lần bốn lượt quấy rầy nàng. Phiền muốn chết luôn.

"Tôi đãnói với cô rồi, chúng ta không thân. Phiền cô đừng đén quấy rầy tôi." Tuyết Lan trưng ra một biểu cảm như băng, nàng hận không thể đem Bạch Thanh Thanh đá văng thật xa cho khuất mắt.

Lãnh Phong tiến vào từ bên ngoài đã thấy vẻ mặt Bạch Thanh Thanh ủy khuất đứng bên cạnh Ngô Tuyết Lan, mà Ngô Tuyết Lan lại là một bộ dáng kiêu căng. Hắn nhịn không được lập tức chạy đến bên  cạnh bạch Thanh Thanh ôm lấy cô ta và lớn tiếng quát Ngô Tuyết Lan.

"Ngô Tuyết Lan, cô lại khi dễ Thanh Thanh có phải hay không? Cô có thể hay không có một chút thông cảm cho Thanh Thanh được không, tâm cô làm bằng đá sao? Cô đừng tưởng rằng cô là vị hôn thê của tôi thì có thể quản chuyện của tôi! Cô không có tư cách!"

Nếu không phải không phù hợp hoàn cảnh, nếu không Tuyết Lan thật muốn bổ não Lãnh Phong ra xem trong đo chứa vật gì, nếu không thì thần kinh hắn có vẫn đề đi?

Đến nước này mà còn nhịn nữa thì lão nương chính là con rùa, nàng lập tức không kiên nhẫn đứng lên lớn tiếng nói.

"Lãnh Phong, tôi nói cho anh biết, tôi không phải là người mặc người khi dễ. Con mắt nào của anh, bên trái hay bên phải thấy tôi khi dễ Bạch Thanh Thanh. Đầu óc anh có bệnh đúng không? Có bệnh thì đi tìm bác sĩ, đừng có đứng đây làm loạn quấy rầy người khác. Rõ ràng chính là bạn gái anh tới làm phiền tôi mà cô ta lại làm ra vẻ mình bị khi dễ, chính cô ta phạm tiện tìm tới nơi này, còn trước mặt tôi nói xin lỗi với tôi."

Cảm giác yết hầu có chút khô khốc, Tuyết Lan nhịn một chút rồi mới nói tiếp: "Đừng nói tôi không có hứng thú khi dễ người như cô ta, dù khi dễ cô ta thì như thế nào? Cô ta dám cướp đoạt vị hôn phu của người khác mà lại không cho người ta khi dễ cô ta? Đạo lý gì vậy? Chỉ cho cô ta khi dễ người khác sao? Làm ơn anh đi quản bạn gái của mình thật chặt vào, miễn cho chính mình phạm tiện còn liên lụy người khác bị hiểu lầm. Tôi thấy hai người đều có bệnh, cùng nhau uống thuốc đi."

Một mảnh im lặng....

Mọi người ở đây trước nay đều thấy ngày thường Ngô Tuyết Lan ít nói nay có thể có sức chiến đấu cường đại như vậy, trong khoảng thời gian ngăn đều thất thần.

Thẳng đến khi tiếng vỗ tay vang lên, mọi người mới hồi phục tinh thần, lúc này là liều mạng vỗ tay. Ai ai cũng nhìn Ngô Tuyết Lan với vẻ mặt sùng bái, tán dương. Đối với Bạch Thanh Thanh đứng cạnh bên cũng đồng loạt dùng một ánh mắt nhìn cô ta nhưng là ngập tràn khinh thường.

Đầu óc có bệnh thì nên uống thuốc, thật đúng là cho rằng ai cũng là quả hồng mềm mặc cho ai nấy tùy tiện bóp nát sao? Hiện tại đá trúng ván sắt đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro